xuyên thành nữ phụ mạt thế, mỗi ngày đều bị nam chính trêu chọc đến đỏ mặt, tim đập
Chương 5
"Ưm... Tiểu Lạc Lạc, sao đầu mình lại hơi đau nhỉ?" La Nguyệt Nguyệt tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cả người bủn rủn không chút sức lực. Dường như trong cơ thể có một luồng năng lượng lạ lẫm đang lưu chuyển.
"Nguyệt Nguyệt, tối qua cậu sốt cao không hạ, đã ngủ suốt một ngày hai đêm rồi."
"Á? Trách không được mình lại cảm thấy cơ thể có chút không đúng."
"Cậu có cảm thấy cơ thể có gì khác thường không?" Lâm Lạc lo lắng nhìn bạn thân, không biết liệu có phải Nguyệt Nguyệt đã thức tỉnh dị năng hay không.
La Nguyệt Nguyệt cảm nhận một lúc, tập trung tinh thần để điều khiển luồng năng lượng kỳ lạ trong cơ thể: "Hình như trong cơ thể mình có thêm thứ gì đó, cảm giác rất lạ."
Lâm Lạc nghe vậy thì mừng rỡ: "Cậu thử xem có thể phát nó ra từ lòng bàn tay không?"
La Nguyệt Nguyệt nhắm mắt cảm nhận kỹ càng, sau đó tập trung tinh thần và điều khiển năng lượng về phía lòng bàn tay.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Chỉ thấy từ lòng bàn tay cô dần dần xuất hiện một dòng nước mỏng manh, La Nguyệt Nguyệt mở to mắt ngơ ngác, thốt lên: "Trời đất, chuyện gì thế này?"
"Nguyệt Nguyệt, cậu đã có dị năng rồi! Chúc mừng cậu đã có dị năng hệ Thủy." Lâm Lạc vui sướng nắm lấy tay Nguyệt Nguyệt, phấn khích nói.
La Nguyệt Nguyệt trợn trừng mắt, không tin nổi vào tai mình: "Cậu nói là mình có dị năng như trong tiểu thuyết ư?"
"Vậy chẳng phải mình đã là dị năng giả rồi sao? Sau này ra ngoài có thể đi nghênh ngang mà không ai dám cản rồi." La Nguyệt Nguyệt kích động đứng dậy chống nạnh cười lớn.
"Không được, mình phải đi khoe với anh trai, phải cho anh ấy ghen tỵ một phen mới được." Nói xong, La Nguyệt Nguyệt kéo tay Lâm Lạc chạy xuống lầu.
Tại phòng khách tầng một, Tiêu Thần và La Quân Trạch đang ngồi trên sofa, gương mặt đầy vẻ nghiêm trọng thảo luận về tình hình bên ngoài.
"Anh, anh, nhìn này, nhìn này, em có dị năng rồi!" La Nguyệt Nguyệt vui mừng khoe dòng nước trên tay mình.
"Em nói cái này sao?" Chỉ thấy Tiêu Thần đưa tay trái ra, một quả cầu điện màu tím to lớn xuất hiện, tiếng kêu lách tách vang lên, sau đó anh tiếp tục điều khiển con d.a.o trên bàn bay lên và hạ xuống.
Còn La Quân Trạch thì xuất hiện ngọn lửa bình thường, không hoành tráng như của Tiêu Thần.
La Nguyệt Nguyệt: "..."
Thật không ngờ, kẻ ngốc lại chính là cô.
Lâm Lạc mở to đôi mắt long lanh, gương mặt đầy ngưỡng mộ dõi theo dị năng của Tiêu Thần.
Không hổ danh là nam chính, con trai cưng của tác giả, người khác thì không có dị năng hoặc chỉ có một loại, còn anh ta lại có đến tận hai loại dị năng. Trong đó còn có dị năng tinh thần hiếm có, trên thế giới này cũng chỉ có vài người sở hữu.
Tiêu Thần nhìn cô gái nhỏ đang nhìn mình với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ kia, anh mỉm cười không thành tiếng.
Nhân lúc không ai để ý, anh lén ghé sát vào tai Lâm Lạc, nở nụ cười gian: "Không cần phải ghen tỵ, của anh cũng là của em, cả người anh cũng là của em."
Hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ Lâm Lạc khiến cô cảm giác tê dại như có dòng điện chạy qua, má cô lập tức đỏ bừng.
"Anh... anh đừng nói lung tung." Lâm Lạc lườm Tiêu Thần, ánh mắt đó thoáng chút quyến rũ. Trong lòng Tiêu Thần bỗng dâng lên một cảm giác nóng bức.
Tiêu Thần giả vờ ấm ức trêu chọc cô gái nhỏ trước mặt: "Lạc Lạc định ngủ rồi không nhận trách nhiệm sao?"
"Em không có, anh đừng nói bậy." Lâm Lạc hận không thể đưa tay bịt miệng Tiêu Thần lại.
Cô lo lắng nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến cuộc trò chuyện của họ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ồ? Là em không phủ nhận, hay là em không ngủ với anh?"
"Anh... Em..." Mặt cô lập tức đỏ bừng, Lâm Lạc cảm thấy có điều gì đó không đúng, hình như câu nói đó hơi kỳ lạ.
Nhìn thấy cô gái nhỏ xấu hổ đến mức muốn vùi mặt vào ngực, Tiêu Thần xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô, quyết định tạm tha cho cô lần này.
Đêm còn dài, không cần vội.
Rất nhanh sau đó, Tiêu Thần và La Quân Trạch ra ngoài kiểm tra tình hình, Lâm Lạc và La Nguyệt Nguyệt ở nhà, nhân tiện chuẩn bị chút đồ ăn.
"Lạc Lạc, cậu nói xem, ngoài kia không phải là zombie chứ, chẳng lẽ tận thế thật sự đến rồi sao?"
Lâm Lạc đưa ánh mắt ra hiệu cho Nguyệt Nguyệt tự cảm nhận, cuối cùng cô cũng nhận ra.
Bữa sáng hai người nấu cháo và hấp bánh bao, đều là nguyên liệu mà trước đó người hầu đã mua. Bây giờ tình hình chưa rõ, Lâm Lạc không muốn để lộ không gian quá sớm.
Không lâu sau, Tiêu Thần và La Quân Trạch trở về. Sau khi ăn sáng xong, Tiêu Thần nói rằng phải đến căn cứ quân sự một chuyến.
Bên ngoài rất nguy hiểm, trước khi họ trở về, không ai được ra ngoài, phải khóa chặt cửa sổ, dù ai gõ cửa cũng không được mở.
Tại phòng họp căn cứ quân sự, ông Tiêu ngồi ở vị trí chủ tọa, ánh mắt nghiêm nghị quét nhìn các thuộc hạ đang ngồi phía dưới.
"Ai có thể cho ta biết, bên ngoài rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?"
Một sĩ quan quân đội với khuôn mặt đầy căng thẳng, anh ta sợ hãi lên tiếng:
"Thủ trưởng, những người bên ngoài giống như phát điên vậy, gặp ai cũng cắn."
"Đúng vậy! Bên quân đội của chúng ta cũng có nhiều người rơi vào tình trạng như thế."
"Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?"
"Bây giờ phải làm sao đây?"
...
"Được rồi, tất cả im lặng. Nhiệm vụ chính bây giờ là đưa ra một kế hoạch hành động." Ông Tiêu nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén quét qua mọi người trong phòng họp. Ai bị quét trúng cũng đều lặng lẽ cúi đầu, không dám lên tiếng.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên.
Tiêu Thần đẩy cửa phòng họp bước vào, sau đó ngồi xuống. Mọi người trong phòng họp đều chăm chú nhìn anh.
"Bên ngoài xuất hiện một loại người. Nếu còn có thể gọi là người thì mặt mày tái nhợt, mắt đục ngầu, gặp ai cũng cắn. Người bị cắn sẽ nhanh chóng biến thành đồng loại. Bắn vào tim cũng không có tác dụng, chỉ có phá hủy bộ não mới có thể g.i.ế.c c.h.ế.t hoàn toàn."
"Tôi nghi ngờ rằng, đây là hậu quả của loại virus lạ mang theo trong làn sương mù đó."
"Có lẽ, ngày tận thế đã đến."
Tiêu Thần từ tốn giải thích tình hình.
"Tôi cho rằng, nhiệm vụ chính hiện giờ là dọn sạch các mối đe dọa, thu thập vật tư, cứu trợ người sống sót. Lấy căn cứ quân sự làm trung tâm, mở rộng bán kính mười cây số để xây dựng khu an toàn."
"Còn điều này nữa." Tiêu Thần bộc lộ dị năng hệ lôi của mình, khiến cả phòng họp ồn ào hẳn lên.
"Đây là dị năng, không phải trường hợp cá biệt. Có thể trong đây có một số người đã thức tỉnh dị năng."
Tiêu Thần nhìn ông nội của mình, nói tiếp: "Chúng ta cần nhanh chóng thống kê số lượng dị năng giả có trong căn cứ quân sự, tập trung huấn luyện họ, sau này chắc chắn sẽ hữu dụng."
Ông Tiêu hài lòng gật đầu, đúng là cháu trai của ông, nhanh như vậy đã nghĩ ra kế hoạch hành động, năng lực lại mạnh mẽ.
Duy nhất một điều ông vẫn không hài lòng là anh chưa tìm được vợ, chưa sinh cho ông được một đứa chắt để ông chơi đùa.
Ông cụ bất mãn liếc nhìn cháu trai mình một cái, "thằng nhóc đáng ghét."
Tiêu Thần bị ông nội trừng mắt một cách khó hiểu, anh khẽ sờ mũi: "..."
Sau cuộc họp, Tiêu Thần tập hợp các thành viên trong đội, giải thích tình hình và chuẩn bị đi ra ngoài để dọn sạch các biệt thự xung quanh.
Trải qua một ngày bận rộn, Tiêu Thần và nhóm của anh đã dọn sạch từng căn biệt thự, tình hình nhanh chóng ổn định lại.
May mắn là khu biệt thự không có nhiều người cư trú. Sau khi đem t.h.i t.h.ể tập trung lại một chỗ để thiêu hủy, xong xuôi hết mọi việc thì trời cũng đã tối.
"Nguyệt Nguyệt, tối qua cậu sốt cao không hạ, đã ngủ suốt một ngày hai đêm rồi."
"Á? Trách không được mình lại cảm thấy cơ thể có chút không đúng."
"Cậu có cảm thấy cơ thể có gì khác thường không?" Lâm Lạc lo lắng nhìn bạn thân, không biết liệu có phải Nguyệt Nguyệt đã thức tỉnh dị năng hay không.
La Nguyệt Nguyệt cảm nhận một lúc, tập trung tinh thần để điều khiển luồng năng lượng kỳ lạ trong cơ thể: "Hình như trong cơ thể mình có thêm thứ gì đó, cảm giác rất lạ."
Lâm Lạc nghe vậy thì mừng rỡ: "Cậu thử xem có thể phát nó ra từ lòng bàn tay không?"
La Nguyệt Nguyệt nhắm mắt cảm nhận kỹ càng, sau đó tập trung tinh thần và điều khiển năng lượng về phía lòng bàn tay.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Chỉ thấy từ lòng bàn tay cô dần dần xuất hiện một dòng nước mỏng manh, La Nguyệt Nguyệt mở to mắt ngơ ngác, thốt lên: "Trời đất, chuyện gì thế này?"
"Nguyệt Nguyệt, cậu đã có dị năng rồi! Chúc mừng cậu đã có dị năng hệ Thủy." Lâm Lạc vui sướng nắm lấy tay Nguyệt Nguyệt, phấn khích nói.
La Nguyệt Nguyệt trợn trừng mắt, không tin nổi vào tai mình: "Cậu nói là mình có dị năng như trong tiểu thuyết ư?"
"Vậy chẳng phải mình đã là dị năng giả rồi sao? Sau này ra ngoài có thể đi nghênh ngang mà không ai dám cản rồi." La Nguyệt Nguyệt kích động đứng dậy chống nạnh cười lớn.
"Không được, mình phải đi khoe với anh trai, phải cho anh ấy ghen tỵ một phen mới được." Nói xong, La Nguyệt Nguyệt kéo tay Lâm Lạc chạy xuống lầu.
Tại phòng khách tầng một, Tiêu Thần và La Quân Trạch đang ngồi trên sofa, gương mặt đầy vẻ nghiêm trọng thảo luận về tình hình bên ngoài.
"Anh, anh, nhìn này, nhìn này, em có dị năng rồi!" La Nguyệt Nguyệt vui mừng khoe dòng nước trên tay mình.
"Em nói cái này sao?" Chỉ thấy Tiêu Thần đưa tay trái ra, một quả cầu điện màu tím to lớn xuất hiện, tiếng kêu lách tách vang lên, sau đó anh tiếp tục điều khiển con d.a.o trên bàn bay lên và hạ xuống.
Còn La Quân Trạch thì xuất hiện ngọn lửa bình thường, không hoành tráng như của Tiêu Thần.
La Nguyệt Nguyệt: "..."
Thật không ngờ, kẻ ngốc lại chính là cô.
Lâm Lạc mở to đôi mắt long lanh, gương mặt đầy ngưỡng mộ dõi theo dị năng của Tiêu Thần.
Không hổ danh là nam chính, con trai cưng của tác giả, người khác thì không có dị năng hoặc chỉ có một loại, còn anh ta lại có đến tận hai loại dị năng. Trong đó còn có dị năng tinh thần hiếm có, trên thế giới này cũng chỉ có vài người sở hữu.
Tiêu Thần nhìn cô gái nhỏ đang nhìn mình với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ kia, anh mỉm cười không thành tiếng.
Nhân lúc không ai để ý, anh lén ghé sát vào tai Lâm Lạc, nở nụ cười gian: "Không cần phải ghen tỵ, của anh cũng là của em, cả người anh cũng là của em."
Hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ Lâm Lạc khiến cô cảm giác tê dại như có dòng điện chạy qua, má cô lập tức đỏ bừng.
"Anh... anh đừng nói lung tung." Lâm Lạc lườm Tiêu Thần, ánh mắt đó thoáng chút quyến rũ. Trong lòng Tiêu Thần bỗng dâng lên một cảm giác nóng bức.
Tiêu Thần giả vờ ấm ức trêu chọc cô gái nhỏ trước mặt: "Lạc Lạc định ngủ rồi không nhận trách nhiệm sao?"
"Em không có, anh đừng nói bậy." Lâm Lạc hận không thể đưa tay bịt miệng Tiêu Thần lại.
Cô lo lắng nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến cuộc trò chuyện của họ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ồ? Là em không phủ nhận, hay là em không ngủ với anh?"
"Anh... Em..." Mặt cô lập tức đỏ bừng, Lâm Lạc cảm thấy có điều gì đó không đúng, hình như câu nói đó hơi kỳ lạ.
Nhìn thấy cô gái nhỏ xấu hổ đến mức muốn vùi mặt vào ngực, Tiêu Thần xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô, quyết định tạm tha cho cô lần này.
Đêm còn dài, không cần vội.
Rất nhanh sau đó, Tiêu Thần và La Quân Trạch ra ngoài kiểm tra tình hình, Lâm Lạc và La Nguyệt Nguyệt ở nhà, nhân tiện chuẩn bị chút đồ ăn.
"Lạc Lạc, cậu nói xem, ngoài kia không phải là zombie chứ, chẳng lẽ tận thế thật sự đến rồi sao?"
Lâm Lạc đưa ánh mắt ra hiệu cho Nguyệt Nguyệt tự cảm nhận, cuối cùng cô cũng nhận ra.
Bữa sáng hai người nấu cháo và hấp bánh bao, đều là nguyên liệu mà trước đó người hầu đã mua. Bây giờ tình hình chưa rõ, Lâm Lạc không muốn để lộ không gian quá sớm.
Không lâu sau, Tiêu Thần và La Quân Trạch trở về. Sau khi ăn sáng xong, Tiêu Thần nói rằng phải đến căn cứ quân sự một chuyến.
Bên ngoài rất nguy hiểm, trước khi họ trở về, không ai được ra ngoài, phải khóa chặt cửa sổ, dù ai gõ cửa cũng không được mở.
Tại phòng họp căn cứ quân sự, ông Tiêu ngồi ở vị trí chủ tọa, ánh mắt nghiêm nghị quét nhìn các thuộc hạ đang ngồi phía dưới.
"Ai có thể cho ta biết, bên ngoài rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?"
Một sĩ quan quân đội với khuôn mặt đầy căng thẳng, anh ta sợ hãi lên tiếng:
"Thủ trưởng, những người bên ngoài giống như phát điên vậy, gặp ai cũng cắn."
"Đúng vậy! Bên quân đội của chúng ta cũng có nhiều người rơi vào tình trạng như thế."
"Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?"
"Bây giờ phải làm sao đây?"
...
"Được rồi, tất cả im lặng. Nhiệm vụ chính bây giờ là đưa ra một kế hoạch hành động." Ông Tiêu nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén quét qua mọi người trong phòng họp. Ai bị quét trúng cũng đều lặng lẽ cúi đầu, không dám lên tiếng.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên.
Tiêu Thần đẩy cửa phòng họp bước vào, sau đó ngồi xuống. Mọi người trong phòng họp đều chăm chú nhìn anh.
"Bên ngoài xuất hiện một loại người. Nếu còn có thể gọi là người thì mặt mày tái nhợt, mắt đục ngầu, gặp ai cũng cắn. Người bị cắn sẽ nhanh chóng biến thành đồng loại. Bắn vào tim cũng không có tác dụng, chỉ có phá hủy bộ não mới có thể g.i.ế.c c.h.ế.t hoàn toàn."
"Tôi nghi ngờ rằng, đây là hậu quả của loại virus lạ mang theo trong làn sương mù đó."
"Có lẽ, ngày tận thế đã đến."
Tiêu Thần từ tốn giải thích tình hình.
"Tôi cho rằng, nhiệm vụ chính hiện giờ là dọn sạch các mối đe dọa, thu thập vật tư, cứu trợ người sống sót. Lấy căn cứ quân sự làm trung tâm, mở rộng bán kính mười cây số để xây dựng khu an toàn."
"Còn điều này nữa." Tiêu Thần bộc lộ dị năng hệ lôi của mình, khiến cả phòng họp ồn ào hẳn lên.
"Đây là dị năng, không phải trường hợp cá biệt. Có thể trong đây có một số người đã thức tỉnh dị năng."
Tiêu Thần nhìn ông nội của mình, nói tiếp: "Chúng ta cần nhanh chóng thống kê số lượng dị năng giả có trong căn cứ quân sự, tập trung huấn luyện họ, sau này chắc chắn sẽ hữu dụng."
Ông Tiêu hài lòng gật đầu, đúng là cháu trai của ông, nhanh như vậy đã nghĩ ra kế hoạch hành động, năng lực lại mạnh mẽ.
Duy nhất một điều ông vẫn không hài lòng là anh chưa tìm được vợ, chưa sinh cho ông được một đứa chắt để ông chơi đùa.
Ông cụ bất mãn liếc nhìn cháu trai mình một cái, "thằng nhóc đáng ghét."
Tiêu Thần bị ông nội trừng mắt một cách khó hiểu, anh khẽ sờ mũi: "..."
Sau cuộc họp, Tiêu Thần tập hợp các thành viên trong đội, giải thích tình hình và chuẩn bị đi ra ngoài để dọn sạch các biệt thự xung quanh.
Trải qua một ngày bận rộn, Tiêu Thần và nhóm của anh đã dọn sạch từng căn biệt thự, tình hình nhanh chóng ổn định lại.
May mắn là khu biệt thự không có nhiều người cư trú. Sau khi đem t.h.i t.h.ể tập trung lại một chỗ để thiêu hủy, xong xuôi hết mọi việc thì trời cũng đã tối.
Bình Luận