tổng tài kết hôn chớp nhoáng: cô vợ ngọt ngào muốn chạy trốn

Chương 9: C9: Đông thi bắt chước nhăn mặt

*Dựa theo tích: Tây Thỉ bị bệnh đau ngực, cứ mỗi lần phát bệnh, nàng đều lấy tay ôm ngực, cau mày nhăn mặt. Dù vậy, trong mắt mọi người, ngay. cả đáng vẻ ấy của nàng cũng đẹp não nùng, khiến cho người ta thêm yêu mến. Nàng Đông Thi xấu xí thấy thế, cũng bắt chước làm điệu bộ tay ôm. ngực, cau mày nhăn mặt, diễu qua diễu lại trong. thôn. Điệu làm bộ làm tịch ấy khiến cho cô ta vốn đã xấu xí lại càng trở nên khó coi hơn, mọi người trông thấy đều phải vội vàng đóng cửa lại.

Chiếc váy màu hồng phấn trên người này là mẫu mới của Burberry mùa hè này, làm cho đáng, người của cô ta càng yểu điệu hơn, làn đa càng trở nên trắng nõn hơn, dưới chân là đôi giày cao gót mười phân màu bạc được thiết kế riêng, vòng cổ và lắc tay đều là đồ mà năm đó mẹ Tống Vân Khanh để lại cho cô, đồ tốt hàng thật giá thật, khắp người đều tinh xảo hoàn mỹ, không thể bắt bẻ.

Lúc này, cô ta dịu đàng nhìn Mộ Hi Thần, giọng nói địu đàng êm tai, Tống Vân Khanh không phải chính là đã dùng những lời này để làm anh rung động sao? Anh hẳn là thích cách biểu đạt thẳng thắn này.

Thẩm Nhã Văn cô ta mặc dù không có của để lại, nhưng cô ta có bố, cô ta mới là đứa con gái mà Thẩm Nghị yêu nhất, mà người ngoài cũng không. biết những nội tình của tập đoàn nhà họ Tống, thân phận này của cô ta còn tốt hơn nhiều so với cái khuôn sáo trống rỗng của Tống Vân Khanh, cho dù Tống Vân Khanh có điên cuồng ngang ngược như thế nào, tương lai tập đoàn nhà họ

Tống cũng vẫn sẽ rơi vào trong tay cô ta, không có chút xíu quan hệ gì với Tống Vân Khanh!

Hơn nữa, cho đù chỉ bàn luận về ngoại hình, cô ta trang điểm tỉ mỉ, cũng tuyệt đối không thua Tống Vân Khanh.

Lâm Gia Thụy không kìm được giơ tay xoa xoa cánh tay, đa gà rớt đầy trên mặt đất.

Người phụ nữ này không có bệnh đúng không?

Không đúng, hẳn là có bệnh? Hơn nữa bệnh còn không nhẹ!

Ánh mắt Mộ Hi Thần lạnh lùng, gầm lên: "Tề Bút ký tên trong tay theo tiếng mà gãy, khóe miệng Lâm Gia Thụy giật giật, đó là bút ký tên

phiên bản giới hạn của Parker.

Ba người đều bị sự nóng nảy bất ngờ xảy ra của Mộ Hi Thần đọa sợ.


Tể Vũ canh giữ ở ngoài cửa đẩy cửa tiến vào: "Tổng giám đốc Mội”

"Đuổi người ra ngoài cho tôi! Lần sau hỏi rõ ràng rồi mới dẫn người lên, ngoại trừ bản thân Tống Vân Khanh, ai cũng không thể dùng danh nghĩa của cô ấy!" Hơi thở toàn thân của Mộ Hi Thần ngay lập tức lạnh như băng.

Không đợi Tề Vũ phản ứng lại, Lâm Gia Thụy đã lạnh lùng nói với Thẩm Nghị và Thẩm Nhã Văn: "Mời ra ngoài!”

Thẩm Nghị ngầm giật mình, vị Mộ thiếu này thật sự đáng sợ như trong lời đồn.

Thẩm Nhã Văn không hiểu gì, Mộ Hi Thần đột nhiên nổi giận, cô ta cũng hoảng sợ, nhưng mà, nhưng mà, bất thường chỗ nào?

Đây rõ ràng chính là lời mà Tống Vân Khanh nói hôm đó! Cô ta chưa từng sửa đổi một chút nào, biến thành đoạn tự giới thiệu bản thân của riêng, mình. Không hề nói dối nửa câu.

Tổng giám đốc Mội Tổng giám đốc Mộ! Ngài nghe tôi nói, tôi thật sự sẽ là người thừa kế tập đoàn truyền thông nhà họ Tống, tôi——" Thẩm Nhã Văn vội vàng nhắc lại.

Lâm Gia Thụy và Tể Vũ lại hoàn toàn không. cho cô ta cơ hội, trực tiếp nửa xách nửa kéo ném. cô ta và Thẩm Nghị ra khỏi cửa.

Trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cô ta nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Mộ Hi Thần: "Bắt chước bừa!”

Thẩm Nghị và Thẩm Nhã Văn xấu hổ.

Trong lòng Thẩm Nhã Văn tràn đầy sự khó hiểu cùng không phục, tại sao Tống Vân Khanh nói như vậy, anh liền đồng ý lấy cô ngay tại chỗ, mà bản thân mình nói thì bị anh chế giễu như vậy, còn trực tiếp đuổi cô ta ra ngoài?


Tại sao?

Đều là tại đồ ăn hại Tống Vân Khanh kia! Nếu như không phải tại cô, cô ta sao có thể bị nói là bắt chước bừa?

Thẩm Nhã Văn tức giận đến mức mặt trắng bệch.

Tề Vũ trực tiếp nhét bọn họ vào thang máy, ấn chuông yêu cầu bảo vệ dưới lầu áp giải bọn họ ra khỏi tòa nhà.

Bốn đặc trợ mặc đù bối rối, nhưng không ai dám hỏi, đứng thẳng trong phòng làm việc không. đám động.

Vẫn là Lâm Gia Thụy có trách nhiệm nhất, nhắc nhở Mộ Hi Thần đang giận dữ: "Tổng giám đốc Mộ, hôm nay là hội nghị cổ đông thường kỳ, ông cụ đang ở trên đường rồi, ngài xem buổi trưa sắp xếp ngài cùng ông cụ đến Thanh Hòa Hiên ăn cơm có được không?”

Thần sắc của Mộ Hi Thần hơi chậm lại.

"Bành Việt, chuyện vừa mới giao cho cậu lập tức đi làm, tôi chỉ cho cậu thời gian một ngày.

"Hoa Xán, cậu điều tra hai người này cho tôi." Mộ Hi Thần viết tên Thẩm Nghị và Tống Vân Khanh trên giấy.

"Tề Vũ ở lại trực, Gia Thụy theo tôi đi họp"


Bốn người mỗi người nhận mệnh của mình, ngay cả Bành Việt cũng không dám nhăn nhăn nhở nhở.

Mượn lá gan của Tề Vũ, cậu ta cũng không. dám hỏi Tống Vân Khanh là ai, đến cả là ba chữ nào cũng không đám hỏi, thẩm nghĩ, lát nữa nhất định sẽ giúp Hoa Xán cùng nhau điều tra.

Khuôn mặt của Mộ Hi Thần nghìn năm sông, băng, nhưng cũng chỉ giới hạn ở lạnh, anh đã nhiều năm không dễ dàng nổi giận, lần nổi trận ình này, bọn họ đã rất lâu không lĩnh giáo qua.

Mộ Hi Thần dựa vào ghế nhíu mày trầm tư, hôm qua Tống Vân Khanh nói rất rõ ràng, cho anh ba ngày suy nghĩ, hôm nay đúng lúc là hội nghị cổ đông thường kỳ, anh không thể tránh được, dứt khoát chờ qua hôm nay rồi trả lời cô là được.

Thẩm Nghị này là đã xảy ra chuyện gì? Còn cả người phụ nữ ngu ngốc kia là cái thứ gì

Mộ Hi Thần cầm điện thoại gọi tới, không có ai nghe máy. “Tổng giám đốc Mộ, ông cụ đã đến phòng họp ôi, mời ngài qua đó." Lâm Gia Thụy gõ cửa. Mộ Hi Thần đứng dậy, nhóc con, chờ tôi, em là đại tiểu thư của nhà họ Tống, là công chúa nhỏ mà năm đó tôi cần phải ngước nhìn, là động lực để tôi cố gắng nhiều năm như vậy.

Nhiều lần trải qua những khó khăn, gian khổ, lúc cuối cùng cũng có khả năng gánh vác cuộc sống của em, chúng ta dùng cách này để gặp nhau.

Thì ra duyên phận lại là thứ kỳ điệu như vậy, lần này, tôi sẽ không đánh mất em nữa.

Nhà họ Thẩm.

Sáng sớm Vệ Đồng Phủ và Đỉnh Linh Linh đã dẫn Vệ Tử cùng Vệ Tử Mỹ đến đây

Ngô Mạn Lệ bảo giúp việc mang trà, hoa quả và điểm tâm lên.

"Ông Thẩm và Nhã Văn ra ngoài làm chút việc, vẫn chưa quay về. Mọi người nghỉ ngơi đợi một chút trước." Ngô Mạn Lệ tiếp đãi cả nhà bọn họ như trước.

Trái tim của Vệ Đồng Phủ và Đỉnh Linh Linh yên được một chút.


Tối hôm qua bọn họ còn thật sự lo lắng hôm nay Thẩm Nghị và Ngô Mạn Lệ cho bọn họ sắc mặt.

"Mạn Lệ, em đừng bận nữa, ngồi xuống nói chuyện chút đi." Đinh Linh Linh khách sáo. Ngô Mạn Lệ cười: "Chị Linh khách sáo với em làm gì? Chúng ta cũng không phải là người ngoài.

Đỉnh Linh Linh không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ: "Mạn Lệ, hôm nay anh chị đưa Tử Kiệt đến đây nhận lỗi với Vân Khanh, chuyện ngày hôm qua, là Tử Kiệt không đúng.”

Vệ Tử Mỹ rùng mình: "Mẹ, sao mẹ luôn như. vậy? Anh con có lỗi gì với Tống Vân Khanh. chứ!”

Con câm miệng cho bố!” Vệ Đồng Phủ quát. mắng con gái.

"Vân Khanh là chị dâu của con, con phải tôn trọng con bé, không thể lúc nào cũng không biết lớn nhỏ được." Ánh mắt Vệ Đồng Phủ nhìn Vệ Tử Mỹ rất nghiêm khắc.

Thấy bố thật sự không nể mặt, Vệ Tử Mỹ tức giận đến mức má phồng lên, nhưng cũng không,

"Đồng Phủ, anh đừng lúc nào cũng mắng Tử Mỹ, tính khí của Tử Mỹ chính là thẳng thắn như vậy, đây là ưu điểm của con bé, anh luôn như vậy, con bé sẽ sợ anh, tôi thây Tử Mỹ mạnh mẽ hơn so với Nhã Văn nhà chúng tôi, tôi thích một cô gái như con bé." Ngô Mạn Lệ dịu đàng khuyên nhủ, lại khen Vệ Tử Mỹ một lần nữa, luận về nghệ thuật nói chuyện, không có ai sánh bằng hai mẹ con Ngô Mạn Lệ và Thẩm Nhã Văn...

Trong lòng Đinh Linh Linh rất là hưởng thụ, nhìn xung quanh một chút, hỏi: "Vân Khanh đâu? Gọi con bé ra đây để anh chị gặp mặt một chút di. Để Tử Kiệt xin lỗi con bé, chuyện này cũng vén qua.”

Trên mặt Ngô Mạn Lệ hiện lên một tia bất đắc dĩ: "Anh chị cũng biết, em vẫn luôn không làm chủ được con bé, bố con bé ở nhà còn tốt, bây giờ không ở nhà, lại càng không có phần cho em nói chuyện.”

Trước mặt mọi người, Ngô Mạn Lệ từ trước đến nay đều là hình tượng mẹ kế bị ức hiếp.

Vệ Đồng Phủ đang vui mừng vì Thẩm Nghị không ở nhà. Nếu như ông Thẩm ở nhà, chuyện lần này không thiếu được nhà họ Vệ phải cắt đất

ngta không ở đây, Vân Khanh trước giờ luôn đễ nói chuyện, để Vệ Tử Kiệt nhận lỗi, chuyện này liền kết thúc.


Bình Luận