hái lê - niệm tứ

Chương 9: Y không xứng được yêu
Khách sạn Hào Đô.

Lê Vu An dừng xe ở một bãi đỗ xe ngoài trời.

Y nghiêng người nhìn An Dương ngồi ở ghế phụ không nói một lời, nội tâm có chút bỡ ngỡ: "Mẹ, hôm nay là sinh nhật của con, mẹ coi như là vì con để con vui vẻ một chút, được không?"

Đối mặt với lời khẩn cầu của y, An Dương cũng không cho ra sắc mặt tốt.

Bà liếc nhìn ánh mắt lấy lòng của con trai, hỏi một câu đã kìm nén lâu nay: " Con gần đây thực hiện dự án trò chơi nào?"

"Mẹ nghe nhân viên trong công ty nói, con bây giờ đang cùng người khác hợp tác, thậm chí còn giao quyền lãnh đạo cho người ngoài?"

An Dương vì cho Lê Vu An một kinh hỉ nhỏ, hôm nay không chờ y tới đón, mà chủ động đến công ty Lê Minh trước.

Trên đường An Dương đợi con trai tan làm, kết quả liền nghe nói có chuyện như vậy ——

Trò chơi Lê minh là sự nghiệp bà và chồng dốc hết sức làm việc khi còn trẻ.

Cho dù hiện tại chồng qua đời, bà cũng sớm lui khỏi vị trí ngồi phía sau màn, nhưng An Dương không hi vọng Lê Vu An đưa công ty "chắp tay nhường cho"người khác.

"Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, con, con và Will chỉ là quan hệ hợp tác, họ cung cấp ý tưởng sáng tạo trò chơi, con dùng ý tưởng trò chơi của họ để kéo vốn đầu tư..."

Lê Vu An tỉ mỉ giải thích một phen, lại nhận hết sai lầm về mình: "Là con không làm tốt, hiện tại kinh doanh của công ty xác thực rất khó khăn, cho nên con mới nắm chặt cơ hội lần này để xoay chuyển tình thế."

Nếu như trò chơi « Mạt Vụ »  sau này có thể thu lại lợi nhuận, dù là trò chơi Lê Minh không chiếm được đa số, thì vẫn có thế được " tấm vé ăn" lâu dài.

Nói đến đây, y còn phải cảm ơn Will ở sau màn vì đã sẵn sàng ra tay giúp đỡ.

An Dương nghe thấy lời giải thích của y, sắc mặt khác thường, nhưng cũng không trách móc quá nặng nề.

Lê Vu An mềm giọng: "Mẹ, chúng ta đi lên thôi, tầng 17 con đã nhìn qua menu, nhà hàng trong khách sạn này có nhiều món mà mẹ thích."

"Sinh nhật con, con thích ăn là được." An Dương trả lời.

Có lẽ nghe ra trong giọng nói hiếm có được tha thứ cùng quan tâm, Lê Vu An nháy mắt dâng lên ý cười nhợt nhạt, dùng ánh mắt ra hiệu cho An Dương, y mở cửa xuống xe trước.

Ánh mắt An Dương nhìn theo bóng lưng đang đi của y, hốc mắt chua xót.

Nếu như hết thảy đều không ôm sai thì tốt biết bao? Nếu như bóng lưng này là một người khác thì tốt biết bao?

Trên thực tế, bà đối với Lê Vu An vẫn có chút thất vọng.

Nếu như cuối cùng công ty Lê Minh bị hủy hoại trong tay đối phương, bà về sau làm sao có thể đối mặt chồng? Làm sao...đối mặt với con trai ruột của mình?

...

Mẹ con hai người được người phục vụ dẫn lên tầng 17 của khách sạn, Lê Vu An lật xem menu trong tay, khoé mắt lại bí mật quan sát An Dương ở đối diện.

Không biết vì sao, y luôn cảm thấy tâm tình của đối phương hôm nay không cao, thậm chí còn thấp hơn so với thường ngày.

Y còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân, thì một bóng người quen thuộc đã chạy tới gần: "A!"

Lê Vu An ngẩng đầu nhìn thấy người tới, kinh ngạc nói: "Bùi tiểu thiếu gia, sao cậu lại ở chỗ này?"

Vừa dứt lời, sau lưng Bùi Ý lại có hai người theo sau ——

Là Bạc Việt Minh cùng Yến Sầm.

"Yến tổng, Bạc tổng."

Lê Vu An vô thức đứng lên, ánh đặt trên người Yến Sầm.

Kể từ buổi hẹn ăn tối lần trước không thành, số lần gặp mặt giữa hai người gần như bằng không, mỗi tháng đến công ty G.M báo cáo dự án, Yến Sầm không phải vắng mặt, thì cũng là cùng y nói chuyện thoáng qua, bàn giao công việc cho bộ phận đầu tư.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau ngoài công việc.

Lê Vu An đang rầu không biết phải mở miệng làm sao, Yến Sầm đối diện liền chủ động hỏi y: "Vị này là Lê phu nhân?"

An Dương ngồi im lặng đánh giá ba người trước mặt: "Không ngờ Tiểu An tổ chức sinh nhật ở đây, còn có thể gặp được bạn?"

"..."

Bạn?

Làm sao y có thể làm bạn được với bọn họ?

Lê Vu An vội vàng phân rõ quan hệ: "Mẹ, yến tổng và người bên cạnh là nhà đầu tư trong dự án của con."

Trừ cái đó ra, Lê Vu An không dám ở An Dương trước mặt nói thêm.

Tuy không bày tỏ quan điểm ra bên ngoài, nhưng y thấy đối phương rất không hài lòng.

Bệnh tình của An Dương ngẫu nhiên sẽ tái phát vài lần.

Nếu như bởi vì hai chữ "Đầu tư" kích thích, ngộ nhỡ bị thương đến Yến Sầm và những người khác sẽ không tốt.

Bùi Ý còn đứng ở bên cạnh y, như hai anh em tốt hỏi: "Cùng một chỗ sao?"

Mặc dù cậu biểu đạt đơn giản, nhưng Lê Vu An vẫn nghe hiểu được lời mời ẩn dưới " câu nói " của cậu.

Lê Vu An khoé mắt liếc nhanh qua Yến Sầm, ngo ngoe muốn động lại không dám lỗ mãng, lễ phép từ chối: "Chúng tôi đơn giản ăn chút sẽ đi, không cần phiền phức."

"..."

Yến Sầm ở bên cạnh dường như đã đoán được câu trả lời của Lê Vu An, không chút biến sắc mà đẩy kính lên.

Đối phương luôn có vẻ mặt lãnh đạm, nếu là sinh nhật, cũng không biết đối phương có nhận được hộp bánh vô danh gửi vào buổi trưa không?

Cậu ấy sẽ không trực tiếp nhét vào thùng rác đi?

Yến Sầm thu hồi những suy đoán không thể kiểm chứng, duy trì lễ độ ôn hòa mặt ngoài: "Vậy chúng tôi không quấy rầy cậu nữa, Tiểu Lê Tổng, sinh nhật vui vẻ."

Lời chúc mừng sinh nhật vừa được nói ra, Lê Vu An liền cảm thấy tim đập thình thịch, y cẩn thận từng li từng tí xác nhận không phải mình nghe nhầm, âm cuối có một chút nhẹ nhàng khó nhận ra: " Cảm, cảm ơn."

Ngoài ý muốn gặp nhau cùng trò chuyện rất nhanh liền tạm thời kết thúc.

Lê Vu An không khỏi vui mừng trong lòng, thừa dịp ngồi xuống lại liếc qua Yến Sầm, Bạc Việt Minh và Bùi Ý ngồi ở bàn khác, lòng bàn tay gần như muốn đem một góc của menu vuốt ra hoa.

"..."

Lê Vu An nhìn như trầm mặc, nhưng nội tâm lại hiện ra hưng phấn nho nhỏ.

May mắn hôm qua thừa dịp trước sinh nhật, y đã thay đổi màu tóc và mặc một chiếc áo len mới, hình tượng như vậy cuối cùng không đến mức quá chật vật trước mặt Yến Sầm.

Hơn nữa, y còn nhận được lời chúc mừng sinh nhật của Yến Sầm? tại sao lại có cảm giác mình giống như đang nằm mơ?

"Tiểu An, đang nghĩ gì vậy? menu sắp bị con phá hỏng rồi kìa." An Dương đối diện lên tiếng, dường như phát giác được gì đó, ánh mắt chuyển hướng.

Lê Vu An hoàn hồn, "Không, mẹ, mẹ thích ăn gì? con..."

An Dương thấp giọng đánh gãy lời che giấu của y: " Con thích cậu ta?"

"..."

Lê Vu An khẽ giật mình, mặt mày lãnh đạm bỗng nhiên xuất một tia mất tự nhiên, y như có có như không lật qua hai trang: "Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? con, con không có..."

An Dương uống một hớp nước, thay đổi lí do thoái thác: " Người kia tên Yến Sầm, con giống như rất để bụng cậu ta."

Lê Vu An phủ nhận: "Thật sự không có."

An Dương cười không ra tiếng, chắc như đinh đóng cột: " Không ai hiểu con bằng mẹ, mẹ còn không hiểu rõ tính tình của con sao? Không phải một năm hai năm rồi đi?"

"Lúc trước con không tham gia cuộc thi kia, mục đích ban đầu có phải là cũng là vì cậu ta? mẹ nhớ rõ cậu ta hình như là người đứng đầu trong cuộc thi đó."

Ánh mắt Lê Vu An càng không dám nhì An Dương, cố gắng nói sang chuyện khác: "Mẹ, con không tham gia trận chung kết cuối cùng, sao mẹ còn thay con đi nhớ kết quả vậy."

Nhưng An Dương dường như không có ý định kết thúc ——

Bà nhẹ đặt cốc nước lên trên trên bàn, nghiêm túc nói: "Tiểu An, gia thế nhà họ Yến mẹ ít nhiều cũng hiểu rõ một chút, trước kia cũng cùng chào hỏi với người nhà bọn họ mấy lần."

"Gia thế nhà cậu ta, không phải điều mà chúng ta có thể với tới."

"..."

Lê Vu An bắt đầu lo lắng, không trả lời.

An Dương nói tiếp: "Mặc dù hiện tại hôn nhân đồng giới đã hợp pháp cũng phổ biến, nhưng con là đứa con trai duy nhất trong nhà, mẹ vẫn hi vọng con vẫn sẽ tuân theo từng quy tắc một, hiểu không?"

Nhìn như mềm mại, nhưng thực ra lại rất cứng rắn.

Lê Vu An chậm chạp ngước mắt, đưa cho An Dương một ánh mắt khẳng định: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con biết nên làm gì và không nên làm gì."

"Hơn nữa mẹ thật sự hiểu nhầm rồi, con và Yến Sầm không có quan hệ gì."

Lại nói, Yến Sầm làm sao lại thích được một người như cậu?

Coi như đối phương thích con trai, thì cũng phải là người có gia thế và đối xử tốt với người khác như Bùi Hoán.

"Thật sao?"

" Tất nhiên."

Lê Vu An nói rất nhanh, không biết mình đang sợ cái gì.

An Dương đến là dừng: " Con hiểu chuyện là tốt, mẹ không muốn con bị tổn thương trong chuyện này, con còn trẻ, phải phấn đấu nhiều hơn trong sự nghiệp."

Lê Vu An cố nén nói không ra lời cay đắng, y dùng tay giấu dưới bàn sờ viên kẹo mang theo trong túi, nắm chặt rồi buông ra, " Vâng, con hiểu."

An Dương thấy y nghe lời, mỉm cười ra hiệu: "Gọi món đi, hôm nay là sinh nhật của con, vậy ăn nhiều một chút."

Lê Vu An mỉm cười: " Vâng, mẹ, mẹ cũng gọi thêm món mẹ thích."

- -

Yến Sầm cố ý lựa chọn vị trí bên trong, để thỉnh thoảng ngước mắt lên, khóe mắt có thể nhìn thấy chiếc bàn cách đó không xa ——

Thân hình Lê Vu An vẫn gầy như vậy.

Cho dù mặc áo len rộng hơn vào thu đông, vẫn có thể nhìn thấy dáng người gầy gò, người này không thích ăn cơm sao?

Đối diện truyền đến tiếng nói chuyện của Bạc Việt Minh và Bùi Ý, Yến Sầm bình tĩnh dời tầm mắt đi, khóe miệng nở nụ cười bất đắc dĩ lại sợ hãi, hắn gần đây mới biết được ——

Thị lực của Bạc Việt Minh đã trở lại bình thường, nhưng do mối quan hệ gia đình tương đối phức tạp nên chỉ có thể tiếp tục ngụy trang.

Về phần Bùi tiểu thiếu gia Bùi Ý mà mọi người gọi là " ngu ngốc " chỉ là giả vờ thôi, thực ra cậu ấy là một người rất thông minh.

Nói đến đây cặp phu phu giỏi ngụy trang lâu như vậy, mà còn có thể nhìn vừa ý lẫn nhau.

Lúc nãy nói mời khách đến ăn cơm, còn không bằng hai người bọn họ đến đây để phát thức cơm chó.

"Bên kia sao chỉ còn lại một mình Lê Viên vậy?" Bùi Ý đột nhiên hỏi, trong giọng nói có chút khẩn trương không thể giải thích.

Lê Viên?

Là chỉ Lê Vu An sao? Xưng hô này khá đặc biệt.

Yến Sầm nghĩ thầm, trả lời một cách tự nhiên: "Tiểu Lê Tổng vừa gọi phục vụ đưa Lê phu nhân đến phòng vệ sinh, một mình cậu ấy ngồi ở ghế gần mười phút."

Bạc Việt Minh và Bùi Ý ngồi chung một chỗ nghe thấy câu trả lời của hắn, ý tứ sâu xa trả lời: "Xem ra không chỉ Bùi Ý, ngay cả tâm tư của cậu cũng không đặt trên bàn ăn chúng ta ha?"

Yến Sầm uống một ngụm nước ấm, không phủ nhận.

Ba người còn chưa kịp nói thêm mấy lời, một cô phục vụ vội vàng chạy từ hành lang trở về: "Lê tiên sinh, không ổn rồi!"

Bùi Ý và hai người nghe thấy âm thanh này, không hẹn mà cùng rời mắt đi.

Lê Vu An ngồi chéo sau lưng bỗng nhiên đứng dậy: "sao vậy?"

Cô phục vụ còn chưa kịp thở lấy hơi, liền chọn điểm mấu chốt nói: "Cô An đột nhiên chạy lên phòng tiệc sinh nhật trên lầu, tôi căn bản không ngăn cản được, hiện tại bà ấy đang gây rắc rối với các vị khách trong phòng tiệc!"

Gây rắc rối?

Đang êm đẹp, tại sao lại xảy ra chuyện?

Lê Vu An vừa nghe được câu nói "bất thường" của An Dương, lập tức lao tới.

Khi chạy tới phòng tiệc trên tầng, quản lý khách sạn túm lấy An Dương, muốn kéo bà ra khỏi sảnh.

An Dương giãy dụa phá lệ đến lợi hại, tóc tai lộn xộn, vẫn đang cố hết sức gào thét: " Tôi không đi! ông thả tôi ra! tôi! tôi không đi!"

Thanh âm này rơi vào trong tai người khác, có lẽ là gây náo loạn, nhưng rơi vào trong tai Lê Vu An, rõ ràng là đối phương có dấu hiệu phát bệnh!

Lê Vu An không quan tâm đến phản ứng của mọi người có mặt, chạy tới, hét lên ngăn cản: " Ông làm gì vậy! Buông bà ấy ra!"

Người quản lí vẫn kéo tay bà đột nhiên đứng sững lại, ngay trong nháy mắt ——

An Dương đột nhiên động kinh mà khiến cho lực sức lực toàn thân đem y hung hăng đẩy ra, mình ngược lại đụng vào bàn tháp rượu!

Mấy chục tầng tháp rượu nháy mắt đổ xuống.

"Mẹ, cẩn thận!"

Lê Vu An không quan tâm mình sẽ bị thương, toàn bộ cơ thể gần như bảo vệ An Dương.

Tiếng ly rượu vỡ vụn che ngập bầu trời, những mảnh thủy tinh vỡ vụn trên sàn trộn lẫn với rượu đỏ sậm, ngay cả những chiếc bánh ngọt bên hông tháp rượu cũng bị hư hỏng.

Lê Vu An che chở An Dương ngã thẳng xuống đất, trên chiếc áo len màu trắng gạo thấm không ít màu đỏ sậm của rượu, vừa lạnh vừa đau.

An Dương được bảo vệ, thở gấp và hoảng loạn, rõ ràng là đang sợ hãi cảnh tượng trước mắt.

Lê Vu An không lo Bùi Ý có đuổi kịp không, càng không lo được bản thân mình đang chật vật dường nào, một lòng mà tập trung vào An Dương.

"Mẹ, mẹ thế nào rồi? mẹ có bị thương không? mẹ đừng sợ, chúng ta đứng dậy trước đã."

"Tiểu An, mẹ, mẹ không phải cố ý."

"Con biết, mẹ, có con ở đây, sẽ không có chuyện gì, không ai dám ức hiếp mẹ."

"..."

An Dương bị hàng loạt tiếng cốc vỡ làm cho hoảng sợ, ngơ ngác để Lê Vu An đỡ mình dậy.

Bữa tiệc sinh nhật được chuẩn bị kỹ càng đã bị phá hỏng hoàn toàn, Đặng Tú Á làm người chủ trì không thể chịu nổi chạy tới quát lớn: "Mẹ con các ngươi cố ý làm sao? Chạy đến bữa tiệc sinh nhật con trai tôi rồi phát điên!"

Ở bên cạnh tiếng nghị luận sôi nổi.

"Đúng thế, đột nhiên chạy tới phá hỏng tiệc sinh nhật của người khác, không phải tinh thần Lê phu nhân không bình thường sao?"

"Cái này còn phải nói sao? Người trong nhà cũng không coi trọng, sao có thể dung túng cho loại người này chạy tới gây sự."

Lê Vu An không dám phản bác một câu, chỉ là kiên định đem An Dương bảo vệ ở phía sau mình.

Đây không phải là lần đầu tiên đối phương phát bệnh gây rắc rối, có lẽ cũng không phải lần cuối cùng, nhưng ngoài bất lực thì biết phải làm sao?

Đối phương là mẹ ruột của mình, sinh dưỡng chi ân, y sao có không thể không quản.

Lê Vu An yên lặng tiếp thu chán ghét và khinh thường của mọi người chung quanh, cúi đầu xin lỗi: "Bùi phu nhân, thực sự xin lỗi, hôm nay tạo ra tổn thất, tôi nhất định sẽ bồi thường toàn bộ cho mấy người."

"Bồi? mày bồi thường nổi sao?"

"Mày có biết tao đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư cho bữa tiệc sinh nhật của Tểu Hoán không? Có biết tao bỏ ra bao nhiêu công sức không?"

"Mày làm con trai bà ta có bao nhiêu thất bại? Mới khiến cho mẹ mày nhớ nhung con trai của người khác đến vậy?"

Đặng Tú Á đúng lý không tha người, mỗi một câu đều hóa thành lưỡi dao, đâm thật mạnh vào trái tim Lê Vu An.

Y nhìn quanh phòng tiệc cao cấp này, cảm thấy có chút bất lực, nhưng y phải ép mình giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt.

Ngay lúc Lê Vu An đang vắt óc tìm lời xin lỗi và phương án bồi thường thì một giọng nói khác vang lên.

"Bùi phu nhân, chuyện đã xảy ra rồi, thay vì tranh cãi đúng sai ở đây, không bằng tìm cách giải quyết trước đi?"

"..."

Lê Vu An liếc nhìn Yến Sâm đang tiến tới, trong nháy mắt cảm thấy máu dâng lên, y đã trở thành trò cười của mọi người.

Yến Sầm đến khi nào? đã thấy bao nhiêu thứ rồi? đã nghe được bao nhiêu nội dung?

Lê Vu An ước gì mình có thể trực tiếp mang theo An Dương rời khỏi nơi này, y không muốn xấu hổ trước mặt đối phương, một chút cũng không!

Nhưng đôi chân y vẫn đứng yên tại chỗ, mặc cho xấu hổ luống cuống nhiều lần dày vò.

"Tôi đã nhờ nhân viên khách sạn giúp sắp xếp lại phòng tiệc bên cạnh."

Yến Sầm đứng bên cạnh đưa ra lý do thích hợp, dùng giọng điệu ôn hòa nói: "Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của cậu Bùi, khách đến đông như vậy, không nên làm mọi người mất vui."

Đối diện Bùi Hoán phát giác Yến Sầm lời nói chỗ sâu đối Lê Vu An giữ gìn, lại nghĩ tới hồi trước Yến Sầm đối với mình lãnh đạm, cửa ra ngữ điệu vi diệu.

"Mẹ, Lê tiên sinh cũng không phải cố ý, chúng ta cứ dựa theo ý của học trưởng đi, chúng ta cũng đừng để tất cả mọi người đi theo không vui."

" Học trưởng, em nhận lòng tốt của anh, cảm ơn."

Yến Sầm hơi cau mày khi nghe thấy âm thanh "học trưởng", trong mắt nhiều ra một tia lạnh lùng tìm tòi nghiên cứu.

Trong đám người không biết là ai thấp giọng quở trách một câu: "Nhìn xem, hào môn và một gia đình nhỏ tóm lại là có khác biệt, cô nhi quả mẫu đúng là không coi ai ra gì."

Lại có một người khác thừa dịp thổi phồng: "Đúng vậy a, Bùi thiếu gia năng lực xuất chúng, tính tình thân thiện, cũng không phải ai cũng có thể sinh ra, nói cho cùng vẫn là Bùi phu nhân có phúc lớn."

"Ôi chao, người với người có thể sinh đứa nhỏ, tại sao lại khác biệt lớn như vậy chứ."

"..."

Lê Vu An im lặng nghe những lời này, cố ý lùi lại nửa bước, tận lực cách xa Yến Sầm.

Thế nhưng nhà dột còn gặp mưa, thật vất vả An Dương mới bình tĩnh trở lại không biết là nghe được cái gì không nên nghe, cảm xúc lại một lần nữa mất khống chế!

Bà đẩy ra Lê Vu An ra, đi vọt tới trước mặt Đặng Tú Á, giống như tận thế mà gào thét, tuyên bố ——

" Mấy người thì biết cái gì! Bùi Hoán là con của tôi! thằng bé mới là con của tôi!"

"Ôm sai! ngay từ đầu chúng ta đã ôm sai!"

"25 năm trước, bệnh viện Phụ sản Tư nhân Malia, ngày 16 tháng 11, ngày đó sản phụ chỉ có hai chúng ta! hai đứa bé trước sau chỉ kém mười phút đồng hồ!"

Lốp bốp lời nói đập xuống, hiện trường lặng ngắt như tờ.

Lê Vu An mặt mày hiện lên kinh ngạc, liền vội vàng tiến lên ngăn lại: "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? mẹ mệt rồi đúng không, chúng ta về nhà được không?"

An Dương đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không để ý đến lời khuyên can, bà dùng sức nắm lấy tay Lê Vu An, đẩy ngã y trước mặt vợ chồng Bùi thị.

"Đây, tôi trả lại con trai cho mấy người, mấy người trả con trai lại cho tôi!"

Nói xong, bà tựa như là ném rác, trực tiếp hất ra tay Lê Vu An ra, ngược lại không hề chớp mắt mà nhìn Bùi Hoán cũng đang khiếp sợ.

"..."

Tay Lê Vu An ngưng giữa không trung, chỗ cổ tay vẫn còn vết đỏ do lực quá mạnh của An Dương.

Y nhìn chằm chằm An Dương vừa quen thuộc vừa xa lạ được gọi là " mẹ " trước mắt, bức tường y xây dựng trong lòng đang dần sụp đổ.

Những ngày sống chung đụng từng li từng tí trong bốn năm nhanh chóng lướt qua trong đầu y, cho y xâu chuỗi lại một thứ vô cùng sống động, đau nhức không thể át được chân tướng.

Không đợi Lê Vu An kịp phản ứng, Đặng Tú Á vẫn còn đang tức giận đột nhiên tiến về phía trước nửa bước, đột nhiên kéo tay áo len rộng thùng thình lên ——

Có một vết bớt nhỏ trên khuỷu tay của Lê Vu An!

"Trời ơi!"

Đặng Tú Á một hơi không nói nổi, suýt chút nữa ngã xuống.

Bùi Hoán trông thấy phản ứng của Đặng Tú Á, tim gã thắt lại: "Mẹ?"

"Không, không có khả năng."

Đặng Tú Á không dám tin tưởng lắc đầu, quay người kéo tay Bùi Hoán, sợ con trai bảo bối của mình bị người khác đoạt đi: "Tiểu Hoán là con trai của tôi, sao lại có thể như vậy?"

"Bảo vệ đâu hết rồi! Quản lý đâu!"

" Mang mụ đàn bà điên và con trai bà ta đều đuổi hết ra ngoài cho tôi!"

Ánh mắt An Dương gắt gao nhìn chăm chú vào Bùi Hoán, nước mắt rơi thành chuỗi thành chuỗi: " Đúng hay không đúng, mấy người đi giám định quan hệ mẹ con là biết!"

Về sau khi biết được sự thật, bà đã từng vô số lần nói với mình, sai thì sai, coi như tất cả đều chưa từng xảy ra, cho dù có thay thế đứa trẻ, chồng bà nhìn không thấy, không cứu về được!

Nhưng chỉ hôm nay bà mới hiểu ——

Trơ mắt nhìn con ruột mình không nhận được nhau? Có thể nhịn được lần thứ nhất, cũng không thể nhịn lần thứ hai!

Nghĩ đến đây, An Dương càng ngày càng nắm lấy chặt tay Bùi Hoán, cố gắng lợi dụng những cơ hội gặp gỡ trước đây mà bà cố ý tạo ra để khơi dậy sự tán thành của đối phương.

Mà Đặng Tú Á cũng gắt gao che chở Bùi Hoán, cố gắng không để An Dương tới gần, sợ con trai bảo bối của mình sẽ biến mất.

Đám người ở đây ăn dưa tròng mắt đều muốn rơi hết ra, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn hai người đang giằng co.

Phải biết, rõ ràng người gặp chuyện không chỉ có một mình Bùi Hoán, nhưng bây giờ người sáng suốt cũng nhìn ra được, Lê Vu An mới là người không hề được coi trọng chút nào!

Đứa nhỏ này có bao nhiêu kém cỏi, tại sao ba mẹ lại không lấy không có một ai thích?

"..."

Những ánh mắt kinh ngạc, khinh thường hoặc thương cảm từ mọi phía truyền đến, nhưng Lê Vu An không có thời gian để ý.

Y nhìn vở kịch hoang đường trước mắt, yên lặng xắn ống tay áo mình xuống, thậm chí còn nảy ra một ý tưởng không phù hợp.

Muốn có hơi ấm là xấu sao? Y lạnh...lạnh quá.

Người tự cho là mẹ ruột lại tùy ý đặt tôn nghiêm của y xuống chà đạp, người được gọi là "mẹ đẻ" tránh y chỉ sợ còn không kịp, hai người đem tất cả yêu thương đặt trên người Bùi Hoán.

Nếu cuộc sống với Bùi Hoán là một trận so sánh, mà y từ đầu đến cuối đều bị vứt bỏ, y có thể tự mình hiểu lấy, nếu mình không rời đi sẽ làm cho người chán ghét.

"Mấy người tiếp tục đi, tôi đi trước."

Lê Vu An vô tri vô giác vứt xuống một câu nhưng khi quay người lại, lại bắt gặp ánh mắt của Yến Sầm.

Lúc này trái tim đang chết lặng đột nhiên vỡ ra tạo thành một vết thương sâu không lường được, đau đến mức Lê Vu An gần như muốn khom lưng ngất xỉu trên mặt đất.

Một lượng lớn hơi ấm nhanh chóng tràn ngập trong mắt y, Lê Vu An vội vàng cúi đầu che lại, nhưng sau đó nhìn thấy quần áo của mình bị rượu đỏ làm hỏng, rốt cục nhịn không được phát ra một tiếng cười đắng chát.

Cái gì là không xứng?

Cái gì là không đúng lúc?

Là cái này ư.

Y luôn chật vật ở trước mặt Yến Sầm, mất mặt, không có một lần ngoại lệ, y thậm chí còn không được chúc phúc hay quan tâm trong ngày sinh nhật của mình.

Y không xứng được yêu.

Bình Luận