buông rèm pha lê
Chương 3: Gió Lớn Khi Đêm Về [3]
Chưa đầy nửa ngày, bên trong ngự tẩm đã được bày biện lại hoàn toàn mới, khi Diêm Vũ đến, Vệ Sóc đang ngồi trên giường, nàng thấy hắn đang cầm một quyển sử thư chăm chú đọc nên không nói gì.
Nàng chỉ là theo quy củ đan chéo hai tay trước ngực hành lễ, cúi đầu tỏ vẻ cung kính.
Vừa rồi Vương công công thúc giục gấp, Diêm Vũ không mang theo ô. Mưa thu mịn màng đều rơi trên búi tóc, ngưng thành những giọt nước li ti. Khi nàng cúi đầu, có mấy giọt theo gò má nhỏ xuống.
Vệ Sóc lúc này liền ngẩng mắt lên: "Biết là trời mưa, ngay cả ô cũng không che, là đang có ý giả bệnh để lười biếng sao?"
Diêm Vũ giơ tay định lau đi lại bị hắn quát lớn: "Đây là bằng chứng tội thất nghi trước điện, sao có thể để ngươi tùy tiện hủy đi?"
Nàng hơi sững người, đột nhiên thấy hơi mệt mỏi: "Vậy, điện hạ muốn thế nào đây?"
Câu nói này khiến thái dương Vệ Sóc đau nhói, kéo theo cả lông mày cũng nhíu lại, vốn hắn đã có vẻ mặt lạnh lùng khó gần, lông mày vừa nhíu càng tăng thêm uy nghiêm.
Hắn đóng sầm quyển sách lại, cười giận dữ hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ta muốn thế nào, thì có thể thế ấy sao?"
Các ngón tay đan chéo của Diêm Vũ không hề lỏng ra, giọng điệu nàng không nhanh không chậm: "Điện hạ là thái tử Đại Tề, đừng nói là ở Đông cung, cho dù có ở khắp thiên hạ, chẳng lẽ không thể tùy tâm sở dục* sao?"
(*"Tuỳ tâm sở dục" có nghĩa là "làm theo ý muốn" hoặc "theo đuổi những gì mình mong muốn". Cụm từ này nhấn mạnh việc hành động dựa trên nguyện vọng cá nhân, không bị ràng buộc bởi quy tắc hay nguyên tắc nào khác)
Hơi thở của hắn dần dần gấp gáp, gương mặt vốn đã lạnh lùng vì tức giận mà trở nên dữ tợn, Vệ Sóc đứng dậy, một bước ép sát đến trước mặt Diêm Vũ, ngay sau đó tay trái bóp chặt má nàng, hổ khẩu dùng lực chống lên cằm, gần như nghiến răng nghiến lợi chất vấn.
"Ta hôm nay muốn biết, công chúa triều trước, có thể theo tùy tâm sở dục của thái tử Đại Tề hay không?"
Hắn bóp rất mạnh, hàm trên dưới khó mà khép chặt. Ánh mắt Diêm Vũ bị ép phải đối diện với hắn, môi nàng run rẩy, phát âm cũng mơ hồ: "Điện, hạ, hiện, tại, không phải đang tùy tâm sở dục sao?"
Không rõ là bị tức giận hay bị lạnh, cơn đau đầu của Vệ Sóc càng lúc càng dữ dội, mọi vật trước mắt dần mờ đi, hắn mơ hồ thấy khóe miệng Diêm Vũ hơi nhếch lên, dường như lộ vẻ khinh thường.
"Đây là do ngươi nói."
Bên khóe môi Vệ Sóc lờ mờ hiện lên nụ cười quỷ dị, ngón tay vốn bóp má nàng từ từ lỏng ra, ngón cái dùng lực nghiến qua môi nàng, theo đường nước mưa nhỏ xuống mà vuốt lên.
Năm đầu ngón tay cắm vào mái tóc, ấn sau gáy nàng rồi hắn hôn lên đôi môi mềm mại thơm tho.
"Ưm, buông... buông ra, thiếp..."
Đột nhiên bị xâm phạm như vậy, mắt nàng đầy giận dữ và oán hận, muốn thoát khỏi sự trói buộc này, nhưng hai tay lại bị trói sau lưng.
Sự phản kháng yếu ớt này dập tắt tia lý trí cuối cùng trong lòng Vệ Sóc, động tác của hắn vụng về nhưng thô bạo, hắn há miệng cắn lấy đầu lưỡi nàng, kéo vào trong miệng mình quấn quýt đùa giỡn.
Không hề dịu dàng, chỉ toàn cướp đoạt.
Diêm Vũ bị nụ hôn của hắn phong kín đôi môi, đầu lưỡi đau đớn, lại không thể nói, gần như sắp ngạt thở.
Mùi hương bạch đàn đó so với bất cứ lúc nào càng đậm đặc hơn, khiến hắn say mê một cách khó hiểu. Vệ Sóc vừa hôn vừa xô đẩy Diêm Vũ ngã ngồi bên giường mình, bàn tay to lớn không biết nên vuốt ve thế nào vòng eo thon thả kia, hắn không suy nghĩ gì đã giật đứt dây lưng nàng.
Ngón tay sờ đến làn da mịn màng lóng lánh trong tích tắc, Vệ Sóc đột nhiên tỉnh táo lại từ cơn mê muội, hắn dừng động tác, chống người dậy. Hắn cúi xuống nhìn, người trong ngực đã run rẩy dữ dội, mặt đầy vẻ chống cự, môi dưới cũng vì hắn không biết nặng nhẹ mà rỉ máu.
Hôm nay máu và nước mắt của nàng đều là vì hắn.
Hắn lại có chút hân hoan, cúi xuống hôn lên gò má ấy thật lâu, sau đó lấy mu bàn tay cọ cọ lên má nàng, như không nỡ buông tay.
Dây lưng bị cởi ra rồi, có hơi lạnh theo kẽ hở y phục chui vào, thân thể Diêm Vũ run lên không ngừng, nghẹn ngào: "Lời vàng ngọc bệ hạ ban ra lúc đầu, chẳng lẽ điện hạ đều quên hết rồi sao?"
Vệ Sóc khàn giọng: "Lấy phụ hoàng ra ép ta?"
"Thiếp không dám." Nằm dưới thân hắn với tư thế này, lời nói thốt ra quả thực không đủ hung hãn, nhưng Diêm Vũ vẫn ưỡn thẳng lưng, cố gắng để bản thân trông có thể diện hơn một chút, "Khẩu dụ của bệ hạ cũng là thánh chỉ, thái tử dù không tiếc danh tiếng cũng muốn chống lại thánh chỉ không tuân theo, cam chịu bị ngôn quan khẩu tru sao*?"
(*"Ngôn quan khẩu tru" có thể được hiểu là việc bị chỉ trích hoặc bị nói xấu. "Ngôn" có nghĩa là lời nói, "quan" ở đây có thể liên quan đến việc quan sát hoặc đánh giá, và "khẩu tru" nghĩa là lời nói hoặc bình luận. Vì vậy, "ngôn quan khẩu tru" trong câu hỏi này ám chỉ việc thái tử bị chỉ trích hoặc bị nói xấu vì không tuân theo thánh chỉ, dù điều đó có thể làm tổn hại đến danh tiếng của bản thân.)
"Giả điếc giả câm bao nhiêu năm nay, lại không phát hiện ngươi có thể khéo ăn khéo nói đến vậy." Hắn đột nhiên bật cười, mò mẫm ném quyển sử thư kia về phía bên tai nàng, "Trên đó ghi chép đủ thứ chuyện của Minh Nghi công chúa trước kia, ta nhìn thế nào cũng thấy ngươi lớn lên không giống vậy lắm."
Diêm Vũ trong lòng giật mình, sợ câu nói này của hắn ẩn giấu huyền cơ, thái độ trên mặt không khỏi nhu hòa đi: "Thiếp đã ở Đông cung hầu hạ điện hạ, tất nhiên trong lòng không oán ức, không hối hận. Lời bệ hạ đã nói năm xưa, mong thái tử điện hạ suy nghĩ kỹ."
"Suy nghĩ kỹ cũng được. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, hôm nay lời con nha đầu miệng rộng trong phòng ngươi nói có phải là lời trong lòng ngươi không?"
Mắt Diêm Vũ chớp động, vốn định giả vờ hỏi hắn là câu nào, ngẩng mắt thấy sắc mặt tái xanh của hắn đành thôi. Nàng nhíu mày suy nghĩ nên trả lời thế nào cho tốt.
Vệ Sóc buông tay, kéo nàng dậy: "Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, ngươi có kim ngọc thánh chỉ của bệ hạ che chở, con nha đầu kia thì không có."
Tuy nhìn có vẻ hơi thừa, nhưng lễ nghi không thể vì người khác mà bỏ đi, Diêm Vũ vẫn quay lưng lại buộc chặt dây lưng, chỉnh đốn y quan cho chỉnh tề rồi mới quay mặt về phía hắn.
"Không phải."
"Không phải là ý gì?" Giọng Vệ Sóc vẫn khàn khàn, nhưng ngữ khí không lạnh lẽo như lúc nãy.
"Lời Tiểu Huyền nói không phải là tâm sự của ta." Diêm Vũ nói xong liền hành lễ với hắn, "Những năm ở Đông cung, mỗi lần thiếp nhìn thấy điện hạ, đều sẽ nhớ đến Ngũ hoàng tử đã mất, trong lòng thấy thẹn vì có lỗi, chỉ nghĩ có thể..."
"Im miệng! Ngươi không có tư cách nhắc đến hắn!!"
Vệ Sóc đột nhiên đau đến hoa mắt chóng mặt, nhưng ý thức lại rõ ràng, nghe rõ mồn một lời nàng nói.
Năm đó hắn đuổi đến trung quân, chỉ kịp khâm liệm cho Ngũ đệ.
Đệ đệ cùng chung một mẹ với hắn nằm dưới mưa, trước khi chết đã chịu nỗi khổ vạn mũi tên xuyên tim. Từ khi nhìn thấy cảnh tượng đó, Vệ Sóc đã mắc tâm bệnh, mỗi khi trời âm u mưa gió, đầu hắn cũng đau theo dữ dội, tìm khắp danh y trong thiên hạ cũng không chữa được.
Không biết là trời phạt hay vì thương xót lại để hắn phát hiện, khi đau đớn tột cùng, chỉ có ngón tay và mùi hương trên người Diêm Vũ, mới có thể giảm bớt phần nào.
"Lục Diêm Vũ." Vệ Sóc cố nén cơn giận trong lòng, "Ngươi nghĩ ta giữ ngươi lại Đông cung để làm gì?"
Nàng dừng chân bên cửa, để lại bóng hình cho hắn.
"Ta muốn ngươi sống cho tốt, nếm trải nỗi khổ vạn mũi tên xuyên tim."
Nàng chỉ là theo quy củ đan chéo hai tay trước ngực hành lễ, cúi đầu tỏ vẻ cung kính.
Vừa rồi Vương công công thúc giục gấp, Diêm Vũ không mang theo ô. Mưa thu mịn màng đều rơi trên búi tóc, ngưng thành những giọt nước li ti. Khi nàng cúi đầu, có mấy giọt theo gò má nhỏ xuống.
Vệ Sóc lúc này liền ngẩng mắt lên: "Biết là trời mưa, ngay cả ô cũng không che, là đang có ý giả bệnh để lười biếng sao?"
Diêm Vũ giơ tay định lau đi lại bị hắn quát lớn: "Đây là bằng chứng tội thất nghi trước điện, sao có thể để ngươi tùy tiện hủy đi?"
Nàng hơi sững người, đột nhiên thấy hơi mệt mỏi: "Vậy, điện hạ muốn thế nào đây?"
Câu nói này khiến thái dương Vệ Sóc đau nhói, kéo theo cả lông mày cũng nhíu lại, vốn hắn đã có vẻ mặt lạnh lùng khó gần, lông mày vừa nhíu càng tăng thêm uy nghiêm.
Hắn đóng sầm quyển sách lại, cười giận dữ hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ta muốn thế nào, thì có thể thế ấy sao?"
Các ngón tay đan chéo của Diêm Vũ không hề lỏng ra, giọng điệu nàng không nhanh không chậm: "Điện hạ là thái tử Đại Tề, đừng nói là ở Đông cung, cho dù có ở khắp thiên hạ, chẳng lẽ không thể tùy tâm sở dục* sao?"
(*"Tuỳ tâm sở dục" có nghĩa là "làm theo ý muốn" hoặc "theo đuổi những gì mình mong muốn". Cụm từ này nhấn mạnh việc hành động dựa trên nguyện vọng cá nhân, không bị ràng buộc bởi quy tắc hay nguyên tắc nào khác)
Hơi thở của hắn dần dần gấp gáp, gương mặt vốn đã lạnh lùng vì tức giận mà trở nên dữ tợn, Vệ Sóc đứng dậy, một bước ép sát đến trước mặt Diêm Vũ, ngay sau đó tay trái bóp chặt má nàng, hổ khẩu dùng lực chống lên cằm, gần như nghiến răng nghiến lợi chất vấn.
"Ta hôm nay muốn biết, công chúa triều trước, có thể theo tùy tâm sở dục của thái tử Đại Tề hay không?"
Hắn bóp rất mạnh, hàm trên dưới khó mà khép chặt. Ánh mắt Diêm Vũ bị ép phải đối diện với hắn, môi nàng run rẩy, phát âm cũng mơ hồ: "Điện, hạ, hiện, tại, không phải đang tùy tâm sở dục sao?"
Không rõ là bị tức giận hay bị lạnh, cơn đau đầu của Vệ Sóc càng lúc càng dữ dội, mọi vật trước mắt dần mờ đi, hắn mơ hồ thấy khóe miệng Diêm Vũ hơi nhếch lên, dường như lộ vẻ khinh thường.
"Đây là do ngươi nói."
Bên khóe môi Vệ Sóc lờ mờ hiện lên nụ cười quỷ dị, ngón tay vốn bóp má nàng từ từ lỏng ra, ngón cái dùng lực nghiến qua môi nàng, theo đường nước mưa nhỏ xuống mà vuốt lên.
Năm đầu ngón tay cắm vào mái tóc, ấn sau gáy nàng rồi hắn hôn lên đôi môi mềm mại thơm tho.
"Ưm, buông... buông ra, thiếp..."
Đột nhiên bị xâm phạm như vậy, mắt nàng đầy giận dữ và oán hận, muốn thoát khỏi sự trói buộc này, nhưng hai tay lại bị trói sau lưng.
Sự phản kháng yếu ớt này dập tắt tia lý trí cuối cùng trong lòng Vệ Sóc, động tác của hắn vụng về nhưng thô bạo, hắn há miệng cắn lấy đầu lưỡi nàng, kéo vào trong miệng mình quấn quýt đùa giỡn.
Không hề dịu dàng, chỉ toàn cướp đoạt.
Diêm Vũ bị nụ hôn của hắn phong kín đôi môi, đầu lưỡi đau đớn, lại không thể nói, gần như sắp ngạt thở.
Mùi hương bạch đàn đó so với bất cứ lúc nào càng đậm đặc hơn, khiến hắn say mê một cách khó hiểu. Vệ Sóc vừa hôn vừa xô đẩy Diêm Vũ ngã ngồi bên giường mình, bàn tay to lớn không biết nên vuốt ve thế nào vòng eo thon thả kia, hắn không suy nghĩ gì đã giật đứt dây lưng nàng.
Ngón tay sờ đến làn da mịn màng lóng lánh trong tích tắc, Vệ Sóc đột nhiên tỉnh táo lại từ cơn mê muội, hắn dừng động tác, chống người dậy. Hắn cúi xuống nhìn, người trong ngực đã run rẩy dữ dội, mặt đầy vẻ chống cự, môi dưới cũng vì hắn không biết nặng nhẹ mà rỉ máu.
Hôm nay máu và nước mắt của nàng đều là vì hắn.
Hắn lại có chút hân hoan, cúi xuống hôn lên gò má ấy thật lâu, sau đó lấy mu bàn tay cọ cọ lên má nàng, như không nỡ buông tay.
Dây lưng bị cởi ra rồi, có hơi lạnh theo kẽ hở y phục chui vào, thân thể Diêm Vũ run lên không ngừng, nghẹn ngào: "Lời vàng ngọc bệ hạ ban ra lúc đầu, chẳng lẽ điện hạ đều quên hết rồi sao?"
Vệ Sóc khàn giọng: "Lấy phụ hoàng ra ép ta?"
"Thiếp không dám." Nằm dưới thân hắn với tư thế này, lời nói thốt ra quả thực không đủ hung hãn, nhưng Diêm Vũ vẫn ưỡn thẳng lưng, cố gắng để bản thân trông có thể diện hơn một chút, "Khẩu dụ của bệ hạ cũng là thánh chỉ, thái tử dù không tiếc danh tiếng cũng muốn chống lại thánh chỉ không tuân theo, cam chịu bị ngôn quan khẩu tru sao*?"
(*"Ngôn quan khẩu tru" có thể được hiểu là việc bị chỉ trích hoặc bị nói xấu. "Ngôn" có nghĩa là lời nói, "quan" ở đây có thể liên quan đến việc quan sát hoặc đánh giá, và "khẩu tru" nghĩa là lời nói hoặc bình luận. Vì vậy, "ngôn quan khẩu tru" trong câu hỏi này ám chỉ việc thái tử bị chỉ trích hoặc bị nói xấu vì không tuân theo thánh chỉ, dù điều đó có thể làm tổn hại đến danh tiếng của bản thân.)
"Giả điếc giả câm bao nhiêu năm nay, lại không phát hiện ngươi có thể khéo ăn khéo nói đến vậy." Hắn đột nhiên bật cười, mò mẫm ném quyển sử thư kia về phía bên tai nàng, "Trên đó ghi chép đủ thứ chuyện của Minh Nghi công chúa trước kia, ta nhìn thế nào cũng thấy ngươi lớn lên không giống vậy lắm."
Diêm Vũ trong lòng giật mình, sợ câu nói này của hắn ẩn giấu huyền cơ, thái độ trên mặt không khỏi nhu hòa đi: "Thiếp đã ở Đông cung hầu hạ điện hạ, tất nhiên trong lòng không oán ức, không hối hận. Lời bệ hạ đã nói năm xưa, mong thái tử điện hạ suy nghĩ kỹ."
"Suy nghĩ kỹ cũng được. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, hôm nay lời con nha đầu miệng rộng trong phòng ngươi nói có phải là lời trong lòng ngươi không?"
Mắt Diêm Vũ chớp động, vốn định giả vờ hỏi hắn là câu nào, ngẩng mắt thấy sắc mặt tái xanh của hắn đành thôi. Nàng nhíu mày suy nghĩ nên trả lời thế nào cho tốt.
Vệ Sóc buông tay, kéo nàng dậy: "Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, ngươi có kim ngọc thánh chỉ của bệ hạ che chở, con nha đầu kia thì không có."
Tuy nhìn có vẻ hơi thừa, nhưng lễ nghi không thể vì người khác mà bỏ đi, Diêm Vũ vẫn quay lưng lại buộc chặt dây lưng, chỉnh đốn y quan cho chỉnh tề rồi mới quay mặt về phía hắn.
"Không phải."
"Không phải là ý gì?" Giọng Vệ Sóc vẫn khàn khàn, nhưng ngữ khí không lạnh lẽo như lúc nãy.
"Lời Tiểu Huyền nói không phải là tâm sự của ta." Diêm Vũ nói xong liền hành lễ với hắn, "Những năm ở Đông cung, mỗi lần thiếp nhìn thấy điện hạ, đều sẽ nhớ đến Ngũ hoàng tử đã mất, trong lòng thấy thẹn vì có lỗi, chỉ nghĩ có thể..."
"Im miệng! Ngươi không có tư cách nhắc đến hắn!!"
Vệ Sóc đột nhiên đau đến hoa mắt chóng mặt, nhưng ý thức lại rõ ràng, nghe rõ mồn một lời nàng nói.
Năm đó hắn đuổi đến trung quân, chỉ kịp khâm liệm cho Ngũ đệ.
Đệ đệ cùng chung một mẹ với hắn nằm dưới mưa, trước khi chết đã chịu nỗi khổ vạn mũi tên xuyên tim. Từ khi nhìn thấy cảnh tượng đó, Vệ Sóc đã mắc tâm bệnh, mỗi khi trời âm u mưa gió, đầu hắn cũng đau theo dữ dội, tìm khắp danh y trong thiên hạ cũng không chữa được.
Không biết là trời phạt hay vì thương xót lại để hắn phát hiện, khi đau đớn tột cùng, chỉ có ngón tay và mùi hương trên người Diêm Vũ, mới có thể giảm bớt phần nào.
"Lục Diêm Vũ." Vệ Sóc cố nén cơn giận trong lòng, "Ngươi nghĩ ta giữ ngươi lại Đông cung để làm gì?"
Nàng dừng chân bên cửa, để lại bóng hình cho hắn.
"Ta muốn ngươi sống cho tốt, nếm trải nỗi khổ vạn mũi tên xuyên tim."
Bình Luận