tôi có thể chạm lên mắt người chăng?

Chương 4
Từ đó về sau, người kia không đi làm nữa.

Lâm Yến An vô cùng vừa lòng với bộ dạng toàn thân toàn tâm chăm sóc cho mình của người kia.

Chốc chốc lại khát, lát lát lại đói bụng, lát sau lại phải hầu hạ anh tắm rửa, một hồi lại muốn ăn ngọt, muốn người kia đi ra ngoài mua ngay lập tức.

Đến tối lại la hét vết thương đau, rõ ràng đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi, miệng vết thương cũng đã kết vảy rồi, nhưng vẫn có thể đau đến đau đi đau hoài đau mãi.

Người kia vẫn nghe theo anh răm rắp, tối nào cũng phải kể chuyện đến mức muốn tắt tiếng.

Thật sự còn mệt hơn so với đi làm.

Trải qua những ngày như vậy, trong lòng Lâm Yến An vẫn luôn ghét bỏ người luôn ong ong vây quanh mình kia là ruồi bọ này đã thăng cấp người ta thành ong mật nhỏ bay bay quanh mình.

Một ví dụ cụ thể là người kia đã thành công chuyển lên trên giường.

Đến gần rồi mới ngửi được mùi hương trên người của người kia rất dễ chịu, là hương vị vô cùng sạch sẽ nhẹ nhàng, dường như trên người của người kia bị dính lên chút thương thơm thản nhiên của quần áo.

Nhưng người kia vẫn luôn một mực ngước nhìn anh, không phải ngước nhìn vì địa vị cao thấp mà là cảm xúc trong đôi mắt kia.

Dù sao vẫn làm cho Lâm Yến An vô cùng vừa lòng.

Thời gian thoáng qua, đã đến lúc Lâm Yến An không thể không rời đi, không phải vết thương của anh đã hoàn toàn lành lặn, nhưng hiện tại anh nên trở về nhà họ Lâm rồi.

Buổi tối ngày trước khi đi anh nói với người kia, sau khi nghe xong người kia cúi đầu xuống làm cho anh không thấy rõ vẻ mặt.

Lâm Yến An thầm nghĩ trong lòng, đợi người kia ngước đôi mắt hồng hồng nhìn mình anh sẽ nói chúng ta có thể về cùng nhau.

Kết quả người kia không hề đỏ mắt, chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Yến An, nói: “Vậy…tôi có thể yêu cầu một chuyện không.”

Lâm Yến An thầm nghĩ, đến rồi.

Người kia sẽ đưa ra yêu cầu gì đây?

Không phải muốn mình hôn một cái đó chứ? Hoặc là ôm một chút? Hoặc là thân mật một lát?

Hay là người kia sẽ to gan lớn mật muốn tỏ tình với mình?

Nếu muốn hôn cũng không phải không được, nể mặt người kia vẫn luôn tận tâm tận lực chăm sóc mình những ngày qua mà hôn một cái, lúc hôn thuận tiện ôm một cái cũng không sao, còn nếu thật sự muốn làm chuyện thân mật một lát, thì nên để cho người kia cầu xin mình mới được.

Anh vừa nghĩ vừa nhìn một lượt từ gương mặt trắng nõn đến phần eo cong cong kia, rồi lại đến cái mông tròn tròn có chút thịt ấy. Người kia trắng như vậy chắc sẽ rất dễ lưu lại vết hôn.

Trong lòng anh đang bắt đầu nghĩ đến những chuyện lạc lối.

Lâm Yến An hắng hắng giọng, ra vẻ tự nhiên lên tiếng: “Nói đi, yêu cầu gì.” Anh lại nhìn thoáng qua người kia rồi bổ sung: “Đừng quá quá đáng là được.”

“Tôi…có thể sờ lên mắt của cậu không?” Giọng nói của người kia có vẻ hèn mọn, ánh mắt mong chờ nhìn anh.

Đây là cái yêu cầu gì vậy?

Cái tên không có nghị lực này, nói không cho quá đáng thì thật sự không quá đáng như vậy luôn!

Có lẽ ánh mắt của Lâm Yến An quá mức khác thường, người kia nghĩ lầm anh không đồng ý, đang muốn năn nỉ một chút, Lâm Yến An đã hung hăng trả lời: “Muốn sờ thì mau sờ, lề mề cái gì!”

Lâm Yến An bẹp miệng, không vui nhắm hai mắt lại.

Người kia chậm rãi nâng tay lên, Lâm Yến An cảm nhận đầu ngón tay hơi lạnh của người kia nhẹ nhàng đặt lên mí mắt mình, tay của còn hơi run run.

Chậc, kích động thành như vậy, đã nói không có tiền đồ mà, thật là không có tiền đồ!

Người kia vuốt ve mí mắt của Lâm Yến An, bình thường anh rất nóng tính, lúc này lại ngoan ngoãn nhắm ngửa mặt lên cho người khác sờ thật sự làm cho người ta không kiềm lòng được, giống như con sư tử hung dữ phơi chiếc bụng mềm mại ra để cho người ta vuốt ve.

Lâm Yến An tóm lấy tay của người kia, không vui mở mắt ra: “Sờ đủ chưa? Muốn sờ tới bao giờ đây.”

Thật sự được sờ bao lâu đó người kia đã vô cùng thỏa mãn, Lâm Yến An không được tự nhiên liếc mắt nhìn người kia một cái: “Anh còn có yêu cầu nào không? Nói ra đi, nhân dịp tâm trạng tôi tốt tôi sẽ cố gắng đáp ứng anh.”

Người kia vội vàng xua tay, vẻ mặt còn vô cùng sợ hãi: “Không có, không có…, tôi không có yêu cầu gì khác.”

Lâm Yến An tức muốn nôn ra máu, thật sự tức không chịu được, anh hầm hừ quay người lại đưa lưng về phía người kia.

Người kia không biết vì sao anh lại tức giận, chỉ có thể làm như trước kia, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Lâm Yến An.

Lâm Yến An cảm giác được bên người kia nằm xuống, còn tắt đèn luôn.

Trong bóng đêm giọng nói căm tức của Lâm Yến An vang lên: “Tắt đèn làm gì! Chuyện trước khi ngủ của hôm nay đã kể chưa? Ngày mai tôi phải đi rồi, yêu cầu của anh tôi cũng đáp ứng rồi cho nên anh chả cần quan tâm đến tôi nữa phải không!”

Những lời này nghe như anh đang giận dỗi người này đang bội tình bạc nghĩa với anh vậy.

Người kia lắc đầu xua đi suy nghĩ hoang đường này, mở đèn lên.

“Đừng giận mà, tôi kể cho cậu nghe là được mà.” Giọng nói ôn nhu kia lại vang lên, dỗ dành anh.

Thật ra mỗi ngày Lâm Yến An đều nghe người kia kể chuyện xưa căn bản không phải vì muốn nghe chuyện xưa, anh chỉ muốn nghe giọng nói của người kia mà thôi, người kia nói liên miên lan man cũng không khiến cho người ta phiền chán, thậm chí lúc vết thương của anh vẫn luôn âm ỉ đau giọng nói này luôn có thể làm cho anh vô cùng an tâm chìm vào giấc ngủ.

Bình Luận