thuyết tiến hóa nam thần
Chương 6: Còn phèn
Nửa tháng sau, đoàn làm phim làm lễ bái thần để khai máy.
Trời còn chưa sáng, Kỷ Uyển đã gõ cửa phòng Trương Bắc Trạch. Chỉ là gõ một hồi lâu cũng không thấy có động tĩnh gì, cô cực kỳ bình tĩnh nó “Tôi vào nhé”, sau đó vặn nắm cửa đi vào.
Vừa vào cửa, cô không hề bất ngờ khi nhìn thấy bộ dáng dạng chân thành hình chữ đại, ngủ say như chết của Trương Bắc Trạch trên giường, tấm chăn mỏng bị anh đạp đến một góc giường. Cô bước đến vài bước lên phía trước, kéo cánh tay anh lên, "Mau dậy đi, 9 giờ hôm nay phải đến thành điện ảnh quay phim đó!" Anh cái gì cũng tốt, chỉ là buổi sáng rất khó dậy sớm. Nếu không dùng chút thủ đoạn thì anh có thể sẽ ăn vạ trên giường thêm cả tiếng.
Trương Bắc Trạch nhắm mắt ậm ừ vài tiếng nhưng cả người vẫn còn nằm ì trên giường, Kỷ Uyển tay chân nhỏ nhắn lôi kéo con quái vật khổng lồ này vài cái đã vã mồ hôi, cô nhụt chí buông tay, chỉ đành tung tuyệt chiêu, hét lên:
"Mau dậy đi, còn không dậy tôi sẽ hát cho anh nghe đó." Mấy khúc ca của cô chẳng phải thứ âm nhạc du dương dễ nghe gì, còn bị Trương Bắc Trạch gọi là bài ca ru ngủ, những bài cô chọn đều là những bài hát thịnh hành trên internet mà anh ghét nhất!
Trương Bắc Trạch đau khổ nhíu mày, anh thực sự không muốn ngày mới bắt đầu bằng những ca khúc quái quỷ đó, chỉ đành nhận thua chậm chạp bò dậy.
"Làm ơn đề lề mề nữa, mau đi rửa mặt rồi thay bộ đồ này đi." Kỷ Uyển ứng tuyển vị trí trợ lý này là nhờ vào gout thời trang đặc sắc và thời thượng của mình. Cho dù là trang phục rẻ tiền cô cũng có thể phối hợp cho ra hình ra dạng, vô cùng đặc sắc. Bởi vậy Diệp Thành Nhân đem nhiệm vụ ăn mặc của Trương Bắc Trạch giao cho cô.
Trương Bắc Trạch ngáp một cái thật lớn, vò đầu tóc lộn xộn, mắt còn dính vài tia buồn ngủ, mơ mơ màng màng đi ra cửa phòng.
Một tiếng sau, hai người ăn sáng xong, chuẩn bị ổn thỏa liền đi ra khỏi nhà. Trương Bắc Trạch còn chưa tỉnh ngủ hẳn, trên đường không ngừng ngáp ngắn ngáp dài.
Diệp Thành Nhân hôm nay phải đi thử vai cùng Sài Trinh, để lại một chiếc xe second-hand cho hai người, Kỷ Uyển đành tự mình lái xe chở Trương Bắc Trạch còn đang nửa tỉnh nửa mơ đi đến thành điện ảnh.
Đi đến tổ phim, Trương Bắc Trạch cũng coi như đã lấy lại được tinh thần, cùng Kỷ Uyển lịch sự chào hỏi nhân viên của đoàn phim, lúc này những diễn viên khác còn chưa đến, Trương Bắc Trạch nhân cơ hội này thỉnh giáo lão Đao về thế giới nội tâm của nhân vật Công Dã Nhàn.
Bản thân Lão Đao là người nghiêm cẩn nên cực kỳ thích thái độ nghiêm túc học hỏi này của Trương Bắc Trạch, hai người đứng một góc nói chuyện rất rôm rả. Kỷ Uyển nhìn xung quanh một vòng, sau đó tiến đến giúp đỡ nhân viên trong đoàn làm phim. Trương Bắc Trạch nhìn cô một cái, sau đó quay lại chuyên tâm cùng lão Đao bàn về nhân vật.
Diễn viên lần lượt đến đông đủ, hôm nay khai máy, đạo diễn quyết định quay những cảnh đơn giản để mọi người làm quen với vai diễn trước, cùng lúc chỉ đạo, sau đó 4 diễn viên chính 2 nam chính 2 nữ, tất cả đều đến đông đủ.
Bên đầu tư rất xem trọng bộ phim này, đầu tư rất nhiều tiền, ba nhân vật chính khác đều là nhân vật có chút tiếng tăm, đến những nhân vật phụ đều là những gương mặt cốt cán quen thuộc.
Hướng Quan Vũ diễn nhân vật Địch Vệ là điển hình của của phái học viện, vừa cao vừa đẹp trai, một đường xuôi chèo mát mái, vừa tốt nghiệp đã được diễn vai nam chính phim truyền hình, hơn nữa còn nhận được phản ứng rất tốt từ khán giả, thuận lợi debut, qua vài năm cố gắng đã có chút danh tiếng, bên đầu tư bộ phim này cũng vì cậu ta mà đến.
Nữ diễn viên đóng cặp với anh ta tên là Cố Ngưng, cũng thuộc phái học viện, là bạn cùng lớp với Hướng Quan Vũ, nhỏ nhắn xinh đẹp, cũng từng đóng vai chính và vai phụ trong một vài bộ phim truyền hình. Lần này cô ấy đóng vai Mộng Nhụy, là cặp đôi oan gia không đánh không quen biết với Địch Vệ, còn Tưởng Lạc Huyên diễn cặp với Trương Bắc Trạch là nghệ sĩ của VK, trong phim đóng vai Mạc Tiêm, là tiên nữ cao quý lạnh lùng trong giang hồ, có một đoạn tình cảm ngược luyến tình thâm với Công Dã Nhàn. Cô rất có khí chất cổ điển, từng hai lần sắm vai nữ chính trong phim truyền hình, còn từng đóng qua phim điện ảnh.
Trương Bắc Trạch là hậu bối, tất nhiên phải chào hỏi bọn họ trước. Hướng Quan Vũ khách sáo bắt tay với anh, Cố Ngưng ngọt ngào đáp lại một tiếng, "Xin chào", Tưởng Lạc Huyên lại giữ vẻ cao ngạo lạnh lùng, chỉ gật đầu một cái với anh.
Lúc Tưởng Lạc Huyên vào tổ phim rất phô trương, không chỉ đem theo người quản lý, trợ lý, người hóa trang của mình, thậm chí còn đưa biên kịch đến. Cô ta trực tiếp tìm gặp lão Đao, vừa đến liền không chút khách sáo thương lượng với lão Đao muốn đổi kịch bản. Cơ bản là muốn thêm cảnh quay cho mình, thậm chí còn yêu cầu lúc đối thoại với người khác, ống kính tốt nhất nên trực tiếp quay vào cô ta.
Lão Đao tức giận đến mức không muốn khách sáo với cô ta nữa.
Bên này Hướng Quan Vũ chào hỏi mọi người ở tổ phim xong liền nhét một hộp thuốc vào tay phó đạo diễn mình quen biết, cười nói: "Anh nói cho em nghe xem Trương Bắc Trạch rốt cuộc có lai lịch gì? Em thấy cậu ta trẻ tuổi như vậy, cũng không diễn nhiều phim lắm, sao lại đuổi được Mạnh Chu đi vậy?"
Phó đạo diễn đốt một điếu thuốc, nhìn theo ánh mắt anh ta, "Cậu nhóc đó diễn xuất rất tốt, đạo diễn rất thích cậu ta, cậu cẩn thận chút, đừng để cậu ta tranh mất phần."
Hướng Quan Vũ khoa trương than một tiếng: "Em sắp trở thành tiền bối bị đánh vào bờ rồi sao?"
Hai người cùng cười phá lên, phó đạo diễn nói: "Tôi nói đùa, nói đùa đấy." Phó đạo diễn cũng không biết bản thân sao lại nói ra câu này. Hướng Quan Vũ mới hai sáu, hai bảy tuổi đã trở thành minh tinh hạng nhất rồi, diễn xuất cũng rất tốt, là nam diễn viên rất có tiền đồ. Chỉ là trước mắt vẫn chưa được đạo diễn có tiếng xem trọng, chưa có được một vai diễn để đời.
Hướng Quan Vũ mặc dù cũng cười nhưng anh ta cũng đã để bụng rồi. Biết được lát nữa có cảnh phải diễn với Trương Bắc Trạch, trong lòng cũng có chút tính toán. Đúng lúc người hóa trang đến bảo cậu ta đi thay quần áo, cậu ta gật đầu mỉm cười rồi bảo trợ lý đem kịch bản cùng đi theo.
Kỷ Uyển giúp đỡ làm những việc vặt, vừa rảnh rỗi được một xíu lại nghe thấy tiếng Tưởng Lạc Huyên cùng Lão Đao thảo luận càng lúc càng lớn, cô nghe được cuộc cãi vã của bọn họ, cảm thấy như được mở mang tầm mắt.
"Thầy Đao, không phải tôi có ý kiến với anh, nhưng rõ ràng tổ phim của anh sớm đã chọn tôi, tại sao anh còn sắp xếp những phân cảnh này cho tôi, anh căn bản không hiểu tôi!"
"Tại sao tôi phải hiểu cô? Là cô diễn Mạc Tiên hay là Mạc Tiên diễn cô đây?" Lão Đao tức đến mắc cười, “Không phải tôi chọn diễn viên trước rồi mới viết kịch bản, cuốn tiểu thuyết này của tôi đã viết rất lâu rồi, rất xin lỗi, lúc đó cô vẫn chưa là minh tinh đâu, tôi còn không biết bọn họ sẽ để cô diễn nhân vật này đấy!"
Kỷ Uyển nhăn mày khó hiểu, tại sao biên kịch cần phải hiểu diễn viên? Cũng không phải là quay tự truyện cho cô ta mà.
"Nhưng bây giờ người diễn là tôi! Đã nói trước là để tôi đóng cặp với Mạnh Chu, sao lại biến thành một người mới vô danh tiểu tốt rồi? Anh không phải là đang xem thường tôi sao? Những điều này tôi đều nhịn, hơn nữa yêu cầu của tôi cũng vì suy nghĩ cho đoàn làm phim này thôi, khán giả chắc chắn muốn xem người có khí chất như tôi này, sẽ không chú ý đến người không có tiếng tăm như Trương Bắc Trạch đâu, tôi yêu cầu ống kính hướng về tôi thì có gì sai chứ?" Tưởng Lạc Huyên dùng giọng nói nho nhã, lịch sự nói ra yêu cầu vô lý này như chuyện đương nhiên, khiến người nghe thật sự tức đến hộc máu.
Thì ra có người thực sự dám nói ra những lời này à, Kỷ Uyển chỉ cảm thấy cạn lời.
"Đây là vấn đề của đạo diễn, cô không cần lo lắng đến chuyện này đâu, mời cô diễn cho tốt vai của mình là được," Lão Đao ôm cánh tay nói, "Còn về phân cảnh của cô, tôi và đạo diễn đã định xong rồi, không có lý do đặc biệt sẽ không thay đổi phân cảnh đâu."
Chỉ là cái cô Tưởng Lạc Huyên này bám dai hơn cả đỉa nữa, cô ta kiên trì không phải là đang cãi nhau với lão Đao mà chỉ là thảo luận cùng ông. Lão Đao bị giày vò đến khó chịu, nhịn không nổi nữa mới kêu người chế tác đến giúp đỡ.
Nhà chế tác mỉm cười mời hai người đến văn phòng tạm thời ngồi.
Kỷ Uyển xem đủ rồi, đúng lúc này Diệp Thành Nhân gọi điện thoại đến hỏi tình hình của Trương Bắc Trạch, Kỷ Uyển nói cậu ấy đang hóa trang, Diệp Thành Nhân “ừ” một tiếng lại hỏi cô đang làm gì, cô thành thật trả lời đang rảnh không có chuyện gì làm.
"Tiểu Kỷ à," giọng nói của Diệp Thành Nhân có chút khó chịu, "Cô không thể đứng ngây ra đó được, tổ phim có nhiều nhân viên như vậy cô phải chủ động đến tiếp cận bọn họ, lôi kéo quan hệ, cô đừng xem thường bọn họ, giới giải trí nói lớn thì cũng chỉ lớn chừng đó thôi, chúng ta cũng không phải làm ăn một lần, hơn nữa ngộ nhỡ trong số bọn họ có người là người thân của đạo diễn lớn nào đó cũng không chừng, chúng ta lo trước tính sau không dư đâu, cô nói có phải không?"
Kỷ Uyển đỏ mặt rồi, mặc dù cô đi giúp đỡ nhưng hoàn toàn không nghĩ đến những vấn đề này.
"Nếu cô đã chọn ngành này rồi thì phải chú ý một chút, cô cũng không thể cả đời chỉ làm một trợ lý nhỏ, có phải không?"
Kỷ Uyển vội vàng nói: "Anh Diệp, em đi liền bây giờ đây."
"Ừ," Diệp Thành Nhân lúc này mới miễn cưỡng vừa lòng, tùy tiện hỏi một câu, "Tổ phim không xảy ra chuyện gì chứ?"
Kỷ Uyển nghĩ ngợi một chút bèn kể chuyện của Tưởng Lạc Huyên ra, ai biết vẫn chưa nói xong đã nghe người ở đầu dây bên kia cao giọng mắng, "Đồ ngốc! Việc này tại sao bây giờ mới nói cho tôi biết!"
Kỷ Uyển bị mắng đến ngẩn người.
"Cô lúc đó đang làm gì vậy?" Diệp Thành Nhân hỏi.
"Hả?" Kỷ Uyển nhất thời chưa phản ứng kịp.
"Tôi nói lúc bọn họ cãi nhau cô đang làm cái gì?”
"Tôi đứng một bên….." Kỷ Uyển từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai mắng lớn như vậy, trong lòng không khỏi có chút ấm ức.
"Sao cô không xông lên chứ? Cho dù chúng ta không thể đắc tội với cô ta, nhưng nói thêm vào chắc cô làm được chứ? Cô lúc đó sao có thể để cô ta giành phân cảnh của Trương Bắc Trạch? Đúng là đầu heo mà."
Hốc mắt của Kỷ Uyển trong nháy mắt đỏ lên.
"Được rồi, bây giờ bọn họ ở đâu?"
"Bọn họ,.... đến phòng làm việc rồi."
"Cô mau đi nghe xem bọn họ đang nói gì, tôi đến ngay đây."
"Nhưng bọn họ đóng cửa rồi, tôi sao có thể……"
"Đầu cô mọc trên cổ để làm cảnh sao? Cô không biết nghĩ cách sao?" Diệp Thành Nhân hung dữ mắng cô xong lại chửi thề một tiếng rồi ngắt máy.
Kỷ Uyển chỉ cảm thấy vô cùng ấm ức, cúi đầu đứng một góc, dùng sức nháy nháy mắt mới làm cho nước mắt không rơi xuống.
Trời còn chưa sáng, Kỷ Uyển đã gõ cửa phòng Trương Bắc Trạch. Chỉ là gõ một hồi lâu cũng không thấy có động tĩnh gì, cô cực kỳ bình tĩnh nó “Tôi vào nhé”, sau đó vặn nắm cửa đi vào.
Vừa vào cửa, cô không hề bất ngờ khi nhìn thấy bộ dáng dạng chân thành hình chữ đại, ngủ say như chết của Trương Bắc Trạch trên giường, tấm chăn mỏng bị anh đạp đến một góc giường. Cô bước đến vài bước lên phía trước, kéo cánh tay anh lên, "Mau dậy đi, 9 giờ hôm nay phải đến thành điện ảnh quay phim đó!" Anh cái gì cũng tốt, chỉ là buổi sáng rất khó dậy sớm. Nếu không dùng chút thủ đoạn thì anh có thể sẽ ăn vạ trên giường thêm cả tiếng.
Trương Bắc Trạch nhắm mắt ậm ừ vài tiếng nhưng cả người vẫn còn nằm ì trên giường, Kỷ Uyển tay chân nhỏ nhắn lôi kéo con quái vật khổng lồ này vài cái đã vã mồ hôi, cô nhụt chí buông tay, chỉ đành tung tuyệt chiêu, hét lên:
"Mau dậy đi, còn không dậy tôi sẽ hát cho anh nghe đó." Mấy khúc ca của cô chẳng phải thứ âm nhạc du dương dễ nghe gì, còn bị Trương Bắc Trạch gọi là bài ca ru ngủ, những bài cô chọn đều là những bài hát thịnh hành trên internet mà anh ghét nhất!
Trương Bắc Trạch đau khổ nhíu mày, anh thực sự không muốn ngày mới bắt đầu bằng những ca khúc quái quỷ đó, chỉ đành nhận thua chậm chạp bò dậy.
"Làm ơn đề lề mề nữa, mau đi rửa mặt rồi thay bộ đồ này đi." Kỷ Uyển ứng tuyển vị trí trợ lý này là nhờ vào gout thời trang đặc sắc và thời thượng của mình. Cho dù là trang phục rẻ tiền cô cũng có thể phối hợp cho ra hình ra dạng, vô cùng đặc sắc. Bởi vậy Diệp Thành Nhân đem nhiệm vụ ăn mặc của Trương Bắc Trạch giao cho cô.
Trương Bắc Trạch ngáp một cái thật lớn, vò đầu tóc lộn xộn, mắt còn dính vài tia buồn ngủ, mơ mơ màng màng đi ra cửa phòng.
Một tiếng sau, hai người ăn sáng xong, chuẩn bị ổn thỏa liền đi ra khỏi nhà. Trương Bắc Trạch còn chưa tỉnh ngủ hẳn, trên đường không ngừng ngáp ngắn ngáp dài.
Diệp Thành Nhân hôm nay phải đi thử vai cùng Sài Trinh, để lại một chiếc xe second-hand cho hai người, Kỷ Uyển đành tự mình lái xe chở Trương Bắc Trạch còn đang nửa tỉnh nửa mơ đi đến thành điện ảnh.
Đi đến tổ phim, Trương Bắc Trạch cũng coi như đã lấy lại được tinh thần, cùng Kỷ Uyển lịch sự chào hỏi nhân viên của đoàn phim, lúc này những diễn viên khác còn chưa đến, Trương Bắc Trạch nhân cơ hội này thỉnh giáo lão Đao về thế giới nội tâm của nhân vật Công Dã Nhàn.
Bản thân Lão Đao là người nghiêm cẩn nên cực kỳ thích thái độ nghiêm túc học hỏi này của Trương Bắc Trạch, hai người đứng một góc nói chuyện rất rôm rả. Kỷ Uyển nhìn xung quanh một vòng, sau đó tiến đến giúp đỡ nhân viên trong đoàn làm phim. Trương Bắc Trạch nhìn cô một cái, sau đó quay lại chuyên tâm cùng lão Đao bàn về nhân vật.
Diễn viên lần lượt đến đông đủ, hôm nay khai máy, đạo diễn quyết định quay những cảnh đơn giản để mọi người làm quen với vai diễn trước, cùng lúc chỉ đạo, sau đó 4 diễn viên chính 2 nam chính 2 nữ, tất cả đều đến đông đủ.
Bên đầu tư rất xem trọng bộ phim này, đầu tư rất nhiều tiền, ba nhân vật chính khác đều là nhân vật có chút tiếng tăm, đến những nhân vật phụ đều là những gương mặt cốt cán quen thuộc.
Hướng Quan Vũ diễn nhân vật Địch Vệ là điển hình của của phái học viện, vừa cao vừa đẹp trai, một đường xuôi chèo mát mái, vừa tốt nghiệp đã được diễn vai nam chính phim truyền hình, hơn nữa còn nhận được phản ứng rất tốt từ khán giả, thuận lợi debut, qua vài năm cố gắng đã có chút danh tiếng, bên đầu tư bộ phim này cũng vì cậu ta mà đến.
Nữ diễn viên đóng cặp với anh ta tên là Cố Ngưng, cũng thuộc phái học viện, là bạn cùng lớp với Hướng Quan Vũ, nhỏ nhắn xinh đẹp, cũng từng đóng vai chính và vai phụ trong một vài bộ phim truyền hình. Lần này cô ấy đóng vai Mộng Nhụy, là cặp đôi oan gia không đánh không quen biết với Địch Vệ, còn Tưởng Lạc Huyên diễn cặp với Trương Bắc Trạch là nghệ sĩ của VK, trong phim đóng vai Mạc Tiêm, là tiên nữ cao quý lạnh lùng trong giang hồ, có một đoạn tình cảm ngược luyến tình thâm với Công Dã Nhàn. Cô rất có khí chất cổ điển, từng hai lần sắm vai nữ chính trong phim truyền hình, còn từng đóng qua phim điện ảnh.
Trương Bắc Trạch là hậu bối, tất nhiên phải chào hỏi bọn họ trước. Hướng Quan Vũ khách sáo bắt tay với anh, Cố Ngưng ngọt ngào đáp lại một tiếng, "Xin chào", Tưởng Lạc Huyên lại giữ vẻ cao ngạo lạnh lùng, chỉ gật đầu một cái với anh.
Lúc Tưởng Lạc Huyên vào tổ phim rất phô trương, không chỉ đem theo người quản lý, trợ lý, người hóa trang của mình, thậm chí còn đưa biên kịch đến. Cô ta trực tiếp tìm gặp lão Đao, vừa đến liền không chút khách sáo thương lượng với lão Đao muốn đổi kịch bản. Cơ bản là muốn thêm cảnh quay cho mình, thậm chí còn yêu cầu lúc đối thoại với người khác, ống kính tốt nhất nên trực tiếp quay vào cô ta.
Lão Đao tức giận đến mức không muốn khách sáo với cô ta nữa.
Bên này Hướng Quan Vũ chào hỏi mọi người ở tổ phim xong liền nhét một hộp thuốc vào tay phó đạo diễn mình quen biết, cười nói: "Anh nói cho em nghe xem Trương Bắc Trạch rốt cuộc có lai lịch gì? Em thấy cậu ta trẻ tuổi như vậy, cũng không diễn nhiều phim lắm, sao lại đuổi được Mạnh Chu đi vậy?"
Phó đạo diễn đốt một điếu thuốc, nhìn theo ánh mắt anh ta, "Cậu nhóc đó diễn xuất rất tốt, đạo diễn rất thích cậu ta, cậu cẩn thận chút, đừng để cậu ta tranh mất phần."
Hướng Quan Vũ khoa trương than một tiếng: "Em sắp trở thành tiền bối bị đánh vào bờ rồi sao?"
Hai người cùng cười phá lên, phó đạo diễn nói: "Tôi nói đùa, nói đùa đấy." Phó đạo diễn cũng không biết bản thân sao lại nói ra câu này. Hướng Quan Vũ mới hai sáu, hai bảy tuổi đã trở thành minh tinh hạng nhất rồi, diễn xuất cũng rất tốt, là nam diễn viên rất có tiền đồ. Chỉ là trước mắt vẫn chưa được đạo diễn có tiếng xem trọng, chưa có được một vai diễn để đời.
Hướng Quan Vũ mặc dù cũng cười nhưng anh ta cũng đã để bụng rồi. Biết được lát nữa có cảnh phải diễn với Trương Bắc Trạch, trong lòng cũng có chút tính toán. Đúng lúc người hóa trang đến bảo cậu ta đi thay quần áo, cậu ta gật đầu mỉm cười rồi bảo trợ lý đem kịch bản cùng đi theo.
Kỷ Uyển giúp đỡ làm những việc vặt, vừa rảnh rỗi được một xíu lại nghe thấy tiếng Tưởng Lạc Huyên cùng Lão Đao thảo luận càng lúc càng lớn, cô nghe được cuộc cãi vã của bọn họ, cảm thấy như được mở mang tầm mắt.
"Thầy Đao, không phải tôi có ý kiến với anh, nhưng rõ ràng tổ phim của anh sớm đã chọn tôi, tại sao anh còn sắp xếp những phân cảnh này cho tôi, anh căn bản không hiểu tôi!"
"Tại sao tôi phải hiểu cô? Là cô diễn Mạc Tiên hay là Mạc Tiên diễn cô đây?" Lão Đao tức đến mắc cười, “Không phải tôi chọn diễn viên trước rồi mới viết kịch bản, cuốn tiểu thuyết này của tôi đã viết rất lâu rồi, rất xin lỗi, lúc đó cô vẫn chưa là minh tinh đâu, tôi còn không biết bọn họ sẽ để cô diễn nhân vật này đấy!"
Kỷ Uyển nhăn mày khó hiểu, tại sao biên kịch cần phải hiểu diễn viên? Cũng không phải là quay tự truyện cho cô ta mà.
"Nhưng bây giờ người diễn là tôi! Đã nói trước là để tôi đóng cặp với Mạnh Chu, sao lại biến thành một người mới vô danh tiểu tốt rồi? Anh không phải là đang xem thường tôi sao? Những điều này tôi đều nhịn, hơn nữa yêu cầu của tôi cũng vì suy nghĩ cho đoàn làm phim này thôi, khán giả chắc chắn muốn xem người có khí chất như tôi này, sẽ không chú ý đến người không có tiếng tăm như Trương Bắc Trạch đâu, tôi yêu cầu ống kính hướng về tôi thì có gì sai chứ?" Tưởng Lạc Huyên dùng giọng nói nho nhã, lịch sự nói ra yêu cầu vô lý này như chuyện đương nhiên, khiến người nghe thật sự tức đến hộc máu.
Thì ra có người thực sự dám nói ra những lời này à, Kỷ Uyển chỉ cảm thấy cạn lời.
"Đây là vấn đề của đạo diễn, cô không cần lo lắng đến chuyện này đâu, mời cô diễn cho tốt vai của mình là được," Lão Đao ôm cánh tay nói, "Còn về phân cảnh của cô, tôi và đạo diễn đã định xong rồi, không có lý do đặc biệt sẽ không thay đổi phân cảnh đâu."
Chỉ là cái cô Tưởng Lạc Huyên này bám dai hơn cả đỉa nữa, cô ta kiên trì không phải là đang cãi nhau với lão Đao mà chỉ là thảo luận cùng ông. Lão Đao bị giày vò đến khó chịu, nhịn không nổi nữa mới kêu người chế tác đến giúp đỡ.
Nhà chế tác mỉm cười mời hai người đến văn phòng tạm thời ngồi.
Kỷ Uyển xem đủ rồi, đúng lúc này Diệp Thành Nhân gọi điện thoại đến hỏi tình hình của Trương Bắc Trạch, Kỷ Uyển nói cậu ấy đang hóa trang, Diệp Thành Nhân “ừ” một tiếng lại hỏi cô đang làm gì, cô thành thật trả lời đang rảnh không có chuyện gì làm.
"Tiểu Kỷ à," giọng nói của Diệp Thành Nhân có chút khó chịu, "Cô không thể đứng ngây ra đó được, tổ phim có nhiều nhân viên như vậy cô phải chủ động đến tiếp cận bọn họ, lôi kéo quan hệ, cô đừng xem thường bọn họ, giới giải trí nói lớn thì cũng chỉ lớn chừng đó thôi, chúng ta cũng không phải làm ăn một lần, hơn nữa ngộ nhỡ trong số bọn họ có người là người thân của đạo diễn lớn nào đó cũng không chừng, chúng ta lo trước tính sau không dư đâu, cô nói có phải không?"
Kỷ Uyển đỏ mặt rồi, mặc dù cô đi giúp đỡ nhưng hoàn toàn không nghĩ đến những vấn đề này.
"Nếu cô đã chọn ngành này rồi thì phải chú ý một chút, cô cũng không thể cả đời chỉ làm một trợ lý nhỏ, có phải không?"
Kỷ Uyển vội vàng nói: "Anh Diệp, em đi liền bây giờ đây."
"Ừ," Diệp Thành Nhân lúc này mới miễn cưỡng vừa lòng, tùy tiện hỏi một câu, "Tổ phim không xảy ra chuyện gì chứ?"
Kỷ Uyển nghĩ ngợi một chút bèn kể chuyện của Tưởng Lạc Huyên ra, ai biết vẫn chưa nói xong đã nghe người ở đầu dây bên kia cao giọng mắng, "Đồ ngốc! Việc này tại sao bây giờ mới nói cho tôi biết!"
Kỷ Uyển bị mắng đến ngẩn người.
"Cô lúc đó đang làm gì vậy?" Diệp Thành Nhân hỏi.
"Hả?" Kỷ Uyển nhất thời chưa phản ứng kịp.
"Tôi nói lúc bọn họ cãi nhau cô đang làm cái gì?”
"Tôi đứng một bên….." Kỷ Uyển từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai mắng lớn như vậy, trong lòng không khỏi có chút ấm ức.
"Sao cô không xông lên chứ? Cho dù chúng ta không thể đắc tội với cô ta, nhưng nói thêm vào chắc cô làm được chứ? Cô lúc đó sao có thể để cô ta giành phân cảnh của Trương Bắc Trạch? Đúng là đầu heo mà."
Hốc mắt của Kỷ Uyển trong nháy mắt đỏ lên.
"Được rồi, bây giờ bọn họ ở đâu?"
"Bọn họ,.... đến phòng làm việc rồi."
"Cô mau đi nghe xem bọn họ đang nói gì, tôi đến ngay đây."
"Nhưng bọn họ đóng cửa rồi, tôi sao có thể……"
"Đầu cô mọc trên cổ để làm cảnh sao? Cô không biết nghĩ cách sao?" Diệp Thành Nhân hung dữ mắng cô xong lại chửi thề một tiếng rồi ngắt máy.
Kỷ Uyển chỉ cảm thấy vô cùng ấm ức, cúi đầu đứng một góc, dùng sức nháy nháy mắt mới làm cho nước mắt không rơi xuống.
Bình Luận