xuyên không về cổ đại, ta gả cho nông phu làm kiều thê
Chương 8: Kích động 2
Tiêu Thái gật gật đầu, rất đồng tình với bà, cô nương Thủy Linh chính là tiểu tiên nữ có tấm lòng lương thiện.
“Trương thẩm, Triệu phủ đầu tháng tư sẽ phải trở về kinh, đại cô nương Triệu gia thấy Thủy Linh cô nương cũng tới tuổi thích hợp nên muốn thu xếp chuyện hôn nhân cho nàng ấy trước. Lý ma ma đã làm mai giúp cháu. Thời gian hơi vội một chút, chỉ còn nửa tháng nữa, cần Trương thẩm ngài giúp cháu lo liệu chuyện thành hôn này!”
“Chuyện này cháu cứ yên tâm, chuyện hôn nhân cưới hỏi này ta quen thuộc hết rồi.” Thấy hiện tại nhà của Tiêu Thái chỉ còn hai đứa trẻ này, không có trưởng bối để quản lý, Trương thẩm vô cùng sảng khoái mà đồng ý nhận làm chuyện vui mừng này.
“Để ta xem, ngày 26 tháng ba này chính là ngày đại hỉ, nếu không thì quyết định ngày này luôn đi được không?”
Tiêu Thái vội gật đầu lia lịa.
“Thế cũng được, hai ngày nữa ta sẽ đi cùng cháu tới phủ trao đổi thiếp canh bát tự. Tuy là trong nhà chúng ta không giàu có, nhưng phần sính lễ cũng không thể thiếu được.”
“Trương thẩm cứ yên tâm, cháu sẽ trở về chuẩn bị bạc đưa tới đây cho ngài. Cụ thể muốn chọn mua sính lễ gì, tổ chức tiệc yến gì thì phiền ngài bận tâm giúp cháu!”
Tiêu Thái cảm tạ sự nhiệt tình của Tôn thúc và Trương thẩm xong thì ngay lập tức về nhà bắt tay vào việc.
Vị trí của nhà Tiêu hơi hẻo lánh, nằm ở góc thôn gần sau núi, cách hàng xóm hơi xa một chút.
Năm đó ông nội Tiêu gia chạy nạn tới thôn Bình An, cưới cô nương Tiền thị ở trong thôn. Tiền gia chỉ có một cô con gái, trong nhà mười mẫu đất đều cho con gái và con rể.
Ông nội Tiêu gia có hai con trai, con cả tên là Tiêu Cường, cưới vợ Thôi gia tên là Thôi Hạnh Hoa. Sinh ra một trai một gái là Tiêu Đại Bảo mười bảy tuổi và Tiêu Điềm mười lăm tuổi.
Con thứ Tiêu Thư chính là phụ thân của Tiêu Thái, mẫu thân hắn là Lý Cẩm sau khi sinh đệ đệ thì khó sinh mà chết.
Ông nội bà nội sớm qua đời, ba năm trước, Tiêu Thư luôn luôn ốm yếu sau một trận phong hàn cũng không qua được mà mất. Ý thức được sự bất lợi, nhiều năm qua vẫn luôn chịu đựng nhà tiểu thúc, đại bá nương Thôi Hạnh Hoa thuyết phục được đại bá muốn chia nhà. Đuổi hai huynh đệ ra khỏi nhà, chiếm đoạt tất cả đồ vật trong nhà.
Tang lễ của phụ thân còn phải lo liệu, đệ đệ sinh bệnh cũng phải tìm đại phu. Tiêu Thái có thể chấp nhận chia nhà, một mình nuôi sống đệ đệ, nhưng chia nhà rồi lại chẳng chia bất cứ thứ gì cho nhị phòng thì biết làm sao.
Nhà mẹ đẻ của Thôi thị là dòng họ lớn trong thôn, người trong tộc nhiều, phần lớn ngậm miệng không hé răng.
Chỉ có thôn trưởng Tôn Trường Canh không nỡ nhìn hai đứa trẻ bị bắt nạt như vậy, tìm những người già trong thôn ra mặt hòa giải.
Ép Tiêu lão đại chia bốn mẫu đất và ba lượng bạc cho hai huynh đệ. Còn những thứ khác thì không chịu trả thêm một đồng nào.
Tiêu Thái lấy hai lượng bạc làm tang lễ đơn giản cho phụ thân, nhưng một lượng bạc còn lại không đủ để khám bệnh cho đệ đệ, may là Phó Nguyệt cứu kịp thời.
Sau khi mang đệ đệ đã được đại phu khám xong về thôn, hắn bán ba mẫu đất cho người trong thôn lấy mười hai lượng bạc.
Tiêu Thái lấy số tiền này mua một mảnh đất ở cuối thôn để dựng thành một căn nhà đất đơn giản, còn thừa lại không đến bốn lượng đều dùng để khám bệnh, bốc thuốc cho đệ đệ điều dưỡng thân thể.
Trong nhà cần gấp tiền bạc, Tiêu Thái liền bắt đầu ra sau núi tìm kiếm săn thú.
Lúc mới bắt đầu, uổng công Tiêu Thái có sức mạnh những lại không có kỹ thuật săn bắn.
Về sau Tiêu Thái ngoài ý muốn cứu được lão thợ săn độc thân Tôn Trường Minh. Tôn Trường Minh tính cách quái gở, một mình sinh sống ở giữa sườn núi. Sau khi được Tiêu Thái cứu đã nhận Tiêu Thái làm đồ đệ, dạy hắn kỹ năng săn thú.
Tôn Trường Minh là đường đệ nhà bà con xa của thôn trưởng Tôn Trường Canh, độc thân nửa đời người, thu nhận một đồ đệ chung quy lại có thể phụng dưỡng ông lúc về già, đây cũng là lý do mà Tôn Trường Canh đối xử với Tiêu Thái như con cháu của mình.
Dựa vào kỹ năng bắn cung từ từ tôi luyện được cùng thân thể cường tráng, con mồi săn được nhiều, thân thể của đệ đệ cũng sắp hồi phục, Tiêu Thái cũng để dành được ít bạc.
Tiêu Thái lấy ra hai mươi lượng bạc trong nhà tích cóp được, để lại năm lượng đề phòng bất trắc.
Xuyên qua màn đêm, đưa bạc về phía nhà trưởng thôn.
Mà lúc này, thôn trưởng cùng phu nhân ông ấy cũng đang vì chuyện hôn nhân của hắn mà cãi nhau.
“Trương thẩm, Triệu phủ đầu tháng tư sẽ phải trở về kinh, đại cô nương Triệu gia thấy Thủy Linh cô nương cũng tới tuổi thích hợp nên muốn thu xếp chuyện hôn nhân cho nàng ấy trước. Lý ma ma đã làm mai giúp cháu. Thời gian hơi vội một chút, chỉ còn nửa tháng nữa, cần Trương thẩm ngài giúp cháu lo liệu chuyện thành hôn này!”
“Chuyện này cháu cứ yên tâm, chuyện hôn nhân cưới hỏi này ta quen thuộc hết rồi.” Thấy hiện tại nhà của Tiêu Thái chỉ còn hai đứa trẻ này, không có trưởng bối để quản lý, Trương thẩm vô cùng sảng khoái mà đồng ý nhận làm chuyện vui mừng này.
“Để ta xem, ngày 26 tháng ba này chính là ngày đại hỉ, nếu không thì quyết định ngày này luôn đi được không?”
Tiêu Thái vội gật đầu lia lịa.
“Thế cũng được, hai ngày nữa ta sẽ đi cùng cháu tới phủ trao đổi thiếp canh bát tự. Tuy là trong nhà chúng ta không giàu có, nhưng phần sính lễ cũng không thể thiếu được.”
“Trương thẩm cứ yên tâm, cháu sẽ trở về chuẩn bị bạc đưa tới đây cho ngài. Cụ thể muốn chọn mua sính lễ gì, tổ chức tiệc yến gì thì phiền ngài bận tâm giúp cháu!”
Tiêu Thái cảm tạ sự nhiệt tình của Tôn thúc và Trương thẩm xong thì ngay lập tức về nhà bắt tay vào việc.
Vị trí của nhà Tiêu hơi hẻo lánh, nằm ở góc thôn gần sau núi, cách hàng xóm hơi xa một chút.
Năm đó ông nội Tiêu gia chạy nạn tới thôn Bình An, cưới cô nương Tiền thị ở trong thôn. Tiền gia chỉ có một cô con gái, trong nhà mười mẫu đất đều cho con gái và con rể.
Ông nội Tiêu gia có hai con trai, con cả tên là Tiêu Cường, cưới vợ Thôi gia tên là Thôi Hạnh Hoa. Sinh ra một trai một gái là Tiêu Đại Bảo mười bảy tuổi và Tiêu Điềm mười lăm tuổi.
Con thứ Tiêu Thư chính là phụ thân của Tiêu Thái, mẫu thân hắn là Lý Cẩm sau khi sinh đệ đệ thì khó sinh mà chết.
Ông nội bà nội sớm qua đời, ba năm trước, Tiêu Thư luôn luôn ốm yếu sau một trận phong hàn cũng không qua được mà mất. Ý thức được sự bất lợi, nhiều năm qua vẫn luôn chịu đựng nhà tiểu thúc, đại bá nương Thôi Hạnh Hoa thuyết phục được đại bá muốn chia nhà. Đuổi hai huynh đệ ra khỏi nhà, chiếm đoạt tất cả đồ vật trong nhà.
Tang lễ của phụ thân còn phải lo liệu, đệ đệ sinh bệnh cũng phải tìm đại phu. Tiêu Thái có thể chấp nhận chia nhà, một mình nuôi sống đệ đệ, nhưng chia nhà rồi lại chẳng chia bất cứ thứ gì cho nhị phòng thì biết làm sao.
Nhà mẹ đẻ của Thôi thị là dòng họ lớn trong thôn, người trong tộc nhiều, phần lớn ngậm miệng không hé răng.
Chỉ có thôn trưởng Tôn Trường Canh không nỡ nhìn hai đứa trẻ bị bắt nạt như vậy, tìm những người già trong thôn ra mặt hòa giải.
Ép Tiêu lão đại chia bốn mẫu đất và ba lượng bạc cho hai huynh đệ. Còn những thứ khác thì không chịu trả thêm một đồng nào.
Tiêu Thái lấy hai lượng bạc làm tang lễ đơn giản cho phụ thân, nhưng một lượng bạc còn lại không đủ để khám bệnh cho đệ đệ, may là Phó Nguyệt cứu kịp thời.
Sau khi mang đệ đệ đã được đại phu khám xong về thôn, hắn bán ba mẫu đất cho người trong thôn lấy mười hai lượng bạc.
Tiêu Thái lấy số tiền này mua một mảnh đất ở cuối thôn để dựng thành một căn nhà đất đơn giản, còn thừa lại không đến bốn lượng đều dùng để khám bệnh, bốc thuốc cho đệ đệ điều dưỡng thân thể.
Trong nhà cần gấp tiền bạc, Tiêu Thái liền bắt đầu ra sau núi tìm kiếm săn thú.
Lúc mới bắt đầu, uổng công Tiêu Thái có sức mạnh những lại không có kỹ thuật săn bắn.
Về sau Tiêu Thái ngoài ý muốn cứu được lão thợ săn độc thân Tôn Trường Minh. Tôn Trường Minh tính cách quái gở, một mình sinh sống ở giữa sườn núi. Sau khi được Tiêu Thái cứu đã nhận Tiêu Thái làm đồ đệ, dạy hắn kỹ năng săn thú.
Tôn Trường Minh là đường đệ nhà bà con xa của thôn trưởng Tôn Trường Canh, độc thân nửa đời người, thu nhận một đồ đệ chung quy lại có thể phụng dưỡng ông lúc về già, đây cũng là lý do mà Tôn Trường Canh đối xử với Tiêu Thái như con cháu của mình.
Dựa vào kỹ năng bắn cung từ từ tôi luyện được cùng thân thể cường tráng, con mồi săn được nhiều, thân thể của đệ đệ cũng sắp hồi phục, Tiêu Thái cũng để dành được ít bạc.
Tiêu Thái lấy ra hai mươi lượng bạc trong nhà tích cóp được, để lại năm lượng đề phòng bất trắc.
Xuyên qua màn đêm, đưa bạc về phía nhà trưởng thôn.
Mà lúc này, thôn trưởng cùng phu nhân ông ấy cũng đang vì chuyện hôn nhân của hắn mà cãi nhau.
Bình Luận