tiểu quý phi khờ khạo

Chương 27: 27: “thần Thiếp Thần Thiếp Quá Ngu Ngốc……” 1


Sắc mặt Tiêu Thừa Dập khẽ thay đổi.
Trang Thư Di thấy Hoàng Thượng thay đổi sắc mặt, lập tức biết mình lại nói sai, nhỏ giọng nói: “Chờ thân thể Hoàng Thượng khỏe…… thần thiếp hầu hạ hàng đêm…”
Sắc mặt Tiêu Thừa Dập hơi hòa hoãn một chút, hừ một tiếng nói: “Nàng tưởng bở!”
“Thần thiếp…… thần thiếp……” Trang Thư Di không biết trong lòng Tiêu Thừa Dập nghĩ như thế nào, chỉ cảm thấy Hoàng thượng tốt với chính mình như vậy, chính mình còn chọc Hoàng Thượng tức giận, nhất thời thấy không tốt.
Tiêu Thừa Dập không thèm so đo với nàng, chỉ nói: “Được rồi, chớ có nghĩ nhiều, Cao Lương, mang nàng đi noãn các.”
“Thần thiếp cáo lui.” Trang Thư Di uốn gối nói.
Sau khi Trang Thư Di rời đi, Tiêu Thừa Dập cúi người nhìn bản thân mình, mặt càng ngày càng nhăn lại, tự đi tới một gian khác rửa mặt.
Trang Thư Di được các cung nữ hầu hạ tắm rửa xong lại trở về tẩm điện.

Lúc này Hoàng Thượng không ở đây, thấy bộ dáng chân tay luống cuống của Trang mỹ nhân, Cao Lương nhỏ giọng nói: “Trang mỹ nhân, ngài cứ lên giường nằm, chờ Hoàng Thượng tới là được.


Vẫn là câu nói kia, Hoàng Thượng bảo ngài làm cái gì thì làm cái đó, không cho làm thì không làm.”
“Đa tạ Cao công công.” Trang Thư Di nói xong liền bước tới giường, trong lòng thấp thỏm, hôm nay Hoàng Thượng sẽ không “Thị tẩm” nàng chứ.

Tuy trong lòng nàng cũng muốn biết rốt cuộc Hoàng Thượng làm như thế nào, nhưng ……thân thể Hoàng Thượng là quan trọng nhất mà.
Sau khi Tiêu Thừa Dập rửa mặt xong liền trở lại tẩm điện, đi vào cạnh giường, chỉ thấy Trang Thư Di đắp chăn gấm kín mít, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt nhỏ, đôi mắt cũng nhắm chặt, nhưng vừa nhìn là biết cố ý nhắm mắt, không biết ai dạy nàng thị tẩm như vậy.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Thừa Dập đi ngủ trong khi nàng vẫn tỉnh táo, hắn đến bên cạnh nàng, mặc dù chưa dựa vào nàng, nhưng cảm thấy thân thể nàng cứng đờ, hắn lần tìm tay nàng, phát hiện trong chăn có người nắm chặt tay mình, giống như lúc nào cũng muốn đánh lộn với người khác.
“Sao nào, chuẩn bị cho ta một quyền à?” Tiêu Thừa Dập nắm trọn bàn tay đang nắm chặt của Trang Thư Di, tiến đến bên tai nàng nói.
Hơi nóng phả vào tai Trang Thư Di, nàng bối rối, không giả bộ được nữa, chậm rãi mở mắt ra, thân thể vẫn cứng ngắc, nàng run giọng nói: “Thần thiếp không dám.” Nàng chỉ quá căng thẳng, mới có thể nắm tay, nào dám đánh Hoàng Thượng…
“Xoay người lại.” Tiêu Thừa Dập nói.
Trang Thư Di ngoan ngoãn xoay người, khoảng cách giữa hai người chỉ có nửa cánh tay, có thể cảm nhận được hô hấp của nhau.
Đèn cung đình tối tăm, nhưng Tiêu Thừa Dập có thể thấy rõ đôi mắt đen trắng rõ ràng tỏa sáng trong veo, ánh nhìn quan tâm lưu luyến của Trang Thư Di.
Tiêu Thừa Dập thầm thở dài, nếu bản thân không có bệnh kín kia, giờ phút này nói không chừng sẽ ăn Trang Thư Di.
“Ta không ngủ được, Tuệ Tuệ nghĩ cách đi.” Tiêu Thừa Dập nói, “Nàng dỗ ta ngủ được thì tối nay ta sẽ không thị tẩm nàng.”
Trang Thư Di nhỏ giọng nói: “Vậy thần thiếp hát một bài ngắn cho Hoàng Thượng nghe nhé? Khi còn nhỏ thiếp không ngủ được, nương thường hát cho thiếp nghe đó.”
Tiêu Thừa Dập nằm xuống, nhắm mắt lại, một tay kéo Trang Thư Di vào lòng, nói: “Được.”
Trang Thư Di nhẹ giọng hát, hát đến câu thứ ba, Tiêu Thừa Dập mở mắt ra, Trang Thư Di ngậm miệng.

Trang Thư Di lại hát bài nương dỗ con ngủ, câu thứ ba là “Con ngoan của nương…”
Trang Thư Di muốn khóc, cả ngày hôm nay hầu hạ, bản thân rốt cuộc làm đúng những việc gì…
“Hoàng…… Hoàng Thượng, thiếp, thần thiếp đổi bài khác, đổi bài…… hức… hức……” Trang Thư Di cảm thấy nếu việc tối nay bị Thái Hậu biết, chắc chắn nàng chết không toàn thây.

Tiêu Thừa Dập thở dài một hơi, nghiêng thân thể, chỉ thấy vẻ mặt Trang Thư Di hoảng sợ, đã ngập đầy nước mắt.
“Ta cũng chưa nói gì nàng, nàng đã khóc rồi?” Tiêu Thừa Dập lấy cổ tay áo ngủ lau nước mắt cho Trang Thư Di.
“Thần thiếp, thần thiếp quá ngu ngốc……” Trang Thư Di càng nghĩ càng sợ, không ngăn được nước mắt mà khóc hu hu.
“Được rồi, chớ khóc, bảo nàng dỗ ta ngủ, ngược lại thành ta dỗ nàng.” Tiêu Thừa Dập dịu dàng nói.
Trang Thư Di không dám khóc, nhưng lại không nín được, cả người nghẹn đến mức nấc lên.

Tiêu Thừa Dập bất đắc dĩ thở dài, nâng Trang Thư Di dậy, lại tự mình bưng trà cho nàng.
Trang Thư Di nấc hết cái nọ đến cái kia, hận không thể chui vào khe đất, cũng không dám liếc nhìn Tiêu Thừa Dập một cái.
Tiêu Thừa Dập biết Trang Thư Di sợ cái gì, tuy câu hát vừa rồi của nàng vô tâm, nhưng nếu bị người nghe thấy thì là đại họa ngập trời.

Tại cung này, nếu nàng cứ bất cẩn, không thận trọng cũng không phải là chuyện tốt.

Không biết một năm qua, nàng làm thế nào mà lại bình an không có việc gì tồn tại ở đây.
Trang Thư Di uống nước trà, ngừng nấc.


Tiêu Thừa Dập duỗi tay muốn nhận về chén trà, Trang Thư Di vừa định đưa qua, phát hiện chính mình lại để Hoàng Thượng hầu hạ, vội lùi tay về, tự mình xuống giường đặt chén trà xuống, một hồi lâu cũng không dám trở lại giường, cúi đầu đứng ở mép giường, như đang đợi Tiêu Thừa Dập xử lý.
Tiêu Thừa Dập thấy bộ dáng Trang Thư Di đáng thương, dù có lòng muốn nhắc nhở nàng vài câu cũng không mở miệng được, thầm nghĩ chỉ có thể sắp xếp hai người thông minh đáng tin cậy ở bên cạnh nàng để lúc nào cũng đề nhắc nhở nàng thôi, nếu bảo nàng sửa đổi, trở nên giỏi về tâm kế thì chỉ sợ nàng không còn là nàng nữa.
“Được rồi, lại đây nghỉ ngơi, đổi bài khác là được, đây là tẩm điện của ta, sẽ không có người truyền ra.” trong lời nói của Tiêu Thừa Dập mang theo bất đắc dĩ.
“Tạ ân điển của Hoàng Thượng.” Trang Thư Di dịch bước chân lên giường.
Hai người nằm xuống một lần nữa, Tiêu Thừa Dập nói ở bên tai nàng: “Sau này trước khi nói chuyện, trong lòng nghĩ hai nhịp thở, nghĩ xem lời này có thể nói hay không? Nếu là ta thì không cần.”
“Đã biết.” Trang Thư Di ngập ngừng nói.
Tiêu Thừa Dập nhìn Trang Thư Di, thấy biểu cảm của nàng cô đơn, tựa như đang suy nghĩ gì đó.

Hắn không hỏi cũng biết, nhất định nàng nhớ nhà, nhớ mẫu thân nàng, nhớ ngày tháng vô tư lự của nàng trước đây.


Bình Luận