tình muộn
Chương 9
Kỳ thật cẩn thận suy nghĩ mà nói thì Chu Trường An thật chưa từng theo đuổi Tùng San.
Bởi vì trong lòng hai người bọn họ đều hiểu tấm lòng của đối phương, cho nên thường phối hợp ăn nhịp với nhau, không vì chuyện nhỏ đó mà không quen nhau. Ngay cả mở đầu cũng không có. Tùng San nhớ rõ vào buổi tối một hôm nọ, Chu Trường An đưa cô trở về ký túc xá, lúc ở dưới lầu cô không cẩn thận vấp chân, Chu Trường An đỡ cô một phen, liền thuận thế ôm lấy cô. Vừa vặn lúc ấy có vài cái người quen đi qua, huýt sáo, tỏ vẻ chuyện này bọn họ đã sớm biết rồi, thế là ngày hôm sau tin tức bọn họ quen nhau không ai không biết.
không có một lời tỏ tình nào cả. Là một cô gái lần đầu yêu đương, Tùng San cảm thấy bản thân mình đã chịu thiệt thòi rồi. Sau đó cô giật mình phát giác, thì ra Chu Trường An đã mưu tính rất nhiều.
Tống Đào ngồi bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt củaTùng San, cho rằng cô say, vỗ đầu cô, ôn nhu hỏi, "San San, em không sao chứ? Sao mặt lại đỏ như vậy chứ?"
Tửu lượng của Tùng San rất tốt, thừa kế gien tốt ngàn ly không say của bố Tùng nhà cô, những chuyện chè chén tụ họp bạn bè như thế này cũng là thường thôi.
"Ừ, có thể là trúng gió , mọi người tiếp tục đi, em muốn về trước để nghỉ ngơi." Tùng San đứng lên.
Tống Đào cũng đứng lên, "Anh đưa em về, con gái đi một mình ban đêm không an toàn."
Tùng San không từ chối, bởi vì cô biết từ chối cũng không có tác dụng.
Tống Đào rất thân mật ôm em cô, dùng lực rất nhẹ, chỉ là hình thức, cho nên hoàn toàn không khiến người khác phản cảm, ngược lại còn cảm thấy người này rất ga-lăng.
Hai người đi tới con đường nhỏ ở cổng phía Đông ký túc xá, đèn đường đã sớm hư từ cả năm nay nhưng không có ai sửa cho nên con đường nhỏ này rất tối, nếu phải đi một mình thật sự là Tùng San không dám đi.
"San San, anh đã tìm được việc làm rồi , cũng ở thành phố A, gần trường của chúng ta, về sau rãnh rỗi anh có thể đến thăm em." Tống Đào nói.
"Vậy sao, thật tốt quá. Sao anh lại không nói cho mọi người biết?"
"Anh ngại vì bọn họ có người đang gặp trắc trở, em cũng biết A Thạch đến giờ vẫn chưa tìm được việc, cho nên bọn họ mới đối với tên súc sinh Chu Trường An bán thân cầu vinh kia cực kỳ tức giận như vậy đó. Chuyện này anh chỉ mới nói cho mình em thôi."
"Em biết rồi, em sẽ không nói cho ai khác."
Anh Tê Lợi - Tống Đào chính là một người ngoài mặt thì hi hi ha ha đùa giỡn nhưng thật chất lại là một người rất tri kỷ, chẳng trách hắn là một người rất được lòng nữ sinh. Nữ sinh nào mà không thích có đàn anh như vậy chứ.
Con đường nhỏ rất yên tỉnh, hai người đều im lặng không nói gì.
Tiếng chuông di động trong túi Tùng San vang lên, cô cầm lấy nhìn thoáng qua, một dãy số lạ, nhưng mà, cô thấy hơi quen mắt.
Vì vậy cô nhấn tắt.
"Ai vậy?" Tống Đào hỏi.
"không biết, số lạ, có lẽ là tên lừa đảo nào đó." Tùng San thuận miệng nói.
"Ừ, em làm đúng rồi, thấy mấy số lạ thì đừng nhận, lừa gạt có nhiều loại lắm." Cách nói của Tống Đào cùng bố Tùng nhà cô giống nhau y đúc.
Chuông điện thoại lại vang lên, vẫn là số kia.
Tùng San lại tắt máy.
Sau đó chuông lại tiếp tục vang lên.
Tùng San có chút khó chịu tắt nguồn.
"Anh nghĩ chắc không phải đâu, gọi cho em nhiều lần như vậy, chắc không phải là lừa đảo, em có muốn nhận hay không, biết đau thực sự có chuyện gì đó xảy ra?" Tống Đào nói.
"Có thể có chuyện gì chứ? không nhận là được, nhận rồi thì không có việc cũng thành có. Em không thích đang ở không lại chuốc việc vào mình"
Tống Đào vui vẻ, "San San, em nói câu này rất có vần có điệu đó, hay thiệt."
Tùng San cười hì hì nói, "Phải không, thì ra em cũng có tài như vậy!"
Tống Đào đưa cô đến dưới lầu, liền quay về nhà trọ. Tùng San một mình lên lầu, trong phòng không có ai cả. cô tắm rửa, thay áo ngủ, đem quần áo hàng hiệu trên người cất vào ngăn tủ, sau đó nằm ở trên giường, vẫn không khởi động lại điện thoại.
cô biết ông chú này sẽ không từ bỏ, bởi vì lúc hắn đưa cô về đã nói buổi tối sẽ gọi cho cô.
hắn luôn thích tự quyết định.
một mình nằm ở trên giường lật mình vô số lần, Tùng San vẫn không ngủ được. Vì thế cô xuống giường mở máy tính, tìm đại một tập phim để xem, ký túc xá không có ai, nên cô không mang tai nghe.
Hài kịch cổ trang, không có mấy tình tiết não tàn. cô xem thật vui vẻ, không phải bị trò cười trong phim chọc cười, mà là nụ cười phát ra từ nội tâm. Khúc mắc như được gỡ bỏ, tất cả đều là mây trôi, Tùng San vừa xem phim, cũng vừa tháo bỏ những khúc mắc trong lòng, xem rất chuyên tâm.
Cửa phòng mở ra, có người tiến vào, cô cũng chỉ quay đầu nhìn một chút.
Nhìn thấy là bạn cùng phòng Triệu Nhiên đến từ tỉnh An Huy, và người nằm xa giường Tùng San nhất. Bình thường hai người bọn họ không có giao thiệp, cùng lắm cũng chỉ gật đầu chào hỏi. Chủ yếu là cô nàng Triệu Nhiên này dáng vẻ bình thường, thành tích bình thường, không tìm ra điểm nào hơn người , là một người hướng nội, trước giờ không thích chủ động nói chuyện với mọi người. Cho nên không riêng gì Tùng San, trong căn phòng gồm sáu cô gái này, đã có bốn người không cách nào thân quen được với Triệu Nhiên.
Tùng San bận xem phim chỉ mở miệng nói một câu, "Về rồi à."
Triệu Nhiên gật đầu, nhìn Tùng San, chủ động tới gần. Đứng bên người Tùng San, nhìn cô, giống như có lời muốn nói.
Tùng San hơi bất ngờ, vội vàng bấm ngừng video, xoay người lại, đối mặt với Triệu Nhiên, "Có chuyện gì sao?"
"Vừa rồi có người hỏi thăm mình về cậu." Triệu Nhiên nói chuyện rụt rè .
"A? Ai vậy? Ở đâu?" Tùng San trong lòng có một dự cảm không tốt.
"không biết ai nữa, là một người đàn ông , trông rất ngay thẳng, đứng dưới lầu kí túc xá của chúng ta." Triệu nhưng nói.
Tùng San nhíu mày, trong lòng suy nghĩ, cảm thấy chắc không phải là Cố Trì Tây, bởi vì tiệc sinh nhật ngày hôm đó của Cố Lâm Lâm, Triệu Nhiên cũng có mặt, nếu là Cố Trì Tây thì Triệu Nhiên sẽ biết.
"Anh ta hỏi thăm cậu những gì ?" Tùng San hỏi.
"Cũng không có hỏi gì, chỉ hỏi mình có biết cậu hay không, mình nói mình và cậu là bạn cùng phòng, anh ta nhờ mình lên phòng xem có cậu ở đó hay không, sau đó..."
"Sau đó cái gì?" Tùng San thấy Triệu Nhiên nói chuyện nửa chừng làm cô sốt ruột muốn chết.
"Sau đó nhắn tin nói cho anh ta biết." Ánh mắt Triệu Nhiên dao động nhìn về nơi khác.
Tùng San đứng lên, đi đến trước cửa sổ vén một góc màn nhìn xuống, nhìn thấy một người đàn ông cao gầy, một thân tây trang, nhìn qua có chút quen mắt.
"Cám ơn cậu Triệu Nhiện, cậu không cần hồi âm cho anh ta , mình xuống đó xem một chút." Tùng San cười nhẹ.
"San San, cậu đi một mình có tốt không? không có nguy hiểm gì chứ? Có muốn mình đi cùng cậu không?" Triệu Nhiên do dự mở miệng nói.
Tùng San cảm thấy trong lòng bỗng nhiên rất ấm áp, nhìn không ra một người bạn cùng phòng bình thường ít giao tiếp thế mà lại quan tâm mình như vậy.
"không có việc gì, đây là người quen của mình, điện thoại di động của mình tắt máy nên anh ấy không gọi được." Tùng San cười sang sảng, đi xuống lầu.
Người đàn ông đó nhìn thấy cô, lễ độ đi về phía cô, "Xin chào Tùng San tiểu thư, tôi là trợ lý của Cố tổng, Trương Tân."
Quả thật rất ngay thẳng, lại còn trẻ tuổi anh tuấn, vừa chững chạc lại có lễ độ, toàn thân tây trang thẳng thớm , nhìn có vẻ là một người cẩn trọng. Tùng San nhìn hắn, trong phút chốc lại nghĩ đến Chu Trường An, đại khái là một hai năm sau, Chu Trường An chắc cũng sẽ giống như thế này. Cuối cùng thì thanh niên áo trắng vẻ mặt hứng khởi năm nào cũng chỉ là ảo ảnh của tuổi thanh xuân mà thôi.
cô ngẩn ngơ nhớ lại lần đó hai người cùng đi xem buổi biểu diễn của Trần Dịch Tấn, cô mặc chiếc đầm mà Chu Trường An mới mua cho cô, mà Chu Trường An mặt một cái áo sơ mi trắng nhìn rất đẹp mắt .
Buổi biểu diễn kết thúc muộn không có tuyến xe bus mà họ vẫn thường đi, Chu Trường An đứng trước bả lộ tuyến ở trạm xe buýt xem một hồi, cuối cùng mang cô lên một tuyến xe duy nhất chạy ban đêm, kết quả phát hiện xe càng chạy bốn phía càng hoang vắng. Vì thế thừa dịp có một đường cái đèn đường sáng sủa mà xuống xe, muốn thuê taxi về trường nhưng lại không bắt xe được, sau đó Chu Trường An liền chỉ tay vào một quán trọ nhỏ ven đường.
79 tệ một phòng. Căn phòng rất nhỏ; chỉ có một chiếc giường đôi. Khi đó Tùng San cảm thấy hai người họ cũng đã quen nhau, sớm hay muộn cũng sẽ đi đến bước này, cho nên coi như phối hợp, cùng hắn ngủ.
Khi đó cô học năm thứ hai đại học, hắn học năm thứ ba đại học, bọn họ đều hồn nhiên cho rằng đó chính là lần đầu tiên tốt đẹp của cả hai.
Nhưng thực tế ... cô chỉ nhớ rõ Chu Trường An đè nặng trên người cô, ép cô không thở nổi, còn nắm tóc cô khiến cô đau. Lúc đó hắn ở trên người cô cọ xát, không ngừng cọ xát, còn hỏi cô có cảm giác gì. cô cũng không biết trả lời như thế nào, liền nói không biết, hắn cứ tiếp tục cọ xát, sau đó cọ xát nhiều mệt mỏi nên ngủ mất.
Trách không được Cố Trì Tây hỏi cô, đến cùng là có thích Chu Trường An hay không. Có lẽ cô thật sự bị ông chú đó nói trúng rồi, cô căn bản không hiểu yêu là gì. Ít nhất buổi sáng hôm nay, đi xem cảnh mặt trời mọc tuyệt đẹp kia, ông chú đó đã làm cho cô hiểu được cái gì gọi là ~ làm ~ tình ~.
Tùng San nhịn không được cười cười, cảm thấy bản thân rất hài hước.
Khi cô phục hồi tinh thần mới ý thức được chính mình nhìn chằm chằm người ta lâu như vậy, không khỏi có chút xấu hổ cười cười, "Tìm tôi có việc gì sao?"
Trương Tân sắc mặt điềm đạm, cũng không có biểu hiện khó chịu nói, "Cố tổng không gọi được cho cô nên có chút nóng nảy, bảo tôi ghé thăm cô một chút."
Đây là tình huống gì? cô cố ý không tiếp điện thoại của hắn chẳng lẽ hắn không biết sao? Sốt ruột làm gì chứ? cô cũng không phải là một đứa con nít. Làm giống như Tùng San và hắn có quan hệ gì đó vậy , không gọi được điện thoại thì phái người đến thăm hỏi, dục vọng chiếm hữu của người này lớn thật!
Tùng San nở nụ cười, lộ ra hai cái răng khểnh, "Cố tổng của anh nhàn rỗi ghê, không có chuyện gì thì lại đánh chủ ý lên người phụ nữ nha."
Trương Tân vẫn là không có biểu hiện gì, "Tùng San tiểu thư, có thể trả lời điện thoại của Cố tổng hay không?"
Tùng San cảm thấy sự hài hước của mình chằng ảnh hưởng gì đến người này, rất thất vọng nói."Điện thoại di động của tôi hết pin."
Trương Tân móc một chiếc điện thoại từ trong túi ra đưa cho Tùng San.
Tùng San không nhận, "Tôi không thích dùng di động của người khác."
"Đây là di động mới, Cố tổng mua cho cô , bên trong có sộ điện thoại riêng và số công tác của Cố tổng." Trương Tân nói.
Tùng San: "..."
Cái cảm giác cho dù có bay cũng không thoát khỏi này là sao chứ?
"Trương Tân, anh trở về nói cho Cố tổng của anh biết, tôi không cần di động của hắn, cũng sẽ không gọi lại cho hắn, mong hắn đừng tìm tôi nữa, cứ như vậy đi." Tùng San từng câu từng chứ trịnh trọng nói. Sau đó xoay người rời đi.
"Tùng San tiểu thư!" Trương Tân kêu cô, âm thanh hơi lớn, khiến mọi người xung quanh quay đầu nhìn.
Tùng San xoa xoa da đầu đang run rẩy, xoay người trừng hắn: "Đừng gọi tôi là tiểu thư, anh mới là tiểu thư, cả nhà anh đều là tiểu thư!"
Trương Tân hơi chau mày, lúc này mặt mới có chút cảm xúc, "Thực xin lỗi, tôi không muốn chọc giận cô."
Tùng San thở dài, sao lại nổi giận với người khác như vậy chứ, người ta cũng chì là một người làm công nghe theo lệnh ông chủ mà thôi."không có gì, thật ngại quá cơn giận của tôi hơi lớn. Chuyện này không liên quan đến anh, anh trở về đi, đem lời của tôi chuyển cho hắn là được. Còn có, về sau anh cũng đừng đến ký túc xá tìm tôi nữa, bị người nhìn thấy thì không tốt."
Tùng San nói nhìn chung quanh một chút, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn cửa sổ lầu hai, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của Triệu Nhiên.
Triệu Nhiên thấy Tùng San phát hiện ra mình, vội vàng thả rèm xuống, trở lại bàn học của mình ngồi, giống như người vừa làm chuyện xấu tim đập lùm bùm. Tùng San lên lầu, vào phòng ngủ, nhìn thoáng qua Triệu Nhiên cũng không nói thêm gì nữa, trở lại máy tính của mình, tiếp tục xem phim.
Bởi vì vừa rồi không có đeo tai nghe, video vừa phát, toàn bộ căn phòng yên tĩnh đều tràn ngập âm thanh ầm ĩ. Tùng San vội vàng nhấn nút dừng lại, rất áy náy nhìn về phía Triệu Nhiên, "thật có lỗi, mình quên đeo tai nghe."
"Ừ, không sao." Triệu Nhiên trả lời.
Tùng San từ trong ngăn kéo lấy ra tai nghe cắm vào máy tính, vừa muốn nhấn nút mở, chợt nghe Triệu Nhiên mở miệng hỏi: "San San, người vừa rồi, là gì của cậu vậy?"
Đây là lần đầu tiên Triệu Nhiên hỏi Tùng San một việc riêng tư.
"A, chỉ là một người quen thôi, kỳ thật cũng không thân lắm, ha ha." Tùng San tỏ vẻ bất lực, không biết giải thích thế nào.
"Anh ta, là đang theo đuổi cậu sao?" Triệu Nhiên giống như thật gian nan mới hỏi ra khỏi miệng.
"không phải, không phải đâu! Chúng ta ngay cả bạn hữu cũng không phải, cậu suy nghĩ nhiều rồi." Tùng San cười cười.
"A." Triệu Nhiên không nói.
Tùng San nghĩ lại mà sợ mở video tiếp tục xem, nhưng không xem được gì . Nhớ tới Cố Trì Tây liền thấy đau đầu, cô cảm thấy việc này không thể dễ dàng kết thúc như vậy.
Bởi vì trong lòng hai người bọn họ đều hiểu tấm lòng của đối phương, cho nên thường phối hợp ăn nhịp với nhau, không vì chuyện nhỏ đó mà không quen nhau. Ngay cả mở đầu cũng không có. Tùng San nhớ rõ vào buổi tối một hôm nọ, Chu Trường An đưa cô trở về ký túc xá, lúc ở dưới lầu cô không cẩn thận vấp chân, Chu Trường An đỡ cô một phen, liền thuận thế ôm lấy cô. Vừa vặn lúc ấy có vài cái người quen đi qua, huýt sáo, tỏ vẻ chuyện này bọn họ đã sớm biết rồi, thế là ngày hôm sau tin tức bọn họ quen nhau không ai không biết.
không có một lời tỏ tình nào cả. Là một cô gái lần đầu yêu đương, Tùng San cảm thấy bản thân mình đã chịu thiệt thòi rồi. Sau đó cô giật mình phát giác, thì ra Chu Trường An đã mưu tính rất nhiều.
Tống Đào ngồi bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt củaTùng San, cho rằng cô say, vỗ đầu cô, ôn nhu hỏi, "San San, em không sao chứ? Sao mặt lại đỏ như vậy chứ?"
Tửu lượng của Tùng San rất tốt, thừa kế gien tốt ngàn ly không say của bố Tùng nhà cô, những chuyện chè chén tụ họp bạn bè như thế này cũng là thường thôi.
"Ừ, có thể là trúng gió , mọi người tiếp tục đi, em muốn về trước để nghỉ ngơi." Tùng San đứng lên.
Tống Đào cũng đứng lên, "Anh đưa em về, con gái đi một mình ban đêm không an toàn."
Tùng San không từ chối, bởi vì cô biết từ chối cũng không có tác dụng.
Tống Đào rất thân mật ôm em cô, dùng lực rất nhẹ, chỉ là hình thức, cho nên hoàn toàn không khiến người khác phản cảm, ngược lại còn cảm thấy người này rất ga-lăng.
Hai người đi tới con đường nhỏ ở cổng phía Đông ký túc xá, đèn đường đã sớm hư từ cả năm nay nhưng không có ai sửa cho nên con đường nhỏ này rất tối, nếu phải đi một mình thật sự là Tùng San không dám đi.
"San San, anh đã tìm được việc làm rồi , cũng ở thành phố A, gần trường của chúng ta, về sau rãnh rỗi anh có thể đến thăm em." Tống Đào nói.
"Vậy sao, thật tốt quá. Sao anh lại không nói cho mọi người biết?"
"Anh ngại vì bọn họ có người đang gặp trắc trở, em cũng biết A Thạch đến giờ vẫn chưa tìm được việc, cho nên bọn họ mới đối với tên súc sinh Chu Trường An bán thân cầu vinh kia cực kỳ tức giận như vậy đó. Chuyện này anh chỉ mới nói cho mình em thôi."
"Em biết rồi, em sẽ không nói cho ai khác."
Anh Tê Lợi - Tống Đào chính là một người ngoài mặt thì hi hi ha ha đùa giỡn nhưng thật chất lại là một người rất tri kỷ, chẳng trách hắn là một người rất được lòng nữ sinh. Nữ sinh nào mà không thích có đàn anh như vậy chứ.
Con đường nhỏ rất yên tỉnh, hai người đều im lặng không nói gì.
Tiếng chuông di động trong túi Tùng San vang lên, cô cầm lấy nhìn thoáng qua, một dãy số lạ, nhưng mà, cô thấy hơi quen mắt.
Vì vậy cô nhấn tắt.
"Ai vậy?" Tống Đào hỏi.
"không biết, số lạ, có lẽ là tên lừa đảo nào đó." Tùng San thuận miệng nói.
"Ừ, em làm đúng rồi, thấy mấy số lạ thì đừng nhận, lừa gạt có nhiều loại lắm." Cách nói của Tống Đào cùng bố Tùng nhà cô giống nhau y đúc.
Chuông điện thoại lại vang lên, vẫn là số kia.
Tùng San lại tắt máy.
Sau đó chuông lại tiếp tục vang lên.
Tùng San có chút khó chịu tắt nguồn.
"Anh nghĩ chắc không phải đâu, gọi cho em nhiều lần như vậy, chắc không phải là lừa đảo, em có muốn nhận hay không, biết đau thực sự có chuyện gì đó xảy ra?" Tống Đào nói.
"Có thể có chuyện gì chứ? không nhận là được, nhận rồi thì không có việc cũng thành có. Em không thích đang ở không lại chuốc việc vào mình"
Tống Đào vui vẻ, "San San, em nói câu này rất có vần có điệu đó, hay thiệt."
Tùng San cười hì hì nói, "Phải không, thì ra em cũng có tài như vậy!"
Tống Đào đưa cô đến dưới lầu, liền quay về nhà trọ. Tùng San một mình lên lầu, trong phòng không có ai cả. cô tắm rửa, thay áo ngủ, đem quần áo hàng hiệu trên người cất vào ngăn tủ, sau đó nằm ở trên giường, vẫn không khởi động lại điện thoại.
cô biết ông chú này sẽ không từ bỏ, bởi vì lúc hắn đưa cô về đã nói buổi tối sẽ gọi cho cô.
hắn luôn thích tự quyết định.
một mình nằm ở trên giường lật mình vô số lần, Tùng San vẫn không ngủ được. Vì thế cô xuống giường mở máy tính, tìm đại một tập phim để xem, ký túc xá không có ai, nên cô không mang tai nghe.
Hài kịch cổ trang, không có mấy tình tiết não tàn. cô xem thật vui vẻ, không phải bị trò cười trong phim chọc cười, mà là nụ cười phát ra từ nội tâm. Khúc mắc như được gỡ bỏ, tất cả đều là mây trôi, Tùng San vừa xem phim, cũng vừa tháo bỏ những khúc mắc trong lòng, xem rất chuyên tâm.
Cửa phòng mở ra, có người tiến vào, cô cũng chỉ quay đầu nhìn một chút.
Nhìn thấy là bạn cùng phòng Triệu Nhiên đến từ tỉnh An Huy, và người nằm xa giường Tùng San nhất. Bình thường hai người bọn họ không có giao thiệp, cùng lắm cũng chỉ gật đầu chào hỏi. Chủ yếu là cô nàng Triệu Nhiên này dáng vẻ bình thường, thành tích bình thường, không tìm ra điểm nào hơn người , là một người hướng nội, trước giờ không thích chủ động nói chuyện với mọi người. Cho nên không riêng gì Tùng San, trong căn phòng gồm sáu cô gái này, đã có bốn người không cách nào thân quen được với Triệu Nhiên.
Tùng San bận xem phim chỉ mở miệng nói một câu, "Về rồi à."
Triệu Nhiên gật đầu, nhìn Tùng San, chủ động tới gần. Đứng bên người Tùng San, nhìn cô, giống như có lời muốn nói.
Tùng San hơi bất ngờ, vội vàng bấm ngừng video, xoay người lại, đối mặt với Triệu Nhiên, "Có chuyện gì sao?"
"Vừa rồi có người hỏi thăm mình về cậu." Triệu Nhiên nói chuyện rụt rè .
"A? Ai vậy? Ở đâu?" Tùng San trong lòng có một dự cảm không tốt.
"không biết ai nữa, là một người đàn ông , trông rất ngay thẳng, đứng dưới lầu kí túc xá của chúng ta." Triệu nhưng nói.
Tùng San nhíu mày, trong lòng suy nghĩ, cảm thấy chắc không phải là Cố Trì Tây, bởi vì tiệc sinh nhật ngày hôm đó của Cố Lâm Lâm, Triệu Nhiên cũng có mặt, nếu là Cố Trì Tây thì Triệu Nhiên sẽ biết.
"Anh ta hỏi thăm cậu những gì ?" Tùng San hỏi.
"Cũng không có hỏi gì, chỉ hỏi mình có biết cậu hay không, mình nói mình và cậu là bạn cùng phòng, anh ta nhờ mình lên phòng xem có cậu ở đó hay không, sau đó..."
"Sau đó cái gì?" Tùng San thấy Triệu Nhiên nói chuyện nửa chừng làm cô sốt ruột muốn chết.
"Sau đó nhắn tin nói cho anh ta biết." Ánh mắt Triệu Nhiên dao động nhìn về nơi khác.
Tùng San đứng lên, đi đến trước cửa sổ vén một góc màn nhìn xuống, nhìn thấy một người đàn ông cao gầy, một thân tây trang, nhìn qua có chút quen mắt.
"Cám ơn cậu Triệu Nhiện, cậu không cần hồi âm cho anh ta , mình xuống đó xem một chút." Tùng San cười nhẹ.
"San San, cậu đi một mình có tốt không? không có nguy hiểm gì chứ? Có muốn mình đi cùng cậu không?" Triệu Nhiên do dự mở miệng nói.
Tùng San cảm thấy trong lòng bỗng nhiên rất ấm áp, nhìn không ra một người bạn cùng phòng bình thường ít giao tiếp thế mà lại quan tâm mình như vậy.
"không có việc gì, đây là người quen của mình, điện thoại di động của mình tắt máy nên anh ấy không gọi được." Tùng San cười sang sảng, đi xuống lầu.
Người đàn ông đó nhìn thấy cô, lễ độ đi về phía cô, "Xin chào Tùng San tiểu thư, tôi là trợ lý của Cố tổng, Trương Tân."
Quả thật rất ngay thẳng, lại còn trẻ tuổi anh tuấn, vừa chững chạc lại có lễ độ, toàn thân tây trang thẳng thớm , nhìn có vẻ là một người cẩn trọng. Tùng San nhìn hắn, trong phút chốc lại nghĩ đến Chu Trường An, đại khái là một hai năm sau, Chu Trường An chắc cũng sẽ giống như thế này. Cuối cùng thì thanh niên áo trắng vẻ mặt hứng khởi năm nào cũng chỉ là ảo ảnh của tuổi thanh xuân mà thôi.
cô ngẩn ngơ nhớ lại lần đó hai người cùng đi xem buổi biểu diễn của Trần Dịch Tấn, cô mặc chiếc đầm mà Chu Trường An mới mua cho cô, mà Chu Trường An mặt một cái áo sơ mi trắng nhìn rất đẹp mắt .
Buổi biểu diễn kết thúc muộn không có tuyến xe bus mà họ vẫn thường đi, Chu Trường An đứng trước bả lộ tuyến ở trạm xe buýt xem một hồi, cuối cùng mang cô lên một tuyến xe duy nhất chạy ban đêm, kết quả phát hiện xe càng chạy bốn phía càng hoang vắng. Vì thế thừa dịp có một đường cái đèn đường sáng sủa mà xuống xe, muốn thuê taxi về trường nhưng lại không bắt xe được, sau đó Chu Trường An liền chỉ tay vào một quán trọ nhỏ ven đường.
79 tệ một phòng. Căn phòng rất nhỏ; chỉ có một chiếc giường đôi. Khi đó Tùng San cảm thấy hai người họ cũng đã quen nhau, sớm hay muộn cũng sẽ đi đến bước này, cho nên coi như phối hợp, cùng hắn ngủ.
Khi đó cô học năm thứ hai đại học, hắn học năm thứ ba đại học, bọn họ đều hồn nhiên cho rằng đó chính là lần đầu tiên tốt đẹp của cả hai.
Nhưng thực tế ... cô chỉ nhớ rõ Chu Trường An đè nặng trên người cô, ép cô không thở nổi, còn nắm tóc cô khiến cô đau. Lúc đó hắn ở trên người cô cọ xát, không ngừng cọ xát, còn hỏi cô có cảm giác gì. cô cũng không biết trả lời như thế nào, liền nói không biết, hắn cứ tiếp tục cọ xát, sau đó cọ xát nhiều mệt mỏi nên ngủ mất.
Trách không được Cố Trì Tây hỏi cô, đến cùng là có thích Chu Trường An hay không. Có lẽ cô thật sự bị ông chú đó nói trúng rồi, cô căn bản không hiểu yêu là gì. Ít nhất buổi sáng hôm nay, đi xem cảnh mặt trời mọc tuyệt đẹp kia, ông chú đó đã làm cho cô hiểu được cái gì gọi là ~ làm ~ tình ~.
Tùng San nhịn không được cười cười, cảm thấy bản thân rất hài hước.
Khi cô phục hồi tinh thần mới ý thức được chính mình nhìn chằm chằm người ta lâu như vậy, không khỏi có chút xấu hổ cười cười, "Tìm tôi có việc gì sao?"
Trương Tân sắc mặt điềm đạm, cũng không có biểu hiện khó chịu nói, "Cố tổng không gọi được cho cô nên có chút nóng nảy, bảo tôi ghé thăm cô một chút."
Đây là tình huống gì? cô cố ý không tiếp điện thoại của hắn chẳng lẽ hắn không biết sao? Sốt ruột làm gì chứ? cô cũng không phải là một đứa con nít. Làm giống như Tùng San và hắn có quan hệ gì đó vậy , không gọi được điện thoại thì phái người đến thăm hỏi, dục vọng chiếm hữu của người này lớn thật!
Tùng San nở nụ cười, lộ ra hai cái răng khểnh, "Cố tổng của anh nhàn rỗi ghê, không có chuyện gì thì lại đánh chủ ý lên người phụ nữ nha."
Trương Tân vẫn là không có biểu hiện gì, "Tùng San tiểu thư, có thể trả lời điện thoại của Cố tổng hay không?"
Tùng San cảm thấy sự hài hước của mình chằng ảnh hưởng gì đến người này, rất thất vọng nói."Điện thoại di động của tôi hết pin."
Trương Tân móc một chiếc điện thoại từ trong túi ra đưa cho Tùng San.
Tùng San không nhận, "Tôi không thích dùng di động của người khác."
"Đây là di động mới, Cố tổng mua cho cô , bên trong có sộ điện thoại riêng và số công tác của Cố tổng." Trương Tân nói.
Tùng San: "..."
Cái cảm giác cho dù có bay cũng không thoát khỏi này là sao chứ?
"Trương Tân, anh trở về nói cho Cố tổng của anh biết, tôi không cần di động của hắn, cũng sẽ không gọi lại cho hắn, mong hắn đừng tìm tôi nữa, cứ như vậy đi." Tùng San từng câu từng chứ trịnh trọng nói. Sau đó xoay người rời đi.
"Tùng San tiểu thư!" Trương Tân kêu cô, âm thanh hơi lớn, khiến mọi người xung quanh quay đầu nhìn.
Tùng San xoa xoa da đầu đang run rẩy, xoay người trừng hắn: "Đừng gọi tôi là tiểu thư, anh mới là tiểu thư, cả nhà anh đều là tiểu thư!"
Trương Tân hơi chau mày, lúc này mặt mới có chút cảm xúc, "Thực xin lỗi, tôi không muốn chọc giận cô."
Tùng San thở dài, sao lại nổi giận với người khác như vậy chứ, người ta cũng chì là một người làm công nghe theo lệnh ông chủ mà thôi."không có gì, thật ngại quá cơn giận của tôi hơi lớn. Chuyện này không liên quan đến anh, anh trở về đi, đem lời của tôi chuyển cho hắn là được. Còn có, về sau anh cũng đừng đến ký túc xá tìm tôi nữa, bị người nhìn thấy thì không tốt."
Tùng San nói nhìn chung quanh một chút, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn cửa sổ lầu hai, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của Triệu Nhiên.
Triệu Nhiên thấy Tùng San phát hiện ra mình, vội vàng thả rèm xuống, trở lại bàn học của mình ngồi, giống như người vừa làm chuyện xấu tim đập lùm bùm. Tùng San lên lầu, vào phòng ngủ, nhìn thoáng qua Triệu Nhiên cũng không nói thêm gì nữa, trở lại máy tính của mình, tiếp tục xem phim.
Bởi vì vừa rồi không có đeo tai nghe, video vừa phát, toàn bộ căn phòng yên tĩnh đều tràn ngập âm thanh ầm ĩ. Tùng San vội vàng nhấn nút dừng lại, rất áy náy nhìn về phía Triệu Nhiên, "thật có lỗi, mình quên đeo tai nghe."
"Ừ, không sao." Triệu Nhiên trả lời.
Tùng San từ trong ngăn kéo lấy ra tai nghe cắm vào máy tính, vừa muốn nhấn nút mở, chợt nghe Triệu Nhiên mở miệng hỏi: "San San, người vừa rồi, là gì của cậu vậy?"
Đây là lần đầu tiên Triệu Nhiên hỏi Tùng San một việc riêng tư.
"A, chỉ là một người quen thôi, kỳ thật cũng không thân lắm, ha ha." Tùng San tỏ vẻ bất lực, không biết giải thích thế nào.
"Anh ta, là đang theo đuổi cậu sao?" Triệu Nhiên giống như thật gian nan mới hỏi ra khỏi miệng.
"không phải, không phải đâu! Chúng ta ngay cả bạn hữu cũng không phải, cậu suy nghĩ nhiều rồi." Tùng San cười cười.
"A." Triệu Nhiên không nói.
Tùng San nghĩ lại mà sợ mở video tiếp tục xem, nhưng không xem được gì . Nhớ tới Cố Trì Tây liền thấy đau đầu, cô cảm thấy việc này không thể dễ dàng kết thúc như vậy.
Bình Luận