hái lê - niệm tứ

Chương 10: Chúng ta có thể làm bạn bè được không?
Bên trong lối thoát hiểm một mảnh u ám.

Chiếc áo len thấm rượu vang đỏ nặng chĩu, còn bộ áo lót bên trong cũng bị phá hủy hoàn toàn, khiến toàn bộ đống hỗn độn dính chặt vào cơ thể.

Cái lạnh từng chút một xâm nhập vào cơ thể theo lỗ chân lông, làm lạnh cóng trái tim.

Lê Vu An nương theo ánh sáng yếu ớt trên đầu, lung tung sờ miệng túi của mình.

Y từ đó lấy ra thuốc lá và cái bật lửa tuỳ thân, rút ra một điếu thuốc ngậm ở miệng, cố gắng tìm chút sự chú ý để giảm bớt tinh thần đang hoảng loạn.

Tàn thuốc đã chĩa thẳng vào miệng bật lửa, thế nhưng là ngón tay bởi vì run rẩy mà mềm nhũn, đánh không sao bật lên được.

"..."

Tầng tầng lớp lớp ủy khuất tràn ngập chạy lên não, Lê Vu An buồn cười lầm bầm: " Sao đến cả mày cũng khi dễ tao?"

Y không tin mấy thứ âm quỷ đó, bỗng nhiên đè xuống chốt mở của bật lửa.

—— xoẹt!

Ngọn lửa đột nhiên bùng lên, không châm được tàn thuốc mà ngược lại nghiêng về ngón tay.

"Ah đau!"

Chiếc bật lửa vô tình rơi xuống đất, cánh cửa dẫn vào lối đi thoát hiểm lại mở ra.

Yến Sầm nắm bắt chính xác cảnh tượng này, nhanh chóng đến gần, dưới tròng kính hiện lên một tia lo lắng: "Không sao chứ? Bỏng tới ngón tay sao?"

Vốn tinh thần Lê Vu An chưa hoàn toàn bình ổn lại lần một nữa kéo căng, cúi đầu tránh ánh mắt của hắn: "Không có."

Yến Sầm nhìn ra Lê Vu An gần như cảm xúc sụp đổ, không yên tâm bắt lấy cánh tay phải y: "để tôi xem một chút."

Lê Vu An giống như là một con chim sợ cành cong, chặn đứng sự quan tâm của Yến Sầm: " Tôi đã nói không sao mà! Đừng chạm vào tôi!"

Sự im lặng đột ngột rơi xuống.

"..."

Những cảm xúc không nên phát tiết ra, bây giờ lại trút hết lên người hắn.

Ý thức được điểm này Lê Vu An hô hấp ngừng lại, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó: " Yến tổng, thật...thật xin lỗi, tôi muốn ở một mình một lát."."

Y quá mệt mỏi, mệt đến mức không thể duy trì một chút tôn nghiêm trước mặt người mình yêu.

Yến Sầm nhìn hai mắt Lê Vu An đỏ hoe, hắn từ trước đến nay đều biết cách nói chuyện nhưng đến bây giờ lại phát hiện mình không nói được, mọi cảm xúc đều bị chặn lại trong lồng ngực——

Có quan hệ, có tâm đau, nhưng không có thân phận, càng không có lập trường đi an ủi.

Lê Vu An biết cuộc đời mình đã trở thành một trò đùa lớn, nhưng vẫn cố gắng giấu kín, không dám nhìn Yến Sầm nên bỏ chạy, tình cờ đi ngang qua Bùi Ý đang đi tới.

Yến Sầm không khỏi đi theo hai bước, vừa tới cửa thoát hiểm liền bị Bùi Ý đi tới chặn lại.

"Yến tổng, anh không thích hợp để chạy theo."

Yến Sầm khẽ giật mình: "Cái gì?"

Bùi Ý nhìn về hướng Lê Vu An rời đi, nói với Bạc Việt Minh bên cạnh: "Như vậy đi, tôi đi theo cậu ấy, nhị ca, hai người tìm chỗ ngồi trước đi, lát nữa tôi sẽ liên lạc với anh"

Bạc Việt Minh mơ hồ hiểu được điều gì đó: "Chú ý an toàn, có việc gì có thể liên lạc với tôi."

"Được."

Bùi Ý sợ mất dấu Lê Vu An, không muốn chậm trễ thời gian liền đuổi theo.

Yến Sầm vừa nhấc chuẩn bị đuổi theo, liền bị bạn tốt bên cạnh ngăn lại: "Yến Sầm, chúng ta chậm một chút."

"Vì cái gì?"

" Cậu và Tiểu Lê Tổng ngoại trừ công việc bên ngoài, còn giao tiếp như đối tác? cậu muốn lấy thân phận gì đuổi theo?" Bạc Việt Minh nói trúng tim đen hỏi lại.

"..."

Yến Sầm im lặng, trong lòng hiện lên một tia không vui, nhưng cảm xúc này không phải hướng tới Bạc Việt Minh mà là hướng về chính mình.

Chỉ trách hắn hai tháng qua tưởng mình là quân tử, lịch sự " đến là dừng", nhưng khi nhìn thấy Lê Vu An không bằng lòng, hắn lại lập tức dừng "tấn công".

Lúc này, dù muốn đến cùng an ủi hắn cũng không tìm được thân phận hay lý do thích hợp.

Bạc Việt Minh đập hai lần lên bả vai hắn: " Từ từ rồi đến."

Yến Sầm không trả lời, nhưng trong lòng hắn phải thừa nhận——

Cho đến ngày nay, hắn có ấn tượng tốt với Lê Vu An, vượt xa các đối tác của mình trước kia, điều này không thể phủ nhận.

...

Nửa giờ sau.

Trong một quán bar nhỏ yên tĩnh cách khách sạn Hào Đô không xa, hoàn cảnh đặc hiệu u ám giống như có thể thu nhận hết thảy cảm xúc tiêu cực.

Lê Vu An một mình uống rượu giải sầu, thẳng đến khi chia rượu một lần nữa canh sạch, y vừa mới chuẩn bị bảo người phục vụ tiếp tục lấy thêm một chai rượu mới, thì một chai Whiskey đã đặt xuống trước mặt y.

" Uống rượu này quá nhanh, cậu sẽ say đấy."

"..."

Lê Vu An đè nén cơn say trong mắt, ngẩng đầu thấy rõ người tới trước mặt: " nơi như quán bar không phải là nơi một kẻ ngốc như cậu nên đến."

Bùi Ý trước mắt mở nắp chai rượu, chậm rãi rót cho t một ly: "Đến lúc nào rồi, cậu còn có tâm tư đi quản tôi?"

Lê Vu An nghe được suy nghĩ quá mức bình thường của người trước mặt, cười ra tiếng: "Vậy cậu muốn uống sao?"

"Không được, tôi tự rót rượu."

Lê Vu An uống một hơi cạn sạch, không miễn cưỡng đối phương tiếp rượu.

Rượu đắng vào cổ họng, trong lòng càng đau.

Trong đôi mắt lạnh lùng lãnh đạm của Lê Vu An hiện lên một tia ửng đỏ nhiễm đầy hơi nước, đầy ủy khuất đầy đau khổ: " Tôi vẫn cho là...bà ấy hận tôi."

Hận y không ghép được tuỷ, hận y là con trai lại cứu không được ba ruột.

Bùi Ý bên cạnh không nói gì, chỉ là lẳng lặng rót cho y một ly rượu, rất tri kỷ.

Lê Vu An tiếp tục chậm chạp lên tiếng: " Tôi tự nhủ, bà ấy lạnh nhạt với tôi là vì bà ấy bị bệnh và không thể kiềm chế được cảm xúc tiêu cực của mình."

Nhưng cuối cùng mọi chuyện không phải như y nghĩ, hóa ra thân thế của y và Bùi Hoán ngay từ đầu đã bị đổi chỗ——

Bao năm qua, Bùi Hoán vẫn là cậu thiếu gia nhà họ Bùi không lo cơm ăn áo mặc, có thể hoàn thành tốt việc học, sau đó dưới sự sắp đặt của gia đình, bắt đầu kinh doanh riêng, luôn được khen ngợi ở bất cứ đâu.

Mà y lại phải bị ép tạm nghỉ học, tiếp quản trò chơi Bình Minh sắp phá sản, sau đó một bên chuyển chuyên ngành học, một bên còn phải chăm sóc công ty cùng người nhà, sống cùng tiếng trào phúng càng là chuyện thường ngày!

Hết ly này đến ly Whiskey khác vào cổ họng.

Lê Vu An nội tâm đau khổ nhưng men say không giảm bớt, ký ức được phủ bụi liên tục không ngừng mở ra.

"Bùi Ý, cậu biết không?"

"Năm hai đại học tôi đã tham gia một cuộc thi đầu tư mô phỏng trực tuyến. Trong hơn ba tháng, tôi đã " loại bỏ " trong số bốn đến năm trăm sinh viên tham gia để mình lọt vào top 10."

Nhưng vào ngày viết xong bản kế hoạch đầu tư thực tế cuối cùng, Lê Khiếu vẫn không thể nào trụ nổi trong bệnh viện, vội vàng không kịp chuẩn bị buông tay nhân gian.

Là con trai duy nhất trong gia đình,

Lê Vu An không còn cách nào khác phải hoàn thành tang lễ.

Khi đó trò chơi Lê Minh đang đứng trước nguy cơ phá sản, để không khất nợ lương nhân viên, Lê Khiếu đã bí mật vay rất nhiều tiền bằng cách phá bỏ bức tường phía đông và sửa chữa bức tường phía tây.

" Thời điểm tôi chọn nghỉ học là lúc gia đình tôi cần tiền nhất."

Lê Vu An dừng lại một hồi lâu, sau đó kể lại chuyện quá khứ đang đè nặng trong lòng: "Có một ngày, mẹ tôi đột nhiên cầm phương án đầu tư của tôi đi bán, nói là có người muốn mua."

"Năm mươi vạn, chỉ cần tôi giữ bí mật, nhưng bà ấy không biết cuộc thi đầu tư trực tuyến đó có giá trị như thế nào."

Chỉ cần có thể lọt vào top ba, Lê Vu An có thể vào công ty đầu tư tài chính hàng đầu thế giới mà không cần tuyển dụng trong thời gian thực tập, y cũng có thể dùng sức lực của mình để sánh vai đứng trên bục lĩnh thưởng với Yến sầm!

Nhưng không còn cách nào khác, tiền có thể giải quyết được nhu cầu khẩn cấp nên y đồng ý.Bùi Ý đột nhiên hỏi: "Khoản tiền kia của cậu đâu rồi?"

Lê Vu An lắc đầu, không dám nghĩ sâu: "Mẹ tôi thay tôi xử lý, hẳn là cầm đi trả nợ."

Y chỉ biết rằng sau khi bản báo cáo kế hoạch và xếp hạng cuối cùng được công bố, y đã nhìn thấy tất cả những gì vốn thuộc về mình trên cột vinh danh của Bùi Hoán, không một ai biết——

Thời gian qua đi gần năm năm, y một lần nữa nhìn thấy Yến Sầm có bao nhiêu kích động?

Nhưng đối phương thậm chí còn không nhớ rằng mình đã gặp y trước khi tốt nghiệp mà chỉ nhớ đến Bùi Hoán, người đã đứng kế hắn trên bục lĩnh thưởng.

"..."

Lê Vu An đôi khi cảm thấy mình thật thối nát và tồi tệ.

Y ghen tị với Bùi Hoán, ghen tị khi Bùi Hoán có thể được Yến Sầm nhớ đến, ghen tị khi Bùi Hoán có thể bỏ tiền ra mua thành tích của mình, càng ghen tị khi Bùi Hoán có thể công khai đứng cùng Yến Sầm.

Nhưng dù ghen tị đến đâu, y cũng không dám vượt quá giới hạn, không dám đem chân tướng sự thật năm đó cùng với tình cảm nói ra khỏi miệng.

Bởi vì kia cũng là y tự mình đáp ứng nhường ra.

Y nguyện ý vì gia đình, vì mẹ mình, vì công ty mà hi sinh tất cả, nhưng bây giờ An Dương đem sự thật bày ở trước mặt y ——

Hóa ra thứ mà Bùi Hoán đã lấy đi chính là mạng sống của y! Không, không phải là "lấy", mà là "cướp"!

Nếu thân phận của họ bị đảo trở lại càng sớm càng tốt, liệu y có thể tránh được nhiều bất bình và đau buồn như vậy không?

Liệu y có đủ dũng khí để đứng trước mặt Yến Sầm, công khai nói rằng y thích hắn và theo đuổi hắn?

Nhưng bây giờ nói cái gì đều vô dụng, rõ ràng chịu sự đau đớn chính là y, nhưng người không được coi trọng cũng chính là y.

Trong đầu Lê Vu An suy nghĩ rối bời, vừa khóc vừa cười, vừa cười vừa khóc.

Dưới ảnh hưởng của rượu, y cuối cùng không thể chống lại sự kiệt sức về thể chất và tinh thần, vùi đầu nằm ở trên bàn.

Bùi Ý bồi theo thấy tốt thì lấy, lập tức đem nửa chai Whiskey còn lại để dưới bàn.

Y nghĩ tới Bạc Việt Minh và Yến Sầm vẫn đang đợi tin tức, lập tức nhấc điện thoại lên gửi tin nhắn WeChat.

Ngay sau đó, hai người canh giữ ở phía ngoài liền chạy tới.

Yến Sầm dẫn đầu đi tới, ánh mắt không nhúc nhích nhìn trên người Lê Vu An, lo lắng lộ rõ trên mặt.

"Cậu ấy uống bao nhiêu rượu rồi?"

"Một chai rưỡi, chúng ta rời khỏi nơi này trước rồi nói sau? Miễn cho thu hút sự chú ủa của người khác."

Yến Sầm lo lắng cho tình trạng thể chất và tinh thần của Lê Vu An, không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng, "Ừm, xe tôi dừng ở bên ngoài."

Bùi Ý thử đánh thức: "Vu An?"

Lê Vu An say khướt kêu lên một tiếng đau đớn, nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế sô pha, y chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trong dạ dày càng nóng đến khó chịu.

"Đừng gọi cậu ấy, để tôi cõng ra ngoài."

Yến Sầm chủ động xin đi, ý nghĩ đầu tiên của hắn là trực tiếp ôm ngang, nhưng dù sao đây cũng là nơi công cộng, hắn sợ Lê Vu An nửa tỉnh nửa mê sẽ mất mặt, không chịu hợp tác.

Lê Vu An đang say và choáng váng cảm thấy cơ thể mình đột nhiên bay lên không trung, trong chớp mắt rơi vào một bờ vai rộng lớn và ấm áp.

Hương trà thoang thoảng quen thuộc chui vào mũi, như mở ra một tia sáng soi tỏ cơn say hỗn loạn.

Lê Vu An hiện lên một tia chua chát khó hiểu, y không quan tâm trước mắt mình là hình ảnh, ảo giác hay thực tại, chỉ quàng tay qua cổ hắn.

"Học trưởng."

"..."

Một tiếng xưng hô đơn giản, bao hàm vô số ủy khuất, khiến cho Yến Sầm giật mình trong lòng lại chua xót.

Rõ ràng lúc đối mặt hắn luôn luôn mở miệng một tiếng "Yến tổng", nhưng kết quả một câu xưng hô đơn giản lại có thể phá vỡ hàng phòng bị được xây lên.

Lê Vu An trên lưng như đã quen không được đáp lại, bị cồn khuếch đại cảm xúc càng trở lên chua xót và ủy khuất: "Học trưởng."

Tiếng thứ nhất càng chú ý và cẩn thận.

Yến Sầm xác nhận giọng nói lẩm bẩm bên trong nghẹn ngào của y, nghiêng đầu ôn nhu nói nhỏ: "Đừng khóc, có tôi ở đây."

...

Khi Lê Vu An đến G.M lần nữa thì đã là ba ngày sau.

Y ngơ ngác đứng ở quầy lễ tân, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, mãi đến khi nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm lên trên mặt đất, y mới hoàn hồn lại.

Trợ lý của Yến Sầm đi tới: "Tiểu Lê Tổng, Yến tổng của chúng tôi hiện tại đang rảnh, mời vào cùng tôi."

Lê Vu An khẽ gật đầu: " Cảm ơn."

Hai người đi xuyên qua sảnh văn phòng, rất nhanh đã đến văn phòng giám đốc điều hành.

Yến Sầm an vị trước bàn làm việc, ánh mắt trầm ổn nhìn chằm chằm mặt y: "Tiểu Lê Tổng."

Lê Vu An không để lại dấu vết hít sâu một hơi: " Chào buổi sáng, Yến tổng."

Thẩm Na rất có nhãn lực mà lui ra.

Yến Sầm đứng dậy, đi đến quầy nước nhỏ riêng biệt: "Tiểu Lê Tổng, ngồi trước đi, tôi vừa châm một chút trà nhài, cậu có muốn uống không?"

Lê Vu An không phản bác, mà ngồi trên ghế sa lon một cách khách khí và lễ phép.

Đã ba ngày kể từ bữa tiệc sinh nhật.

Ngày đó y đứng trước mắt bao người biết được chân tướng " đẫm máu", không chỉ trong hành lang từ chối lời quan tâm của Yến Sầm, hơn nữa còn ở quán bar uống say không biết trời đất là gì.

Khi thức dậy vào ngày hôm sau, y thế mà lại trong biệt thự nhà họ Bạc.

Về sau Lê Vu An mới biết được —— Will đối tác phía sau màn của y thế mà chính là Bùi gia tiểu thiếu gia Bùi Ý người hay giả ngu giả điên.

Đối phương hôm đó thấy tâm trạng y không tốt, sợ uống rượu sẽ gây rắc rối nên đưa y về nhà ở một đêm.

Lê Vu An nhìn trộm Yến Sầm, vẫn đang cố nhớ lại những mảnh vỡ còn sót lại của ngày hôm đó.

Tửu lượng của y đúng quy đúng củ, nhưng lần trước xác thật say đến lợi hại, có thể lưu lại ký ức cơ hồ là con số không.

Nghe Bùi Ý nói, Yến Sầm cõng y trở lại trong xe.

Hồi tưởng trong chốc lát, Yến Sầm đã bưng tới cốc trà tản ra mùi thơm hoa nhài: " Trà này uống vào khá ngọt, nhưng uống không ngán, cậu hẳn sẽ thích."

Lê Vu An tiếp nhận: " Cảm ơn."

Yến Sầm lễ phép mà khắc chế đánh giá sắc mặt của y: " Thấy khá hơn chút nào chưa?"

"..."

Lê Vu An sững sờ, không dễ dàng đem dòng suy nghĩ của mình để lọt ra bên ngoài: "Không có việc gì, đêm hôm đó... đã làm phiền đến Yến tổng."

Yến Sầm nghe giọng nói lạnh lùng như thường ngày không để ý: "Tiểu Lê Tổng tới tìm tôi có chuyện gì quan trọng? không đến mức chỉ là vì hai câu cảm ơn mà đến đây đi?"

Vẻ mặt Lê Vu An tràn ngập một tia không xác định: " Tôi là có chính sự."

Yến Sầm mỉm cười làm dịu y câu thúc: "Cứ nói đừng ngại."

Lê Vu An không chần chờ, nói ra câu nói mà y đã suy nghĩ vô số lần trong lòng: "Yến tổng, là như vậy, YWY chúng tôi muốn sửa đổi một chút đối tượng đầu tư dự án."

Studio YWY ban đầu được xây dựng trên nền tảng của trò chơi Lê Minh, nhưng bây giờ lại xảy ra một sự việc nực cười là " thân thế đặt sai chỗ", cộng với sự thiên vị và bảo vệ của An Dương đối với Bùi Hoán, nên Lê Vu An càng lo lắng hơn——

Suy cho cùng, YWY Studio không thuộc về một mình y và dự án 《Mạt Vụ》 không phải là tâm huyết duy nhất của một mình y.

Nếu sau này An Dương muốn chuyển nhượng cổ phần của trò chơi Lê Minh cho Bùi Hoán, thì phải đảm bảo YWY và các dự án của nó không bị can thiệp hay chiếm giữ!

Đây là kết quả của cuộc thảo luận giữa Lê Vu An và Bùi Ý, đương nhiên họ cần liên lạc với các nhà đầu tư của mình, các cổ đông cấp cao của G.M.

Lê Vu An kể lại chuyện này một cách chi tiết cho Yến Sầm, có chút bất lực: "Tôi thực sự xin lỗi vì chuyện riêng của gia đình tôi mà đưa ra yêu cầu như vậy."

Hiện tại, y không có lựa chọn nào khác.

Chỉ cần An Dương nguyện ý thực sự quan tâm tới y, Lê Vu An tuyệt đối sẽ không nguyện ý làm tuyệt tình như vậy.

Yến Sầm nghe xong, gật đầu: "Việc này không khó, vốn dĩ mục tiêu đầu tư của G.M là YWY Studio và tổ trò chơi 《Mạt Vụ》. Chỉ cần tài sản của studio của cậu và trò chơi Lê Minh có thể phân chia thì cũng không có gì khó khăn, chúng tôi bên này không tính là khó làm."

Lê Vu An thở phào nhẹ nhõm: " Cảm ơn."

Yến Sầm nhìn thoáng qua đồng hồ: " Tiểu Lê Tổng tiếp theo cậu có bận việc gì không?"

"Vâng?"

"Sắp đến giờ tan làm rồi, lần trước mời bữa cơm không thành, vậy hôm nay tôi bổ sung lại?"

"..."

Lê Vu An không ngờ Yến Sầm còn nhớ tới chuyện đã lâu như vậy, y muốn từ chối, nhưng lại sợ không nể mặt mũi đối phương, rốt cuộc chỉ đồng ý yêu cầu trong công việc.

Hơn nữa, lần trước ở cầu thang, y còn không kiềm chế được cảm xúc của mình mà "vô tình làm tổn thương" đến đối phương có ý tốt.

Dù sao vô luận đối tác vẫn là việc tư, y đều gây đủ phiền phức cho Yến Sầm.

Nói trắng ra, Lê Vu An vốn là sợ mất bình tĩnh, xấu hổ trước mặt Yến Sầm, nhưng bây giờ, mặt xấu hổ và mất bình tĩnh nhất của y đã bị đối phương nhìn ra rồi!

Còn gì có thể tệ hơn thế nữa?

Đại khái là mang vò đã mẻ không sợ rơi tâm lý, Lê Vu An chậm nửa nhịp gật đầu: "Có rảnh, nhưng đêm nay vẫn là tôi mời Yến tổng đi."

Yến Sầm nắm lấy cơ hội: "Ai mời ai, đến lúc đó rồi nói sau."

"Được."

Lê Vu An đứng dậy theo, lại nghĩ tới một chuyện, xấu hổ biểu thị: "Yến tổng, tôi...tôi hôm nay không lái xe."

Y vẫn còn nhớ cuộc gặp gỡ bất ngờ vào đại học năm đó, Yến Sầm đã từng nói với y trước khi rời đi——

"Sau này cảm thấy không thoải mái thì đừng lái xe. Nếu thật sự phải lái xe thì phải cẩn thận."

Lê Vu An luôn nhớ tới câu nói quan tâm của Yến Sầm, y biết hai ngày này trạng thái của mình thật sự không tốt, cho nên ngoan ngoãn không lái xe tới.

Đáy mắt Yến Sầm thoảng qua một tia ánh sáng nhạt, đó đúng là điều hắn muốn vào lúc này, chỉ là trên mặt giả vờ ôn hòa lạnh nhạt.

"Không có chuyện gì, cứ ngồi xe của tôi là được."

...

Hai người lái xe đến nhà hàng nơi lần trước họ chưa được ăn.

Trong lúc chờ đồ ăn, Lê Vu An dùng ống hút nhẹ nhàng khuấy những lát chanh trong cốc nước, kiềm chế ánh mắt không chạy loạn.

Bề ngoài y trông có vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng bồn chồn, bất kể địa vị trong công việc như thế nào, y vẫn không biết làm thế nào để ở chung với Yến Sầm.

"Bây giờ không phải ở trong công ty, cậu không cần phải gọi tôi là "Yến tổng"." Yến Sầm đối diện chủ động phá vỡ sự im lặng này.

"Ah?"

Lê Vu An vô thức ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Yến Sầm.

Yến Sầm tiếp tục chủ động điều khiển cuộc trò chuyện: " Thật ra trước đó tôi còn tưởng rằng có thể mình đã vô ý đắc tội cậu, khiến cậu rất ngại liên lạc với tôi ngoài giờ làm việc."

"Số lần gặp nhau không nhiều, tôi đều có thể phát giác cậu đang khẩn trương hoặc nói là đề phòng, nói thật, tôi chưa từng cho rằng bộ dáng mình giống như hung thần ác sát, sẽ khiến cho người khác phải kiêng dè."

"..."

Đôi mắt Lê Vu An hơi mở to, lộ ra một loại kinh ngạc khác.

Y chưa bao giờ nghĩ rằng sự thận trọng của mình trước mặt Yến Sầm lại mang đến cho đối phương một ảo giác gần như quá đáng như vậy.

Yến Sầm nói tiếp: "Về sau tôi lại nghĩ, cậu có lẽ trời sinh tính tình lạnh lùng, không muốn tiếp xúc thêm với đối tác làm ăn nên liên tục từ chối yêu cầu ăn tối của tôi"

Lê Vu An muốn nói lại thôi: "không...không phải, tôi..."

Yến Sầm khẽ mỉm cười, dừng lại lời giải thích không cần thiết của mình: "nhưng mấy ngày trước tôi mới phát hiện ra, hình như không phải như vậy."

Dù sao âm thanh "học trưởng" kia lộ ra mười phần tín nhiệm cùng ỷ lại, đây không phải là phản ứng mà một người có tính tình lạnh lùng sẽ thể hiện

Yến Sầm mang theo một tia thăm dò: " cậu rất quan tâm đến tình huống ngoài ý muốn có thể xảy ra trước mắt tôi sao? niên đệ*."

*Niên đệ: cách gọi giống như " học trưởng ".

Lê Vu An bị hai chữ "Niên đệ" nện đến không thể bình tĩnh nổi, không dám đáp lại phân tích và kết luận gần như đúng hết của Yến Sầm.

Y cúi đầu hút ống hút, hút mạnh hai ngụm nước chanh, nhưng lại bị vị chua ngọt phức tạp kích thích đến ho khan, theo phản ứng cơ thể mặt đỏ lên.

Yến Sầm cười nhẹ đưa cho y một tờ giấy, lấy giọng điệu đùa giỡn tiếp tục hỏi: "Hoặc là nói, lúc trước cậu ở trường để ý đến tôi?"

Bởi vì đã từng chú ý qua, cho nên mới sẽ để ý hình tượng thắng thua, đây là biểu hiện rất thường gặp ở nam giới.

"Không có."

Lê Vu An thề thốt phủ nhận, tìm cái lý do phù hợp để không phạm sai lầm: "Có điều, danh tiếng Yến tổng trong trường lớn như vậy, ngay từ đầu tôi cũng nghe nói qua, cũng không có gì khác."

Yến Sầm khẽ đẩy kính, lầm bầm: "Chỉ thế thôi sao?"

Nếu có thể, hắn đương nhiên hy vọng mình đối với Lê Vu An rất "Đặc biệt", nhưng nếu đối phương đã nói hắn không phải, vậy hắn cũng không nên "Tự tin" mà tiếp tục hỏi nữa.

Suy cho cùng, con người không nên dừng lại ở quá khứ mà nên tập trung vào tương lai.

Lê Vu An không biết nội tâm chân thật của Yến Sầm nghĩ nhiều như thế nào, sắc mặt đỏ bừng dần dần nhạt đi, y dự định đổi chủ đề.

"Yến tổng, tôi..."

Vừa mới xưng hô vài chữ, Yến Sầm ở đối diện lại lần nữa nhân cơ hội nói: "Chờ một chút."

"Chúng ta không còn ở công ty nữa, cũng chưa nói chuyện công việc. Chúng ta có thể thay đổi quan hệ một chút được không?"

"Được?"

Lê Vu An không xác định mà hửm một tiếng, trong ánh mắt giấu một tia mờ mịt đáng yêu.

Trong mắt Yến Sầm tràn đầy ý cười, nói: "Từ giờ trở đi, chúng ta có thể làm bạn bè được không?"

Bình Luận