ương ngạnh
Chương 24
Thực ra Trương Minh cũng không giao bài tập gì cho đám học sinh, chỉ yêu cầu một mình Phó Ngôn Chân phải viết lại nhật ký hàng tuần. Tăng Như Sơ lặp lại y nguyên lời của Trương Minh cho cậu nghe. Phó Ngôn Chân nghe xong chỉ lạnh lùng cười giễu cợt. Sau đó chẳng nói năng gì, cầm điện thoại đứng dậy đi ra cửa.
Tăng Như Sơ biết cậu không bao giờ nghe lời Trương Minh nên cũng không khuyên nhủ. Cậu đi rồi, xấp giấy mỏng manh được để lung tung trên mặt bàn. Cánh cửa sổ mở toang, ngọn gió thổi qua xô xấp giấy khẽ sột soạt, gió kia vờn qua trang giấy “Làm thế nào để nuôi một cây nấm thật tốt” như muốn nhắc nhở chuyện vừa mới diễn ra. Trang giấy trắng chi chít những hàng chữ của cậu được viết bằng bút máy. Nét chữ nết người, tiêu sái hào sảng, cuồng vọng không chịu gò bó. Mặt cô bỗng dưng lại đỏ lựng.
Hôm sau Trương Minh xin nghỉ hai ngày để chăm sóc con gái, vậy nên Phó Ngôn Chân không viết lại bài tập cũng không bị phạt. Chỉ có điều sớm muộn gì cũng bị hỏi đến, chưa biết chừng còn được lợi. Trưa đến, cả đám vui vẻ thoải mái đến “Túy Đắc Ý” dùng bữa.
“Túy Đắc Ý” là một trong những nhà hàng xịn nhất ở gần Nhã Tập, được thiết kế theo phong cách cổ xưa, những cái cột nhà được điêu khắc trạm trổ, còn lấy gỗ đàn hương để xông. Nhưng Phó Ngôn Chân vừa bước vào đã cau mày. Cái thứ này cậu vừa ngửi đã biết là đồ công nghiệp, thứ hàng kém chất lượng này chẳng đáng để nói đến.
Trong phòng riêng, cậu bảo nhân viên không đốt hương nữa, lại bảo Thẩm Du mở cửa sổ. Thẩm Du cười nhạo, “Gớm, ông lớn kỹ tính quá.” Phó Ngôn Chân lườm cậu, chẳng buồn để ý.
Lúc gọi món, Triệu Doãn Điềm chỉ muốn gọi cả cái menu cho bõ. Sau cùng vẫn là Tăng Như Sơ can ngăn, gọi nhiều ăn không hết rất lãng phí.
Thẩm Du cảm kích nhìn cô. Hồi trước cậu làm vỡ bình hoa mẹ thích nhất, bị cắt nửa năm tiền tiêu vặt. Đợt Quốc khánh vừa rồi đi chơi tiêu hơi nhiều nên giờ bị viêm màng túi, bữa ăn này thật ra là Phó Ngôn Chân trả tiền.
Nhưng “công tử” đây cũng không muốn để lộ mình đang trong cảnh sa sút nên ra vẻ thể hiện, “Mọi người đừng ngại, muốn ăn gì cứ gọi đi.”
Phó Ngôn Chân lia qua menu, hờ hững lên tiếng, “Gà hầm nấm.”
Tăng Như Sơ: “…”
Cậu nói xong cũng đưa mắt nhìn qua, chạm phải ánh mắt cô. Tăng Như Sơ ngay lập tức nghiêng đi chỗ khác, vờ như không quen cậu.
Chốc lát sau, Triệu Doãn Điềm thấy chỗ mình không có gió khá nóng nên muốn đổi chỗ gần điều hòa. Phó Ngôn Chân chủ động đứng dậy đổi chỗ cho cô, nét mặt vẫn thản nhiên như thường. Triệu Doãn Điềm bất ngờ vội nói lời “Cảm ơn”. Phó Ngôn Chân đi đến ngồi xuống chỗ của cô, cũng là chỗ bên cạnh Tăng Như Sơ.
Thẩm Du dậy muộn nên không có thời gian ăn sáng, giờ phút này bụng đã đói lép kẹp, luôn miệng giục thức ăn. Trong lúc chờ đợi, cậu nói đến chuyện đấu bóng rổ giao lưu. Mặc dù có hai chữ “giao lưu” nhưng rõ ràng đám đàn anh này rất để ý đến thể diện. Vốn là chơi cùng với Lục Châu Đồng nhưng sau đó lại phát hiện lớp 10 có mấy đứa chơi rất khá. Dù sao cũng là đàn anh lớp 11, nếu để bị thua thì đúng là không còn mặt mũi. Kiểu gì cũng bị rêu rao “Lớp 11 mà thua lớp 10”, ai còn quan tâm “tướng quân” trong đám lùn lớp 11 nữa. Khoảnh khắc ấy, Lục Châu Đồng và các cậu đều cùng cảm giác chung một số phận.
Thẩm Du cứ ngồi rủ rê Phó Ngôn Chân nhưng cậu chàng không có hứng thú nên từ chối thẳng thừng. Mãi mà vẫn không lôi kéo nổi, Thẩm Du đành lảng sang chuyện khác, “Này bà Triệu, đám con gái các cậu hôm ấy cũng đến cổ vũ cho bọn này đi, mấy em gái lớp 10 đều đến cả, người ta cổ vũ rầm rầm cả một bên sân đấu!”
Dù Triệu Doãn Điềm đi ăn cơm Thẩm Du mời nhưng vẫn cà khịa như thường, “Đi để nhìn các cậu mất mặt hả? Ngay cả lớp 10 cũng không thắng được thì tự đào hố chôn mặt vào đi!”
Thẩm Du bĩu môi hậm hực, thế là quay sang một người có vẻ dễ tẩy não hơn, “Nấm Nhỏ, chúng ta là bạn cùng bàn, đến cổ vũ cho bọn tớ cũng không coi là quá đáng nhỉ, ngồi xem bóng rổ cũng hay lắm!”
“…Tớ xem không hiểu gì cả.” Tăng Như Sơ ăn cơm cậu mời nên cũng ái ngại đôi chút, đành nói thêm, “Nếu tớ rảnh sẽ đến cổ vũ cho các cậu.”
Thẩm Du nhận thấy có cơ hội trong lời cô, “Đám con gái có ai hiểu đâu, đều đến ngắm trai đẹp ấy mà, anh giai đây lúc ấy sẽ biểu diễn một màn đẹp mắt cho cậu xem, nào là bật người đón bóng, xoay bàn tay đẩy bóng…”
Triệu Doãn Điềm cười khinh thường, “Con bọ chét còn nhảy cao hơn cậu đấy.”
Thẩm Du cãi lại, “Tôi không nói chuyện với cậu…”
Triệu Doãn Điềm cũng chẳng vừa, “Tôi nói chuyện với cậu à?”
“…”
Hai người lại cãi cọ ầm ĩ.
Thẩm Du không muốn uổng phí bữa cơm này đành tạm nhẫn nhịn, cậu tiếp tục dụ dỗ Tăng Như Sơ, “Nấm Nhỏ ơi, cái bọn lớp 10 còn có mấy thằng con trai đẹp trai lắm, có một đứa học giỏi cực, nghe đồn còn suýt đỗ vào Thực Nghiệm đấy, nếu cậu ưng thì tớ sẽ đi xin số điện thoại cho cậu, chưa biết chừng…”
“Chưa biết chừng còn tìm được bạn trai.”
Phó Ngôn Chân im lặng nãy giờ chợt lên tiếng nói nốt câu sau giúp cậu.
Thẩm Du hớn hở, “Đúng đúng đúng, tìm được bạn trai nữa đó!”
Phó Ngôn Chân: “…”
Bùi Chiếu ngẩng lên nhìn sang như có điều suy nghĩ. Phó Ngôn Chân cụp mắt, không rõ tâm trạng, chầm chậm để đôi đũa lên đồ gác đũa làm từ sứ trắng, đoạn ngoảnh sang nhìn cô, cười như không hỏi, “Phải không?”
Tăng Như Sơ: “…”
Bốn mắt nhìn nhau, cô lắc đầu như trống bỏi, “Không…không tìm.”
Chút ý cười nhàn nhạt trong mắt cậu tắt ngấm, mặt sầm sì cầm điện thoại đứng dậy đi ra ngoài. Thẩm Du với Triệu Doãn Điềm bên kia vẫn đang cãi cọ ầm trời, không thấy gì khác lạ. Nhưng Bùi Chiếu lại đánh hơi được có gì không bình thường.
Hừm hừm…
Chuyện quái gì thế nhỉ.
Tăng Như Sơ vẫn cố tránh mặt Phó Ngôn Chân mấy hôm nay giờ lại thấp thỏm trong lòng. Nhưng nghĩ kỹ lại thì nếu Thẩm Du và Bùi Chiếu có thể buông lời trêu đùa thế này chắc hẳn Phó Ngôn Chân chưa nói chuyện của hai người. Thế là cô mượn cớ đi vệ sinh để ra ngoài gặp cậu.
Cuối hành lang có một cái cửa sổ mở hướng ra bên ngoài, rèm cửa màu xanh biếc. Ngoài cửa sổ là hàng cây rậm rạp, chỉ vài tia nắng xuyên qua được kẽ lá chiếu xuống đất.
Phó Ngôn Chân nghiêng người dựa vào tường, đầu hơi cúi, gương mặt không hiện rõ biểu cảm. Một tay cậu đút túi, tay kia cầm điện thoại, chỉ đứng đó nghe người ở đầu bên kia nói.
Tăng Như Sơ đợi cậu nghe điện thoại xong mới đi tới. Cô đứng trước mặt cậu nhưng Phó Ngôn Chân vẫn không ngẩng lên nhìn. Đầu ngón tay cậu gõ thoăn thoắt trên bàn phím điện thoại như thể đang rất bận rộn, không rảnh để ý đến cô.
Tăng Như Sơ hắng giọng gọi cậu một tiếng. Bấy giờ Phó Ngôn Chân mới ngước lên nhìn, nhưng rồi lại dời mắt đi ngay lập tức.
“Này…” Tăng Như Sơ ngập ngừng, “Cậu giận à?”
Phó Ngôn Chân dừng động tác, cười nhếch mép, “Ông đây sắp bị cắm sừng đến nơi rồi, còn phải cười cười nói nói nữa hả?”
Dù đầu Thẩm Du úng nước thì cũng không thể nào cười nổi với trò đùa ấy.
Tăng Như Sơ vội vàng giải thích, “Tôi không đi nữa, không đi xem nữa đâu.”
Phó Ngôn Chân trả lời tin nhắn của huấn luyện viên xong, cất điện thoại, lẳng lặng giương mắt nhìn cô.
“Cậu…cậu đừng giận mà.” Tăng Như Sơ mím mím môi, hạ giọng, “Tôi không đi nữa.”
“Không cắm sừng cậu đâu.”
“Cậu yên tâm đi.”
Nói một lèo hẳn ba cam kết.
Phó Ngôn Chân: “…”
Cậu dựa vào tường phì cười. Chẳng biết là tức giận hay là thấy buồn cười. Tăng Như Sơ thấy biểu hiện của cậu thì hơi khó hiểu, không dám nói gì nữa. Ánh nhìn chạm nhau, đôi mắt đen sậm kia khiến Tăng Như Sơ càng thêm hoang mang, bèn khe khẽ nói, “Tôi mời cậu uống trà sữa nhé, cảm ơn cậu chưa nói…”
Chuyện của chúng ta.
Phó Ngôn Chân vẫn đứng đút tay vào túi nhìn cô một lúc lâu. Cậu không nói gì làm cô cũng không dám quay về phòng ăn. Cô sợ cậu bực lên sẽ nói hết chuyện “động trời” kia ra. Cô ủ rũ cúi mặt, lòng cứ thấp thỏm không yên, chẳng hiểu tâm trạng cậu ta ra sao. Phó Ngôn Chân dễ dàng nhìn thấu tâm tư của cô, cười cười hích mũi giày cô. Tăng Như Sơ ngơ ngác ngẩng mặt lên.
“Đi xem trận đấu đi.” Phó Ngôn Chân nói.
Tăng Như Sơ ngạc nhiên, không tài nào hiểu nổi cái người trở mặt như trở bàn tay này.
“Đi xem.” Phó Ngôn Chân nheo mắt đe dọa, “Cậu không đi tôi sẽ thái khúc cậu ra.”
Tăng Như Sơ: “…”
“Cho vào hầm cách thủy với gà.”
Tăng Như Sơ: “…”
Nói xong, cậu đứng thẳng người, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô. Chẳng vì lý do gì chỉ là tự nhiên muốn vỗ đầu cô vậy thôi. Tăng Như Sơ chẳng hiểu cậu có ý gì, bỗng dưng lại bảo cô đi xem thi đấu bóng rổ. Cô lắc đầu nhè nhẹ để xua đi suy nghĩ vẩn vơ, nối gót theo cậu về phòng ăn.
Trở lại chỗ ngồi, thỉnh thoảng cô lại len lén liếc mắt quan sát cậu. Thấy nét mặt cậu vẫn không thể hiện rõ ràng, cô nghĩ ngợi thoáng chốc rồi vươn tay xoay bàn tròn, nhân lúc mọi người đang nói chuyện hứng khởi, lấy một đôi đũa dùng chung gắp một cái đùi gà bỏ vào bát cậu.
“Cậu ăn đi.” Cô nở nụ cười tươi tắn, ngượng ngùng mở lời.
Phó Ngôn Chân: “…”
Lia mắt nhìn cái đùi gà tơi mềm trước mặt, rồi lại đưa mắt sang nhìn cô. Cái vẻ nịnh nọt xen lẫn chột dạ kia rõ mồn một. Cậu tặc lưỡi, không động đến “món quà” của cô.
Thấy cậu vẫn ngồi yên như cũ, Tăng Như Sơ tưởng cậu để ý đến đũa gắp bèn cẩn thận giải thích, “Tôi dùng đũa chung á.”
Phó Ngôn Chân cầm lấy đôi đũa ấy, gắp trả cái đùi cô vừa thả vào bát cậu, cặp mắt như thổi ra từng luồng gió lạnh buốt.
Tăng Như Sơ: “…”
Hai giây sau.
Phó Ngôn Chân: “Gắp miếng nấm sang đây.”
Tăng Như Sơ mím môi, thấy nét mặt cậu không giống như nói đùa, cho rằng cậu thật sự thích ăn nấm bèn nhanh chóng lên tiếng trả lời, “Được.”
Nhưng nhìn cả bàn đồ ăn, chỉ có cái món cậu gọi là có liên quan đến “nấm”. Thế là gắp một miếng nấm hương vào trong bát cậu. Bị người ta sai bảo là vậy nhưng dáng vẻ vẫn rất ngoan ngoãn.
Phó Ngôn Chân nhìn miếng nấm hương trong bát, rồi lại nhìn sang “họ hàng” của nó đang mong ngóng nịnh nọt bên cạnh. Sau cùng vẫn gắp miếng nấm kia cho vào miệng. Cậu mà không ăn miếng nấm này thì không biết người kia còn tốt bụng gắp thêm cái đồ gì cho cậu nữa.
Tăng Như Sơ thấy cậu rốt cuộc đã ăn, nghĩ rằng cậu không để ý nữa bèn an tâm hơn cầm bát lên múc canh cho mình. Phó Ngôn Chân liếc nhìn cô uống từng ngụm canh nhỏ. Cậu duỗi trên đá đá giày cô bên dưới bàn. Tăng Như Sơ ngẩng lên nhìn cậu. Phó Ngôn Chân đẩy bát của mình sang, hất hàm ý bảo múc cho cậu ít canh.
Triệu Doãn Điềm thoáng nhìn liền thấy Tăng Như Sơ đang bị sai vặt bèn ngứa mắt, quắc mắt nói với Phó Ngôn Chân, “Sao cậu lại sai A Sơ của tụi này? Cái bát canh kia ngay trước mặt cậu rồi còn gì?”
Phó Ngôn Chân chỉ đáp lại 3 từ gọn lỏn, “Tôi thích đấy.”
“Không sao đâu Điềm Điềm.” Tăng Như Sơ nháy mắt với cô bạn, dùng khẩu hình miệng để nói, “Cứ kệ cậu ấy đi.”
Triệu Doãn Điềm vẫn trợn mắt nhìn Phó Ngôn Chân, lại hơi thấy bất lực thay cho cô bạn thân.
“…”
Phó Ngôn Chân cúi đầu khẽ chửi thề. Cậu chưa từng phải chịu cảnh uất nghẹn như thế này bao giờ. Có bạn gái đấy mà chẳng thể nói với ai, lại còn phải ra vẻ không thân thiết với chính bạn gái của mình.
Ăn cơm xong, Phó Ngôn Chân hỏi, “Bao giờ thi đấu?”
“Cuối tháng.” Thẩm Du đáp.
Phó Ngôn Chân thản nhiên “Ừ” một tiếng, đoạn nhìn về phía cậu bạn, “Tao cũng đấu.” Thẩm Du ngạc nhiên quá đỗi, tự cho là một bữa cơm đã kéo người ta về đội bèn nhào đến toan trao cái ôm thân thiết, “Ôi bạn tôi! Anh em tốt!”
Phó Ngôn Chân ghét bỏ đẩy thằng bạn ra. Bùi Chiếu không nghĩ đơn giản như vậy, cậu càng thấy chuyện này có gì đó mờ ám bèn hỏi dò, “Sao tự dưng lại muốn chơi thế?”
Phó Ngôn Chân cười, duỗi tay vỗ vào thành ghế của Tăng Như Sơ, nhếch môi đểu giả, “Chẳng phải bọn mày bảo có rất nhiều em gái dễ thương đó à?”
Thẩm Du gật đầu như giã tỏi, “Còn cả các chị gái xinh đẹp nữa.”
Phó Ngôn Chân hạ giọng cười, “Thế nên tao muốn đi ngắm mấy em gái dễ thương.”
Lại nói tiếp, “Ngắm luôn các chị gái xinh đẹp.”
Tăng Như Sơ ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn cậu.
Có ý gì đây?
Không cho dân thắp đèn, chỉ cho quan phóng hỏa?
Nhưng ngẫm nghĩ lại thì người ta bảo cô đi xem kia mà.
***
Bước chân vào trường, bọn họ liền chia thành hai tốp đi về hai hướng khác nhau. Nhóm con trai đến sân thể dục còn các cô về lớp học.
“Vừa mới ăn xong đã vội chạy nhảy, chẳng sợ sẽ bị đau dạ dày.” Tăng Như Sơ nhỏ giọng lầm bầm. Triệu Doãn Điềm khinh bỉ ra mặt, “Trông như mấy con lợn thả rông, may mà bà đây không gọi chân giò không thì ngán chết mất.” Một lát sau, cô tựa như đã nghĩ thông được chuyện gì đó, “Hôm ấy bọn mình cũng đi xem nhé, đến cổ vũ cho mấy em giai.”
Nhóm Thẩm Du đến sân thể dục nhưng cũng chưa vận động. Giờ đến đây chỉ để đăng ký trước, nộp tiền thuê sân. Nhiệt độ ngoài trời khi ấy vô cùng nóng bức mà bên trong sân bóng rổ lại rất náo nhiệt.
Sau khi thuê được sân, Thẩm Du lôi điện thoại ra gọi cho đội bóng rổ của trường đến tập luyện cùng. Lại còn ra vẻ thân thiết xưng anh gọi em với người ta. Phó Ngôn Chân nhặt một quả bóng rổ trong giỏ đựng, đi đến mép ngoài của vạch ba điểm và lên rổ bằng một tay.
Bùi Chiếu ngồi trên đất, ngửa đầu nhìn cậu, trò chuyện câu được câu chăng.
“Anh giai thật sự chỉ muốn đi ngắm bọn con gái lớp 10 à?” Cậu lên tiếng hỏi.
Nhớ hồi trước có một cô em xinh xắn lớp 10 muốn nói chuyện với cậu mà vẫn bị cậu bơ đẹp đấy thôi. Phó Ngôn Chân không trả lời, vỗ bồm bộp quả bóng rồi tiếp tục lên rổ. Vốn đã quen với tính cậu, Bùi Chiếu vẫn thản nhiên nhún vai hỏi tiếp, “Này, mày với Nấm Nhỏ có chuyện gì đấy?”
Phó Ngôn Chân khựng lại, cuối cùng cũng bố thí cho thằng bạn một cái nhìn nửa con mắt.
“Có đúng không?” Bùi Chiếu cười bí hiểm.
Phó Ngôn Chân vẫn không trả lời. Không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận. Cậu đưa mắt về phía rổ, rướn người ném bóng. Quả bóng không vào rổ như những lần trước.
Hai ngày sau đó Phó Ngôn Chân đều đi tập bóng với nhóm Thẩm Du. Lần nào chơi xong về lớp, Triệu Doãn Điềm đều bịt mũi chê bai Thẩm Du hôi phát khiếp. Còn Tăng Như Sơ lại chẳng ngửi được mùi gì trên người Phó Ngôn Chân. Nhưng lần nào về, áo cậu cũng ướt đẫm mồ hôi, các múi cơ lại được dịp ẩn hiện sau lớp vải áo.
Cô cũng nghe được đám con gái trong lớp xì xào rằng trông cậu như thế rất gợi cảm. Giờ cô mới biết hóa ra cũng có thể dùng “gợi cảm” để miêu tả con trai. Ngồi gần chỗ Lý Mộng Lộc toàn là con gái, mỗi khi đến giờ tập bóng đám các cô nhất định sẽ đi xem, sau đó chắc chắn lại về lớp để bàn tán về cậu.
Bọn họ nói trước đây cậu từng ở trong đội bóng rổ của trường, nhưng sau đó lại thích bắn cung nên đành phải chọn một trong hai. Họ còn nói nếu như cậu vẫn còn trong đội bóng rổ thì chẳng đến lượt những người khác lên sân.
Nghe đám gái kia rì rầm xong, Tăng Như Sơ mới phát hiện dường như đã khá lâu rồi Lý Mộng Lộc không nói chuyện với Phó Ngôn Chân. Trước đây còn chăm lắm mà nhỉ, chẳng biết vì lý do gì.
Chập tối thứ sáu, Phó Ngôn Chân chợt về sớm hơn mọi khi. Nhưng cả lớp vắng tanh vì đã kéo nhau đi xem các cậu tập bóng. Ai mà ngờ nhân vật chính lại quay về lớp. Vốn Tăng Như Sơ cũng phải đi, chỉ vì Phó Ngôn Chân bắt cô đi, lại còn hỏi cô có thể nâng cao ý thức tập thể được không, cô vặn lại cậu, “Nhưng vẫn chưa thi đấu chính thức mà?”
Sau đó Phó Ngôn Chân còn tìm đủ lý do, nào là quần áo điện thoại gì gì đấy đều là vật đắt tiền, phải tìm người ngồi trông. Thực ra trong sân bóng rổ có phòng thay quần áo và tủ đựng đồ, hơn nữa còn có người trông coi. Nhưng cậu cứ thích vô lý như vậy đó.
Không nhìn thấy cây nấm nào đó trên sân bóng nên cậu về lớp tìm. Quả nhiên thấy ai kia đang ngồi trong phòng học. Tăng Như Sơ đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa làm bài.
Viên An tạm thời giao cho cô vài việc, ông nhờ vả thầy cô trong trường tìm được vài đề bài thi học sinh giỏi, bảo cô thử làm xem sao. Từ khi khai giảng đến giờ, Viên An khá để ý quan tâm đến cô, vài ngày trước còn hỏi cô có muốn đổi chỗ ngồi không. Tăng Như Sơ chỉ do dự một chút rồi nói không muốn đổi. Nhưng thực ra hôm khai giảng cô chỉ ước được nhanh chóng đổi chỗ.
Viên An sốt ruột muốn biết trình độ hiện tại của Tăng Như Sơ nên bảo cô cố gắng làm xong sớm, tốt nhất là có thể đưa cho ông vào giờ tự học buổi tối. Hiện tại cô đang đeo tai nghe ngồi làm đề nên không hề biết Phó Ngôn Chân đã về lớp. Mãi đến khi cậu đá đá vào chân bàn cô gây ra tiếng động. Cô mới ngẩng lên nhìn người nào đó.
Chiếc áo T-shirt trên người Phó Ngôn Chân ướt đẫm mồ hôi, dán sát vào làn da lộ rõ các bắp thịt múi cơ khỏe khoắn. Mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, tóc ướt nhẹp bết vào da. Da trắng tóc đen, một sự tương phản rõ ràng càng khắc họa mặt mày góc cạnh sắc bén.
“Sao cậu về sớm thế?” Tăng Như Sơ chủ động hỏi han.
Còn nửa câu sau không dám nói ra.
Có phải vì chơi không tốt không?
Phó Ngôn Chân không đáp lời, nhấc cái chân khỏi chạc bàn xuống đất, chầm chậm cúi xuống. Tăng Như Sơ giật mình vội lùi vào bên trong, quát khẽ cậu, “Làm gì đấy?”
Phó Ngôn Chân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn vẻ cảnh giác, nhếch môi cười giễu cợt. Cậu với lấy hộp khăn giấy trên bàn cô, lại chầm chậm đứng thẳng, xé lớp màng bọc, rút ra hai tờ. Sau khi thong thả hoàn thành mới liếc cô, cười nhạt, “Cậu nghĩ tôi sẽ làm gì?”
Tăng Như Sơ: “…”
“Ăn dưa bở ít thôi.” Lại bồi thêm một câu cợt nhả.
Tăng Như Sơ bặm môi, yếu ớt cãi, “…Không có mà.”
Phó Ngôn Chân dựa vào bàn Lý Độ cạnh đó. Đôi chân dài của cậu khiến lối đi đã nhỏ lại càng hẹp. Mà cái chân kia cứ ngứa ngáy đá đá vào chân bàn cô. Một chốc sau thì ngồi hẳn luôn lên bàn người ta. Tăng Như Sơ chỉ coi như cậu đang chán nên mới bày trò như vậy.
Thoáng sau cậu lại kéo dây tai nghe của cô, lôi luôn cái mp3 cắm tai nghe giấu dưới ngăn bàn. Máy mp3 màu đen bóng trơn nhẵn. Nhìn qua có vẻ giống như đồ của con trai. Mà đây cũng là đồ Tăng Ức Tích không dùng nữa.
Cậu liếc qua màn hình. Giao diện hiện lên một bài hát ở chế độ lặp lại. Cô đang nghe bài “Hoàn trả”. Cậu chưa từng nghe bài này. Nhét ống nghe vào tai, nghe một đoạn chợt thấy giai điệu rất quen nhưng lời ca khá lạ lẫm.
Chưa từng nếm tuyết lạnh, thời tiết không độ ngắm phong cảnh.
“Bài này đạo nhạc của ai thế?” Cậu nhấc chân đá đá vào bàn cô.
Tăng Như Sơ ngẩng lên lườm cậu, “Hồng Đậu bản tiếng Quảng đấy.”
Đạo cái gì mà đạo.
Bài hát chính gốc của người ta.
Phó Ngôn Chân nhướn mày, trông cái vẻ coi thường ra mặt của cô lại nổi lòng đùa cợt, “Cái bài Hồng Đậu kia hát thế nào?”
Tăng Như Sơ hắng giọng khe khẽ cất lời, “Có những khi gặp rồi chia xa, chẳng có gì sẽ tồn tại dài lâu…”
Phó Ngôn Chân ấn nút tạm dừng, bảo cô hát thêm vài câu. Giọng hát của Tăng Như Sơ rất dễ nghe, lại còn đúng tông đúng điệu. Âm thanh dịu dàng êm ái ấy khiến trái tim cậu thoáng loạn nhịp.
Làn gió ngang qua cũng nhẹ nhàng như thể cố tình. Ánh chiều tà chiếu qua khung cửa hắt một mảng màu cam rực nơi góc cửa sổ, rọi vào lưng Tăng Như Sơ. Phó Ngôn Chân ngồi trên bàn Lý Độ, nhìn cô làm đề một lúc lâu. Cậu không lên tiếng làm phiền, ngọn lửa bực bội khi thấy cô không xuống sân tắt ngấm tự khi nào.
Bên tai vang lên giai điệu của bài “Hoàn trả”, mắt chăm chú nhìn cô giải từng đề. Hai tay nhét trong túi dần dần rịn ra một lớp mồ hôi. Tăng Như Sơ viết xong một mặt giấy, trở sang mặt tiếp theo liền thuận thế liếc cậu. Ngay khi tầm nhìn lên đến khuôn mặt cậu, cô bỗng phì cười. Phó Ngôn Chân nhướn mày.
Tăng Như Sơ cười khúc khích mãi mới ngừng được, tốt bụng nhắc nhở, “Trán cậu…có…có giấy vụn.”
Vừa nói cô vừa chỉ chỉ trán mình để minh họa, “Chỗ này, chỗ này, cả chỗ này nữa.”
Phó Ngôn Chân vẫn ngồi im nhìn cô. Bất chợt cậu nhảy xuống bàn, đứng trước mặt cô, “Cậu lấy giúp tôi.”
Tăng Như Sơ: “…”
Phó Ngôn Chân giơ bàn tay từ trong túi, lòng bàn tay ánh vệt nước, trên đó còn dính vài mảnh giấy vụn trắng.
“Cậu mua cái đồ đểu gì thế này.” Cậu hỏi.
“…Tôi không mua.” Tăng Như Sơ khe khẽ giải thích, “Cái quán hôm trước đi ăn tặng cho đó.”
Phó Ngôn Chân cười lạnh, “…Cũng biết hưởng thụ nhỉ.”
Tăng Như Sơ: “…”
“Nhanh lên, tí nữa là bọn nó về lớp hết đấy.” Phó Ngôn Chân nở nụ cười hư hỏng, cứ phải trêu cô bằng được mới thôi, “Hay là cậu muốn để người khác nhìn thấy hử?”
Cậu lại ăn kẹo bạc hà. Mùi hương mát lạnh phả vào không khí mỗi khi cậu cất lời. Lạnh vào tận ruột gan.
“Vậy cậu cúi xuống đi…” Tăng Như Sơ lầm bầm, “Cao thế kia tôi làm sao lấy…”
Phó Ngôn Chân cười ậm ừ trong họng, đoạn khom lưng. Tăng Như Sơ hơi ngửa ra sau, giơ tay nhặt mấy mảnh giấy vụn trên trán cậu. Đầu ngón tay không thể tránh khỏi việc chạm vào làn da cậu, như thể mang theo một dòng điện. Phó Ngôn Chân cứ nhấp nước bọt liên hồi. Vành môi mím chặt lại cố gắng không nói ra những lời không nên nói.
Mãi đến khi Tăng Như Sơ thông báo, “Được rồi.” Cậu mới thong thả ngồi dậy, bất chợt giật lấy cái bút và tờ giấy mà cô muốn cầm.
“Đội cổ vũ cho lớp 10 đông như vậy, đàn chị như cậu mà vẫn có tâm trạng ngồi làm bài tập trong lớp hả?”. Cậu gấp tờ giấy thành hình vuông, nghịch trong lòng bàn tay, “Học sinh giỏi không có tinh thần tập thể gì cả thế?”
Tăng Như Sơ ngoảnh sang nhìn, hạ giọng cãi lại, “Cậu muốn đi ngắm mấy em gái dễ thương xinh xắn đó còn gì? Phải đông các em gái thì mới có động lực thi đấu chứ? Còn cần gì đội cổ vũ nữa?”
Phó Ngôn Chân đẩy đầu lưỡi chạm vào má trong, ngay sau đó dùng cán bút nâng cằm cô. Bốn mắt nhìn nhau, cậu cười khoái chí, “Nấm Nhỏ.” Lại hỏi tiếp, “Cậu ghen à?”
Tăng Như Sơ đỏ mặt, vội gạt cán bút ra, “…Còn lâu nhé.”
Phó Ngôn Chân tặc lưỡi đầy ẩn ý, gõ nhẹ cây bút vào đầu cô rồi ném trả lên bàn.
“Cây nấm chua loét.”
Tăng Như Sơ: “…”
Cô không phải cây nấm chua loét!
“Không nhìn bọn họ đâu.” Phó Ngôn Chân vòng về chỗ, kéo ghế ra ngồi, lại ngả ngớn nói tiếp, “Mấy em gái kia làm gì xinh như Nấm Nhỏ cơ chứ.”
Tăng Như Sơ: “…”
“Nấm Nhỏ đáng yêu chết mất.” Phó Ngôn Chân tiếp tục.
“Cậu…cậu…”. Tăng Như Sơ bị ghẹo ngượng chín người, thẹn quá hóa giận, “Cậu đừng nói nữa.”
Phó Ngôn Chân ngả người ra sau, cười nhìn cô. Tiếng cười bị giữ lại trong lồng ngực thành tiếng trầm trầm vờn qua tai cô. Tăng Như Sơ tăng âm lượng tai nghe lên mức lớn nhất hòng át đi tiếng cười của ai kia.
Phó Ngôn Chân gọi cô vài tiếng nhưng người ta không thèm để ý. Đành phải giở trò cũ đá ghế cô. Tăng Như Sơ không tình nguyện quay xuống.
“Mai xuống xem đi.” Cậu ngồi thẳng người nói.
“Không đi.” Tăng Như Sơ xị mặt.
“Nói không đi nữa xem.” Tay cậu nhoáng cái đã để sau gáy cô.
“Cứ không…”
“Còn nói nữa có tin tôi hôn cậu không.”
“…”
Ánh nhìn chạm nhau. Đôi mắt cậu lại sâu thêm, thoáng chút lơ đễnh nhìn bờ môi mềm mịn đỏ au kia.
“Có đi không?” Cậu hắng giọng, uy hiếp hỏi.
“…Có…có đi.”
Tăng Như Sơ biết cậu không bao giờ nghe lời Trương Minh nên cũng không khuyên nhủ. Cậu đi rồi, xấp giấy mỏng manh được để lung tung trên mặt bàn. Cánh cửa sổ mở toang, ngọn gió thổi qua xô xấp giấy khẽ sột soạt, gió kia vờn qua trang giấy “Làm thế nào để nuôi một cây nấm thật tốt” như muốn nhắc nhở chuyện vừa mới diễn ra. Trang giấy trắng chi chít những hàng chữ của cậu được viết bằng bút máy. Nét chữ nết người, tiêu sái hào sảng, cuồng vọng không chịu gò bó. Mặt cô bỗng dưng lại đỏ lựng.
Hôm sau Trương Minh xin nghỉ hai ngày để chăm sóc con gái, vậy nên Phó Ngôn Chân không viết lại bài tập cũng không bị phạt. Chỉ có điều sớm muộn gì cũng bị hỏi đến, chưa biết chừng còn được lợi. Trưa đến, cả đám vui vẻ thoải mái đến “Túy Đắc Ý” dùng bữa.
“Túy Đắc Ý” là một trong những nhà hàng xịn nhất ở gần Nhã Tập, được thiết kế theo phong cách cổ xưa, những cái cột nhà được điêu khắc trạm trổ, còn lấy gỗ đàn hương để xông. Nhưng Phó Ngôn Chân vừa bước vào đã cau mày. Cái thứ này cậu vừa ngửi đã biết là đồ công nghiệp, thứ hàng kém chất lượng này chẳng đáng để nói đến.
Trong phòng riêng, cậu bảo nhân viên không đốt hương nữa, lại bảo Thẩm Du mở cửa sổ. Thẩm Du cười nhạo, “Gớm, ông lớn kỹ tính quá.” Phó Ngôn Chân lườm cậu, chẳng buồn để ý.
Lúc gọi món, Triệu Doãn Điềm chỉ muốn gọi cả cái menu cho bõ. Sau cùng vẫn là Tăng Như Sơ can ngăn, gọi nhiều ăn không hết rất lãng phí.
Thẩm Du cảm kích nhìn cô. Hồi trước cậu làm vỡ bình hoa mẹ thích nhất, bị cắt nửa năm tiền tiêu vặt. Đợt Quốc khánh vừa rồi đi chơi tiêu hơi nhiều nên giờ bị viêm màng túi, bữa ăn này thật ra là Phó Ngôn Chân trả tiền.
Nhưng “công tử” đây cũng không muốn để lộ mình đang trong cảnh sa sút nên ra vẻ thể hiện, “Mọi người đừng ngại, muốn ăn gì cứ gọi đi.”
Phó Ngôn Chân lia qua menu, hờ hững lên tiếng, “Gà hầm nấm.”
Tăng Như Sơ: “…”
Cậu nói xong cũng đưa mắt nhìn qua, chạm phải ánh mắt cô. Tăng Như Sơ ngay lập tức nghiêng đi chỗ khác, vờ như không quen cậu.
Chốc lát sau, Triệu Doãn Điềm thấy chỗ mình không có gió khá nóng nên muốn đổi chỗ gần điều hòa. Phó Ngôn Chân chủ động đứng dậy đổi chỗ cho cô, nét mặt vẫn thản nhiên như thường. Triệu Doãn Điềm bất ngờ vội nói lời “Cảm ơn”. Phó Ngôn Chân đi đến ngồi xuống chỗ của cô, cũng là chỗ bên cạnh Tăng Như Sơ.
Thẩm Du dậy muộn nên không có thời gian ăn sáng, giờ phút này bụng đã đói lép kẹp, luôn miệng giục thức ăn. Trong lúc chờ đợi, cậu nói đến chuyện đấu bóng rổ giao lưu. Mặc dù có hai chữ “giao lưu” nhưng rõ ràng đám đàn anh này rất để ý đến thể diện. Vốn là chơi cùng với Lục Châu Đồng nhưng sau đó lại phát hiện lớp 10 có mấy đứa chơi rất khá. Dù sao cũng là đàn anh lớp 11, nếu để bị thua thì đúng là không còn mặt mũi. Kiểu gì cũng bị rêu rao “Lớp 11 mà thua lớp 10”, ai còn quan tâm “tướng quân” trong đám lùn lớp 11 nữa. Khoảnh khắc ấy, Lục Châu Đồng và các cậu đều cùng cảm giác chung một số phận.
Thẩm Du cứ ngồi rủ rê Phó Ngôn Chân nhưng cậu chàng không có hứng thú nên từ chối thẳng thừng. Mãi mà vẫn không lôi kéo nổi, Thẩm Du đành lảng sang chuyện khác, “Này bà Triệu, đám con gái các cậu hôm ấy cũng đến cổ vũ cho bọn này đi, mấy em gái lớp 10 đều đến cả, người ta cổ vũ rầm rầm cả một bên sân đấu!”
Dù Triệu Doãn Điềm đi ăn cơm Thẩm Du mời nhưng vẫn cà khịa như thường, “Đi để nhìn các cậu mất mặt hả? Ngay cả lớp 10 cũng không thắng được thì tự đào hố chôn mặt vào đi!”
Thẩm Du bĩu môi hậm hực, thế là quay sang một người có vẻ dễ tẩy não hơn, “Nấm Nhỏ, chúng ta là bạn cùng bàn, đến cổ vũ cho bọn tớ cũng không coi là quá đáng nhỉ, ngồi xem bóng rổ cũng hay lắm!”
“…Tớ xem không hiểu gì cả.” Tăng Như Sơ ăn cơm cậu mời nên cũng ái ngại đôi chút, đành nói thêm, “Nếu tớ rảnh sẽ đến cổ vũ cho các cậu.”
Thẩm Du nhận thấy có cơ hội trong lời cô, “Đám con gái có ai hiểu đâu, đều đến ngắm trai đẹp ấy mà, anh giai đây lúc ấy sẽ biểu diễn một màn đẹp mắt cho cậu xem, nào là bật người đón bóng, xoay bàn tay đẩy bóng…”
Triệu Doãn Điềm cười khinh thường, “Con bọ chét còn nhảy cao hơn cậu đấy.”
Thẩm Du cãi lại, “Tôi không nói chuyện với cậu…”
Triệu Doãn Điềm cũng chẳng vừa, “Tôi nói chuyện với cậu à?”
“…”
Hai người lại cãi cọ ầm ĩ.
Thẩm Du không muốn uổng phí bữa cơm này đành tạm nhẫn nhịn, cậu tiếp tục dụ dỗ Tăng Như Sơ, “Nấm Nhỏ ơi, cái bọn lớp 10 còn có mấy thằng con trai đẹp trai lắm, có một đứa học giỏi cực, nghe đồn còn suýt đỗ vào Thực Nghiệm đấy, nếu cậu ưng thì tớ sẽ đi xin số điện thoại cho cậu, chưa biết chừng…”
“Chưa biết chừng còn tìm được bạn trai.”
Phó Ngôn Chân im lặng nãy giờ chợt lên tiếng nói nốt câu sau giúp cậu.
Thẩm Du hớn hở, “Đúng đúng đúng, tìm được bạn trai nữa đó!”
Phó Ngôn Chân: “…”
Bùi Chiếu ngẩng lên nhìn sang như có điều suy nghĩ. Phó Ngôn Chân cụp mắt, không rõ tâm trạng, chầm chậm để đôi đũa lên đồ gác đũa làm từ sứ trắng, đoạn ngoảnh sang nhìn cô, cười như không hỏi, “Phải không?”
Tăng Như Sơ: “…”
Bốn mắt nhìn nhau, cô lắc đầu như trống bỏi, “Không…không tìm.”
Chút ý cười nhàn nhạt trong mắt cậu tắt ngấm, mặt sầm sì cầm điện thoại đứng dậy đi ra ngoài. Thẩm Du với Triệu Doãn Điềm bên kia vẫn đang cãi cọ ầm trời, không thấy gì khác lạ. Nhưng Bùi Chiếu lại đánh hơi được có gì không bình thường.
Hừm hừm…
Chuyện quái gì thế nhỉ.
Tăng Như Sơ vẫn cố tránh mặt Phó Ngôn Chân mấy hôm nay giờ lại thấp thỏm trong lòng. Nhưng nghĩ kỹ lại thì nếu Thẩm Du và Bùi Chiếu có thể buông lời trêu đùa thế này chắc hẳn Phó Ngôn Chân chưa nói chuyện của hai người. Thế là cô mượn cớ đi vệ sinh để ra ngoài gặp cậu.
Cuối hành lang có một cái cửa sổ mở hướng ra bên ngoài, rèm cửa màu xanh biếc. Ngoài cửa sổ là hàng cây rậm rạp, chỉ vài tia nắng xuyên qua được kẽ lá chiếu xuống đất.
Phó Ngôn Chân nghiêng người dựa vào tường, đầu hơi cúi, gương mặt không hiện rõ biểu cảm. Một tay cậu đút túi, tay kia cầm điện thoại, chỉ đứng đó nghe người ở đầu bên kia nói.
Tăng Như Sơ đợi cậu nghe điện thoại xong mới đi tới. Cô đứng trước mặt cậu nhưng Phó Ngôn Chân vẫn không ngẩng lên nhìn. Đầu ngón tay cậu gõ thoăn thoắt trên bàn phím điện thoại như thể đang rất bận rộn, không rảnh để ý đến cô.
Tăng Như Sơ hắng giọng gọi cậu một tiếng. Bấy giờ Phó Ngôn Chân mới ngước lên nhìn, nhưng rồi lại dời mắt đi ngay lập tức.
“Này…” Tăng Như Sơ ngập ngừng, “Cậu giận à?”
Phó Ngôn Chân dừng động tác, cười nhếch mép, “Ông đây sắp bị cắm sừng đến nơi rồi, còn phải cười cười nói nói nữa hả?”
Dù đầu Thẩm Du úng nước thì cũng không thể nào cười nổi với trò đùa ấy.
Tăng Như Sơ vội vàng giải thích, “Tôi không đi nữa, không đi xem nữa đâu.”
Phó Ngôn Chân trả lời tin nhắn của huấn luyện viên xong, cất điện thoại, lẳng lặng giương mắt nhìn cô.
“Cậu…cậu đừng giận mà.” Tăng Như Sơ mím mím môi, hạ giọng, “Tôi không đi nữa.”
“Không cắm sừng cậu đâu.”
“Cậu yên tâm đi.”
Nói một lèo hẳn ba cam kết.
Phó Ngôn Chân: “…”
Cậu dựa vào tường phì cười. Chẳng biết là tức giận hay là thấy buồn cười. Tăng Như Sơ thấy biểu hiện của cậu thì hơi khó hiểu, không dám nói gì nữa. Ánh nhìn chạm nhau, đôi mắt đen sậm kia khiến Tăng Như Sơ càng thêm hoang mang, bèn khe khẽ nói, “Tôi mời cậu uống trà sữa nhé, cảm ơn cậu chưa nói…”
Chuyện của chúng ta.
Phó Ngôn Chân vẫn đứng đút tay vào túi nhìn cô một lúc lâu. Cậu không nói gì làm cô cũng không dám quay về phòng ăn. Cô sợ cậu bực lên sẽ nói hết chuyện “động trời” kia ra. Cô ủ rũ cúi mặt, lòng cứ thấp thỏm không yên, chẳng hiểu tâm trạng cậu ta ra sao. Phó Ngôn Chân dễ dàng nhìn thấu tâm tư của cô, cười cười hích mũi giày cô. Tăng Như Sơ ngơ ngác ngẩng mặt lên.
“Đi xem trận đấu đi.” Phó Ngôn Chân nói.
Tăng Như Sơ ngạc nhiên, không tài nào hiểu nổi cái người trở mặt như trở bàn tay này.
“Đi xem.” Phó Ngôn Chân nheo mắt đe dọa, “Cậu không đi tôi sẽ thái khúc cậu ra.”
Tăng Như Sơ: “…”
“Cho vào hầm cách thủy với gà.”
Tăng Như Sơ: “…”
Nói xong, cậu đứng thẳng người, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô. Chẳng vì lý do gì chỉ là tự nhiên muốn vỗ đầu cô vậy thôi. Tăng Như Sơ chẳng hiểu cậu có ý gì, bỗng dưng lại bảo cô đi xem thi đấu bóng rổ. Cô lắc đầu nhè nhẹ để xua đi suy nghĩ vẩn vơ, nối gót theo cậu về phòng ăn.
Trở lại chỗ ngồi, thỉnh thoảng cô lại len lén liếc mắt quan sát cậu. Thấy nét mặt cậu vẫn không thể hiện rõ ràng, cô nghĩ ngợi thoáng chốc rồi vươn tay xoay bàn tròn, nhân lúc mọi người đang nói chuyện hứng khởi, lấy một đôi đũa dùng chung gắp một cái đùi gà bỏ vào bát cậu.
“Cậu ăn đi.” Cô nở nụ cười tươi tắn, ngượng ngùng mở lời.
Phó Ngôn Chân: “…”
Lia mắt nhìn cái đùi gà tơi mềm trước mặt, rồi lại đưa mắt sang nhìn cô. Cái vẻ nịnh nọt xen lẫn chột dạ kia rõ mồn một. Cậu tặc lưỡi, không động đến “món quà” của cô.
Thấy cậu vẫn ngồi yên như cũ, Tăng Như Sơ tưởng cậu để ý đến đũa gắp bèn cẩn thận giải thích, “Tôi dùng đũa chung á.”
Phó Ngôn Chân cầm lấy đôi đũa ấy, gắp trả cái đùi cô vừa thả vào bát cậu, cặp mắt như thổi ra từng luồng gió lạnh buốt.
Tăng Như Sơ: “…”
Hai giây sau.
Phó Ngôn Chân: “Gắp miếng nấm sang đây.”
Tăng Như Sơ mím môi, thấy nét mặt cậu không giống như nói đùa, cho rằng cậu thật sự thích ăn nấm bèn nhanh chóng lên tiếng trả lời, “Được.”
Nhưng nhìn cả bàn đồ ăn, chỉ có cái món cậu gọi là có liên quan đến “nấm”. Thế là gắp một miếng nấm hương vào trong bát cậu. Bị người ta sai bảo là vậy nhưng dáng vẻ vẫn rất ngoan ngoãn.
Phó Ngôn Chân nhìn miếng nấm hương trong bát, rồi lại nhìn sang “họ hàng” của nó đang mong ngóng nịnh nọt bên cạnh. Sau cùng vẫn gắp miếng nấm kia cho vào miệng. Cậu mà không ăn miếng nấm này thì không biết người kia còn tốt bụng gắp thêm cái đồ gì cho cậu nữa.
Tăng Như Sơ thấy cậu rốt cuộc đã ăn, nghĩ rằng cậu không để ý nữa bèn an tâm hơn cầm bát lên múc canh cho mình. Phó Ngôn Chân liếc nhìn cô uống từng ngụm canh nhỏ. Cậu duỗi trên đá đá giày cô bên dưới bàn. Tăng Như Sơ ngẩng lên nhìn cậu. Phó Ngôn Chân đẩy bát của mình sang, hất hàm ý bảo múc cho cậu ít canh.
Triệu Doãn Điềm thoáng nhìn liền thấy Tăng Như Sơ đang bị sai vặt bèn ngứa mắt, quắc mắt nói với Phó Ngôn Chân, “Sao cậu lại sai A Sơ của tụi này? Cái bát canh kia ngay trước mặt cậu rồi còn gì?”
Phó Ngôn Chân chỉ đáp lại 3 từ gọn lỏn, “Tôi thích đấy.”
“Không sao đâu Điềm Điềm.” Tăng Như Sơ nháy mắt với cô bạn, dùng khẩu hình miệng để nói, “Cứ kệ cậu ấy đi.”
Triệu Doãn Điềm vẫn trợn mắt nhìn Phó Ngôn Chân, lại hơi thấy bất lực thay cho cô bạn thân.
“…”
Phó Ngôn Chân cúi đầu khẽ chửi thề. Cậu chưa từng phải chịu cảnh uất nghẹn như thế này bao giờ. Có bạn gái đấy mà chẳng thể nói với ai, lại còn phải ra vẻ không thân thiết với chính bạn gái của mình.
Ăn cơm xong, Phó Ngôn Chân hỏi, “Bao giờ thi đấu?”
“Cuối tháng.” Thẩm Du đáp.
Phó Ngôn Chân thản nhiên “Ừ” một tiếng, đoạn nhìn về phía cậu bạn, “Tao cũng đấu.” Thẩm Du ngạc nhiên quá đỗi, tự cho là một bữa cơm đã kéo người ta về đội bèn nhào đến toan trao cái ôm thân thiết, “Ôi bạn tôi! Anh em tốt!”
Phó Ngôn Chân ghét bỏ đẩy thằng bạn ra. Bùi Chiếu không nghĩ đơn giản như vậy, cậu càng thấy chuyện này có gì đó mờ ám bèn hỏi dò, “Sao tự dưng lại muốn chơi thế?”
Phó Ngôn Chân cười, duỗi tay vỗ vào thành ghế của Tăng Như Sơ, nhếch môi đểu giả, “Chẳng phải bọn mày bảo có rất nhiều em gái dễ thương đó à?”
Thẩm Du gật đầu như giã tỏi, “Còn cả các chị gái xinh đẹp nữa.”
Phó Ngôn Chân hạ giọng cười, “Thế nên tao muốn đi ngắm mấy em gái dễ thương.”
Lại nói tiếp, “Ngắm luôn các chị gái xinh đẹp.”
Tăng Như Sơ ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn cậu.
Có ý gì đây?
Không cho dân thắp đèn, chỉ cho quan phóng hỏa?
Nhưng ngẫm nghĩ lại thì người ta bảo cô đi xem kia mà.
***
Bước chân vào trường, bọn họ liền chia thành hai tốp đi về hai hướng khác nhau. Nhóm con trai đến sân thể dục còn các cô về lớp học.
“Vừa mới ăn xong đã vội chạy nhảy, chẳng sợ sẽ bị đau dạ dày.” Tăng Như Sơ nhỏ giọng lầm bầm. Triệu Doãn Điềm khinh bỉ ra mặt, “Trông như mấy con lợn thả rông, may mà bà đây không gọi chân giò không thì ngán chết mất.” Một lát sau, cô tựa như đã nghĩ thông được chuyện gì đó, “Hôm ấy bọn mình cũng đi xem nhé, đến cổ vũ cho mấy em giai.”
Nhóm Thẩm Du đến sân thể dục nhưng cũng chưa vận động. Giờ đến đây chỉ để đăng ký trước, nộp tiền thuê sân. Nhiệt độ ngoài trời khi ấy vô cùng nóng bức mà bên trong sân bóng rổ lại rất náo nhiệt.
Sau khi thuê được sân, Thẩm Du lôi điện thoại ra gọi cho đội bóng rổ của trường đến tập luyện cùng. Lại còn ra vẻ thân thiết xưng anh gọi em với người ta. Phó Ngôn Chân nhặt một quả bóng rổ trong giỏ đựng, đi đến mép ngoài của vạch ba điểm và lên rổ bằng một tay.
Bùi Chiếu ngồi trên đất, ngửa đầu nhìn cậu, trò chuyện câu được câu chăng.
“Anh giai thật sự chỉ muốn đi ngắm bọn con gái lớp 10 à?” Cậu lên tiếng hỏi.
Nhớ hồi trước có một cô em xinh xắn lớp 10 muốn nói chuyện với cậu mà vẫn bị cậu bơ đẹp đấy thôi. Phó Ngôn Chân không trả lời, vỗ bồm bộp quả bóng rồi tiếp tục lên rổ. Vốn đã quen với tính cậu, Bùi Chiếu vẫn thản nhiên nhún vai hỏi tiếp, “Này, mày với Nấm Nhỏ có chuyện gì đấy?”
Phó Ngôn Chân khựng lại, cuối cùng cũng bố thí cho thằng bạn một cái nhìn nửa con mắt.
“Có đúng không?” Bùi Chiếu cười bí hiểm.
Phó Ngôn Chân vẫn không trả lời. Không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận. Cậu đưa mắt về phía rổ, rướn người ném bóng. Quả bóng không vào rổ như những lần trước.
Hai ngày sau đó Phó Ngôn Chân đều đi tập bóng với nhóm Thẩm Du. Lần nào chơi xong về lớp, Triệu Doãn Điềm đều bịt mũi chê bai Thẩm Du hôi phát khiếp. Còn Tăng Như Sơ lại chẳng ngửi được mùi gì trên người Phó Ngôn Chân. Nhưng lần nào về, áo cậu cũng ướt đẫm mồ hôi, các múi cơ lại được dịp ẩn hiện sau lớp vải áo.
Cô cũng nghe được đám con gái trong lớp xì xào rằng trông cậu như thế rất gợi cảm. Giờ cô mới biết hóa ra cũng có thể dùng “gợi cảm” để miêu tả con trai. Ngồi gần chỗ Lý Mộng Lộc toàn là con gái, mỗi khi đến giờ tập bóng đám các cô nhất định sẽ đi xem, sau đó chắc chắn lại về lớp để bàn tán về cậu.
Bọn họ nói trước đây cậu từng ở trong đội bóng rổ của trường, nhưng sau đó lại thích bắn cung nên đành phải chọn một trong hai. Họ còn nói nếu như cậu vẫn còn trong đội bóng rổ thì chẳng đến lượt những người khác lên sân.
Nghe đám gái kia rì rầm xong, Tăng Như Sơ mới phát hiện dường như đã khá lâu rồi Lý Mộng Lộc không nói chuyện với Phó Ngôn Chân. Trước đây còn chăm lắm mà nhỉ, chẳng biết vì lý do gì.
Chập tối thứ sáu, Phó Ngôn Chân chợt về sớm hơn mọi khi. Nhưng cả lớp vắng tanh vì đã kéo nhau đi xem các cậu tập bóng. Ai mà ngờ nhân vật chính lại quay về lớp. Vốn Tăng Như Sơ cũng phải đi, chỉ vì Phó Ngôn Chân bắt cô đi, lại còn hỏi cô có thể nâng cao ý thức tập thể được không, cô vặn lại cậu, “Nhưng vẫn chưa thi đấu chính thức mà?”
Sau đó Phó Ngôn Chân còn tìm đủ lý do, nào là quần áo điện thoại gì gì đấy đều là vật đắt tiền, phải tìm người ngồi trông. Thực ra trong sân bóng rổ có phòng thay quần áo và tủ đựng đồ, hơn nữa còn có người trông coi. Nhưng cậu cứ thích vô lý như vậy đó.
Không nhìn thấy cây nấm nào đó trên sân bóng nên cậu về lớp tìm. Quả nhiên thấy ai kia đang ngồi trong phòng học. Tăng Như Sơ đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa làm bài.
Viên An tạm thời giao cho cô vài việc, ông nhờ vả thầy cô trong trường tìm được vài đề bài thi học sinh giỏi, bảo cô thử làm xem sao. Từ khi khai giảng đến giờ, Viên An khá để ý quan tâm đến cô, vài ngày trước còn hỏi cô có muốn đổi chỗ ngồi không. Tăng Như Sơ chỉ do dự một chút rồi nói không muốn đổi. Nhưng thực ra hôm khai giảng cô chỉ ước được nhanh chóng đổi chỗ.
Viên An sốt ruột muốn biết trình độ hiện tại của Tăng Như Sơ nên bảo cô cố gắng làm xong sớm, tốt nhất là có thể đưa cho ông vào giờ tự học buổi tối. Hiện tại cô đang đeo tai nghe ngồi làm đề nên không hề biết Phó Ngôn Chân đã về lớp. Mãi đến khi cậu đá đá vào chân bàn cô gây ra tiếng động. Cô mới ngẩng lên nhìn người nào đó.
Chiếc áo T-shirt trên người Phó Ngôn Chân ướt đẫm mồ hôi, dán sát vào làn da lộ rõ các bắp thịt múi cơ khỏe khoắn. Mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, tóc ướt nhẹp bết vào da. Da trắng tóc đen, một sự tương phản rõ ràng càng khắc họa mặt mày góc cạnh sắc bén.
“Sao cậu về sớm thế?” Tăng Như Sơ chủ động hỏi han.
Còn nửa câu sau không dám nói ra.
Có phải vì chơi không tốt không?
Phó Ngôn Chân không đáp lời, nhấc cái chân khỏi chạc bàn xuống đất, chầm chậm cúi xuống. Tăng Như Sơ giật mình vội lùi vào bên trong, quát khẽ cậu, “Làm gì đấy?”
Phó Ngôn Chân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn vẻ cảnh giác, nhếch môi cười giễu cợt. Cậu với lấy hộp khăn giấy trên bàn cô, lại chầm chậm đứng thẳng, xé lớp màng bọc, rút ra hai tờ. Sau khi thong thả hoàn thành mới liếc cô, cười nhạt, “Cậu nghĩ tôi sẽ làm gì?”
Tăng Như Sơ: “…”
“Ăn dưa bở ít thôi.” Lại bồi thêm một câu cợt nhả.
Tăng Như Sơ bặm môi, yếu ớt cãi, “…Không có mà.”
Phó Ngôn Chân dựa vào bàn Lý Độ cạnh đó. Đôi chân dài của cậu khiến lối đi đã nhỏ lại càng hẹp. Mà cái chân kia cứ ngứa ngáy đá đá vào chân bàn cô. Một chốc sau thì ngồi hẳn luôn lên bàn người ta. Tăng Như Sơ chỉ coi như cậu đang chán nên mới bày trò như vậy.
Thoáng sau cậu lại kéo dây tai nghe của cô, lôi luôn cái mp3 cắm tai nghe giấu dưới ngăn bàn. Máy mp3 màu đen bóng trơn nhẵn. Nhìn qua có vẻ giống như đồ của con trai. Mà đây cũng là đồ Tăng Ức Tích không dùng nữa.
Cậu liếc qua màn hình. Giao diện hiện lên một bài hát ở chế độ lặp lại. Cô đang nghe bài “Hoàn trả”. Cậu chưa từng nghe bài này. Nhét ống nghe vào tai, nghe một đoạn chợt thấy giai điệu rất quen nhưng lời ca khá lạ lẫm.
Chưa từng nếm tuyết lạnh, thời tiết không độ ngắm phong cảnh.
“Bài này đạo nhạc của ai thế?” Cậu nhấc chân đá đá vào bàn cô.
Tăng Như Sơ ngẩng lên lườm cậu, “Hồng Đậu bản tiếng Quảng đấy.”
Đạo cái gì mà đạo.
Bài hát chính gốc của người ta.
Phó Ngôn Chân nhướn mày, trông cái vẻ coi thường ra mặt của cô lại nổi lòng đùa cợt, “Cái bài Hồng Đậu kia hát thế nào?”
Tăng Như Sơ hắng giọng khe khẽ cất lời, “Có những khi gặp rồi chia xa, chẳng có gì sẽ tồn tại dài lâu…”
Phó Ngôn Chân ấn nút tạm dừng, bảo cô hát thêm vài câu. Giọng hát của Tăng Như Sơ rất dễ nghe, lại còn đúng tông đúng điệu. Âm thanh dịu dàng êm ái ấy khiến trái tim cậu thoáng loạn nhịp.
Làn gió ngang qua cũng nhẹ nhàng như thể cố tình. Ánh chiều tà chiếu qua khung cửa hắt một mảng màu cam rực nơi góc cửa sổ, rọi vào lưng Tăng Như Sơ. Phó Ngôn Chân ngồi trên bàn Lý Độ, nhìn cô làm đề một lúc lâu. Cậu không lên tiếng làm phiền, ngọn lửa bực bội khi thấy cô không xuống sân tắt ngấm tự khi nào.
Bên tai vang lên giai điệu của bài “Hoàn trả”, mắt chăm chú nhìn cô giải từng đề. Hai tay nhét trong túi dần dần rịn ra một lớp mồ hôi. Tăng Như Sơ viết xong một mặt giấy, trở sang mặt tiếp theo liền thuận thế liếc cậu. Ngay khi tầm nhìn lên đến khuôn mặt cậu, cô bỗng phì cười. Phó Ngôn Chân nhướn mày.
Tăng Như Sơ cười khúc khích mãi mới ngừng được, tốt bụng nhắc nhở, “Trán cậu…có…có giấy vụn.”
Vừa nói cô vừa chỉ chỉ trán mình để minh họa, “Chỗ này, chỗ này, cả chỗ này nữa.”
Phó Ngôn Chân vẫn ngồi im nhìn cô. Bất chợt cậu nhảy xuống bàn, đứng trước mặt cô, “Cậu lấy giúp tôi.”
Tăng Như Sơ: “…”
Phó Ngôn Chân giơ bàn tay từ trong túi, lòng bàn tay ánh vệt nước, trên đó còn dính vài mảnh giấy vụn trắng.
“Cậu mua cái đồ đểu gì thế này.” Cậu hỏi.
“…Tôi không mua.” Tăng Như Sơ khe khẽ giải thích, “Cái quán hôm trước đi ăn tặng cho đó.”
Phó Ngôn Chân cười lạnh, “…Cũng biết hưởng thụ nhỉ.”
Tăng Như Sơ: “…”
“Nhanh lên, tí nữa là bọn nó về lớp hết đấy.” Phó Ngôn Chân nở nụ cười hư hỏng, cứ phải trêu cô bằng được mới thôi, “Hay là cậu muốn để người khác nhìn thấy hử?”
Cậu lại ăn kẹo bạc hà. Mùi hương mát lạnh phả vào không khí mỗi khi cậu cất lời. Lạnh vào tận ruột gan.
“Vậy cậu cúi xuống đi…” Tăng Như Sơ lầm bầm, “Cao thế kia tôi làm sao lấy…”
Phó Ngôn Chân cười ậm ừ trong họng, đoạn khom lưng. Tăng Như Sơ hơi ngửa ra sau, giơ tay nhặt mấy mảnh giấy vụn trên trán cậu. Đầu ngón tay không thể tránh khỏi việc chạm vào làn da cậu, như thể mang theo một dòng điện. Phó Ngôn Chân cứ nhấp nước bọt liên hồi. Vành môi mím chặt lại cố gắng không nói ra những lời không nên nói.
Mãi đến khi Tăng Như Sơ thông báo, “Được rồi.” Cậu mới thong thả ngồi dậy, bất chợt giật lấy cái bút và tờ giấy mà cô muốn cầm.
“Đội cổ vũ cho lớp 10 đông như vậy, đàn chị như cậu mà vẫn có tâm trạng ngồi làm bài tập trong lớp hả?”. Cậu gấp tờ giấy thành hình vuông, nghịch trong lòng bàn tay, “Học sinh giỏi không có tinh thần tập thể gì cả thế?”
Tăng Như Sơ ngoảnh sang nhìn, hạ giọng cãi lại, “Cậu muốn đi ngắm mấy em gái dễ thương xinh xắn đó còn gì? Phải đông các em gái thì mới có động lực thi đấu chứ? Còn cần gì đội cổ vũ nữa?”
Phó Ngôn Chân đẩy đầu lưỡi chạm vào má trong, ngay sau đó dùng cán bút nâng cằm cô. Bốn mắt nhìn nhau, cậu cười khoái chí, “Nấm Nhỏ.” Lại hỏi tiếp, “Cậu ghen à?”
Tăng Như Sơ đỏ mặt, vội gạt cán bút ra, “…Còn lâu nhé.”
Phó Ngôn Chân tặc lưỡi đầy ẩn ý, gõ nhẹ cây bút vào đầu cô rồi ném trả lên bàn.
“Cây nấm chua loét.”
Tăng Như Sơ: “…”
Cô không phải cây nấm chua loét!
“Không nhìn bọn họ đâu.” Phó Ngôn Chân vòng về chỗ, kéo ghế ra ngồi, lại ngả ngớn nói tiếp, “Mấy em gái kia làm gì xinh như Nấm Nhỏ cơ chứ.”
Tăng Như Sơ: “…”
“Nấm Nhỏ đáng yêu chết mất.” Phó Ngôn Chân tiếp tục.
“Cậu…cậu…”. Tăng Như Sơ bị ghẹo ngượng chín người, thẹn quá hóa giận, “Cậu đừng nói nữa.”
Phó Ngôn Chân ngả người ra sau, cười nhìn cô. Tiếng cười bị giữ lại trong lồng ngực thành tiếng trầm trầm vờn qua tai cô. Tăng Như Sơ tăng âm lượng tai nghe lên mức lớn nhất hòng át đi tiếng cười của ai kia.
Phó Ngôn Chân gọi cô vài tiếng nhưng người ta không thèm để ý. Đành phải giở trò cũ đá ghế cô. Tăng Như Sơ không tình nguyện quay xuống.
“Mai xuống xem đi.” Cậu ngồi thẳng người nói.
“Không đi.” Tăng Như Sơ xị mặt.
“Nói không đi nữa xem.” Tay cậu nhoáng cái đã để sau gáy cô.
“Cứ không…”
“Còn nói nữa có tin tôi hôn cậu không.”
“…”
Ánh nhìn chạm nhau. Đôi mắt cậu lại sâu thêm, thoáng chút lơ đễnh nhìn bờ môi mềm mịn đỏ au kia.
“Có đi không?” Cậu hắng giọng, uy hiếp hỏi.
“…Có…có đi.”
Bình Luận