hoàng đế của ta - nhất lê
Hôm ấy ta đứng ôm bụng ngóng trông ở cửa cung, nhìn khắp hoa viên phồn hoa như gấm.
Khi huynh trưởng ta xuất hiện trong bộ áo vải nhưng khí chất hào hoa phong nhã vẫn không thay đổi, những giọt nước mắt tích tụ trong hai năm qua cuối cùng cũng rơi xuống.
“Ca ca…”
Đây là từ rõ ràng nhất ta nói kể từ khi trông thấy huynh trưởng, còn lại chỉ là tiếng nghẹn ngào nghe không rõ.
Huynh trưởng xoa đầu ta, nói tiểu muội của Tề gia cuối cùng cũng trưởng thành, sắp làm mẫu thân rồi.
Ta chỉ khóc chứ không thể nói được gì. Huynh trưởng vừa vỗ lưng ta vừa kể từng chuyện vui trong nhà cho ta nghe. Sức khoẻ của cha mẹ không đáng ngại, công việc thêu thùa của nhị tỷ cũng phát triển, đại tẩu còn sinh cho ta thêm một đứa cháu…
Ta nghe xong càng khóc to hơn.
Ta rất hối hận. Ta không nên chỉ biết khóc, ta còn chưa nhìn kỹ tướng mạo bây giờ của huynh trưởng. Ta vẫn chưa thể nói mấy câu mà huynh trưởng đã bước ra khỏi cửa cung, một lần nữa khoác áo giáp xông vào chiến trường ngập tràn khói lửa.
Mà thánh chỉ của Hoàng thượng cũng truyền đến viện ta vào buổi chiều, phong Tề Thương, trưởng tử Tề gia làm Chinh Bắc tướng quân, dẫn binh đến phương bắc. Tề Âm, nữ nhi thứ ba của Tề gia dịu dàng hiền thục, phong làm Dung hoa.
Đêm đó Hoàng thượng đến cung của ta, lần đầu tiên không ném chăn xuống đất, cũng không bắt ta chịu tội mà chỉ lẳng lặng nằm bên cạnh. Hắn nghe ta khóc nức nở cả một đêm, may mà vẫn có lòng nhét cho ta một góc chăn.
Bây giờ ta vác cái bụng to đi lại trong cung, tuy vị phân vẫn thấp như cũ nhưng ánh mắt căm hận của phi tần trong cung đều tan thành mây khói, chuyển sang ánh mắt kính cẩn trầm mặc.
Ta không biết vẻ kính cẩn ấy là vì đứa bé trong bụng hay là vì huynh trưởng đang liều mạng chém giết nơi tiền tuyến.
Tóm lại, những ngày tháng sau đó của ta ở trong cung cũng thuận lợi hơn chút.
Nhưng ta lại không thể vui nổi.
8.
Ta không biết đứa bé trong bụng có bao nhiêu thù với mình. Khi mới có thai, ta cứ nôn mửa không ngừng, cho đến khi miệng đầy vị đắng ngắt mới dừng lại. Ổn định được vài ngày, ta tập trung lo lắng cho huynh trưởng đang ở trên tiền tuyến. Nó lại bắt đầu đấm đá trong bụng ta, giày vò khiến ta không thể ngủ yên. Sắc mặt ta trở nên vô cùng tiều tuỵ, như Thuý Tâm nói “Củ cải nhỏ tươi mọng kiên quyết trở thành củ cải muối.”
Mà hết thảy là do vị Hoàng thượng cao cao tại thượng kia ban tặng!
Ánh mắt nhìn Hoàng thượng của ta ngày càng không thân thiện. Nhưng ta càng nhìn hắn không vừa mắt, hắn lại càng sấn tới trước mặt ta làm trò. Chiến sự ở Bắc Cảnh đã ổn định, cuộc sống của hắn dường như càng nhàn hơn. Buổi trưa dùng bữa ở cung ta xong, đến tối vẫn còn phải tới đây một chuyến nữa. Khắp cung ta đều quanh quẩn mùi Long Tiên Hương của hắn.
Nhưng ta đã không còn rảnh để quan tâm đến lòng dạ tiểu nhân của hắn. Bụng ta ngày càng lớn. Cuối cùng, khi chiếc lá còn lại của mùa thu rơi xuống, ngày ta từng hi vọng vô số lần cũng tới, ta cũng được hạ sinh đứa bé thích giày vò người khác.
Bà đỡ, thái y, y nữ chen lấn khắp Vĩnh An Cung, nhưng đứa bé cũng không phải loại lương thiện gì. Ta đau đến mức sắp ngất mà nó vẫn còn sống chết không chịu chui ra.
“Mẫu thân!”
Ta kêu khàn cả giọng. Trước mười lăm tuổi ta vẫn còn là tiểu nữ nhi được Tề gia cưng chiều. Bây giờ cũng chỉ mười bảy tuổi lại chỉ có thể chịu đựng cơn đau thấu xương, gọi trời trời không nghe, gọi mẹ mẹ không đáp.
Nhưng ta nhớ mẫu thân, ta muốn trước khi chết được gặp mẹ một lần.
“Dung hoa, Hoàng thượng nói người hãy cố dùng sức, hãy dùng sức sinh hạ hài tử. Chỉ cần người bình an sẽ cho phép Tề lão gia, Tề lão phu nhân, còn có cả con cháu Tề gia được hồi kinh!”
Thuý Tâm đầu đầy mồ hôi cầm tay ta truyền đạt từng khẩu dụ của Hoàng thượng.
Ta lập tức dùng toàn sức lực. Ta biết lòng dạ Hoàng thượng hẹp hòi, thích ghi hận và không chào đón ta. Thế nhưng từ trước đến nay hắn là người nói được làm được!
Đứa bé khóc “Oa” một tiếng vang vọng cả Vĩnh An Cung.
Ta rốt cuộc cũng thả lỏng. Tề gia ta rốt cuộc cũng có thể trở về kinh.
Khi Hoàng thượng tiến vào, trong phòng vẫn chưa thu dọn xong. Liên Nhị luống cuống tay chân vội vàng mang những đồ vật linh tinh ra ngoài, sợ vấy bẩn mắt thánh.
“Lời nói còn tính không?”
Ta dựa vào gối nhìn hắn trực tiếp ngồi bên giường, sợ hắn đổi ý. Cho dù hắn là Hoàng thượng, cho dù lời nói của hắn sức nặng ngàn cân.
“Còn tính.”
Ánh mắt hắn nhìn ta dường như còn lưu lại chút sợ hãi. Ta chớp mắt nghĩ mình nhìn lầm. Người sợ hắn đổi ý là ta mới đúng, hắn sợ cái gì chứ?
Nhưng ta chưa kịp nghĩ nhiều, nhũ mẫu đã ôm đứa bé vào phòng.
“Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng Dung hoa hạ sinh Hoàng tử.”
Ta ôm tã bọc nhũ mẫu đưa cho, vừa nhìn thoáng qua đã hơi run tay. Hoàng thượng nhanh mắt lập tức vươn tay ra ôm, trừng mắt nhìn ta.
“Ngươi làm gì đó!”
“Xấu…”
Ta nhìn Hoàng thượng, buột miệng nói. Hoàng thượng cúi đầu liếc một cái, biểu cảm trên mặt khiến ta lập tức biết được cái gọi là đồng cảm.
Nhưng hắn vẫn ôm đứa bé nhăn nheo như cũ, trong mắt tràn ngập ý cười.
Đây là đứa con đầu lòng của hắn, được hắn ban tên Giác.
9.
Năm Tân Kiến thứ ba, Giác Nhi tròn một tháng. Ta được tấn phong làm Chiêu Nghi, đứng hàng Cửu Tần. Huynh trưởng ta đại thắng ở Bắc Cảnh, Tề gia được ân xá, ít ngày nữa sẽ hồi kinh. Tề phủ hiển hách trước đây bị sụp đổ sau khi phe Thái tử thất bại nặng nề, có điều sau ba năm không ngờ lại được khôi phục một lần nữa.
Thế sự thật khó đoán.
Lúc này ta đang đứng trong cung Thái hậu chờ bị xử tội. Mặc dù ta đã sinh hạ hoàng tử nhưng vẫn chưa gánh tội trước đó đâu.
Nhưng Thái hậu cũng không xử lí ta, chỉ lạnh lùng khiển trách hai câu để ta kiểm điểm lại hành vi sau này, không thể ỷ sủng mà kiêu.
Ta cảm thấy khó tin. Thường ngày Thái hậu ghét ta nhất mà giờ lại giơ cao đánh khẽ như vậy? Ta là yêu nghiệt đã đạp bàn đập chén ở thọ yến của bà, kêu gào muốn lấy đầu hay lấy mạng. Thái hậu cứ vậy bỏ qua cho ta sao? Trước kia ta thỉnh an bà không cẩn thận hắt xì mấy cái mà còn bắt ta chép phạt “Nữ giới” mấy lần, bây giờ quở trách vài câu là xong sao?
Ta mang một bụng nghi hoặc rụt rè từ cung Thái hậu trở về Vĩnh An Cung, sợ Thái hậu sau lưng lại đột nhiên tung ra một sát chiêu khiến ta không kịp trở tay.
“Chiêu nghi hạ sinh hoàng tử, có công với hoàng thất. Huynh trưởng lại đại thắng nơi biên cảnh, có công với xã tắc. Thái hậu nương nương sao nỡ trách phạt công thần?”
Liên Nhị vừa đưa ta một khay táo đỏ mọng, vừa an ủi để ta khuây khoả.
Có công?
Ta ăn quả táo ngọt lịm, nhìn tuyết đầu mùa bay bay trên trời. Tề gia ta đang là tội thần, từ bao giờ lại trở thành công thần? Cái thở dài của phụ thân và giọt nước mắt của mẫu thân vẫn còn nguyên trong trí nhớ ta. Thời điểm ta cho rằng Tề gia chỉ định xoay sở trong vô vọng, bất tri bất giác vậy mà lại thành công thần?
Đây là ông trời đang thương Tề gia ta sao?
“Chiêu nghi, Hoàng thượng tới.”
Thuý Tâm thông báo một tiếng rồi mỉm cười cùng Liên Nhị lui ra.
Là tên Hoàng thượng khiến người ta chán ghét sao?
Ta ngoái đầu nhìn dáng người tiêu sái của Hoàng thượng. Bộ thường phục màu bạc lại làm nổi bật vẻ ôn nhu như ngọc của hắn. Trong lòng ta mơ hồ nổi lên một ý nghĩ to gan, nhưng suy nghĩ này quá mức kinh thiên động địa. Ta lúc này quyết định dập tắt ngọn lửa nhen nhóm trong lòng. Thế nhưng ngọn lửa càng lớn hơn, thiêu đốt khiến ta ngứa ngáy, mặt mũi xoắt xuýt nhìn chằm chằm Hoàng thượng.
Hoàng thượng bị ta nhìn chăm chú đến dựng tóc gáy: “Ngươi lại có ý gì xấu xa?”
Ta nuốt một ngụm nước bọt, lặng yên tiến đến trước mặt Hoàng thượng, nghĩ làm sao để biểu đạt suy nghĩ trong lòng thật trôi chảy.
“Bệ hạ, có phải ngài không thích ta hay không?”
Biểu cảm trên mặt Hoàng thượng đông cứng lại, sau khi biết rõ bản thân không nghe nhầm mới ghé vào tai ta, thấp giọng nói:
“Trẫm thích ngươi làm gì? Trẫm thích ngươi dạy bọn trẻ kia hát “Đầu Ninh Vương giống bóng cỏ” từ đầu phố đến cuối ngõ sao?”
Hắn nói xong đạp cửa rời đi, để lại cho ta bóng lưng khó nắm bắt.
Nửa quả táo ăn dở trên tay ta lăn lông lốc trên mặt đất.
10.
Ta có cảm giác nguy hiểm rình rập. Ta không ngờ sự tích ở dân gian năm ấy tận tâm nghĩ cho Thái tử tỷ phu lại trở thành hòn đá tự đập vào chân mình.
Quá âm hiểm, quá âm hiểm rồi. Khó trách năm ấy binh lính phe Thái tử đổ rạp như núi, uổng công ta còn nghĩ là do Tiên hoàng quá yêu chiều. Bây giờ mới hiểu sự công kích của Ninh Vương nhằm vào phe Thái tử tinh vi và khủng bố đến mức độ nào!
Năm đó ta cũng chỉ mới mười hai tuổi, hắn lại cho người để mắt tới ta?
Nghĩ đến chuyện mình từng tận tâm soạn nhạc chửi bới Ninh Vương, lúc này ta ngày càng thấy trời đất rung chuyển.
Lòng dạ của tên cẩu Hoàng thượng này cực nham hiểm. Sau khi ta sinh Giác Nhi hắn cũng dừng lại vài ngày. Mục đích để ta lầm tưởng năm đó đã tát nhầm người tình, hắn khuất phục trước khí thế uy vũ bất khuất của ta, vì ngại nên hắn mới hành xử sai lầm như vậy. Ta hoàn toàn quên mất những việc làm thất đức của hắn lúc trước. Hiện giờ mọi chuyện như đang tái hiện lại trong đầu, nhớ đến câu ta hỏi hắn hôm ấy liền cảm thấy da mặt trở nên đau rát, đúng là tự chuốc lấy xấu hổ.
Vậy hắn cho phép Tề gia hồi kinh là đang tính toán điều gì. Huynh trưởng ta sau khi thắng trận vẫn phụng mệnh canh phòng Bắc Cảnh, hắn đừng trở mặt vô tình nhé? Chẳng lẽ hai chữ “có công” còn chưa bớt nóng đã lại biến thành hai chữ “có tội” lạnh lùng chăng?
Suy tư quá mức trong vòng hai ba ngày như vậy, khuôn mặt tròn trịa của ta nhanh chóng gầy đi trông thấy.
“Chiêu nghi, bệ hạ nói chỉ cần người biên soạn ca khúc tán dương bệ hạ thì sẽ không bị truy cứu những chuyện hoang đường ngày trước nữa.”
Cuối cùng, vào thời khắc ta âu sầu đến nỗi không ăn nổi cánh gà, Tiểu Hạ Tử hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng bỗng nhiên tới truyền khẩu dụ của Hoàng thượng. Đôi mắt u ám suốt bốn ngày của ta cuối cùng cũng trong veo trở lại.
Những cái khác thì không nói, bàn về những bài dân ca trên phố thì ta cũng được xem là chuyên gia. Ta đã có thể bố trí bài hát về Ninh Vương từ đầu phố đến cuối ngõ thì dĩ nhiên cũng từng từ cuối ngõ đến đầu phố khen ngợi Thái tử tỷ phu của ta. Bây giờ ta lại dùng những ca khúc ca tụng Thái tử trước đây để khen Hoàng thượng, buộc tiểu cung nữ và tiểu thái giám trong cung ta đọc trôi chảy.
Ngày thứ năm, khi tên cẩu Hoàng thượng lạnh lùng kiêu ngạo bước vào trong cung ta, từ cửa cung đến tận nội điện đều đều vang lên tiếng ca tụng đương kim thánh thượng nhân đức độ lượng, danh tiếng hiển hách. Cộng thêm bữa trưa hôm ấy ta cực kỳ nghe lời dâng lên cho hắn món cánh gà ta yêu thích nhất, cuối cùng mới được uống thuốc an thần mà ta ngày đêm mong mỏi.
Hoàng thượng tỉ mẩn thưởng thức cánh gà, ung dung nhìn ta rồi nói, hắn trăm công ngàn việc nên lười hao tâm tổn trí so đo với ta, càng lười làm liên luỵ đến Tề gia.
Ta nhìn cái nhếch mép của Hoàng thượng, trải nghiệm sâu sắc cái gì gọi là tiểu nhân đắc chí.
Bình Luận