tôi có thể chạm lên mắt người chăng?
Chương 2
Lâm Yến An cố gắng chạy thục mạng, một tay anh che lấy vết thương vẫn không ngừng rỉ máu trên bụng, sắc mặt của anh dần trở nên tái nhợt vì mất máu quá nhiều, tóc và trán đã thấm đẫm mồ hôi, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, nhưng tiếng bước chân phía sau đang rất gần, bọn họ vẫn đuổi theo không từ bỏ.
Nhà họ Lâm và nhà họ Lý vẫn luôn duy trì thế giằng co bao năm, hiện tại nhà họ Lâm đột nhiên trở tay, mọi người đều nghĩ đây là thời điểm quyết định thế cục này, nhưng không ngờ nhà họ Lý lại chó cùng rứt giậu, trực tiếp muốn lấy mạng của anh.
Trời đã chập choạng tối, những hạt mưa nhỏ lất phất, Lâm Yến An vịn lên tường, anh gạt đi mồ hôi hòa với nước mưa đang làm nhòa tầm mắt của mình, anh cảm nhận được cơ thể của mình đã tới cực hạn rồi.
Anh cắn răng quẹo vào một con hẻm xa lạ, lê chân đi được vài bước, anh thấy một cánh cửa cũ nát, khóa cửa nửa khóa nửa không, qua khe cửa có thể nhìn thấy một khoảng sân nhỏ, trong sân trồng vài lùm hoa dại không biết tên, còn có vài đống rau héo úa.
Anh đi phía trước cố ý để vài giọt máu nhỏ lên trên đất, sau đó mới bịt kín miệng vết thương quay trở lại.
Anh mở cửa đi vào rồi quay người trốn ở phía sau cánh cửa, im lặng nghe tiếng bước chân đuổi theo vọng đến, anh ngã ngồi ở phía sau cánh cửa, thật sự không đứng lên nổi nữa, anh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở hổn hển của mình, di động cũng rơi mất trong lúc chạy trối chết.
Cả người anh dần dần lạnh lẽo, trước mắt như bị phủ xuống một bức màn đen kịt, hình như mưa nặng hạt hơn rồi.
Ngay trước khi anh triệt để hôn mê anh nghe thấy tiếng có người đẩy cửa bước vào, sau đó là tiếng đồ vật rơi xuống cùng một tiếng kinh hô ngắn ngủi.
Thật trùng hợp.
Lúc Lâm Yến An tỉnh lại, anh cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, một hồi lạnh một hồi nóng, trên trán anh đang đắp một cái khăn lạnh, vết thương cũng đã được băng bó.
Anh cử động cơ thể, muốn ngồi dậy, lại cảm nhận được cơn đau đớn từ vết thương trên bụng, anh bị đau la lên một tiếng đành phải nằm xuống.
Có người đẩy cửa tiến vào, Lâm Yến An ngước mắt nhìn qua, vậy mà là người kia, tên đàn ông đã theo dõi mình, thật sự rất biết cách trùng hợp.
Người kia thấy anh tỉnh, cười nhẹ bước đến bên giường, trong tay còn bưng một chén cháo: “Tỉnh rồi à? Muốn ăn ít cháo lót dạ trước không?”
“Tôi đã tìm bác sĩ ở phòng khám gần đây băng bó vết thương giúp cậu, cũng may vết thương không quá sâu.” Người kia lên tiếng như thể đang trấn an anh đừng lo lắng.
Dù sao người này cũng đã cứu mình, Lâm Yến An cũng không thể vô lễ, hơn nữa dạ dày anh quả thật đang trống rỗng đến khó chịu, anh gật gật đầu, xem như nhận lời.
Anh được đỡ ngồi dậy, còn đang muốn đưa tay nhận bát cháo, người kia đã dùng thìa gạt một ít cháo thổi nguội rồi đưa tới bên miệng anh.
Lâm Yến An nhíu mày: “Anh có thấy tởm không, ai cần anh đút.” Anh quơ mạnh tay đẩy thìa cháo bên miệng ra làm cho cháo nóng đổ lên trên quần người kia.
Người kia “a” một tiếng, nhưng không hề tức giận, còn nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.” Rồi chìa bát cháo lại gần: “Vậy…Vậy cậu tự ăn đi.” Lâm Yến An im lặng một lát mới nghiêm mặt nhận lấy bát cháo.
Người kia đứng dậy đi thay quần áo, nhưng không tránh Lâm Yến An mà cởi áo ở ngay trong căn phòng này.
Lâm Yến An liếc mắt nhìn thoáng qua, bóng lưng trắng nõn trần trụi đập vào mắt, đáy lòng anh cười trào phúng, thật sự không hề che giấu ý đồ, còn bày trò cởi trần khoe thịt trước mặt mình.
Sau khi anh ăn xong đặt bát cháo lên tủ nhỏ trên đầu giường, bát chạm vào bàn vang lên một tiếng ‘cộc’, người kia vội vàng đi đến bên giường.
Anh nhìn chiếc bát trống không, nhỏ giọng hỏi: “Muốn ăn nữa không? Vẫn còn cháo.”
“Dở muốn chết, không có chút mùi vị gì, ai ăn cho nỗi nữa.” Lâm Yến An cáu kỉnh lên tiếng, sau đó anh nằm xuống giường nhắm mắt lại, cũng hết cách anh thật sự cảm thấy rất mệt mỏi.
Người kia thấy vậy lại vội vàng gọi anh: “Đừng, đừng ngủ, chưa uống thuốc mà.”
Lâm Yến An không kiên nhẫn mở mắt ra: “Thuốc gì nữa?”
“Thuốc hạ sốt, vết thương của cậu…” Người kia lo lắng nói, nhưng chưa nói xong đã bị Lâm Yến An cắt ngang: “Biết rồi, đem đến đây đi, dong dài muốn chết.”
Anh ngồi dậy uống thuốc rồi lại nằm xuống, dường như người kia thở dài một tiếng thật khẽ, sau đó ân cần dém dém góc chăn cho anh.
Thật sự là bà mẹ nó nhiều chuyện.
Đến tối, người kia nhỏ giọng hỏi: “Tôi có thể ngủ cùng với cậu không? Trong nhà chỉ có một cái giường này thôi, hơn nữa lỡ đến khuya cậu lên cơn sốt tôi cũng tiện chăm sóc cho cậu.” Giọng nói của anh càng ngày càng nhỏ, rõ ràng đây là nhà của anh, cũng là giường của anh, nhưng trông anh giống như đang hèn mọn cầu xin một nơi nương nhờ.
Lâm Yến An không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối: “Không thể!”
Còn dám nói vì chăm sóc cho anh, cảm thấy anh không nhìn thấu được tâm tư của mình à? Muốn dở trò với anh cũng đâu có dễ như vậy!
“À.” Người đàn ông kia đáp một tiếng sau đó đứng dậy cầm một cái chăn trải xuống đất, lần này Lâm Yến An không đuổi anh nữa.
Lâm Yến An cảm thấy mình cũng không nhỏ nhen đến vậy, chẳng qua chỉ là chút tư tâm muốn nằm chung một phòng, muốn nhìn thấy mình của người kia mà thôi, dù gì người kia cũng nằm dưới đất, không chạm vào mình, xem như anh rộng lượng đi.
Nghĩ như vậy, Lâm Yến An không để ý tới người trải chăn nhưng vẫn lén lút quan sát sắc mặt của mình kia nữa.
Sau khi trải xong người kia ngồi chồm hỗm ở bên giường nhẹ nhàng nhắc nhở anh: “Tới giờ uống thuốc rồi.”
Lần này người kia dựa quá gần, gần đến mức Lâm Yến An có thể thấy từng sợi lông lơ trên gương mặt trắng nõn của anh, một tên đàn ông mà trắng như vậy làm gì, còn đôi môi kia sao lại….
Lâm Yến An ngay lập tức kéo mớ suy nghĩ đang chạy loạn trong đầu mình lại, thầm giận dữ trong lòng, thật sự là không lúc nào không nghĩ đến việc quyến rũ mình, uống thuốc thì uống thuốc, dựa vào gần như vậy làm gì.
Lâm Yến An lạnh mặt cầm lấy thuốc, rồi nhận ly nước người kia đưa tới, anh buồn bực cho thuốc vào miệng.
Anh có chút giận chính mình suýt chút nữa bị quyến rũ, hậm hực nằm xuống giường, người kia thấy anh như vậy tự biết không nên chọc tới.
Người nọ càng cẩn thận hơn, cố gắng không phát ra âm thanh nào, như đang muốn chứng minh mình không hề tồn tại trong căn phòng này.
Nhà họ Lâm và nhà họ Lý vẫn luôn duy trì thế giằng co bao năm, hiện tại nhà họ Lâm đột nhiên trở tay, mọi người đều nghĩ đây là thời điểm quyết định thế cục này, nhưng không ngờ nhà họ Lý lại chó cùng rứt giậu, trực tiếp muốn lấy mạng của anh.
Trời đã chập choạng tối, những hạt mưa nhỏ lất phất, Lâm Yến An vịn lên tường, anh gạt đi mồ hôi hòa với nước mưa đang làm nhòa tầm mắt của mình, anh cảm nhận được cơ thể của mình đã tới cực hạn rồi.
Anh cắn răng quẹo vào một con hẻm xa lạ, lê chân đi được vài bước, anh thấy một cánh cửa cũ nát, khóa cửa nửa khóa nửa không, qua khe cửa có thể nhìn thấy một khoảng sân nhỏ, trong sân trồng vài lùm hoa dại không biết tên, còn có vài đống rau héo úa.
Anh đi phía trước cố ý để vài giọt máu nhỏ lên trên đất, sau đó mới bịt kín miệng vết thương quay trở lại.
Anh mở cửa đi vào rồi quay người trốn ở phía sau cánh cửa, im lặng nghe tiếng bước chân đuổi theo vọng đến, anh ngã ngồi ở phía sau cánh cửa, thật sự không đứng lên nổi nữa, anh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở hổn hển của mình, di động cũng rơi mất trong lúc chạy trối chết.
Cả người anh dần dần lạnh lẽo, trước mắt như bị phủ xuống một bức màn đen kịt, hình như mưa nặng hạt hơn rồi.
Ngay trước khi anh triệt để hôn mê anh nghe thấy tiếng có người đẩy cửa bước vào, sau đó là tiếng đồ vật rơi xuống cùng một tiếng kinh hô ngắn ngủi.
Thật trùng hợp.
Lúc Lâm Yến An tỉnh lại, anh cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, một hồi lạnh một hồi nóng, trên trán anh đang đắp một cái khăn lạnh, vết thương cũng đã được băng bó.
Anh cử động cơ thể, muốn ngồi dậy, lại cảm nhận được cơn đau đớn từ vết thương trên bụng, anh bị đau la lên một tiếng đành phải nằm xuống.
Có người đẩy cửa tiến vào, Lâm Yến An ngước mắt nhìn qua, vậy mà là người kia, tên đàn ông đã theo dõi mình, thật sự rất biết cách trùng hợp.
Người kia thấy anh tỉnh, cười nhẹ bước đến bên giường, trong tay còn bưng một chén cháo: “Tỉnh rồi à? Muốn ăn ít cháo lót dạ trước không?”
“Tôi đã tìm bác sĩ ở phòng khám gần đây băng bó vết thương giúp cậu, cũng may vết thương không quá sâu.” Người kia lên tiếng như thể đang trấn an anh đừng lo lắng.
Dù sao người này cũng đã cứu mình, Lâm Yến An cũng không thể vô lễ, hơn nữa dạ dày anh quả thật đang trống rỗng đến khó chịu, anh gật gật đầu, xem như nhận lời.
Anh được đỡ ngồi dậy, còn đang muốn đưa tay nhận bát cháo, người kia đã dùng thìa gạt một ít cháo thổi nguội rồi đưa tới bên miệng anh.
Lâm Yến An nhíu mày: “Anh có thấy tởm không, ai cần anh đút.” Anh quơ mạnh tay đẩy thìa cháo bên miệng ra làm cho cháo nóng đổ lên trên quần người kia.
Người kia “a” một tiếng, nhưng không hề tức giận, còn nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.” Rồi chìa bát cháo lại gần: “Vậy…Vậy cậu tự ăn đi.” Lâm Yến An im lặng một lát mới nghiêm mặt nhận lấy bát cháo.
Người kia đứng dậy đi thay quần áo, nhưng không tránh Lâm Yến An mà cởi áo ở ngay trong căn phòng này.
Lâm Yến An liếc mắt nhìn thoáng qua, bóng lưng trắng nõn trần trụi đập vào mắt, đáy lòng anh cười trào phúng, thật sự không hề che giấu ý đồ, còn bày trò cởi trần khoe thịt trước mặt mình.
Sau khi anh ăn xong đặt bát cháo lên tủ nhỏ trên đầu giường, bát chạm vào bàn vang lên một tiếng ‘cộc’, người kia vội vàng đi đến bên giường.
Anh nhìn chiếc bát trống không, nhỏ giọng hỏi: “Muốn ăn nữa không? Vẫn còn cháo.”
“Dở muốn chết, không có chút mùi vị gì, ai ăn cho nỗi nữa.” Lâm Yến An cáu kỉnh lên tiếng, sau đó anh nằm xuống giường nhắm mắt lại, cũng hết cách anh thật sự cảm thấy rất mệt mỏi.
Người kia thấy vậy lại vội vàng gọi anh: “Đừng, đừng ngủ, chưa uống thuốc mà.”
Lâm Yến An không kiên nhẫn mở mắt ra: “Thuốc gì nữa?”
“Thuốc hạ sốt, vết thương của cậu…” Người kia lo lắng nói, nhưng chưa nói xong đã bị Lâm Yến An cắt ngang: “Biết rồi, đem đến đây đi, dong dài muốn chết.”
Anh ngồi dậy uống thuốc rồi lại nằm xuống, dường như người kia thở dài một tiếng thật khẽ, sau đó ân cần dém dém góc chăn cho anh.
Thật sự là bà mẹ nó nhiều chuyện.
Đến tối, người kia nhỏ giọng hỏi: “Tôi có thể ngủ cùng với cậu không? Trong nhà chỉ có một cái giường này thôi, hơn nữa lỡ đến khuya cậu lên cơn sốt tôi cũng tiện chăm sóc cho cậu.” Giọng nói của anh càng ngày càng nhỏ, rõ ràng đây là nhà của anh, cũng là giường của anh, nhưng trông anh giống như đang hèn mọn cầu xin một nơi nương nhờ.
Lâm Yến An không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối: “Không thể!”
Còn dám nói vì chăm sóc cho anh, cảm thấy anh không nhìn thấu được tâm tư của mình à? Muốn dở trò với anh cũng đâu có dễ như vậy!
“À.” Người đàn ông kia đáp một tiếng sau đó đứng dậy cầm một cái chăn trải xuống đất, lần này Lâm Yến An không đuổi anh nữa.
Lâm Yến An cảm thấy mình cũng không nhỏ nhen đến vậy, chẳng qua chỉ là chút tư tâm muốn nằm chung một phòng, muốn nhìn thấy mình của người kia mà thôi, dù gì người kia cũng nằm dưới đất, không chạm vào mình, xem như anh rộng lượng đi.
Nghĩ như vậy, Lâm Yến An không để ý tới người trải chăn nhưng vẫn lén lút quan sát sắc mặt của mình kia nữa.
Sau khi trải xong người kia ngồi chồm hỗm ở bên giường nhẹ nhàng nhắc nhở anh: “Tới giờ uống thuốc rồi.”
Lần này người kia dựa quá gần, gần đến mức Lâm Yến An có thể thấy từng sợi lông lơ trên gương mặt trắng nõn của anh, một tên đàn ông mà trắng như vậy làm gì, còn đôi môi kia sao lại….
Lâm Yến An ngay lập tức kéo mớ suy nghĩ đang chạy loạn trong đầu mình lại, thầm giận dữ trong lòng, thật sự là không lúc nào không nghĩ đến việc quyến rũ mình, uống thuốc thì uống thuốc, dựa vào gần như vậy làm gì.
Lâm Yến An lạnh mặt cầm lấy thuốc, rồi nhận ly nước người kia đưa tới, anh buồn bực cho thuốc vào miệng.
Anh có chút giận chính mình suýt chút nữa bị quyến rũ, hậm hực nằm xuống giường, người kia thấy anh như vậy tự biết không nên chọc tới.
Người nọ càng cẩn thận hơn, cố gắng không phát ra âm thanh nào, như đang muốn chứng minh mình không hề tồn tại trong căn phòng này.
Bình Luận