vén mây về lối cũ
Chương 3
[Phần 3]
11.
Ta đến thăm Tào Minh Ngọc.
Mặt mũi cô ấy sưng vù nên càng khó nhìn hơn bình thường.
Cô ấy không quá vui mừng khi thấy ta, chỉ miễn cưỡng thi lễ rồi im lặng.
Ta nhìn xuân sắc ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói:
- Có phải cô thấy ấm ức không?
- Thần nữ không nên thấy ấm ức ư?
Cô ấy nhướn mày nhìn ta, hiển nhiên cảm thấy ta sẽ thiên vị Cẩm Châu.
Cô ấy nghĩ không sai.
Ta thiên vị Cẩm Châu.
Nhưng ta cũng phải thuyết phục Tào Minh Ngọc.
Ta khẽ cười, lạnh nhạt nói:
- Cẩm Châu vốn được nuông chiều. Từ nhỏ muội ấy đã lớn lên trong cung với ta, mười tuổi mới về phủ Quốc công, từ đó về sau muội ấy mới hay so sánh với ta.
- Nhưng muội ấy đã quên, ta là công chúa, muội ấy là quận chúa, chỉ về thân phận đã khác nhau rồi.
- Một ngày kia ta kết hôn, ta sẽ sống với phò mã trong phủ công chúa rộng rãi, bổng lộc ngàn lạng, ba trăm thị vệ, còn có tiền thuế nộp từ đất phong để hưởng dụng.
- Muội ấy tuy là quận chúa nhưng vẫn phải xuất giá tòng phu, phải sống chung với cha mẹ chồng, phải theo tam tòng tứ đức.
- Sau khi phụ nữ xuất giá, sự yêu chiều của cha mẹ gần như vô dụng.
- Vận mệnh của phụ nữ phải ký thác trên người phu quân, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, chính là ý này.
Ta lắc đầu, thở dài khe khẽ.
Gương mặt Tào Minh Ngọc đanh lại, ngón tay cô ấy siết chặt lấy khăn tay, ánh mắt xa xăm.
- Phải! Được yêu chiều đến đâu cũng chỉ ở trong nhà, rời nhà chỉ có thể dựa vào phu quân.
Ta gật đầu:
- Đúng vậy, với bản cung mà nói, gả cho ai cũng là gả thấp nên chọn ai cũng được. Nhưng đại đa số phụ nữ muốn thê bằng phu quý chỉ dựa được vào chồng.
Tào Minh Ngọc cắn môi, ánh mắt dần kiên định.
Ta thấy cô ấy đã hiểu, không nói thêm gì nữa, để lại thuốc bôi lấy từ trong cung lại rồi ra về.
Ba ngày sau, phụ hoàng tứ hôn cho Lý Thuần và Tào Minh Ngọc.
Lần này, Tào Minh Ngọc cung kính nhận chỉ.
Ngày nhận chỉ, cô ấy cố ý gặp Cẩm Châu, dưới mắt mọi người bắt Cẩm Châu thi lễ hoàng tẩu với mình, còn ngạo mạn dạy dỗ một lúc mới hài lòng rời đi.
Ta không hài lòng, cảm thấy một khi Tào Minh Ngọc đắc thế sẽ quá mức huênh hoang.
Có điều dù sao cũng tạm thời ổn định được Tào Thuận, đành chiều theo cô ấy.
Ta âm thầm sai người gửi nửa xe lễ vật cho Cẩm Châu để an ủi.
Không ngờ Cẩm Châu còn biết tạ lễ cho ta. Đều là những món bánh ngọt ta đã thưởng thức lúc thăm phủ Ninh quốc công.
Ta hơi buồn cười nhưng trong lòng ấm áp.
Đứa em gái này không tệ mà.
12.
Hôn lễ của Lý Thuần và Tào Minh Ngọc được ấn định vào tháng chín năm sau.
Tào Thuận vui mừng khôn xiết, nộp tấu chương thỉnh an, thư từ còn nói mình vẫn chưa hết ngạc nhiên, sai con trai trưởng đến thu xếp chuyện gả cưới của Tào Minh Ngọc.
Như vậy nghĩa là Tào gia có đến hai con tin ở kinh thành, Tào Thuận tâm độc đến đâu cũng không thể nhẫn tâm bỏ rơi con cái.
Biên cảnh bình yên.
Lòng ta an ổn.
Tào Minh Ngọc không quen ai ở kinh thành, ta liền dẫn cô ấy đi chọn mua đồ dùng cho hôn lễ.
Thỉnh thoảng sẽ tình cờ gặp Lưu Húc.
Sau vụ Huỳnh hoặc thủ tâm ta hiếm khi đến Khâm Thiên giám nên cũng ít gặp hắn, không ngờ đi mua sắm lại gặp được.
Hắn ngượng ngùng giải thích:
- Xá muội sắp xuất giá, Húc muốn chuẩn bị cho muội ấy ít đồ cưới, chỉ là thẩm mỹ của Húc không tốt lắm, xin nhờ công chúa chọn giúp.
Lời giải thích cũng hợp lý.
Hoàng tử đại hôn phải chuẩn bị đủ thứ, quy trình từ tháng giêng đến tháng chín hết sức rườm rà. Rất nhiều dân thường định gả cưới đúng dịp này này sẽ vội vàng chuẩn bị luôn để tránh đụng ngày mà phạm húy.
Lưu gia hẳn cũng vậy.
Ta giúp Lưu Húc chọn mấy món đồ hợp với túi tiền của Lưu gia. Lưu Húc thở phào nhẹ nhõm, vui mừng hỏi ngày xuất cung lần sau của ta.
Không ngờ lần sau ta không chỉ gặp được Lưu Húc mà đụng mặt cả Trình Túc.
Đôi mắt phẳng lặng như nước của Tào Minh Ngọc đụng đến Trình Túc lập tức sáng lên.
Ta bỗng cảm thấy không ổn, cơn sợ hãi dâng quá đỉnh đầu.
Ta tức giận hỏi:
- Huynh đến làm gì?
Trình Túc bị ta chặn họng, thản nhiên đáp:
- Xá muội cũng sắp kết hôn, muốn nhờ điện hạ chọn giúp mấy món quà.
Lưu Húc:...
Ta:...
Ta hít một hơi:
- Muội muội của huynh còn chưa cập kê, định gả cho ai?
Trình Túc đổi giọng:
- Đường muội của thần thành hôn, không được sao?
Ta nghẹn một hơi trong họng, ta bèn chọn vội mấy món đồ để đuổi cả Lưu Húc lẫn Trình Túc đi.
Không ngờ mấy hôm sau lại gặp phải.
Ta lầm bầm:
- Huynh rất thương muội muội nhỉ.
Trình Túc mỉm cười:
- Lần này là biểu muội của thần.
Ta:...
Ta cố lấy lại bình tĩnh, vì giải quyết dứt khoát làm Trình Túc im lặng, ta quyết định chơi lớn.
Ta kêu chủ quán lấy bảo vật trấn cửa hàng ra. Đó là một chiếc châu quan hoa mỹ, trên đỉnh khảm một viên hồng bảo thạch khổng lồ, xung quanh điểm xuyết bằng bảo thạch và trân châu, giá của nó là mười vạn lượng bạc trắng.
Ánh mắt Trình Túc dần trở nên nghiêm túc.
Ta cười nói:
- Đồ hơi đắt một chút nhưng nó thật sự rất đẹp.
- Điện hạ nói đúng! - Trình Túc gật đầu tán thành, mặt không biến sắc mua chiếc châu quan kia.
Tiền chàng mang theo đương nhiên không đủ.
Nhưng phủ An quốc công giàu có, chủ quán rất sẵn lòng giao hàng đến tận nơi.
Ta bỗng thấy hơi hoảng.
Ta làm sai rồi ư?
Tại sao cứ thấy chàng ta lại mất bình tĩnh như vậy?
- Trình Túc, không mua cũng được mà.
Trình Túc nói nhỏ:
- Điện hạ vừa mở miệng, Trình Túc nhất định tận sức. Nhưng mà điện hạ à, Túc có chuyện không hiểu, có vài người cũng rất tốt, tuổi thọ chỉ hơi ngắn một xíu mà thôi, cớ sao điện hạ lại không cần?
Ta:...
13.
Tào Minh Ngọc nói:
- Họ đều thích người.
Gò má ta nóng bừng, không biết trả lời thế nào.
Tào Minh Ngọc nhìn ta không chớp mắt:
- Dung mạo điện hạ xinh xắn, nếu thần nữ là đàn ông cũng sẽ thích điện hạ. Nhưng sao điện hạ không chọn Trình Túc?
- Thần nữ từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, đã gặp vô số đàn ông, từ kinh thành hoặc Giang Nam đến, bọn họ ai cũng có dã tâm nhưng lại chẳng có mấy người chịu được khói lửa sa trường.
- Trình Túc là chiến binh xuất sắc, còn trẻ đã lập được chiến công, tương lai rộng mở, nhân phẩm tướng mạo cũng đứng đầu kinh thành, tại sao điện hạ lại không muốn?
Ta phát hiện cô ấy đang hỏi thật lòng, thật sự muốn có một đáp án.
Ta cũng thành thật trả lời:
- Bản cung đã nói, Trình Túc đoản mệnh. Nếu hắn chết sớm, chẳng phải bản cung phải thủ tiết vì hắn ư?
- Nếu bản cung không thủ, nghĩa là tình cảm nông cạn. Nếu thủ, phải làm bạn với thanh đăng cổ phật cả đời, nếu đã vậy cần gì phải giáng sinh làm người?
Tào Minh Ngọc kinh ngạc:
- Thần nữ cứ tưởng điện hạ chỉ nói đùa.
Ta mỉm cười:
- Cô cho rằng bản cung muốn cô bỏ suy nghĩ cưới Trình Túc nên mới nói vậy.
- Trình Túc quả thật rất tốt. Nhưng đáng tiếc có những điều tốt đẹp người ta không có phúc hưởng thụ. Nếu muốn hưởng thụ sẽ phải trả giá lớn. Đó là điều bản cung không muốn. Bản cung rất ích kỷ, chỉ muốn cuộc đời này được bình an trôi chảy.
Ta lặng lẽ siết chặt nắm đấm, ta đã cố gắng đến vậy, kiếp này hẳn sẽ được bình an...
Ánh sáng trong mắt Tào Minh Ngọc lại tối đi, cô ấy không vui mà về.
Ta cũng về cung, chỉ là trong lòng mãi bồn chồn.
Ta sai người dò hỏi tin tức ở phủ An quốc công, nghe nói An quốc công nhịn đau tay trả tiền, miệng mắng Trình Túc bằng đủ thứ ngôn ngữ trên đời.
Trình Túc chẳng khó chịu chút nào, nâng chiếc châu quan kia ngắm nghía với ánh mắt tình cảm.
Rất nhiều ngày sau đó, Tào Minh Ngọc không mời ta đi cùng, ta cũng chẳng muốn gặp cô ấy. Ta chỉ mong ngày thành hôn mau đến để chuyện này qua đi.
Loáng một cái mấy tháng đã qua.
Đảo mắt đã đến mồng một tết.
Ta đi tế tự với mẫu hậu về liền leo lên thành lâu quan sát bách tính ăn mừng.
Dưới thành lâu, các thiếu niên đeo mặt nạ kinh kịch biểu diễn với những tư thế khoan trương để trừ tà tránh hung.
Trong đó có một thiếu niên diễn rất tốt.
Ta hào hứng thưởng tiền bạc xuống, lại bảo ma ma tìm cho một chiếc mặt nạ kinh kịch, chen vào đám người hưởng thụ không khí náo nhiệt.
Trong mơ, sau khi sơn hà tan nát, khung cảnh tưng bừng thế này không còn nữa.
Lần này ta chỉ muốn vui vẻ cùng nhân dân.
Ta chen chúc trong đám đông lại bị người ta kéo cổ tay.
Hóa ra là thiếu niên diễn kinh kịch tốt nhất kia.
Các thị vệ lập tức vây chặt lấy hắn.
Ngày tư ngày tết, không hợp động đao thương.
Ta khoát tay, ra hiệu mọi người bình tĩnh.
Ta cảm nhận được thiếu niên kia không có ác ý với ta.
Ta hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi có việc cần tìm ta?
Giọng thiếu niên kia hơi khàn khàn:
- Vâng, thảo dân muốn xin điện hạ chủ trì công đạo cho thảo dân.
Ta hồi hộp đến nỗi tưởng tượng mình thành thanh thiên đại lão gia trong mấy vở kịch.
- Ngươi nói đi, nếu bị oan khuất bản cung nhất định sẽ làm chủ cho ngươi.
Thiếu niên kia khẽ cười, tiếng cười rất êm tai.
- Có người đồng ý với thảo dân một chuyện, còn nhận tín vật của thảo dân rồi nhiều lần trở mặt không nhận, nhưng người kia quyền cao chức trọng, thảo dân không thể làm gì được, điện hạ có thể giúp thảo dân không?
Ta vừa định nói "ai to gan như vậy" bỗng cảm thấy hơi sai sai.
Ngón tay của ta khẽ động, kéo mặt nạ của người kia xuống.
Quả nhiên là Trình Túc.
Quả nhiên chàng đang ám chỉ ta.
Trình Túc cười dịu dàng:
- Điện hạ nói xem, phải làm thế nào?
Ta hít sâu một hơi, cố sức bình tĩnh đáp:
- Đồ của ngươi, bản cung sẽ trả lại.
Ta ra hiệu ma ma tiến lên, sau khi hạ quyết tâm, ta luôn mang theo trâm ngọc và vòng tay, nghĩ lúc nào gặp Trình Túc sẽ trả cho chàng.
Trình Túc nhìn hộp đồng trong tay ma ma, ý cười lập tức tắt ngúm.
Chàng bình tĩnh nhìn ta, không có ý đưa tay nhận lấy, trong giọng nói mang theo mấy phần u oán.
- Điện hạ, người sợ ta đến vậy sao?
- Nếu ta nhất định phải chết trẻ cũng là chết trên sa trường, da ngựa bọc thây, cớ sao người lại sợ một người vong thân vì nước?
- Nếu người tin vận mệnh đến vậy, người có nghĩ đến việc số mệnh của ta và người là bên nhau cả đời?
Ta ngẩn ra.
Phải đấy, nếu một ngày kia chàng qua đời cũng là chết vì non sông, là anh hùng liệt sĩ.
Ta sợ gì chứ?
Ta sợ Trình Túc hay sợ bị nước Nhung bắt đi, chịu cảnh nhục nhã rồi chết tha hương?
Trái tim ta lại hoang mang không yên.
Trình Túc nghiêm túc tháo chiếc hộp đeo sau lưng xuống đặt chồng lên chiếc hộp ma ma đang nâng.
- Ta sẽ đến quân doanh. Châu quan này điện hạ thích thì giữ lại, không thích thì cứ việc ném đi.
Chàng xoay người nhanh chân bỏ đi, lẫn trong đám đông thoáng chốc đã mất dạng.
Ta há miệng muốn gọi tên chàng, cuối cùng không lên tiếng được.
14.
Ta mất ngủ rất nhiều đêm.
Nghe nói Trình Túc đã đến biên cương, được xếp dưới trướng Tào Thuận.
Chuyện này khác trong mơ, ở đó nằm trong nhánh quân khác.
Chàng đi rồi ta mới nhớ ra có rất nhiều chuyện ta chưa hỏi chàng. Tại sao chàng lại biết trước ý đồ của ta? Sao có thể phối hợp tốt với ta như vậy? Cớ sao cứ phải là ta mới được?
Sau khi cự hôn ta mới gặp chàng lần đầu.
Chàng chẳng có lý do gì để nhất quyết chọn ta.
Ta không biết đáp án những chuyện này.
Ta nghe nói biên cương gửi thư về, nói Trình Túc chủ động suất binh phục kích nước Nhung đạt được một trận thắng mở màn hoàn mỹ, khiến đám người Nhung đang khí thế hùng hổ chuẩn bị động binh phải chùn tay.
Có tin vui về, phụ hoàng cực kỳ phần chấn, liên tục ban thưởng đến biên cương.
Ta cũng vui mừng, bởi vì chuyện này đã khác trong mơ, thật tốt quá!
Sau đó chiến sự nổ ra, lúc thua lúc thắng.
Nước Nhung ôm dã tâm bừng bừng, nhưng lần này dù là Tào Thuận hay Trình Túc đều không để chúng được như ý.
Đến mùa xuân, nước Nhung tạm lui binh, biên cương an ổn.
Nhưng Trình Túc vẫn chưa về.
Ta nhàn đến chán liền xuất cung, mặc thường phục vi hành, vừa vặn gặp mấy tên tham quan bèn ra tay nghĩa hiệp điều tra rồi bãi quan bọn họ.
Trên dưới triều đình trở nên trong sạch hơn nhiều.
Phụ hoàng khen ta, mẫu hậu cũng khen ta.
Chỉ là ta không vui nổi.
Chớp mắt đã đến tháng chín, sắp đến ngày đại hôn của Lý Thuần và Tào Minh Ngọc.
Trước khi thành hôn mấy ngày, Tào Minh Ngọc hẹn ta xuất cung, ta nghĩ đi nghĩ lại rồi từ chối.
Thật ra ta và cô ấy không thân, ta cũng biết Lý Thuần không phải người chồng tốt.
Đi chúc mừng thì có vẻ dối trá quá.
Nhưng không chúc mừng thì đâm thất lễ.
Nếu làm gì cũng sai thì tốt nhất không đi.
Một ngày trước đại hôn, Tào Minh Ngọc đột nhiên dâng tấu lên phụ hoàng, tự xin từ hôn.
Hành động này chẳng khác gì tát vào mặt hoàng thất. Cả nước đã biết đại hoàng tử sắp thành thân, bao nhiêu nhà giàu quyền quý đã phải nhường đường vì hôn lễ này, vô số phú thương thế gia từ bốn phương tám hương đã đến kinh thành dâng lên những kỳ trân dị bảo làm lễ vật cho cô ấy chọn.
Bây giờ lại thành ra thế này.
Lý Thuần không thể mất thể diện, phụ hoàng mẫu hậu càng không thể.
Tào Minh Ngọc và huynh trưởng của cô ta bị cấm túc trong phủ, ý chỉ khiển trách đã được đưa gấp đến cho Tào Thuận ở biên cương.
Mẫu hậu xoa thái dương đau nhức, ánh mắt lạnh băng.
- Con thay mẫu hậu đi hỏi Tào Minh Ngọc! Cô ta thực sự cho rằng triều đình không làm gì được cô ta đấy à!"
Mẫu hậu nổi giận rồi.
Lý Thuần có vô dụng đến đâu cũng là thứ tử của người.
Người luôn khoan dung với kẻ dưới, dù không thích Trần quý phi đi nữa cũng chưa bao giờ bạc đãi Lý Thuần.
Thậm chí người cũng giống phụ hoàng, hi vọng hắn có thể gánh vác việc lớn, hoàng đế tương lai bị người ta sỉ nhục như vậy, uy nghiêm hoàng thất ném đi đằng nào? Đây là chuyện không ai chịu được.
Ta đi gặp Tào Minh Ngọc.
Lúc ấy cô ta đang uống rượu.
Cô ta mặc quần áo xuề xòa, không đeo trang sức, cả người sa sút hao gầy khiến ai thấy cũng xót thương.
Ta thở dài, cũng không nỡ mở lời trách móc, mà cầm một chén rượu trên bàn uống cạn.
Hương rượu cay nồng chảy vào cổ họng, ta không nhịn được ho sặc sụa.
Tào Minh Ngọc mỉm cười, mắt ầng ậc nước.
Hai hàng nước mắt lặng yên rơi trên má cô ta.
Ta lẳng lặng chờ cô ta khóc xong mới than dài:
- Tội gì phải vậy? Phú quý thiên gia không được ư?
Có lẽ cô ta đã nhịn quá lâu, không thể nhịn nổi nữa nên bao nhiêu tâm sự trong lòng cứ tuôn ra hết cả.
- Phú quý thiên gia dù tốt cũng có ích gì? Ta ăn được mấy, tiêu được bao nhiêu? Nửa kia không tốt thì những thứ khác có tốt hơn nữa cũng ích gì?
- Rõ ràng Lý Thuần phải kết hôn với ta, nhưng hắn thà đi du ngoạn với hai trắc phi cũng không muốn nhìn chính phi này một cái.
- Chăn đơn gối chiếc, phòng không lẻ bóng là cuộc sống sau này của ta.
- Nhưng Lý Thuần nào có đáng để ta chịu những thứ này?
- Cùng là con người, nhưng sao ngươi lại may mắn như vậy?
- Trước khi Trình Túc rời kinh, ta cố ý đuổi theo suốt ba mươi dặm đường để hỏi chàng một câu. Vì sao nhất định phải là ngươi? Cưới ngươi có gì tốt? Cưới ngươi rồi về sau bên cạnh chỉ có thể có mình ngươi, không thể có thêm ai khác.
- Nhưng ngươi biết Trình Túc đáp thế nào không? Chàng nói, kiếp này có một mình ngươi là đủ rồi, cần những người khác làm gì?
- Lý Phất Vân, cớ sao chàng có thể vì ngươi làm đến vậy? Vì sao cứ phải là ngươi?
Từng lời của cô ta mang theo sự căm hận khắc cốt với ta.
Tim ta run lên, ta không hiểu, tại sao chàng lại thâm tình với ta như vậy? Tại sao?
Tào Minh Ngọc tự biết mình đã nói nhiều, lạnh lùng cầm bầu rượu lên uống không ngừng, ngà ngà say còn chìa cho ta một bầu khác.
- Uống xong bầu rượu này, ân oán giữa ta và ngươi coi như qua.
Ta nhìn bầu rượu kia, không nhận.
Ân oán giữa chúng ta sẽ không mất đi, Tào Thuận nhất định phải diệt, sau này cô ta nhất định oán hận ta, sao có thể nói qua là qua được?
Ta đứng lên, lạnh nhạt nói:
- Dù vậy, đây cũng không phải lý do cô được từ hôn. Chẳng lẽ cô có thể vì tình yêu của mình mà bỏ mặc người thân ư?
- Ta đã nói rồi, có những người dù tốt cũng phải xem mình có phúc hưởng không, nếu ngoan cố đòi hưởng sẽ phải trả giá đắt.
Tào Minh Ngọc nhìn ta, không nói gì.
Ta thở dài:
- Cô cứ nghĩ cho kỹ đi.
Ta vừa quay lưng ra về bỗng nghe bên tai nổi gió, sau gáy phát đau, tầm nhìn hóa thành đen kịt.
15.
Ta tỉnh lại trong cung của mẫu hậu.
Mẫu hậu lo lắng sai người lấy nước lấy cháo nhìn ta ăn uống xong mới yên tâm.
Từ trong lời kể của mẫu hậu ta mới biết, hôm đó Tào Minh Ngọc đánh lén ta.
Cô ta tấn công ta không chỉ vì đố kị mà còn có âm mưu sâu xa hơn.
Cô ta cũng mong Tào gia thông gia với hoàng thất, nhưng không phải cô ta với Lý Thuần mà là ta với huynh trưởng của cô ta.
Bầu rượu cô ta đưa cho ta đã bỏ thuốc, chỉ không ngờ ta không nhận nên đành ra hạ sách, ra tay đánh lén, gạo nấu thành cơm rồi tạ tội ép hôn sau.
Biện pháp này đơn giản đến thô kệch nhưng cực kỳ hiệu quả.
Nhưng cô ta không ngờ ta lại được sủng ái đến vậy, bên cạnh có ám vệ bảo vệ nên bị bắt tại chỗ.
Ta sờ chỗ sưng sau đầu, đau chết đi được.
Cô ta hận ta đến vậy sao?
Ta hỏi mẫu hậu:
- Phụ hoàng định xử lý Tào Minh Ngọc thế nào?
Mặt mẫu hậu lạnh tựa băng sương, người không mấy khi nhúng tay vào chính sự, nhưng chuyện này quá nghiêm trọng rồi.
- Tào gia thế lực lớn, ở biên cương nhiều năm gần như đã lập được một triều đình thu nhỏ. Con trai và con gái của ông ta ở đây, ông ta không dám xằng bậy. Cái khó thật sự của chuyện này là không thể để lộ ra ngoài.
Ta hiểu ngay.
Chuyện này liên quan đến sự trong sạch của ta, cũng liên quan đến thể diện hoàng gia.
Tuy ta vẫn còn trong trắng nhưng lòng người độc ác khó tránh có kẻ đồn đại lung tung, có thể không nói tốt nhất không nói.
Nhưng nếu không nói ra ngoài, người bên ngoài không biết sự thật sẽ nghĩ phụ hoàng vô cớ trừng phạt công thần. Nhất là Tào Thuận vừa lập công lớn, còn đang tận sức trong chiến sự với nước Nhung.
Nhưng nếu nói ra ngoài, lại không thể phạt nặng Tào Thuận, không chỉ khiến ta mất mặt còn làm hoàng thất mất mặt. Người ngoài sẽ cho rằng hình phạt cho khinh bạc công chúa hoàng thất cũng chỉ có vậy.
Ta cũng thấy khó xử. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng bỗng ngộ ra.
- Mẫu hậu, con bị người ta khinh bạc, thật sự không có mặt mũi sống tạm cũng không muốn khiến cha mẹ đau lòng, chỉ có thể xuất gia tu hành cầu phúc cho quốc gia, xin mẫu hậu tác thành.
Hơi thở của mẫu hậu cứng lại, nhưng người nhanh chóng hiểu được ý của ta.
Hai mắt người sáng lên, ánh mắt đầy thương hại:
- Con không cần làm thế, phụ hoàng và mẫu hậu nhất định đòi lại công bằng cho con
Gương mặt của Trình Túc chợt hiện lên trong đầu ta, ta lắc đầu, nói nhỏ:
- Mẫu hậu, con cam tâm tình nguyện.
- Con để tóc tu hành, Tào Thuận hiểu rõ tại sao con phải làm vậy. Nếu ông ta thức thời sẽ tự xin nhận tội, phụ hoàng có thể chia nhỏ binh quyền của ông ta.
- Hơn nữa dù việc này bị truyền ra ngoài, con để tóc tu hành, tự xin xuất gia, mọi người cũng chỉ thấy thương hại, sẽ không bàn tán gì cả.
- Nếu mẫu hậu không yên tâm, thì sai Lưu đại nhân của Khâm Thiên giám làm giả dị tượng nào đấy tạo thế cho con là được.
Mẫu hậu bị ta chọc cười, trìu mến xoa đầu ta.
- Vậy cũng được, chỉ khổ cho con. Nếu con vì Trình Túc... mẫu hậu tin tưởng, Trình Túc là đứa trẻ ngoan, nó sẽ tin con.
Ta đỏ mặt đến mang tai nhưng không phản bác được.
Là vì Trình Túc thật sao?
Ta cũng không biết nữa.
Còn chàng có tin hay không...
Ta khẳng định chàng sẽ không nghi ngờ ta, dù ta cũng chẳng biết mình lấy đâu ra tự tin.
Việc ta đến Hoa Dương quan trong kinh thành để tóc tu hành đã khiến kinh thành chấn động, xưa nay chưa từng có chuyện công chúa nhập đạo tu hành.
Có điều ta cũng không quan tâm những lời đàm tiếu này, ta chỉ để tâm phản ứng của Tào Thuận.
Tào Thuận nhận được ý chỉ cũng không phụng chỉ về kinh, trái lại lấy lý do tướng lĩnh không thể thiếu chủ soái tiếp tục ở lại biên cương.
Coi thường triều đình như vậy, thật sự rất quá đáng.
Nhưng dù sao ông ta cũng quan tâm đ ến an nguy của con gái nên gửi chiếu thỉnh tội, xin được phụ hoàng bãi chức.
Ông ta nghĩ phụ hoàng không dám.
Không ngờ lần này phụ hoàng nhất định phải phạt ông ta, lập tức thuận theo giáng chức ông ta, chia binh quyền trong tay ông ta cho Trình Túc đang liên tục lập công.
Trình Túc trong quân nhanh chóng trưởng thành, chàng tác chiến dũng mãnh, vừa có mưu lược vừa biết thu phục lòng người, rất nhanh đã thu được một đám thân tín.
Chàng lấy tốc độ nhanh nhất chỉnh đốn quân đội, chia thân tín của Tào Thuận đến các nhánh quân khác nhau.
Như vậy Tào Thuận cũng kiêng kỵ hơn nhiều, không dám manh động nữa.
Ấy vậy mà trong dân gian vẫn lưu truyền lời đồn phụ hoàng đánh giết công thần, lấy con trai con gái người ta làm con tin. Trong triều cũng có người bênh vực Tào Thuận, thậm chí còn đề nghị gả ta cho con trai của Tào Thuận.
Động thái này vừa để chỉ trích phụ hoàng, vừa lợi dụng áp lực dư luận để ép buộc phụ hoàng.
Phụ hoàng nổi trận lôi đình trừng phạt các đại thần kia, còn minh thăng ám hàng với Tào Thuận, điều ông ta đến nhánh quân khác. Ngoài mặt người cũng thu xếp chu toàn, phong Tào Minh Ngọc làm Vĩnh Bình quận chúa, qua đó cho thấy hoàng ân mênh mông.
Đến lúc này, Tào Thuận hoàn toàn im lặng.
11.
Ta đến thăm Tào Minh Ngọc.
Mặt mũi cô ấy sưng vù nên càng khó nhìn hơn bình thường.
Cô ấy không quá vui mừng khi thấy ta, chỉ miễn cưỡng thi lễ rồi im lặng.
Ta nhìn xuân sắc ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói:
- Có phải cô thấy ấm ức không?
- Thần nữ không nên thấy ấm ức ư?
Cô ấy nhướn mày nhìn ta, hiển nhiên cảm thấy ta sẽ thiên vị Cẩm Châu.
Cô ấy nghĩ không sai.
Ta thiên vị Cẩm Châu.
Nhưng ta cũng phải thuyết phục Tào Minh Ngọc.
Ta khẽ cười, lạnh nhạt nói:
- Cẩm Châu vốn được nuông chiều. Từ nhỏ muội ấy đã lớn lên trong cung với ta, mười tuổi mới về phủ Quốc công, từ đó về sau muội ấy mới hay so sánh với ta.
- Nhưng muội ấy đã quên, ta là công chúa, muội ấy là quận chúa, chỉ về thân phận đã khác nhau rồi.
- Một ngày kia ta kết hôn, ta sẽ sống với phò mã trong phủ công chúa rộng rãi, bổng lộc ngàn lạng, ba trăm thị vệ, còn có tiền thuế nộp từ đất phong để hưởng dụng.
- Muội ấy tuy là quận chúa nhưng vẫn phải xuất giá tòng phu, phải sống chung với cha mẹ chồng, phải theo tam tòng tứ đức.
- Sau khi phụ nữ xuất giá, sự yêu chiều của cha mẹ gần như vô dụng.
- Vận mệnh của phụ nữ phải ký thác trên người phu quân, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, chính là ý này.
Ta lắc đầu, thở dài khe khẽ.
Gương mặt Tào Minh Ngọc đanh lại, ngón tay cô ấy siết chặt lấy khăn tay, ánh mắt xa xăm.
- Phải! Được yêu chiều đến đâu cũng chỉ ở trong nhà, rời nhà chỉ có thể dựa vào phu quân.
Ta gật đầu:
- Đúng vậy, với bản cung mà nói, gả cho ai cũng là gả thấp nên chọn ai cũng được. Nhưng đại đa số phụ nữ muốn thê bằng phu quý chỉ dựa được vào chồng.
Tào Minh Ngọc cắn môi, ánh mắt dần kiên định.
Ta thấy cô ấy đã hiểu, không nói thêm gì nữa, để lại thuốc bôi lấy từ trong cung lại rồi ra về.
Ba ngày sau, phụ hoàng tứ hôn cho Lý Thuần và Tào Minh Ngọc.
Lần này, Tào Minh Ngọc cung kính nhận chỉ.
Ngày nhận chỉ, cô ấy cố ý gặp Cẩm Châu, dưới mắt mọi người bắt Cẩm Châu thi lễ hoàng tẩu với mình, còn ngạo mạn dạy dỗ một lúc mới hài lòng rời đi.
Ta không hài lòng, cảm thấy một khi Tào Minh Ngọc đắc thế sẽ quá mức huênh hoang.
Có điều dù sao cũng tạm thời ổn định được Tào Thuận, đành chiều theo cô ấy.
Ta âm thầm sai người gửi nửa xe lễ vật cho Cẩm Châu để an ủi.
Không ngờ Cẩm Châu còn biết tạ lễ cho ta. Đều là những món bánh ngọt ta đã thưởng thức lúc thăm phủ Ninh quốc công.
Ta hơi buồn cười nhưng trong lòng ấm áp.
Đứa em gái này không tệ mà.
12.
Hôn lễ của Lý Thuần và Tào Minh Ngọc được ấn định vào tháng chín năm sau.
Tào Thuận vui mừng khôn xiết, nộp tấu chương thỉnh an, thư từ còn nói mình vẫn chưa hết ngạc nhiên, sai con trai trưởng đến thu xếp chuyện gả cưới của Tào Minh Ngọc.
Như vậy nghĩa là Tào gia có đến hai con tin ở kinh thành, Tào Thuận tâm độc đến đâu cũng không thể nhẫn tâm bỏ rơi con cái.
Biên cảnh bình yên.
Lòng ta an ổn.
Tào Minh Ngọc không quen ai ở kinh thành, ta liền dẫn cô ấy đi chọn mua đồ dùng cho hôn lễ.
Thỉnh thoảng sẽ tình cờ gặp Lưu Húc.
Sau vụ Huỳnh hoặc thủ tâm ta hiếm khi đến Khâm Thiên giám nên cũng ít gặp hắn, không ngờ đi mua sắm lại gặp được.
Hắn ngượng ngùng giải thích:
- Xá muội sắp xuất giá, Húc muốn chuẩn bị cho muội ấy ít đồ cưới, chỉ là thẩm mỹ của Húc không tốt lắm, xin nhờ công chúa chọn giúp.
Lời giải thích cũng hợp lý.
Hoàng tử đại hôn phải chuẩn bị đủ thứ, quy trình từ tháng giêng đến tháng chín hết sức rườm rà. Rất nhiều dân thường định gả cưới đúng dịp này này sẽ vội vàng chuẩn bị luôn để tránh đụng ngày mà phạm húy.
Lưu gia hẳn cũng vậy.
Ta giúp Lưu Húc chọn mấy món đồ hợp với túi tiền của Lưu gia. Lưu Húc thở phào nhẹ nhõm, vui mừng hỏi ngày xuất cung lần sau của ta.
Không ngờ lần sau ta không chỉ gặp được Lưu Húc mà đụng mặt cả Trình Túc.
Đôi mắt phẳng lặng như nước của Tào Minh Ngọc đụng đến Trình Túc lập tức sáng lên.
Ta bỗng cảm thấy không ổn, cơn sợ hãi dâng quá đỉnh đầu.
Ta tức giận hỏi:
- Huynh đến làm gì?
Trình Túc bị ta chặn họng, thản nhiên đáp:
- Xá muội cũng sắp kết hôn, muốn nhờ điện hạ chọn giúp mấy món quà.
Lưu Húc:...
Ta:...
Ta hít một hơi:
- Muội muội của huynh còn chưa cập kê, định gả cho ai?
Trình Túc đổi giọng:
- Đường muội của thần thành hôn, không được sao?
Ta nghẹn một hơi trong họng, ta bèn chọn vội mấy món đồ để đuổi cả Lưu Húc lẫn Trình Túc đi.
Không ngờ mấy hôm sau lại gặp phải.
Ta lầm bầm:
- Huynh rất thương muội muội nhỉ.
Trình Túc mỉm cười:
- Lần này là biểu muội của thần.
Ta:...
Ta cố lấy lại bình tĩnh, vì giải quyết dứt khoát làm Trình Túc im lặng, ta quyết định chơi lớn.
Ta kêu chủ quán lấy bảo vật trấn cửa hàng ra. Đó là một chiếc châu quan hoa mỹ, trên đỉnh khảm một viên hồng bảo thạch khổng lồ, xung quanh điểm xuyết bằng bảo thạch và trân châu, giá của nó là mười vạn lượng bạc trắng.
Ánh mắt Trình Túc dần trở nên nghiêm túc.
Ta cười nói:
- Đồ hơi đắt một chút nhưng nó thật sự rất đẹp.
- Điện hạ nói đúng! - Trình Túc gật đầu tán thành, mặt không biến sắc mua chiếc châu quan kia.
Tiền chàng mang theo đương nhiên không đủ.
Nhưng phủ An quốc công giàu có, chủ quán rất sẵn lòng giao hàng đến tận nơi.
Ta bỗng thấy hơi hoảng.
Ta làm sai rồi ư?
Tại sao cứ thấy chàng ta lại mất bình tĩnh như vậy?
- Trình Túc, không mua cũng được mà.
Trình Túc nói nhỏ:
- Điện hạ vừa mở miệng, Trình Túc nhất định tận sức. Nhưng mà điện hạ à, Túc có chuyện không hiểu, có vài người cũng rất tốt, tuổi thọ chỉ hơi ngắn một xíu mà thôi, cớ sao điện hạ lại không cần?
Ta:...
13.
Tào Minh Ngọc nói:
- Họ đều thích người.
Gò má ta nóng bừng, không biết trả lời thế nào.
Tào Minh Ngọc nhìn ta không chớp mắt:
- Dung mạo điện hạ xinh xắn, nếu thần nữ là đàn ông cũng sẽ thích điện hạ. Nhưng sao điện hạ không chọn Trình Túc?
- Thần nữ từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, đã gặp vô số đàn ông, từ kinh thành hoặc Giang Nam đến, bọn họ ai cũng có dã tâm nhưng lại chẳng có mấy người chịu được khói lửa sa trường.
- Trình Túc là chiến binh xuất sắc, còn trẻ đã lập được chiến công, tương lai rộng mở, nhân phẩm tướng mạo cũng đứng đầu kinh thành, tại sao điện hạ lại không muốn?
Ta phát hiện cô ấy đang hỏi thật lòng, thật sự muốn có một đáp án.
Ta cũng thành thật trả lời:
- Bản cung đã nói, Trình Túc đoản mệnh. Nếu hắn chết sớm, chẳng phải bản cung phải thủ tiết vì hắn ư?
- Nếu bản cung không thủ, nghĩa là tình cảm nông cạn. Nếu thủ, phải làm bạn với thanh đăng cổ phật cả đời, nếu đã vậy cần gì phải giáng sinh làm người?
Tào Minh Ngọc kinh ngạc:
- Thần nữ cứ tưởng điện hạ chỉ nói đùa.
Ta mỉm cười:
- Cô cho rằng bản cung muốn cô bỏ suy nghĩ cưới Trình Túc nên mới nói vậy.
- Trình Túc quả thật rất tốt. Nhưng đáng tiếc có những điều tốt đẹp người ta không có phúc hưởng thụ. Nếu muốn hưởng thụ sẽ phải trả giá lớn. Đó là điều bản cung không muốn. Bản cung rất ích kỷ, chỉ muốn cuộc đời này được bình an trôi chảy.
Ta lặng lẽ siết chặt nắm đấm, ta đã cố gắng đến vậy, kiếp này hẳn sẽ được bình an...
Ánh sáng trong mắt Tào Minh Ngọc lại tối đi, cô ấy không vui mà về.
Ta cũng về cung, chỉ là trong lòng mãi bồn chồn.
Ta sai người dò hỏi tin tức ở phủ An quốc công, nghe nói An quốc công nhịn đau tay trả tiền, miệng mắng Trình Túc bằng đủ thứ ngôn ngữ trên đời.
Trình Túc chẳng khó chịu chút nào, nâng chiếc châu quan kia ngắm nghía với ánh mắt tình cảm.
Rất nhiều ngày sau đó, Tào Minh Ngọc không mời ta đi cùng, ta cũng chẳng muốn gặp cô ấy. Ta chỉ mong ngày thành hôn mau đến để chuyện này qua đi.
Loáng một cái mấy tháng đã qua.
Đảo mắt đã đến mồng một tết.
Ta đi tế tự với mẫu hậu về liền leo lên thành lâu quan sát bách tính ăn mừng.
Dưới thành lâu, các thiếu niên đeo mặt nạ kinh kịch biểu diễn với những tư thế khoan trương để trừ tà tránh hung.
Trong đó có một thiếu niên diễn rất tốt.
Ta hào hứng thưởng tiền bạc xuống, lại bảo ma ma tìm cho một chiếc mặt nạ kinh kịch, chen vào đám người hưởng thụ không khí náo nhiệt.
Trong mơ, sau khi sơn hà tan nát, khung cảnh tưng bừng thế này không còn nữa.
Lần này ta chỉ muốn vui vẻ cùng nhân dân.
Ta chen chúc trong đám đông lại bị người ta kéo cổ tay.
Hóa ra là thiếu niên diễn kinh kịch tốt nhất kia.
Các thị vệ lập tức vây chặt lấy hắn.
Ngày tư ngày tết, không hợp động đao thương.
Ta khoát tay, ra hiệu mọi người bình tĩnh.
Ta cảm nhận được thiếu niên kia không có ác ý với ta.
Ta hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi có việc cần tìm ta?
Giọng thiếu niên kia hơi khàn khàn:
- Vâng, thảo dân muốn xin điện hạ chủ trì công đạo cho thảo dân.
Ta hồi hộp đến nỗi tưởng tượng mình thành thanh thiên đại lão gia trong mấy vở kịch.
- Ngươi nói đi, nếu bị oan khuất bản cung nhất định sẽ làm chủ cho ngươi.
Thiếu niên kia khẽ cười, tiếng cười rất êm tai.
- Có người đồng ý với thảo dân một chuyện, còn nhận tín vật của thảo dân rồi nhiều lần trở mặt không nhận, nhưng người kia quyền cao chức trọng, thảo dân không thể làm gì được, điện hạ có thể giúp thảo dân không?
Ta vừa định nói "ai to gan như vậy" bỗng cảm thấy hơi sai sai.
Ngón tay của ta khẽ động, kéo mặt nạ của người kia xuống.
Quả nhiên là Trình Túc.
Quả nhiên chàng đang ám chỉ ta.
Trình Túc cười dịu dàng:
- Điện hạ nói xem, phải làm thế nào?
Ta hít sâu một hơi, cố sức bình tĩnh đáp:
- Đồ của ngươi, bản cung sẽ trả lại.
Ta ra hiệu ma ma tiến lên, sau khi hạ quyết tâm, ta luôn mang theo trâm ngọc và vòng tay, nghĩ lúc nào gặp Trình Túc sẽ trả cho chàng.
Trình Túc nhìn hộp đồng trong tay ma ma, ý cười lập tức tắt ngúm.
Chàng bình tĩnh nhìn ta, không có ý đưa tay nhận lấy, trong giọng nói mang theo mấy phần u oán.
- Điện hạ, người sợ ta đến vậy sao?
- Nếu ta nhất định phải chết trẻ cũng là chết trên sa trường, da ngựa bọc thây, cớ sao người lại sợ một người vong thân vì nước?
- Nếu người tin vận mệnh đến vậy, người có nghĩ đến việc số mệnh của ta và người là bên nhau cả đời?
Ta ngẩn ra.
Phải đấy, nếu một ngày kia chàng qua đời cũng là chết vì non sông, là anh hùng liệt sĩ.
Ta sợ gì chứ?
Ta sợ Trình Túc hay sợ bị nước Nhung bắt đi, chịu cảnh nhục nhã rồi chết tha hương?
Trái tim ta lại hoang mang không yên.
Trình Túc nghiêm túc tháo chiếc hộp đeo sau lưng xuống đặt chồng lên chiếc hộp ma ma đang nâng.
- Ta sẽ đến quân doanh. Châu quan này điện hạ thích thì giữ lại, không thích thì cứ việc ném đi.
Chàng xoay người nhanh chân bỏ đi, lẫn trong đám đông thoáng chốc đã mất dạng.
Ta há miệng muốn gọi tên chàng, cuối cùng không lên tiếng được.
14.
Ta mất ngủ rất nhiều đêm.
Nghe nói Trình Túc đã đến biên cương, được xếp dưới trướng Tào Thuận.
Chuyện này khác trong mơ, ở đó nằm trong nhánh quân khác.
Chàng đi rồi ta mới nhớ ra có rất nhiều chuyện ta chưa hỏi chàng. Tại sao chàng lại biết trước ý đồ của ta? Sao có thể phối hợp tốt với ta như vậy? Cớ sao cứ phải là ta mới được?
Sau khi cự hôn ta mới gặp chàng lần đầu.
Chàng chẳng có lý do gì để nhất quyết chọn ta.
Ta không biết đáp án những chuyện này.
Ta nghe nói biên cương gửi thư về, nói Trình Túc chủ động suất binh phục kích nước Nhung đạt được một trận thắng mở màn hoàn mỹ, khiến đám người Nhung đang khí thế hùng hổ chuẩn bị động binh phải chùn tay.
Có tin vui về, phụ hoàng cực kỳ phần chấn, liên tục ban thưởng đến biên cương.
Ta cũng vui mừng, bởi vì chuyện này đã khác trong mơ, thật tốt quá!
Sau đó chiến sự nổ ra, lúc thua lúc thắng.
Nước Nhung ôm dã tâm bừng bừng, nhưng lần này dù là Tào Thuận hay Trình Túc đều không để chúng được như ý.
Đến mùa xuân, nước Nhung tạm lui binh, biên cương an ổn.
Nhưng Trình Túc vẫn chưa về.
Ta nhàn đến chán liền xuất cung, mặc thường phục vi hành, vừa vặn gặp mấy tên tham quan bèn ra tay nghĩa hiệp điều tra rồi bãi quan bọn họ.
Trên dưới triều đình trở nên trong sạch hơn nhiều.
Phụ hoàng khen ta, mẫu hậu cũng khen ta.
Chỉ là ta không vui nổi.
Chớp mắt đã đến tháng chín, sắp đến ngày đại hôn của Lý Thuần và Tào Minh Ngọc.
Trước khi thành hôn mấy ngày, Tào Minh Ngọc hẹn ta xuất cung, ta nghĩ đi nghĩ lại rồi từ chối.
Thật ra ta và cô ấy không thân, ta cũng biết Lý Thuần không phải người chồng tốt.
Đi chúc mừng thì có vẻ dối trá quá.
Nhưng không chúc mừng thì đâm thất lễ.
Nếu làm gì cũng sai thì tốt nhất không đi.
Một ngày trước đại hôn, Tào Minh Ngọc đột nhiên dâng tấu lên phụ hoàng, tự xin từ hôn.
Hành động này chẳng khác gì tát vào mặt hoàng thất. Cả nước đã biết đại hoàng tử sắp thành thân, bao nhiêu nhà giàu quyền quý đã phải nhường đường vì hôn lễ này, vô số phú thương thế gia từ bốn phương tám hương đã đến kinh thành dâng lên những kỳ trân dị bảo làm lễ vật cho cô ấy chọn.
Bây giờ lại thành ra thế này.
Lý Thuần không thể mất thể diện, phụ hoàng mẫu hậu càng không thể.
Tào Minh Ngọc và huynh trưởng của cô ta bị cấm túc trong phủ, ý chỉ khiển trách đã được đưa gấp đến cho Tào Thuận ở biên cương.
Mẫu hậu xoa thái dương đau nhức, ánh mắt lạnh băng.
- Con thay mẫu hậu đi hỏi Tào Minh Ngọc! Cô ta thực sự cho rằng triều đình không làm gì được cô ta đấy à!"
Mẫu hậu nổi giận rồi.
Lý Thuần có vô dụng đến đâu cũng là thứ tử của người.
Người luôn khoan dung với kẻ dưới, dù không thích Trần quý phi đi nữa cũng chưa bao giờ bạc đãi Lý Thuần.
Thậm chí người cũng giống phụ hoàng, hi vọng hắn có thể gánh vác việc lớn, hoàng đế tương lai bị người ta sỉ nhục như vậy, uy nghiêm hoàng thất ném đi đằng nào? Đây là chuyện không ai chịu được.
Ta đi gặp Tào Minh Ngọc.
Lúc ấy cô ta đang uống rượu.
Cô ta mặc quần áo xuề xòa, không đeo trang sức, cả người sa sút hao gầy khiến ai thấy cũng xót thương.
Ta thở dài, cũng không nỡ mở lời trách móc, mà cầm một chén rượu trên bàn uống cạn.
Hương rượu cay nồng chảy vào cổ họng, ta không nhịn được ho sặc sụa.
Tào Minh Ngọc mỉm cười, mắt ầng ậc nước.
Hai hàng nước mắt lặng yên rơi trên má cô ta.
Ta lẳng lặng chờ cô ta khóc xong mới than dài:
- Tội gì phải vậy? Phú quý thiên gia không được ư?
Có lẽ cô ta đã nhịn quá lâu, không thể nhịn nổi nữa nên bao nhiêu tâm sự trong lòng cứ tuôn ra hết cả.
- Phú quý thiên gia dù tốt cũng có ích gì? Ta ăn được mấy, tiêu được bao nhiêu? Nửa kia không tốt thì những thứ khác có tốt hơn nữa cũng ích gì?
- Rõ ràng Lý Thuần phải kết hôn với ta, nhưng hắn thà đi du ngoạn với hai trắc phi cũng không muốn nhìn chính phi này một cái.
- Chăn đơn gối chiếc, phòng không lẻ bóng là cuộc sống sau này của ta.
- Nhưng Lý Thuần nào có đáng để ta chịu những thứ này?
- Cùng là con người, nhưng sao ngươi lại may mắn như vậy?
- Trước khi Trình Túc rời kinh, ta cố ý đuổi theo suốt ba mươi dặm đường để hỏi chàng một câu. Vì sao nhất định phải là ngươi? Cưới ngươi có gì tốt? Cưới ngươi rồi về sau bên cạnh chỉ có thể có mình ngươi, không thể có thêm ai khác.
- Nhưng ngươi biết Trình Túc đáp thế nào không? Chàng nói, kiếp này có một mình ngươi là đủ rồi, cần những người khác làm gì?
- Lý Phất Vân, cớ sao chàng có thể vì ngươi làm đến vậy? Vì sao cứ phải là ngươi?
Từng lời của cô ta mang theo sự căm hận khắc cốt với ta.
Tim ta run lên, ta không hiểu, tại sao chàng lại thâm tình với ta như vậy? Tại sao?
Tào Minh Ngọc tự biết mình đã nói nhiều, lạnh lùng cầm bầu rượu lên uống không ngừng, ngà ngà say còn chìa cho ta một bầu khác.
- Uống xong bầu rượu này, ân oán giữa ta và ngươi coi như qua.
Ta nhìn bầu rượu kia, không nhận.
Ân oán giữa chúng ta sẽ không mất đi, Tào Thuận nhất định phải diệt, sau này cô ta nhất định oán hận ta, sao có thể nói qua là qua được?
Ta đứng lên, lạnh nhạt nói:
- Dù vậy, đây cũng không phải lý do cô được từ hôn. Chẳng lẽ cô có thể vì tình yêu của mình mà bỏ mặc người thân ư?
- Ta đã nói rồi, có những người dù tốt cũng phải xem mình có phúc hưởng không, nếu ngoan cố đòi hưởng sẽ phải trả giá đắt.
Tào Minh Ngọc nhìn ta, không nói gì.
Ta thở dài:
- Cô cứ nghĩ cho kỹ đi.
Ta vừa quay lưng ra về bỗng nghe bên tai nổi gió, sau gáy phát đau, tầm nhìn hóa thành đen kịt.
15.
Ta tỉnh lại trong cung của mẫu hậu.
Mẫu hậu lo lắng sai người lấy nước lấy cháo nhìn ta ăn uống xong mới yên tâm.
Từ trong lời kể của mẫu hậu ta mới biết, hôm đó Tào Minh Ngọc đánh lén ta.
Cô ta tấn công ta không chỉ vì đố kị mà còn có âm mưu sâu xa hơn.
Cô ta cũng mong Tào gia thông gia với hoàng thất, nhưng không phải cô ta với Lý Thuần mà là ta với huynh trưởng của cô ta.
Bầu rượu cô ta đưa cho ta đã bỏ thuốc, chỉ không ngờ ta không nhận nên đành ra hạ sách, ra tay đánh lén, gạo nấu thành cơm rồi tạ tội ép hôn sau.
Biện pháp này đơn giản đến thô kệch nhưng cực kỳ hiệu quả.
Nhưng cô ta không ngờ ta lại được sủng ái đến vậy, bên cạnh có ám vệ bảo vệ nên bị bắt tại chỗ.
Ta sờ chỗ sưng sau đầu, đau chết đi được.
Cô ta hận ta đến vậy sao?
Ta hỏi mẫu hậu:
- Phụ hoàng định xử lý Tào Minh Ngọc thế nào?
Mặt mẫu hậu lạnh tựa băng sương, người không mấy khi nhúng tay vào chính sự, nhưng chuyện này quá nghiêm trọng rồi.
- Tào gia thế lực lớn, ở biên cương nhiều năm gần như đã lập được một triều đình thu nhỏ. Con trai và con gái của ông ta ở đây, ông ta không dám xằng bậy. Cái khó thật sự của chuyện này là không thể để lộ ra ngoài.
Ta hiểu ngay.
Chuyện này liên quan đến sự trong sạch của ta, cũng liên quan đến thể diện hoàng gia.
Tuy ta vẫn còn trong trắng nhưng lòng người độc ác khó tránh có kẻ đồn đại lung tung, có thể không nói tốt nhất không nói.
Nhưng nếu không nói ra ngoài, người bên ngoài không biết sự thật sẽ nghĩ phụ hoàng vô cớ trừng phạt công thần. Nhất là Tào Thuận vừa lập công lớn, còn đang tận sức trong chiến sự với nước Nhung.
Nhưng nếu nói ra ngoài, lại không thể phạt nặng Tào Thuận, không chỉ khiến ta mất mặt còn làm hoàng thất mất mặt. Người ngoài sẽ cho rằng hình phạt cho khinh bạc công chúa hoàng thất cũng chỉ có vậy.
Ta cũng thấy khó xử. Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng bỗng ngộ ra.
- Mẫu hậu, con bị người ta khinh bạc, thật sự không có mặt mũi sống tạm cũng không muốn khiến cha mẹ đau lòng, chỉ có thể xuất gia tu hành cầu phúc cho quốc gia, xin mẫu hậu tác thành.
Hơi thở của mẫu hậu cứng lại, nhưng người nhanh chóng hiểu được ý của ta.
Hai mắt người sáng lên, ánh mắt đầy thương hại:
- Con không cần làm thế, phụ hoàng và mẫu hậu nhất định đòi lại công bằng cho con
Gương mặt của Trình Túc chợt hiện lên trong đầu ta, ta lắc đầu, nói nhỏ:
- Mẫu hậu, con cam tâm tình nguyện.
- Con để tóc tu hành, Tào Thuận hiểu rõ tại sao con phải làm vậy. Nếu ông ta thức thời sẽ tự xin nhận tội, phụ hoàng có thể chia nhỏ binh quyền của ông ta.
- Hơn nữa dù việc này bị truyền ra ngoài, con để tóc tu hành, tự xin xuất gia, mọi người cũng chỉ thấy thương hại, sẽ không bàn tán gì cả.
- Nếu mẫu hậu không yên tâm, thì sai Lưu đại nhân của Khâm Thiên giám làm giả dị tượng nào đấy tạo thế cho con là được.
Mẫu hậu bị ta chọc cười, trìu mến xoa đầu ta.
- Vậy cũng được, chỉ khổ cho con. Nếu con vì Trình Túc... mẫu hậu tin tưởng, Trình Túc là đứa trẻ ngoan, nó sẽ tin con.
Ta đỏ mặt đến mang tai nhưng không phản bác được.
Là vì Trình Túc thật sao?
Ta cũng không biết nữa.
Còn chàng có tin hay không...
Ta khẳng định chàng sẽ không nghi ngờ ta, dù ta cũng chẳng biết mình lấy đâu ra tự tin.
Việc ta đến Hoa Dương quan trong kinh thành để tóc tu hành đã khiến kinh thành chấn động, xưa nay chưa từng có chuyện công chúa nhập đạo tu hành.
Có điều ta cũng không quan tâm những lời đàm tiếu này, ta chỉ để tâm phản ứng của Tào Thuận.
Tào Thuận nhận được ý chỉ cũng không phụng chỉ về kinh, trái lại lấy lý do tướng lĩnh không thể thiếu chủ soái tiếp tục ở lại biên cương.
Coi thường triều đình như vậy, thật sự rất quá đáng.
Nhưng dù sao ông ta cũng quan tâm đ ến an nguy của con gái nên gửi chiếu thỉnh tội, xin được phụ hoàng bãi chức.
Ông ta nghĩ phụ hoàng không dám.
Không ngờ lần này phụ hoàng nhất định phải phạt ông ta, lập tức thuận theo giáng chức ông ta, chia binh quyền trong tay ông ta cho Trình Túc đang liên tục lập công.
Trình Túc trong quân nhanh chóng trưởng thành, chàng tác chiến dũng mãnh, vừa có mưu lược vừa biết thu phục lòng người, rất nhanh đã thu được một đám thân tín.
Chàng lấy tốc độ nhanh nhất chỉnh đốn quân đội, chia thân tín của Tào Thuận đến các nhánh quân khác nhau.
Như vậy Tào Thuận cũng kiêng kỵ hơn nhiều, không dám manh động nữa.
Ấy vậy mà trong dân gian vẫn lưu truyền lời đồn phụ hoàng đánh giết công thần, lấy con trai con gái người ta làm con tin. Trong triều cũng có người bênh vực Tào Thuận, thậm chí còn đề nghị gả ta cho con trai của Tào Thuận.
Động thái này vừa để chỉ trích phụ hoàng, vừa lợi dụng áp lực dư luận để ép buộc phụ hoàng.
Phụ hoàng nổi trận lôi đình trừng phạt các đại thần kia, còn minh thăng ám hàng với Tào Thuận, điều ông ta đến nhánh quân khác. Ngoài mặt người cũng thu xếp chu toàn, phong Tào Minh Ngọc làm Vĩnh Bình quận chúa, qua đó cho thấy hoàng ân mênh mông.
Đến lúc này, Tào Thuận hoàn toàn im lặng.
Bình Luận