cáo sa mạc

Chương 10
Roger Perry lơ đãng nhìn qua cửa sổ phòng khách ra Driftwood Lane. Thời tiết khắc nghiệt như thế này mà ngồi ở nhà là tuyệt. Ông đã về nhà cách đây 15 phút và bây giờ tuyết rơi càng lúc càng nhiều.

Lạ thay suốt ngày hôm nay, ông cảm thấy trong lòng bồi hồi lo sợ. Từ hai tuần nay, bà Glenda không được khỏe. Nguyên nhân là thế đấy, ông thường vui mừng nói với bà rằng chính bà là người thuộc nhóm phụ nữ làm cho đời sống vợ chồng của họ tươi vui. Bây giờ tóc bà đã nhuốm bạc, nhưng nhờ thế mà cặp mắt xanh lơ của bà trông lại càng đẹp hơn. Khi mấy đứa con trai của bà còn nhỏ, eo của bà là 44, nhưng sau mười năm, bà chỉ còn lại 38. Bà nói đùa: "Eo nhỏ để cho đẹp như ngày xưa". Nhưng sáng nay khi bưng cà phê vào giường cho bà, ông nhận thấy bà xanh xao, mặt gầy gò. Ông gọi điện đến cho bác sĩ của bà để hỏi ý kiến. Hai người đều nhất trí với nhau rằng chính vụ hành quyết vào hôm thứ Tư sắp đến, dày vò bà. Việc làm chứng của bà đã góp phần vào bản án kết tội tử hình Ronald Thompson.

Ông Roger lắc đầu, chuyện này thật ghê gớm, ghê gớm cho chàng trai tội nghiệp kia rồi, mà còn ghê gớm cho những ai có liên lụy đến nữa. Steve, bé Neil... bà mẹ của Thompson... Glenda. Bà Glenda không chịu đựng được sự thử thách này. Ngay sau khi ra làm chứng trước tòa bà mắc phải chứng nhồi máu cơ tim. Ông Roger bác bỏ quan điểm cho rằng chứng bệnh này tái phát có thể gây tử vong cho người ta. Bà Glenda chỉ mới 58 tuổi thôi. Bây giờ con cái của bà đã đi rồi. Ông muốn sống những ngày còn lại với bà. Ông không thể nào sống được nếu không có bà.

Ông suиɠ sướиɠ khi cuối cùng bà bằng lòng thuê một người giúp việc nhà. Sáng mai bà Vogler bắt đầu đến làm, bà ta sẽ đến làm mỗi ngày từ 9 giờ cho đến 13 giờ. Cho nên, bà Glenda có thể nghỉ ngơi khỏi lo gì đến việc nhà cửa nữa.

Nghe có tiếng bước chân, ông quay lại. Bà Glenda đang bưng cái khay nhỏ vào phòng.

- Bà cứ để tôi làm cho. - Ông phật ý nói.

- Không sao, trông anh có vẻ bận rộn. - Bà đưa cho ông ly uých-ky rồi đứng bên ông trước cửa sổ một cách tình tứ.

- Quả anh bận thật, cám ơn em. - Ông thấy bà uống cô-ca. Nếu bà không uống uých-ky với ông hôm nay, tất là có vấn đề gì đây - Hôm nay em không khỏe phải không? - Ông chỉ hỏi cho có chuyện.

- Vâng, em hơi mệt.

- Em uống bao nhiêu viên Trinitrine rồi? (Thuốc chống suy mạch vành).

- Mới hai viên, anh đừng lo, em sẽ khỏe thôi. Ô, nhìn kìa! Kỳ lạ chưa kìa!

- Cái gì? - Ông Roger nghĩ: đừng đánh trống lảng chứ.

- Nhìn nhà Steve kìa, đèn đuốc ở ngoài tắt hết.

- Thảo nào mà anh thấy tối om cả vùng - Ông Roger đáp. Ông dừng lại một lát rồi nói tiếp - Nhưng anh cam đoan với em là hồi nãy mới về nhà anh đã thấy đèn đuốc sáng trưng.

- Em phân vân không biết ai tắt đèn. - Bà Glenda có vẻ bối rối - Cái chị Dora Lufts này nôn nóng quá. Có lẽ anh phải qua bên ấy xem...

- Ồ, anh không sang được đâu, em yêu ơi! Anh đoán chắc có chuyện gì trục trặc chút đỉnh thôi.

Bà thở dài.

- Chắc thế, chỉ vì... mà thôi, những chuyện xảy ra thời gian gần đây... cứ ám ảnh em mãi.

- Anh biết. - Ông quàng tay quanh vai bà, cảm thấy có thể bà bị căng thẳng - Em ngồi xuống đi cho khỏe.

- Mà này, Roger, anh nhìn kìa! - Bà nghiêng người tới trước - Có chiếc xe vừa chạy ra khỏi nhà Steve, xe không bật đèn pha. Em phân vân không biết ai...

- Thôi em, đừng phân vân nữa, hãy ngồi nghĩ một tí - Giọng của Roger kiên quyết - Để anh đi lấy phó mát cho em.

- Phó mát để trên bàn. - Không để ý đến bàn tay âu yếm của ông Roger đang ấn mạnh bên khuỷu tay mình, bà Glenda tìm cặp kính trong túi chiếc váy dài lót bông. Bà đeo kính lên sống mũi, lại nghiêng người ra ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn sang phía nhà của Steve, bà nhìn khắp mặt tiền tối om, yên lặng như tờ. Nhưng chiếc xe hơi đã chạy quá cửa sổ, biến mất ngoài đường, khuất trong làn tuyết quay cuồng trong bầu trời đêm.

Bình Luận