cáo sa mạc
Chương 11
Scarlett O"Hara ngồi bệt trên bậc thềm ở dưới, miệng lẩm bẩm nói những lời cuối cùng: "Thế là ngày mai sẽ có một cuộc sống mới" - giọng nàng đượm chút hy vọng, rồi âm nhạc trỗi lên trong khi hình ảnh cuối cùng của bộ phim mờ dần trong cảnh bao la bát ngát của đồn điền Tara.
Marian Vogler thở dài, âm nhạc dần dần tắt, ánh sáng trong phòng bật lên. Chị nghĩ: Không có phim nào hay hơn phim này được, xem phim Cuốn theo chiều gió này rồi, chị không muốn xem phim nào nữa. Xem phim khác, thế nào chị cũng thấy dở.
Chị miễn cưỡng đứng lên, đã đến lúc phải trở về với thực tế. Chị bước lên lối ra cửa, khuôn mặt duyên dáng lốm đốm tàn nhang của chị từ từ lấy lại vẻ bình thường.
Mấy đứa con của chị cần áo quần mới, thật nhờ ơn Chúa, Jim cuối cùng đã bằng lòng để cho chị nhận làm giúp việc nhà cho người ta.
Anh ấy thu xếp tìm cách đi đến xưởng làm để chiếc xe cho chị đi, chị sẽ chở con đến trường, về làm việc nhà rồi đến giúp việc cho gia đình ông bà Perry. Ngày mai chị sẽ bắt đầu đi làm, nghĩ đến chuyện đi làm, chị thấy nôn nóng. Đã 12 năm nay chị không làm việc gì hết... từ ngày chị sinh thằng Jim đến giờ. Nhưng chị biết chị sẽ làm rất tốt công việc chị sắp làm, đó là đánh bóng nhà cửa.
Chị rời khỏi rạp chiếu bóng ấm áp, bước ra ngoài trời lạnh giá của đêm tháng ba. Chị rùng mình, quay về bên phải và vội vã đi nhanh. Những giọt mưa bụi hòa với tuyết phả vào mặt chị, chị kéo cao cổ áo măng-tô lót lông đã sờn lên che lạnh.
Lúc nãy chị để chiếc xe hơi ở bãi đậu sau rạp xi-nê. Nhờ ơn Chúa, hai vợ chồng đã quyết định bỏ tiền ra tu sửa chiếc xe. Chiếc xe đã tám năm rồi, nhưng thùng xe vẫn còn tốt, và như Jim đã nói, thà bỏ ra bốn trăm đô-la để tu sửa lại, còn hơn đi mua một chiếc xe cũ khác cùng giá tiền như thế.
Marian đi nhanh, vượt lên trước khá xa đám đông từ rạp xi nê tuôn ra. Chị cố đi nhanh đến bãi đỗ xe, Jim hứa sẽ chuẩn bị ăn tối rồi, bây giờ thì đã thấy đói.
Nhưng chị đi xem xi-nê như thế này cũng tốn kém đấy. Anh biết chị ái ngại, nên đã nói với chị:
- Ba đô-la chẳng nhằm nhò gì đâu, để anh giữ con cho, cứ vui chơi giải trí đi, em yêu, đừng nghĩ đến chuyện tiền bạc làm gì.
Những lời anh nói vẫn còn văng vẳng bên tai chị khi chị bất ngờ dừng chân lại, nhíu mày ngạc nhiên. Rõ ràng chị đỗ xe ở đây kia mà, ở bên phải bãi đỗ xe. Chị nhớ chị trông thấy biển quảng cáo trên cửa kính nhà ngân hàng, biển quảng cáo viết: "Chúng tôi sẵn sàng cho quý vị vay tiền". Chị đã nghĩ: Các người nói hay, nhưng vỗ tay thì dở.
Chị nhớ chị đã đỗ xe ở đây kia mà. Qua màn tuyết, chị thấy tấm biển quảng cáo của nhà ngân hàng ở cửa kính kia kìa.
Mười phút sau, Marian gọi điện thoại cho Jim ở đồn cảnh sát. Cố nén những giọt nước mắt tức giận và thất vọng đang chực trào ra trên mắt, chị nghẹn ngào nói với chồng:
- Không... em khỏe... nhưng Jim này, có thằng... khốn nạn nào đã lấy trộm chiếc xe rồi.
Marian Vogler thở dài, âm nhạc dần dần tắt, ánh sáng trong phòng bật lên. Chị nghĩ: Không có phim nào hay hơn phim này được, xem phim Cuốn theo chiều gió này rồi, chị không muốn xem phim nào nữa. Xem phim khác, thế nào chị cũng thấy dở.
Chị miễn cưỡng đứng lên, đã đến lúc phải trở về với thực tế. Chị bước lên lối ra cửa, khuôn mặt duyên dáng lốm đốm tàn nhang của chị từ từ lấy lại vẻ bình thường.
Mấy đứa con của chị cần áo quần mới, thật nhờ ơn Chúa, Jim cuối cùng đã bằng lòng để cho chị nhận làm giúp việc nhà cho người ta.
Anh ấy thu xếp tìm cách đi đến xưởng làm để chiếc xe cho chị đi, chị sẽ chở con đến trường, về làm việc nhà rồi đến giúp việc cho gia đình ông bà Perry. Ngày mai chị sẽ bắt đầu đi làm, nghĩ đến chuyện đi làm, chị thấy nôn nóng. Đã 12 năm nay chị không làm việc gì hết... từ ngày chị sinh thằng Jim đến giờ. Nhưng chị biết chị sẽ làm rất tốt công việc chị sắp làm, đó là đánh bóng nhà cửa.
Chị rời khỏi rạp chiếu bóng ấm áp, bước ra ngoài trời lạnh giá của đêm tháng ba. Chị rùng mình, quay về bên phải và vội vã đi nhanh. Những giọt mưa bụi hòa với tuyết phả vào mặt chị, chị kéo cao cổ áo măng-tô lót lông đã sờn lên che lạnh.
Lúc nãy chị để chiếc xe hơi ở bãi đậu sau rạp xi-nê. Nhờ ơn Chúa, hai vợ chồng đã quyết định bỏ tiền ra tu sửa chiếc xe. Chiếc xe đã tám năm rồi, nhưng thùng xe vẫn còn tốt, và như Jim đã nói, thà bỏ ra bốn trăm đô-la để tu sửa lại, còn hơn đi mua một chiếc xe cũ khác cùng giá tiền như thế.
Marian đi nhanh, vượt lên trước khá xa đám đông từ rạp xi nê tuôn ra. Chị cố đi nhanh đến bãi đỗ xe, Jim hứa sẽ chuẩn bị ăn tối rồi, bây giờ thì đã thấy đói.
Nhưng chị đi xem xi-nê như thế này cũng tốn kém đấy. Anh biết chị ái ngại, nên đã nói với chị:
- Ba đô-la chẳng nhằm nhò gì đâu, để anh giữ con cho, cứ vui chơi giải trí đi, em yêu, đừng nghĩ đến chuyện tiền bạc làm gì.
Những lời anh nói vẫn còn văng vẳng bên tai chị khi chị bất ngờ dừng chân lại, nhíu mày ngạc nhiên. Rõ ràng chị đỗ xe ở đây kia mà, ở bên phải bãi đỗ xe. Chị nhớ chị trông thấy biển quảng cáo trên cửa kính nhà ngân hàng, biển quảng cáo viết: "Chúng tôi sẵn sàng cho quý vị vay tiền". Chị đã nghĩ: Các người nói hay, nhưng vỗ tay thì dở.
Chị nhớ chị đã đỗ xe ở đây kia mà. Qua màn tuyết, chị thấy tấm biển quảng cáo của nhà ngân hàng ở cửa kính kia kìa.
Mười phút sau, Marian gọi điện thoại cho Jim ở đồn cảnh sát. Cố nén những giọt nước mắt tức giận và thất vọng đang chực trào ra trên mắt, chị nghẹn ngào nói với chồng:
- Không... em khỏe... nhưng Jim này, có thằng... khốn nạn nào đã lấy trộm chiếc xe rồi.
Bình Luận