buông rèm pha lê
Chương 2: Gió Lớn Khi Đêm Về [2]
Đêm qua thức đến nửa đêm vẫn chưa ngủ, Diêm Vũ cũng mệt mỏi vô cùng, về phòng là ngủ luôn.
Khi nàng tỉnh dậy, bầu trời bên ngoài cửa sổ càng thêm u ám.
Tiểu Huyền bưng nước rửa mặt đến thấy nàng đứng bên cửa sổ thẫn thờ, bóng lưng mảnh mai nhưng thẳng tắp, không khỏi thở dài não nề: "Những năm qua cô nương cũng đã hết lòng hầu hạ, nhưng không biết vì sao điện hạ cứ..."
Diêm Vũ vốc nước lên mặt, lại lấy khăn che mặt, giọng nói bị khăn mỏng che lấp, nghe ra được sự buồn phiền: "Ngươi vào cung cũng đã ba năm, khi đến mới mười hai, nói năng làm việc hồ đồ cũng được, nhưng giờ đã trưởng thành rồi, sao có thể nói xấu gia chủ sau lưng như vậy."
"Cô nương thông minh như vậy sao lại không biết, ta là đang đau lòng cho cô nương đấy?" Tiểu Huyền tuy đã đến tuổi cài trâm nhưng trên mặt vẫn còn vẻ ngây thơ, nàng vuốt phẳng nếp nhăn trên váy Diêm Vũ, "Bệnh đau đầu của thái tử điện hạ toàn bộ Thái Y Viện đã bó tay, thế mà... thế mà vẫn đối xử với cô nương như vậy, gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi!"
Thấy nàng không những không dừng lại, càng nói nước mắt càng rơi nhiều hơn, Diêm Vũ mới lộ ra nụ cười, đặt hai tay lên vai nàng, nhẹ nhàng nắm lấy an ủi: "Tiểu Huyền, bây giờ ngươi rơi nước mắt có phải trong lòng thấy ủy khuất không?"
"Đương nhiên rồi." Tiểu Huyền giơ tay quệt nước mắt nơi khóe mắt đáp.
"Ngươi khóc là vì trong lòng ngươi quan tâm ta, thay ta bất bình." Diêm Vũ tiếp tục nói với nàng, "Nếu người bị gọi đến rồi đuổi đi là Trương Tú, hôm nay ngươi có còn rơi nước mắt không?"
Trương Tú là người phụ trách bếp núc ở Đông cung, Tiểu Huyền vốn không ưa nàng ta.
Lúc này nghe nói vậy, nàng ưỡn thẳng lồng ngực: "Đương nhiên là không, ta vì nàng ta mà khóc làm gì chứ!"
Diêm Vũ cười: "Chính là vậy đấy, nếu trong lòng ta không thấy ủy khuất, thì bao nhiêu nước mắt của ngươi chẳng phải đổ xuống uổng phí sao."
"Không ủy khuất?" Tiểu Huyền mắt ngơ ngác: "Vậy... cô nương là nói, trong lòng cô nương thực ra không để ý đến Thái tử điện hạ?"
Diêm Vũ không đáp, chỉ bưng chậu nước đi về phía cửa sổ.
Cửa sổ vốn đã mở, bên ngoài quả nhiên đang mưa, mặt đất ướt sũng, đổ nước ra như vậy, cũng miễn cho Tiểu Huyền phải dọn dẹp.
Lại không ngờ nàng thoáng thấy góc áo đỏ lướt qua bên cạnh cửa.
Là triều phục Thái tử mặc hôm nay.
Bát nước đổ đi khó hốt lại.
Mấy câu nói vừa rồi, không biết hắn đã nghe được bao nhiêu, với tính cách nhớ dai như vậy, không biết lại sẽ gây ra chuyện gì.
Tiểu Huyền vẫn lải nhải, hoàn toàn không biết mình đã gây ra họa lớn như thế nào: "Vốn tưởng cô nương tận tâm hầu hạ bên cạnh như vậy, là muốn đợi khi thái tử đội mũ thành hôn kiếm cho mình một vị trí, nào ngờ cô nương lại không để ý."
Diêm Vũ đưa tay ra ngoài cửa sổ thăm dò: "Đêm nay mưa có lẽ sẽ to hơn, tối ngủ nhớ đóng cửa sổ đấy."
"Tối nay cô nương không ngủ cùng ta sao?"
"Có lẽ vậy."
Vừa dứt lời, giọng nói của Vương công công đã vang lên ngoài cửa: "Diêm Vũ cô nương có đó không? Mời theo lão nô đến Thái tử điện một chuyến."
Thấy Tiểu Huyền mặt buồn thiu, Diêm Vũ trong lòng chợt thấy hơi ấm áp, không ngờ trong cung cấm này lại cũng có người đau lòng cho mình, bèn đùa với nàng: "Sao vậy, không có ta là ngủ không được à?"
"Ta không có cô nương thì ngủ không được, chẳng lẽ thái tử điện hạ cũng vậy?" Nói xong, nàng giả vờ quệt nước mắt nơi khóe mắt, "Nô tỳ sao dám tranh với gia chủ, cuối cùng vẫn phải chắp tay nhường người thôi."
Nói xong, nàng quay người lấy một đĩa điểm tâm trên bàn, dâng đến trước mặt Diêm Vũ: "Cô nương sáng trưa đều chưa ăn gì, ăn miếng bánh nhân sữa lót dạ rồi hãy đi."
"Đa tạ." Diêm Vũ ngủ cả ngày, cũng thấy bụng trống rỗng, nghe lời nhận lấy rồi đáp: "Ta sẽ ăn vài miếng trên đường đi."
Cửa phòng mở rồi lại đóng, Tiểu Huyền trải chăn đệm.
Nhớ lại dáng vẻ phát bệnh của thái tử điện hạ, nàng không khỏi hơi lo lắng cho Diêm Vũ.
Khi nàng tỉnh dậy, bầu trời bên ngoài cửa sổ càng thêm u ám.
Tiểu Huyền bưng nước rửa mặt đến thấy nàng đứng bên cửa sổ thẫn thờ, bóng lưng mảnh mai nhưng thẳng tắp, không khỏi thở dài não nề: "Những năm qua cô nương cũng đã hết lòng hầu hạ, nhưng không biết vì sao điện hạ cứ..."
Diêm Vũ vốc nước lên mặt, lại lấy khăn che mặt, giọng nói bị khăn mỏng che lấp, nghe ra được sự buồn phiền: "Ngươi vào cung cũng đã ba năm, khi đến mới mười hai, nói năng làm việc hồ đồ cũng được, nhưng giờ đã trưởng thành rồi, sao có thể nói xấu gia chủ sau lưng như vậy."
"Cô nương thông minh như vậy sao lại không biết, ta là đang đau lòng cho cô nương đấy?" Tiểu Huyền tuy đã đến tuổi cài trâm nhưng trên mặt vẫn còn vẻ ngây thơ, nàng vuốt phẳng nếp nhăn trên váy Diêm Vũ, "Bệnh đau đầu của thái tử điện hạ toàn bộ Thái Y Viện đã bó tay, thế mà... thế mà vẫn đối xử với cô nương như vậy, gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi!"
Thấy nàng không những không dừng lại, càng nói nước mắt càng rơi nhiều hơn, Diêm Vũ mới lộ ra nụ cười, đặt hai tay lên vai nàng, nhẹ nhàng nắm lấy an ủi: "Tiểu Huyền, bây giờ ngươi rơi nước mắt có phải trong lòng thấy ủy khuất không?"
"Đương nhiên rồi." Tiểu Huyền giơ tay quệt nước mắt nơi khóe mắt đáp.
"Ngươi khóc là vì trong lòng ngươi quan tâm ta, thay ta bất bình." Diêm Vũ tiếp tục nói với nàng, "Nếu người bị gọi đến rồi đuổi đi là Trương Tú, hôm nay ngươi có còn rơi nước mắt không?"
Trương Tú là người phụ trách bếp núc ở Đông cung, Tiểu Huyền vốn không ưa nàng ta.
Lúc này nghe nói vậy, nàng ưỡn thẳng lồng ngực: "Đương nhiên là không, ta vì nàng ta mà khóc làm gì chứ!"
Diêm Vũ cười: "Chính là vậy đấy, nếu trong lòng ta không thấy ủy khuất, thì bao nhiêu nước mắt của ngươi chẳng phải đổ xuống uổng phí sao."
"Không ủy khuất?" Tiểu Huyền mắt ngơ ngác: "Vậy... cô nương là nói, trong lòng cô nương thực ra không để ý đến Thái tử điện hạ?"
Diêm Vũ không đáp, chỉ bưng chậu nước đi về phía cửa sổ.
Cửa sổ vốn đã mở, bên ngoài quả nhiên đang mưa, mặt đất ướt sũng, đổ nước ra như vậy, cũng miễn cho Tiểu Huyền phải dọn dẹp.
Lại không ngờ nàng thoáng thấy góc áo đỏ lướt qua bên cạnh cửa.
Là triều phục Thái tử mặc hôm nay.
Bát nước đổ đi khó hốt lại.
Mấy câu nói vừa rồi, không biết hắn đã nghe được bao nhiêu, với tính cách nhớ dai như vậy, không biết lại sẽ gây ra chuyện gì.
Tiểu Huyền vẫn lải nhải, hoàn toàn không biết mình đã gây ra họa lớn như thế nào: "Vốn tưởng cô nương tận tâm hầu hạ bên cạnh như vậy, là muốn đợi khi thái tử đội mũ thành hôn kiếm cho mình một vị trí, nào ngờ cô nương lại không để ý."
Diêm Vũ đưa tay ra ngoài cửa sổ thăm dò: "Đêm nay mưa có lẽ sẽ to hơn, tối ngủ nhớ đóng cửa sổ đấy."
"Tối nay cô nương không ngủ cùng ta sao?"
"Có lẽ vậy."
Vừa dứt lời, giọng nói của Vương công công đã vang lên ngoài cửa: "Diêm Vũ cô nương có đó không? Mời theo lão nô đến Thái tử điện một chuyến."
Thấy Tiểu Huyền mặt buồn thiu, Diêm Vũ trong lòng chợt thấy hơi ấm áp, không ngờ trong cung cấm này lại cũng có người đau lòng cho mình, bèn đùa với nàng: "Sao vậy, không có ta là ngủ không được à?"
"Ta không có cô nương thì ngủ không được, chẳng lẽ thái tử điện hạ cũng vậy?" Nói xong, nàng giả vờ quệt nước mắt nơi khóe mắt, "Nô tỳ sao dám tranh với gia chủ, cuối cùng vẫn phải chắp tay nhường người thôi."
Nói xong, nàng quay người lấy một đĩa điểm tâm trên bàn, dâng đến trước mặt Diêm Vũ: "Cô nương sáng trưa đều chưa ăn gì, ăn miếng bánh nhân sữa lót dạ rồi hãy đi."
"Đa tạ." Diêm Vũ ngủ cả ngày, cũng thấy bụng trống rỗng, nghe lời nhận lấy rồi đáp: "Ta sẽ ăn vài miếng trên đường đi."
Cửa phòng mở rồi lại đóng, Tiểu Huyền trải chăn đệm.
Nhớ lại dáng vẻ phát bệnh của thái tử điện hạ, nàng không khỏi hơi lo lắng cho Diêm Vũ.
Bình Luận