tiểu quý phi khờ khạo
Trang Thư Di chớp mắt, nhìn Tiêu Thừa Dập mân mê thưởng thức cái đèn lồ ng nhỏ tự tay nàng làm, không dám giận, cũng không dám nói gì.
“Không nỡ cho ta à?” Tiêu Thừa Dập thấy ánh mắt trông mong của Trang Thư Di, ngừng tay hỏi.
Trang Thư Di vội lắc đầu: “Không đâu, cho mà.”
Tiêu Thừa Dập giơ cái trâm lên trước mắt nhìn: “Chẳng lẽ có lai lịch gì, cho nên không nỡ?”
“Cho được, là tự tay thiếp làm.” Trang Thư Di vội nói.
“Thì ra là thế, vậy càng phải cho ta.” Tiêu Thừa Dập nói.
“Được.” Trang Thư Di đáp lời.
Tiêu Thừa Dập và Trang Thư Di đứng trước lan can ở hành lang, dưới lầu pháo hoa đang náo nhiệt, trong Thường Xuân Các sôi động nhất.
Tiêu Thừa Dập không nói lời nào, Trang Thư Di cũng không nói, chỉ đứng yên tĩnh.
Hoàng Hậu giận dỗi đi một vòng, lại về bên cạnh Tiêu Thừa Dập, thấy trên tay Tiêu Thừa Dập cầm trâm cài đầu mà Trang Thư Di lúc trước đeo, nhất thời cảm thấy ngoài ý muốn, đây là thật sự để bụng sao?
Tiêu Thừa Dập cảm thấy Khúc Như Hinh ngốc, không dũng cảm, lại một lòng với Thái Hậu, bởi vậy cũng không làm khó nàng.
Ba người cứ yên lặng như vậy đứng ở hành lang.
Trăng tròn càng lên càng cao, cuộc vui chung quy cũng tan.
Sau khi trình diễn pháo hoa xong, trong Các dần an tĩnh lại.
Thế tử nhà Cung Thân vương đoán được nhiều đố đèn nhất, đoạt được giải thưởng tốt nhất đêm nay là một gốc cây san hô cao nửa người.
Khi tan cuộc, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu rời đi trước.
Tiêu Thừa Dập liếc nhìn Trang Thư Di đi theo mình cả một đêm, thấy vẻ mặt nàng buồn ngủ, nói với Cao Lương: “Trang mỹ nhân có công bạn giá*, ban liễn đưa về Lãm Nguyệt Hiên.”
(Bạn giá: làm bạn đồng hành với vua)
Cao Lương vội đáp vâng, Trang Thư Di chậm mấy nhịp mới tạ ơn.
“Đi đi.” Tiêu Thừa Dập nói.
Vì thế Trang Thư Di đi theo Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu dẫn đầu rời đi, còn sớm hơn cả Thục phi cùng Đức phi.
Một đêm trôi qua, Trang mỹ nhân lại lần nữa trở thành nhân vật được bàn tán sôi nổi nhất ở hậu cung.
Không riêng hậu cung bàn tán, đám người tông thân tiến cung cũng đều chú ý tới Trang mỹ nhân cả đêm làm bạn giá, bởi vậy có không ít người đều biết Hoàng Thượng gần đây thiên sủng Trang mỹ nhân.
Ngày mười sáu năm mới khôi phục thượng triều, trước khi thượng triều, có người hướng về phía trường Thanh Hầu chúc mừng.
Trường Thanh Hầu không hiểu nói: “Lão phu có gì đáng mừng chứ?”
“Chính là Trang mỹ nhân được nhận thánh ân đó, đêm qua cung yến, một mình Trang mỹ nhân bạn giá, chuyện này còn không đáng vui sao?”
Trang mỹ nhân, hắn thậm chí không biết tam cô nương nhà mình đã được thăng làm mỹ nhân.
Theo lý mà nói thì việc này hẳn là báo cho bọn họ…
Trường Thanh Hầu nghĩ ngày mùng 6 Hoàng Thượng chán ghét ông, trong lòng giật thót, chẳng lẽ khuê nữ thứ ba nhà ông thì thầm bên gối Hoàng Thượng, nói hầu phủ không phải, mới khiến Hoàng Thượng chán ghét ông? Nha đầu này! Nếu không phải bọn họ đón trở về, đưa nàng tiến cung, làm gì có ân sủng như hôm nay, đúng là thứ bạch nhãn lang lấy oán trả ơn.
Trong Lãm Nguyệt Hiên, Trang Thư Di nhìn cái tráp đặt ngay ngắn 5 cái trâm có màu sắc và hoa văn khác nhau, đôi mắt cười cong lên.
Đây là đồ vật mà Tiêu Thừa Dập phái người đưa tới ban thưởng, hắn cầm kim trâm người ta tự tay làm, chung quy lại cũng muốn có qua có lại.
Xuân Tuyết cười càng vui vẻ: “Hoàng Thượng nhất định rất thích cái trâm mà mỹ nhân làm.”
Thanh Trúc cười nói: “Sai rồi, là Hoàng Thượng thích mỹ nhân mới đúng.”
“Chứ sao nữa, cả một đêm làm bạn giá đó.” Xuân Tuyết càng nghĩ càng vui vẻ, chủ tử được sủng ái, thị nữ các nàng cũng nước lên thì thuyền lên, chẳng phải là chuyện thường tình trong cung hay sao.
Sau giờ ngọ, Trang Thư Di chuẩn bị làm một cái trâm cho chính mình một lần nữa, liền sai Thanh Trúc tìm vải nhung tới.
Cung nữ thiếp thân của Thục phi nương nương tới Lãm Nguyệt Hiên, nói Thục phi nương nương mời Trang mỹ nhân qua nếm trà.
Trang Thư Di tiến cung một năm, đây là lần đầu được phi tần địa vị cao mời, nhất thời hơi hoảng hốt.
Tuy nàng có phần khờ khạo nhưng cũng cảm thấy Thục phi đột nhiên mời nàng đại khái không phải là chuyện tốt, đặc biệt cung nữ kia tới còn mang theo biểu tình kiêu ngạo trên mặt.
Nhưng không đi không được, trong lòng Trang Thư Di hiểu rõ.
Sau khi sửa sang lại dung nhan, Trang Thư Di mang Xuân Tuyết đi tới Lăng Yên Cung của Thục phi nương nương.
Trang Thư Di đến Lăng Yên Cung, hành lễ với Thục phi theo đúng quy tắc, khi đứng dậy, vừa thấy Thục phi thì ngẩn ngơ nhìn.
Sao lại có nữ tử xinh đẹp như vậy? Lúc trước luôn ở cách khá xa, hoặc là không dám nhìn, lúc này đến gần, Trang Thư Di cảm thấy Thục phi nhất định là nữ tử đẹp nhất trên đời này.
Thục phi cũng nhìn Trang Thư Di, chỉ có thể nói khá xinh xắn, sao đột nhiên Hoàng Thượng lại sủng nàng ta chứ?
“Nhìn đủ chưa?” Thục phi thấy Trang Thư Di ngơ ngác mà nhìn mình, chậm rãi nói.
Trang Thư Di vội gục đầu xuống: “Thần thiếp…… lần đầu tiên thần thiếp nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp như nương nương vậy.”
Xinh đẹp thì có ích lợi gì, chỉ có thể hưởng thụ một mình trong khuê phòng.
Lần đầu thị tẩm, tính tình chỉ hơi lạnh lùng một chút, Hoàng Thượng liền tức giận, bất mãn, cảm thấy nàng không muốn.
Nếu không phải bản thân nàng có gia thế, chỉ sợ cũng giống những phi tần đó chọc hắn không vui, sớm bị xử trí rồi.
Hiện giờ trong nhà nhiều lần gửi thư thúc giục sớm ngày sinh hạ hoàng tử, Hoàng Thượng đã không gần gũi, một mình nàng làm sao sinh ra hoàng tử chứ? Thục phi muốn nhìn xem Hoàng Thượng đối xử đặc biệt với Trang mỹ nhân rốt cuộc là như thế nào.
“Trang mỹ nhân, nghe nói ngươi biết làm một số thứ thủ công, bổn cung rảnh rỗi không có việc gì, ngươi dạy bổn cung đi.” Thục phi nói.
Trang Thư Di không ngờ Thục phi nương nương lại biết cái này, nhưng nếu Thục phi nương nương muốn học, hẳn là sẽ không làm khó mình.
Trang Thư Di nói: “Thần thiếp biết làm một số thứ, nương nương muốn học cái gì?”
“Hôm qua cái trâm mà ngươi cài trên đầu khá thú vị, liền học nó đi.” Thục phi nói.
“Vâng.” Trang Thư Di vui vẻ đồng ý.
Thục phi thấy Trang Thư Di sảng khoái đồng ý, trong lòng vừa ý, nói: “Muốn chuẩn bị đồ cho việc đó thì ngươi nói với bọn họ.”
Trang Thư Di liền nói với cung nữ của Thục phi những vải dệt, cây trâm bạc, kim chỉ và những vật khác mà mình cần dùng.
Thục phi thấy nàng nói chuyện không nhanh không chậm, giọng điệu bình thản, biểu tình hiền hòa, nhất thời tâm cảnh cũng bình tĩnh trở lại.
Lúc cung nữ đi chuẩn bị nguyên liệu, Thục phi hỏi: “Sao ngươi khéo nghĩ ra được việc này?”
Bình Luận