tổng tài kết hôn chớp nhoáng: cô vợ ngọt ngào muốn chạy trốn
May mắn thay, bọn họ cũng không phải đợi quá lâu.
Hơn một tiếng sau, điện thoại của Tống Vân Khanh vang lên.
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm như hổ đói của ba người, Tống Vân Khanh bật loa ngoài: "Alo?"
Một đang chờ điện thoại của tôi sao?”
Tống Vân Khanh dừng một chút, hắng giọng. nói: "Anh, có thời gian đến nhà tôi một chuyến không? Người nhà, tôi, muốn gặp anh.”
Mộ Hi Thần dừng một chút, Thẩm Nghị, Ngô Mạn Lệ cùng Thẩm Nhã Văn cảm giác hô hấp của mình giống như đều dừng lại, nín thở lắng, nghe.
"Được! Nửa tiếng sau tôi sẽ đến." Giọng nói của Mộ Hi Thần trầm thấp mà quyến rũ.
Thẩm Nhã Văn kích động đến mức hai má cũng đỏ ửng lên.
Nhìn Tống Vân Khanh ngắt điện thoại, cô ta kích động nói với Thẩm Nghị và Ngô Mạn Lệ: "Bố. mẹ, anh ấy đồng ý đến nhà chúng ta.”
Trong lòng Tống Vân Khanh cười nhạo: Mộ Hi Thần đồng ý đến nhà, bọn họ đã có thể phất thích đến như này, nếu như Mộ Hi Thần đồng ý lấy cô ta, cô ta cũng không nên vui mừng đến ngất đi mới tốt.
Thẩm Nghị cũng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến cái gì, ngại có Tống Vân Khanh ở đây, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Vân Khanh, không có chuyện gì nữa rồi, con lên lầu đi, lát nữa ngài Mộ đến con cũng đừng xuống lầu.”
Tống Vân Khanh đứng dậy, cười nhạt với Thẩm Nghị: "Bố, còn bốn trăm vạn kia khi nào mới đưa cho con đây?”
Mặt Thẩm Nghị trầm xuống: "Vậy còn phải xem mức độ phát triển của ngài Mộ và em gái con mới có thể quyết định có cho con hay không.”
Quả nhiên là như vậy.
Tống Vân Khanh nhìn lướt qua Ngô Mạn Lệ, nhìn về phía Thẩm Nhã Văn: "Với vẻ đẹp của em gái, chẳng lẽ bố vẫn lo lắng ngài Mộ sẽ chướng mắt nó sao? “Đương nhiên là không!” Thẩm Nhã Văn lập tức phủ nhận.
bố còn ép bốn trăm vạn của con để làm gì?" Tống Vân Khanh chất vấn. "Cô——" Thẩm Nhã Văn không nói nên lời.
Vân Khanh, con cần nhiều tiển như vậy để làm gì?" Ngô Mạn Lệ địu dàng lên tiếng.
"Con sắp bắt đầu thực tập rồi, bác Vệ dự định. sẽ nhanh chóng tổ chức hôn lễ cho con và Tử Kiệt, bốn trăm vạn này chỉ bằng cho vào trong của hồi môn của con là được rồi." Ngô Mạn Lệ cũng không muốn cho Tống Vân Khanh một khoản tiền lớn như vậy, dù sao Mộ Hi Thần cũng đồng ý tới rồi, vậy thì không còn chuyện của Tống Vân Khanh nữa.
Sắc mặt Tống Vân Khanh lạnh xuống: "BốI Hôm qua con đã nói rất rõ ràng trước mặt mọi người rồi, con và Vệ Tử Kiệt đã hủy bỏ hôn ước, hôm nay lúc bọn họ đến con cũng nhắc lại, con và Vệ Tử Kiệt đã không còn khả năng!”
Thẩm Nghị trầm mặt: "Hôn sự của con và Tử Kiệt là lúc mẹ và ông ngoại con còn sống đã định ra, con không có quyền thay đổi, cả nhà họ Vệ đều đến xin lỗi, con còn muốn thế nào nữa? Điều kiện của nhà họ Vệ đã là cực kỳ xuất sắc rồi, con không tin bố, chẳng lẽ cũng không tin ông ngoại và mẹ con sao?”
Tống Vân Khanh hít sâu một hơi: "Nếu như ông ngoại và mẹ còn sống, bọn họ cũng sẽ không đồng ý hôn sự này. Bối Chuyện này không có đường thương lượng, nếu như mọi người không
muốn con nói lung tung ở trước mặt Mộ Hi Thần!
Mộ Hi Thần, cảm ơn anh! Anh thật sự là một người có ích, không những có thể đổi tiền, mà còn có thể dùng để hăm dọa.
Sắc mặt của ba người quả nhiên trở nên khó coi.
Ngô Mạn Lệ đỡ cánh tay của Thẩm Nghị: "Được rồi, ông Thẩm, chuyện của Vân Khanh và Tử Kiệt anh trước tiên đừng quản, chuyện của bọn. trẻ, anh cứ để cho bọn trẻ tự mình đi giải quyết đi. Lát nữa ngài Mộ đến rồi, vẫn là để Vân Khanh lên lầu đã. Vân Khanh, chờ chuyện hôm nay kết thúc, chúng ta lại nói về vấn đề bốn trăm vạn kia.”
Tống Vân Khanh cười khẩy.
Qua cầu rút ván, sự không biết xấu hổ của bọn họ lại tăng lên một tầm cao mới.
Mộ Hi Thần liếc nhìn phòng khách, không thấy nhóc con kia, lông mày không khỏi nhíu lại.
Lâm Gia Thụy đi theo sau mặt không chút thay đổi đứng sau lưng anh.
"Ngài Mộ, mời ngồi." Ngô Mạn Lệ đón tiếp, lời mời niềm nở mà lại không mất đi sự thận trọng.
Mộ Hi Thần bước tới trước sofa ngồi xuống.
Thẩm Nghị vội vã khom lưng, muốn thí lễ, lại tự cảm thấy mất thân phận, nhất thời lúng, túng.
Đành chịu, khí thế của người đàn ông này quá mạnh mẽ, ở trước mặt anh, bất kì ai cũng sẽ vô thức muốn cúi đầu, tự cảm thấy thấp kém.
Mộ Hi Thần ngồi trên ghế sofa, đôi chân dài vắt chéo.
Thẩm Nhã Văn kích động nhìn người đàn ông tuấn tú như thần trước mặt này, tùy ý gác chân cũng có thể đẹp như vậy.
Quần dài áo sơ mi đen đơn giản, càng lộ ra dáng người cao lớn của anh, vòng eo căng làm lộ rõ đáng người đẹp không thể nghỉ ngờ của anh. Gương mặt khôi ngô kia, làm cho người ta vừa nhìn một c‹
lền mất hồn, ánh mắt âm trầm, bị anh nhìn một cái liền muốn chết đuối trong ánh mắt của anh.
Thẩm Nhã Văn cố gắng khống chế tâm trạng. của mình, lần này, cô ta nghe lời mẹ, ngồi bên cạnh bố rất thục nữ, đoan trang lịch sự.
Ánh mắt của Lâm Gia Thụy chớp động, người phụ nữ này không phải là người sáng nay đến phòng làm việc tự tiến cử sao? Sao tổng giám đốc Mộ lại đưa cậu ta đến nhà người ta? Không phải vừa nói đuổi đi sao? Tề Vũ đáng thương bây giờ hẳn là vẫn còn hoảng hồn nhỉ?
"Ngài Mộ mời uống trà, đây là trà Tây Hồ Long Tỉnh loại tốt nhất, không biết có hợp khẩu vị của ngài hay không." Giọng nói của Ngô Mạn Lệ địu đàng ngọt ngào, rất có thể làm cho người ta có. thiện cảm.
Mộ Hi Thần hơi gật đầu: "Tôi không uống trà.
Ngô Mạn Lệ đừng một chút, lập tức cười nói: "Được! Đúng lúc tôi đang pha cà phê. Ngài đợi một chút.”
"Không cần." Mộ Hi Thần xua tay. Xưa nay. anh không có thói quen hàn huyên với người khác.
"Tôi tới tìm Tống Vân Khanh! Cô ấy đâu?" Mộ Hi Thần lạnh nhạt lên tiếng.
cạnh Thẩm Nghị nở một nụ cười khéo léo: "Ngài Mộ, thật ngại quá, vừa nãy người nhà họ Vệ đã đến đón Vân Khanh đi rồi, con bé đã đính hôn với thiếu gia Vệ Tử Kiệt của bất động sản Sáng. Nguyên, ngài đây là——"
"Đón đi rồi?" Mộ Hi Thần ngắt lời Ngô Mạn Lệ, lấy: thoại ra gọi cho Tống Vân Khanh.
Tắt máy rồi.
Ánh mắt của Mộ Hi Thần nhìn về phía một nhà ba người ngồi đối diện anh.
Thẩm Nghị khom lưng: "Ngài Mộ, ngài nghe tôi nói.”
Mộ Hi Thần lạnh lùng nói
Tôi và ông không có gì để nói cả, ngài Thẩm, ông có thể ép chuyện ngày hôm qua xuống, thì tôi cũng có thể để người khác đưa tin đúng sự thật, ông hẳn là không muốn một chút đúng không.”
Sắc mặt Thẩm Nghị thay đổi, cực kì xấu hổ: Không dám không dám, ngài Mộ nói đùa, tôi chẳng qua chỉ là muốn giới thiệu con gái tôi với ngài một chút mà thôi.”
đọ sức vớ
Nói xong ánh mắt liền nhìn về phía Thẩm Nhã Văn.
Thẩm Nhã Văn tao nhã mở miệng, nhẹ nhàng. nói với Mộ Hi Thần: "Xin chào ngài Mộ.”
"Con gái tôi Nhã Văn." Thẩm Nghị cẩn thận nói.
Mắt phượng của Mộ Hi Thần híp lại, ánh mắt đảo một vòng trên mặt Thẩm Nhã Văn, Thẩm Nhã Văn thẹn thùng, dịu đàng cho phép Mộ Hi Thần quan đát, tim đập như trống.
Ngô Mạn Lệ đúng lúc chói xen vào: "Ngài Mộ, đối với chuyện phát hiện ngày hôm qua, chúng tôi cảm thấy vô cùng có lỗi, đứa nhỏ Vân Khanh này. không hiểu chuyện, làm việc bừa bãi, ngài đừng để trong lòng, mẹ Vân Khanh qua đời sớm, tính cách khó tránh khỏi có chút cực đoan, đối với lời nói và hành động không đúng đắn của con bé, vẫn. mong ngài không để ở trong lòng. Nhã Văn lớn lên cùng chị gái, tình cảm rất tốt, còn dịu đàng hiểu chuyện hợp lòng người hơn chị gái một chút. Không bằng, để Nhã Văn đưa ngài Mộ đến vườn hoa nhà chúng tôi tản bộ một chút, nếu như ngài Mộ nhất định phải gặp Vân Khanh, vậy ở đây đợi con bé trở về, có được không?”
Bình Luận