trò chơi ám sát
Chương 9
(22)
Chờ đến ngày thứ hai ta tỉnh lại, một tiểu giái giám chân tay lúng túng truyền cho ta một tờ giấy.
[Đêm nay hành động]
Sau khi xem xong, ta liền hủy tờ giấy.
Sáng sớm Trầm Xu liền nói cho ta, hắn cùng An Nhiên nghiên cứu hồi lâu, tốn rất nhiều sức lực mới phát hiện đêm nay sẽ xuất hiện Thất Tinh Liên Châu trong lời đồn, thứ này có thể giúp họ về nhà.
"Hả? Thật không?" Không biết phải trả lời thế nào, hắn liền ném vấn đề đi, thao thao bất tuyệt nói cho ta kế hoạch của bọn họ.
"Không sai, đêm nay ta cùng An Nhiên đã dự định đứng ở Quan tinh đài quan sát một chút, sau đó mới tính toán kĩ".
An Nhiên: "Ngươi thế nào vận khí lại tốt như vậy, xuyên qua một cái là làm Thái tử. Bà đây còn là thị nữ từ nhỏ, từng bước bò lên đấy, hahaha, hahaha..."
Bọn họ người một câu, ta một câu, ta bên cạnh lẳng lặng lắng nghe.
Trầm Xu cùng An Nhiên đều từ thời đại kia xuyên tới, vượt qua ngàn năm gặp nhau, thật sự là chuyện tốt.
Ta cũng cao hứng thay cho Trầm Xu, rốt cuộc cũng có người hiểu hắn, nói chuyện cùng hắn chứ không phải như ta, cái gì cũng không hiểu. Ta nghĩ nghĩ, hướng Trầm Xu nói:
"Ta có chút chóng mặt, muốn đi dạo một chút".
Nhìn bọn họ cùng nhau thảo luận đến hào hứng kìa.
Trầm Xu cho rằng đã nắm chắc phần thắng trong tay nhưng Nhiếp chính vương lại gấp đến độ không chờ nổi rồi.
Nhưng nhìn Trầm Xu đắm chìm trong niềm vui về nhà, ta không nỡ làm hắn tỉnh mộng. Trên thế gian này, còn ai hiểu rõ nỗi thống khổ khi phải rời xa quê nhà như ta?
Không một ai.
Điều duy nhất khiến ta tiếc nuối chính là không thể tự nói ra tâm ý của mình với Trầm Xu.
Ta thích Trầm Xu, thích chàng từ khi ta còn là công chúa Khương quốc.
Chàng ở lãnh cung nâng khuôn mặt dính đầy bùn đất của ta lên, khi ấy chàng vẫn là con trai tướng quân, chàng hành lễ với ta, là người duy nhất trên đời này cho ta sự tôn nghiêm của một công chúa...
Ta thích Trầm Xu, khi ta đang lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.
Chàng trong đám người đánh những tên lưu manh đang có ý đồ lột quần áo của ta. Chàng đem áo choàng phủ kín người ta, nhẹ nhàng nói "Đừng sợ".
Ta thích Trầm Xu, ở thời điểm ta không còn đường lui.
Chàng vô số lần hứa hẹn sẽ cho ta hưởng vinh hoa phú quý cùng sự bình an. Hứa sẽ là nơi để ta dựa vào.
Nhưng làm sao bây giờ? Chúng ta đã định trước là không có kết quả.
Ta đang định xoay người rời đi, Trầm Xu liền đứng trước mặt ta.
Chàng nhìn ta, ta cũng nhìn chàng.
Như vậy cũng tốt, ngắm chàng nhiều thêm một chút, tương lai sẽ không còn cơ hội nữa rồi.
Trong lòng ta yên lặng phác họa dáng vẻ của chàng, chàng nói:
"Trở về sớm một chút, buổi tối ta có một bất ngờ muốn dành cho nàng".
Ta nở nụ cười, nhẹ nhàng đáp: "Được".
(23)
Ta tên Khương Nhu, công chúa Khương quốc của tiền triều nghiệt dư.
Phụ thân ta là hoàng đế cuối cùng của Khương quốc. 12 năm trước, người tự thiêu chính mình cùng Khương vương cung. Chấm dứt triều đại Khương quốc với 120 năm lịch sử.
Đêm đó khi ở trong địa lao, ta nói thân phận của mình với Nhiếp chính vương, hơn nữa còn nói ra nơi cất giấu long mạch chỉ có hậu nhân Khương thị mới biết được, vì để bảo vệ mạng nhỏ của mình.
Nhiếp chính vương là đệ đệ của Tiên hoàng, là thúc thúc của đương kim Hoàng thượng. Ở cái thời đại trời yên biển lặng này mà muốn xưng đế, biến số rất lớn.
Trước tiên, bỏ qua những thứ khác, thì việc danh chính ngôn thuận xưng đế, không hề phù hợp.
Nếu đại nghịch bất đạo mà giế t chết Trầm Xu, hắn có thể bị người trong thiên hạ phỉ nhổ đến chết.
Cho nên, ta nói ra thân phận của mình.
Ta dùng danh nghĩa của mình liên lạc với tàn dư Khương quốc, kết hợp với thế lực của hắn, lật đổ Sở quốc. Đem tội danh mưu nghịch gán lên đầu mình.
Ta là người tham sống sợ chết, vô cùng tiếc mạng.
Nhưng đối với việc ám sát Hoàng thượng, từ xưa tới nay ta chưa từng để tâm. Nhiếp chính vương tự cho mình là thông minh, tưởng ta cũng khát vọng quyền lực. Điều này cũng thể hiện rõ việc Nhiếp chính vương đối với thủ hạ của mình không hề hiểu rõ.
Suy cho cùng, cái gọi là "hai mặt" này, không thể nhìn thấu. Hiện tại ý niệm duy nhất chống đỡ sự sống của ta, là cái chết.
Ta tồn tại, vì tử vong.
Thiên hạ đều biết, Trầm gia là cựu thần của Khương quốc. Họ cử binh san bằng vương cung, lập nên Sở quốc.
Nhưng thế nhân đâu ai hay, chính phụ thân ta đã mời Trầm tướng quân, cũng chính là hoàng đế đầu tiên của Sở quốc, phụ thân Trầm Xu, vào ngày vương cung lật đổ ấy, cùng nhau uống rượu.
Phụ thân ta tự biết bản thân tư chất tầm thường, đối với việc Khương quốc đổ nát ấy, không thể cứu vãn, chi bằng nhường lại cho người có năng lực.
Phụ thân ta âm thầm giúp đỡ Tiên hoàng mưu nghịch, chỉ vì người vô lực, không có cách nào giúp đất nước thái bình thịch thế.
Phụ thân ta dùng lửa tự thiêu, biểu thị sự che chở cuối cùng của mình với con dân Khương quốc. Sở quốc hưng thịnh tới bây giờ, bởi không vì chuyện tiền triều mà khắt khe với quá nửa con dân Khương quốc.
Ta lấy lí do gì để ám sát một minh quân như Trầm Xu đây?
Nhưng một số ít tàn dư Khương quốc thế mà lại bắt đầu liên lạc với ta – một công chúa gần như có cũng được mà không có cũng chẳng sao này.
Sao có thể nhịn được?
Ta tự biết bản thân kế thừa hoàn hảo cái gen bình thường của lão cha. Nếu ta có đầu óc làm Hoàng đế, Trầm Xu cũng chẳng cần mắng ta dung tục.
Nhưng chẳng sao cả, cần gì quan tâm, trước sau gì ta cũng chết.
Chỉ cần ta – dư nghiệt tiền triều chết đi, mọi biến số đều sẽ biến mất.
Nhưng trước khi chết, ta cần phải đi giết một người – Nhiếp chính vương.
Chờ đến ngày thứ hai ta tỉnh lại, một tiểu giái giám chân tay lúng túng truyền cho ta một tờ giấy.
[Đêm nay hành động]
Sau khi xem xong, ta liền hủy tờ giấy.
Sáng sớm Trầm Xu liền nói cho ta, hắn cùng An Nhiên nghiên cứu hồi lâu, tốn rất nhiều sức lực mới phát hiện đêm nay sẽ xuất hiện Thất Tinh Liên Châu trong lời đồn, thứ này có thể giúp họ về nhà.
"Hả? Thật không?" Không biết phải trả lời thế nào, hắn liền ném vấn đề đi, thao thao bất tuyệt nói cho ta kế hoạch của bọn họ.
"Không sai, đêm nay ta cùng An Nhiên đã dự định đứng ở Quan tinh đài quan sát một chút, sau đó mới tính toán kĩ".
An Nhiên: "Ngươi thế nào vận khí lại tốt như vậy, xuyên qua một cái là làm Thái tử. Bà đây còn là thị nữ từ nhỏ, từng bước bò lên đấy, hahaha, hahaha..."
Bọn họ người một câu, ta một câu, ta bên cạnh lẳng lặng lắng nghe.
Trầm Xu cùng An Nhiên đều từ thời đại kia xuyên tới, vượt qua ngàn năm gặp nhau, thật sự là chuyện tốt.
Ta cũng cao hứng thay cho Trầm Xu, rốt cuộc cũng có người hiểu hắn, nói chuyện cùng hắn chứ không phải như ta, cái gì cũng không hiểu. Ta nghĩ nghĩ, hướng Trầm Xu nói:
"Ta có chút chóng mặt, muốn đi dạo một chút".
Nhìn bọn họ cùng nhau thảo luận đến hào hứng kìa.
Trầm Xu cho rằng đã nắm chắc phần thắng trong tay nhưng Nhiếp chính vương lại gấp đến độ không chờ nổi rồi.
Nhưng nhìn Trầm Xu đắm chìm trong niềm vui về nhà, ta không nỡ làm hắn tỉnh mộng. Trên thế gian này, còn ai hiểu rõ nỗi thống khổ khi phải rời xa quê nhà như ta?
Không một ai.
Điều duy nhất khiến ta tiếc nuối chính là không thể tự nói ra tâm ý của mình với Trầm Xu.
Ta thích Trầm Xu, thích chàng từ khi ta còn là công chúa Khương quốc.
Chàng ở lãnh cung nâng khuôn mặt dính đầy bùn đất của ta lên, khi ấy chàng vẫn là con trai tướng quân, chàng hành lễ với ta, là người duy nhất trên đời này cho ta sự tôn nghiêm của một công chúa...
Ta thích Trầm Xu, khi ta đang lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.
Chàng trong đám người đánh những tên lưu manh đang có ý đồ lột quần áo của ta. Chàng đem áo choàng phủ kín người ta, nhẹ nhàng nói "Đừng sợ".
Ta thích Trầm Xu, ở thời điểm ta không còn đường lui.
Chàng vô số lần hứa hẹn sẽ cho ta hưởng vinh hoa phú quý cùng sự bình an. Hứa sẽ là nơi để ta dựa vào.
Nhưng làm sao bây giờ? Chúng ta đã định trước là không có kết quả.
Ta đang định xoay người rời đi, Trầm Xu liền đứng trước mặt ta.
Chàng nhìn ta, ta cũng nhìn chàng.
Như vậy cũng tốt, ngắm chàng nhiều thêm một chút, tương lai sẽ không còn cơ hội nữa rồi.
Trong lòng ta yên lặng phác họa dáng vẻ của chàng, chàng nói:
"Trở về sớm một chút, buổi tối ta có một bất ngờ muốn dành cho nàng".
Ta nở nụ cười, nhẹ nhàng đáp: "Được".
(23)
Ta tên Khương Nhu, công chúa Khương quốc của tiền triều nghiệt dư.
Phụ thân ta là hoàng đế cuối cùng của Khương quốc. 12 năm trước, người tự thiêu chính mình cùng Khương vương cung. Chấm dứt triều đại Khương quốc với 120 năm lịch sử.
Đêm đó khi ở trong địa lao, ta nói thân phận của mình với Nhiếp chính vương, hơn nữa còn nói ra nơi cất giấu long mạch chỉ có hậu nhân Khương thị mới biết được, vì để bảo vệ mạng nhỏ của mình.
Nhiếp chính vương là đệ đệ của Tiên hoàng, là thúc thúc của đương kim Hoàng thượng. Ở cái thời đại trời yên biển lặng này mà muốn xưng đế, biến số rất lớn.
Trước tiên, bỏ qua những thứ khác, thì việc danh chính ngôn thuận xưng đế, không hề phù hợp.
Nếu đại nghịch bất đạo mà giế t chết Trầm Xu, hắn có thể bị người trong thiên hạ phỉ nhổ đến chết.
Cho nên, ta nói ra thân phận của mình.
Ta dùng danh nghĩa của mình liên lạc với tàn dư Khương quốc, kết hợp với thế lực của hắn, lật đổ Sở quốc. Đem tội danh mưu nghịch gán lên đầu mình.
Ta là người tham sống sợ chết, vô cùng tiếc mạng.
Nhưng đối với việc ám sát Hoàng thượng, từ xưa tới nay ta chưa từng để tâm. Nhiếp chính vương tự cho mình là thông minh, tưởng ta cũng khát vọng quyền lực. Điều này cũng thể hiện rõ việc Nhiếp chính vương đối với thủ hạ của mình không hề hiểu rõ.
Suy cho cùng, cái gọi là "hai mặt" này, không thể nhìn thấu. Hiện tại ý niệm duy nhất chống đỡ sự sống của ta, là cái chết.
Ta tồn tại, vì tử vong.
Thiên hạ đều biết, Trầm gia là cựu thần của Khương quốc. Họ cử binh san bằng vương cung, lập nên Sở quốc.
Nhưng thế nhân đâu ai hay, chính phụ thân ta đã mời Trầm tướng quân, cũng chính là hoàng đế đầu tiên của Sở quốc, phụ thân Trầm Xu, vào ngày vương cung lật đổ ấy, cùng nhau uống rượu.
Phụ thân ta tự biết bản thân tư chất tầm thường, đối với việc Khương quốc đổ nát ấy, không thể cứu vãn, chi bằng nhường lại cho người có năng lực.
Phụ thân ta âm thầm giúp đỡ Tiên hoàng mưu nghịch, chỉ vì người vô lực, không có cách nào giúp đất nước thái bình thịch thế.
Phụ thân ta dùng lửa tự thiêu, biểu thị sự che chở cuối cùng của mình với con dân Khương quốc. Sở quốc hưng thịnh tới bây giờ, bởi không vì chuyện tiền triều mà khắt khe với quá nửa con dân Khương quốc.
Ta lấy lí do gì để ám sát một minh quân như Trầm Xu đây?
Nhưng một số ít tàn dư Khương quốc thế mà lại bắt đầu liên lạc với ta – một công chúa gần như có cũng được mà không có cũng chẳng sao này.
Sao có thể nhịn được?
Ta tự biết bản thân kế thừa hoàn hảo cái gen bình thường của lão cha. Nếu ta có đầu óc làm Hoàng đế, Trầm Xu cũng chẳng cần mắng ta dung tục.
Nhưng chẳng sao cả, cần gì quan tâm, trước sau gì ta cũng chết.
Chỉ cần ta – dư nghiệt tiền triều chết đi, mọi biến số đều sẽ biến mất.
Nhưng trước khi chết, ta cần phải đi giết một người – Nhiếp chính vương.
Bình Luận