hoàng đế của ta - nhất lê
Chương 4
11.
Cuối xuân, đầu hè, ta đã một đêm chưa ngủ. Sang ngày thứ hai cẩn thận bảo Thuý Tâm trang điểm thật đẹp cho mình. Trong gương đồng là dung nhan kiều mị của nữ tử mười tám tuổi, mất đi vẻ ngây ngô lúc mới vào cung của năm mười lăm tuổi.
Ta đã tự dặn đi dặn lại, không được khóc, không được khóc.
Nhưng khi gương mặt đã luẩn quẩn trong giấc mơ của ta vô số lần xuất hiện, mang theo giọng nói già nua đục ngầu, quỳ xuống gọi ta một tiếng “Chiêu nghi”, nước mắt của ta lại rơi không ngừng.
Ta không còn là “A Âm” chỉ biết vùi vào ngực họ nũng nịu nữa. Lúc này họ cũng không thể bảo vệ ta chu toàn để ta mặc sức làm loạn nữa. Nhưng dù có quan hệ như thế nào, họ vẫn là người thương yêu ta nhất, nhìn ta rồi nói thương ta phải chịu khổ.
Ba năm, ta cuối cùng cũng có thể gọi một tiếng phụ thân, kêu một tiếng mẫu thân.
Ta vẫn chưa thoát ra khỏi niềm vui to lớn này, một tiếng “Bệ hạ giá lâm” lại khiến tim ta phát run.
Hoàng thượng đến lúc này làm gì?
Phụ thân của ta dập đầu bái lạy rất lâu chưa đứng lên. Cái vái này là để xoá bỏ màn đối chọi gay gắt mấy năm qua, là sự cảm kích hoàng ân. Càng là tấm lòng cuối cùng của bậc làm cha dành cho đứa con gái bé bỏng một thân một mình trong cung. Tề gia đã không còn là phủ tướng quyền thế ngập trời nữa. Phía sau ta không có sự chống lưng của gia tộc, chỉ có thể dựa vào hoàng ân mà thôi.
Nhưng phụ thân đã rời kinh ba năm, nào có biết thù oán sâu đậm của ta và Hoàng thượng. Cho dù ông ấy đưa cả già trẻ trong Tề gia tới quỳ trên nền Vĩnh An Cung thì Hoàng thượng cũng không thể từ tiểu nhân tâm cơ trở thành chính nhân quân tử.
Ta ôm Giác Nhi gian nan đỡ phụ thân dậy.
Thế nhưng Hoàng thượng lại đi trước một bước, khách khí ban thưởng ghế ngồi cho phụ thân. Hắn nắm tay ta, ôn hoà nói:
“Tề lão yên tâm. A Âm vất vả hạ sinh dòng dõi cho Hoàng gia ta. Trẫm sẽ yêu thương và bảo vệ nàng. Chuyện cũ năm xưa đã qua, bây giờ trẫm còn phải trông cậy Tề Thương tướng quân bảo vệ giang sơn thay trẫm.”
Đây còn ngọt ngào hơn cả lời nói của công tử thâm tình ta xem được trong thoại bản.
Ta cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà ta trong miệng hắn từ “Ê”, “Này” trở thành “A Âm” dịu dàng quyến luyến. Ta càng không biết “Tự sẽ yêu thương và bảo vệ” của hắn có phải sau này khi ném cho ta cái chăn cũng sẽ thưởng cho thêm cái gối hay không. Về phần huynh trưởng, ta biết hắn cứ chần chừ không triệu huynh trưởng khải hoàn về kinh là đang có mưu đồ khác!
Ta cẩn thận đánh giá vị đế vương trông có vẻ khí chất bất phàm này từ trên xuống dưới, trong lòng càng cảm thấy lời hắn nói vốn không có ý gì tốt.
Nhưng trong mắt phụ thân ta lại đầy giọt nước mắt nóng hổi, liên tục run rẩy khấu tạ. Khi rời cung, ông cầm tay ta, liên tục cảm thấy Hoàng thượng nhân đức, căn dặn ta phải trân trọng những gì, nuối tiếc những gì, chớ làm xằng bậy như hồi nhỏ cô phụ sự ân sủng của Hoàng thượng.
Vì tên Hoàng thượng châm ngòi ly gián, lần đầu tiên trong mười tám năm qua Tề Âm ta cảm nhận được sự cô đơn và bất lực trong tình cảm gia đình. Ta tức giận quay đầu nhìn Hoàng thượng, vừa hay lại trông thấy ý cười tự cho mình là đúng của hắn còn chưa tiêu tan.
12.
May mắn trong số người thân của ta vẫn còn người mà Hoàng thượng không mê hoặc được, đó chính là Giác Nhi.
Sau khi Giác Nhi đầy tháng đã thay đổi dáng vẻ nhăn nhúm trước kia, quẫy mình biến thành một bé con trắng mũm mĩm. Dáng vẻ dễ thương ấy thật sự làm tan chảy trái tim ta, khiến cuộc sống ta tươi đẹp hơn. Chút tội khi trước thằng bé hành hạ ta cũng không là gì cả. Bây giờ hễ thằng bé cười một cái, ta cũng nguyện lao vào núi đao biển lửa vì nó.
Điều càng quan trọng hơn là, Giác Nhi nhà ta chưa từng e ngại uy thế của phụ hoàng thằng bé, có suy nghĩ đen tối giống y hệt mẫu thân.
Thời điểm Giác Nhi vừa biết bò, ta và tên Hoàng thượng tiểu nhân kia sẽ phân ra đứng hai bên, thằng bé sẽ đến thẳng phía ta không chút do dự. Thời điểm Giác Nhi bi bô biết nói, ta cùng Hoàng thượng sẽ liều mạng tranh giành đứng trước mặt thằng bé để dạy nói “Phụ hoàng”, “Mẫu phi”. Thời điểm Giác Nhi bắt đầu tập tễnh đi, ta cùng Hoàng thượng chen trước mặt thằng bé vội vã đưa tay ra che chở, nếu nó té ngã cũng đều ngã vào lòng ta.
Giác Nhi ngày càng lớn, cũng ngày càng thiên vị ta hơn. Ta có thể không yêu thằng bé sao, ta quá yêu nó mất rồi!
Nhưng Hoàng thượng không được mãn nguyện như ta. Nhớ năm đó ta kinh ngạc suýt chút nữa đánh rơi thằng bé, là Hoàng thượng đã dùng tay giữ được. Bây giờ Giác Nhi lại không hề niệm tình ngày đó phụ hoàng ôm nó. Mỗi lần Hoàng thượng hận đến nghiến răng cũng chỉ có thể bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Giác Nhi mấy lần mà không thể phát tác.
“Ngài đừng vần vò mặt Giác Nhi nữa.”
Ta ôm Giác Nhi đang ngủ say sưa, hất bàn tay muốn làm điều ác của Hoàng thượng.
“Trẫm vần vò? Trẫm đang nghiêm túc bóp!”
Hoàng thượng lại bóp mặt Giác Nhi thêm hai lần nữa, lạnh lùng trùm chăn quay lưng về phía ta.
“Con trai không ngoan, trẫm muốn một đứa con gái.”
Năm Tân Kiến thứ tư, Giác Nhi hơn một tuổi. Hoàng thượng nói hắn muốn có con gái.
Nhưng hậu cung có nhiều phi tần như thế, không có lý gì để ta nhất định phải sinh con gái.
Mắt thấy số lần Hoàng thượng ngủ lại Vĩnh An Cung ngày càng nhiều, thời gian ta bầu bạn với Giác Nhi ngày càng ít, những bất mãn trong lòng ta cũng ngày càng nhiều lên.
Hôm ấy trời trong gió nhẹ, vừa nhìn liền biết là một ngày đẹp trời.
Mặt trời vừa lặn xuống phía tây, ta căng thẳng không biết Hoàng thượng sẽ xuất hiện vào lúc nào. Ta thơm khuôn mặt nhỏ nhắn của Giác Nhi, nước mắt lưng tròng để nhũ mẫu bế đi, lại trông thấy Tiểu Hạ Tử vội vã tiến đến bẩm:
“Chiêu nghi, hôm nay Hoàng thượng không thể tới, xin Chiêu nghi hãy tự dùng bữa tối trước.”
Không tới? Tim ta nhảy cẫng lên vì vui sướng, vội vàng bảo Tiểu Hạ Tử tỉ mỉ kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Thì ra Thái hậu cuối cùng cũng ra tay với con trai ruột của mình.
Liên tục mấy tháng, tuần có bảy ngày thì Hoàng thượng đã ở trong Vĩnh An Cung của ta đến ba, bốn ngày, một hai ngày là ở Hưng Đức điện của hắn. Nửa ngày, một ngày hoặc nửa ngày còn lại cũng sẽ thi thoảng đến ngồi một chút ở cung Hoàng hậu hay cung của tứ phi. Các phi tần trong cung đều giống như quả phụ, cơn ghen cuồng nộ thiêu đốt cả cung điện của Thái hậu. Thái hậu tức giận đập nát cả viên ngọc Như Ý mà bản thân trân quý nhất.
Hoàng thượng sau đó vội vàng chạy đến cung Thái hậu chịu tội nên bây giờ mới không thể đến giày vò cung ta.
Ta nghe xong nhất thời cũng trở nên vui vẻ. Tên Hoàng thượng tiểu nhân này cuối cùng cũng có người trị.
Sau khi Tiểu Hạ Tử lui ra, ta vô tư ôm Giác Nhi ăn một bữa thoả thích, ngủ một giấc thật ngon.
Nghe nói hôm ấy Thái hậu rất tức giận, đuổi hết những người xung quanh. Cung nhân chỉ nghe phía trong có tiếng không ngừng tranh chấp. Lúc Hoàng thượng đi ra, trên mặt âm trầm lạnh lẽo đến mức suýt đóng một tầng băng.
Từ hôm ấy trở đi, Hoàng thượng không tới Vĩnh An Cung của ta nữa. Bắt đầu từ cung của Hoàng hậu, chúng phi tần trong cung đều ngày đêm mong chờ sự ân sủng của Hoàng thượng như nước chảy.
Nhưng hoàng ân hiển nhiên lại không giống với mong đợi của họ. Hơn một tháng tiếp theo, cái lạnh của tầng băng ba thước trên mặt Hoàng thượng khiến phi tần nào trong hậu cung cũng nơm nớp lo sợ. Thái giám, cung nữ đi trên đường cũng không dám thở mạnh. Tuy đã tháng ba đầu xuân nhưng cả hoàng cung đều chìm trong ngày đông tháng chín.
Nhưng chỉ có một chốn hoa đào trong trời đông giá rét ấy, chính là Vĩnh An Cung của ta.
Hoàng thượng không đến, ta ôm Giác Nhi một tuổi rưỡi sống vui vẻ trong Vĩnh An Cung. Hôm nay làm một cái đèn, ngày mai lại buộc xích đu khiến Vĩnh An Cung náo nhiệt ngày qua ngày.
Nhưng ta lại quên mất đạo lý niềm vui dễ sinh nỗi buồn. Vào lúc ta vui vẻ quên hết tất cả, từ cung Thái hậu truyền đến ý chỉ.
13.
Buổi chiều đẹp trời bỗng đổ một trận mưa. Mùi Đàn hương tràn ngập khắp cung Thái hậu, ta thấp thỏm bước vào trong điện.
Thái hậu phất tay cho hai bên lui ra. Ta nhìn điệu bộ này cuối cùng cũng nghĩ phải chăng những ngày qua bản thân quá mức tuỳ ý, chẳng lẽ Thái hậu muốn tự trừng phạt?
Khuôn mặt của Thái hậu ẩn trong lớp Đàn hương nên ta nhìn không rõ. Bà rất lâu không nói gì khiến ta đứng ngồi không yên. Nhớ tới lời căn dặn liên tục của Thuý Tâm bảo ta phải vững vàng, ta liền cố gắng nhẫn nại đợi Thái hậu mở miệng.
Nhưng sự trầm mặc này có lâu quá không?
“Năm Hồng Gia thứ ba mươi sáu, ai gia mười tám tuổi. Sau nhiều lần khó khăn trắc trở, cuối cùng cũng được toại nguyện gả cho người thiếu niên cùng ta rong ruổi trên lưng ngựa, vừa vào phủ là chỉ sủng ái mình ta.
Thái hậu rốt cuộc cũng phá vỡ sự im lặng, giọng nói chậm rãi phiêu đãng trong làn khói của Đàn hương khiến ta cảm thấy không chân thực.
Ta nhất thời sửng sốt. Sao Thái hậu hôm nay không dạy dỗ mà lại nói chuyện cũ năm xưa với ta?
“Năm Hồng Gia thứ ba mươi tám, Ngũ vương tranh ngôi đoạt đích sao mà khốc liệt đến thế. Tiên hoàng bị giam giữ trong phủ Thái tử, ai gia cũng mất đi đứa bé ba tháng trong bụng. Trong vòng một đêm, tính khí của Tiên hoàng thay đổi chóng mặt. Từ đó hiếm khi nói chuyện, chỉ khi ở bên với ai gia mới bằng lòng thổ lộ hết tất cả tâm tư. Mùa đông ấy quá mức u ám lạnh lẽo, ai gia đến nay vẫn khó có thể quên.”
“Năm Hồng Gia thứ bốn mươi hai, ai gia sinh hạ Hoàng đế, trong mắt Tiên hoàng hiện lên tia vui mừng hiếm có.”
“Năm Hồng Gia thứ bốn mươi ba, Tiên hoàng giấu tài năm năm, cuối cùng cũng leo lên ngôi vị chí tôn. Hôm ấy, Tiên hoàng cầm tay ai gia nói tất cả đều đã qua đi, từ giờ sẽ là một quãng thời gian mới.”
“Nhưng con đường đế vương gian nan biết bao, nhiều chuyện thân bất do kỷ sao có thể bình thường. Vì sự vững chắc của giang sơn, ông ấy không thể không lập Hàn hoàng hậu, không thể không lập Thái tử, càng không thể giấu mẹ con chúng ta sau lưng. Ông ấy cố gắng hết sức làm tốt vị trí minh quân trong miệng bọn họ.”
“Thế nhưng ngay cả chút bình an cuối cùng bọn họ cũng không muốn cho ai gia. Hai nhà thông gia Hàn – Tề vọng tưởng có thể một tay che trời trên triều đình. Không còn đường lui như thế, ai gia và Tiên hoàng dùng bốn năm để nâng đỡ Hoàng đế leo lên ngôi vị đế vương.”
Ngữ khí bình thản mà nhẹ nhàng của Thái hậu khéo léo che giấu những mâu thuẫn cùng cực kia.
Ta nuốt một ngụm nước bọt, Tề gia trước kia quả thật có chút huênh hoang.
“Ai gia được sủng mười mấy năm, cùng Tiên hoàng ân ái không chút nghi ngờ. Vậy mà lại quên mất con trai của ông ấy dĩ nhiên cũng giống vậy, một khi đã có tình cảm sẽ chỉ sâu nặng với một người. Cho dù ai gia không thích tính cách hư hỏng vì được nuông chiều của ngươi, cũng từng căm hận Tề gia các người đã từng nhắm công kích vào Hoàng đế. Nhưng ai gia càng không muốn con mình cũng buồn bực không vui đi hết con đường đế vương giống phụ hoàng của nó. Nếu nó đã chung tình với ngươi, ai gia sẽ cùng nó gánh chịu những mưa gió trong tiền triều và hậu cung là được.”
Ta cuối cùng cũng thấy rõ vẻ mặt tiều tuỵ của Thái hậu, lại nghe không rõ câu nói cuối của Thái hậu có ý gì.
Chung tình với ta?
Thái hậu thấy ta mờ mịt không hiểu gì, nhịn không được đỡ trán thở dài.
“Ai gia đã gây ra tội nghiệt gì mà con trai mình lại đi thích một kẻ ngốc.”
Ta lập tức cảm thấy rất uỷ khuất, Thái hậu sao lại mắng người chứ. Sao ta lại biến thành kẻ ngốc, đây không phải oan chết ta rồi sao. Tên cẩu Hoàng thượng kia rõ ràng đã nói muốn trả thù ta, cũng không thích ta. Bây giờ Thái hậu khăng khăng nói hắn chung tình với ta, ta nào có thể không nghi hoặc.
“Ai gia biết nó thường ngày hay tranh chấp với ngươi, cũng bởi vì nó thích một cô nương mà bản thân vốn không nên thích. Nó càng sợ chọc thủng nỗi tâm tư này hơn vì cô nương nó vốn không nên thích lại không hề thích nó.”
Thái hậu nhìn ta một cách đầy ẩn ý, mặt ta đã đỏ tận mang tai.
“Bẩm Thái hậu, Hoàng thượng giá lâm.”
Giọng nói của Giai cô cô, thiếp thân của Thái hậu truyền vào từ ngoài điện.
“Xem kìa, mới nói được mấy câu đã lo lắng đến vậy, nhanh như thế đã chạy đến chỗ ai gia rồi.”
Thái hậu cười khẽ một tiếng, ta liền nhìn theo tiếng bước chân, trông thấy Hoàng thượng vội vã đạp cửa đi vào.
Dưới ánh nắng chói chang, bộ long bào trang trọng kia lại toát lên vẻ ôn hoà và ấm áp. Dù sắc mặt hắn lạnh tanh nhưng trong mắt lại khó nén vẻ gấp gáp. Hắn đi tới phía ta, phong thái tuất dật, khí chất bất phàm.
Đúng vậy. Lần đầu tiên ta thấy Hoàng thượng của ta lại có thể đẹp đến như thế.
Sau khi Hoàng thượng đưa ta ra khỏi cung Thái hậu, suốt đường đi đều vô cùng nghiêm túc.
Một là Thái hậu không hề nói cho hắn biết bà gọi ta đến có chuyện gì, khiến hắn ôm một bụng nghi hoặc. Hai là suốt dọc đường ta đều nhìn hắn không biết xấu hổ, cười một cách đầy mơ hồ. Nếu hắn còn không nghiêm túc thì sẽ luôn cảm thấy ta giống một tên lưu manh vô lại đang đùa giỡn con trai nhà lành.
Ta vô lại cũng được, ta thật sự không giấu nổi sự vui vẻ dâng lên trong lòng.
Tên Hoàng thượng mặt lạnh tim nóng hay xấu hổ này quả nhiên thích ta!
Nhưng ta còn chưa vui được bao lâu, khi cửa Vĩnh An Cung vừa mở, khắp sân đều là dây diều bay phấp phới. Bốn phía đều treo xích đu kết hoa, dưới mái hiên treo đèn lồng đỏ chót. Trong sân còn có một chiếc đèn kéo quân đẹp đẽ xoay qua xoay lại vô cùng chói mắt. Khung cảnh phồn hoa như gấm này còn náo nhiệt hơn năm ngoái vài phần. Sắc mặt Hoàng thượng lập tức lúc trắng lúc xanh.
“Những ngày trẫm không có ở đây, ngươi lại rất tự tại nhỉ.”
Ta vừa nhìn đã biết là đang nói móc trong lòng ta không có hắn, đang không vui đây mà.
Thái hậu quả nhiên không lừa ta, ta âm thầm xoa tay.
Nhưng hắn hiểu lầm rồi, cho dù trong tim ta, đầu ta, mắt ta đều là hắn thì ta cũng phải vui vẻ chứ.
“Đây, đều là cho Giác Nhi. Nó nhớ ngài nên khóc cả ngày, thiếp chỉ có thể tốn chút tâm tư dỗ dành nó. Nếu ngài đã tới thì những thứ loè loẹt này cũng không cần dùng đến nữa.”
Ta vừa quyết định đổ mọi tội lỗi lên đầu Giác Nhi thật nhanh, vừa vô cùng ghét bỏ đá cái đèn kéo quân trong sân để bày tỏ lòng chân thành của mình.
Trước mặt Hoàng thượng của ta, đèn có đẹp cỡ nào cũng đều bị lu mờ hết!
“Vậy sao?”
Ánh mắt Hoàng thượng mau chóng quét qua Giác Nhi, đã thấy đứa bé mập mạp lúc này đang cầm nửa miếng bánh ăn uống say sưa. Phụ hoàng hơn tháng không gặp của nó hiển nhiên không bằng từng hạt vừng thơm ngọt trên chiếc bánh kia.
Tại ta, đều tại ta. Tại ta không lường trước nguy hiểm để dạy nó nước mắt lưng tròng khi trông thấy phụ hoàng.
Mắt ta trông thấy sắc mặt Hoàng thượng không còn trắng xanh giao nhau nữa mà lại hiện lên đủ các sắc màu. Ta cố gắng moi ruột gan nghĩ xem nên giải thích thế nào để cứu Giác Nhi.
Có rồi!
Ta không nói hai lời liền kéo Hoàng thượng vào trong phòng.
“Ngươi làm gì thế!” Hoàng thượng bị ta kéo lảo đảo vào phòng, buồn bực nói.
“Con trai không ngoan, chúng ta sinh một đứa con gái đi!”
Ta đáp giòn tan.
Cuối xuân, đầu hè, ta đã một đêm chưa ngủ. Sang ngày thứ hai cẩn thận bảo Thuý Tâm trang điểm thật đẹp cho mình. Trong gương đồng là dung nhan kiều mị của nữ tử mười tám tuổi, mất đi vẻ ngây ngô lúc mới vào cung của năm mười lăm tuổi.
Ta đã tự dặn đi dặn lại, không được khóc, không được khóc.
Nhưng khi gương mặt đã luẩn quẩn trong giấc mơ của ta vô số lần xuất hiện, mang theo giọng nói già nua đục ngầu, quỳ xuống gọi ta một tiếng “Chiêu nghi”, nước mắt của ta lại rơi không ngừng.
Ta không còn là “A Âm” chỉ biết vùi vào ngực họ nũng nịu nữa. Lúc này họ cũng không thể bảo vệ ta chu toàn để ta mặc sức làm loạn nữa. Nhưng dù có quan hệ như thế nào, họ vẫn là người thương yêu ta nhất, nhìn ta rồi nói thương ta phải chịu khổ.
Ba năm, ta cuối cùng cũng có thể gọi một tiếng phụ thân, kêu một tiếng mẫu thân.
Ta vẫn chưa thoát ra khỏi niềm vui to lớn này, một tiếng “Bệ hạ giá lâm” lại khiến tim ta phát run.
Hoàng thượng đến lúc này làm gì?
Phụ thân của ta dập đầu bái lạy rất lâu chưa đứng lên. Cái vái này là để xoá bỏ màn đối chọi gay gắt mấy năm qua, là sự cảm kích hoàng ân. Càng là tấm lòng cuối cùng của bậc làm cha dành cho đứa con gái bé bỏng một thân một mình trong cung. Tề gia đã không còn là phủ tướng quyền thế ngập trời nữa. Phía sau ta không có sự chống lưng của gia tộc, chỉ có thể dựa vào hoàng ân mà thôi.
Nhưng phụ thân đã rời kinh ba năm, nào có biết thù oán sâu đậm của ta và Hoàng thượng. Cho dù ông ấy đưa cả già trẻ trong Tề gia tới quỳ trên nền Vĩnh An Cung thì Hoàng thượng cũng không thể từ tiểu nhân tâm cơ trở thành chính nhân quân tử.
Ta ôm Giác Nhi gian nan đỡ phụ thân dậy.
Thế nhưng Hoàng thượng lại đi trước một bước, khách khí ban thưởng ghế ngồi cho phụ thân. Hắn nắm tay ta, ôn hoà nói:
“Tề lão yên tâm. A Âm vất vả hạ sinh dòng dõi cho Hoàng gia ta. Trẫm sẽ yêu thương và bảo vệ nàng. Chuyện cũ năm xưa đã qua, bây giờ trẫm còn phải trông cậy Tề Thương tướng quân bảo vệ giang sơn thay trẫm.”
Đây còn ngọt ngào hơn cả lời nói của công tử thâm tình ta xem được trong thoại bản.
Ta cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà ta trong miệng hắn từ “Ê”, “Này” trở thành “A Âm” dịu dàng quyến luyến. Ta càng không biết “Tự sẽ yêu thương và bảo vệ” của hắn có phải sau này khi ném cho ta cái chăn cũng sẽ thưởng cho thêm cái gối hay không. Về phần huynh trưởng, ta biết hắn cứ chần chừ không triệu huynh trưởng khải hoàn về kinh là đang có mưu đồ khác!
Ta cẩn thận đánh giá vị đế vương trông có vẻ khí chất bất phàm này từ trên xuống dưới, trong lòng càng cảm thấy lời hắn nói vốn không có ý gì tốt.
Nhưng trong mắt phụ thân ta lại đầy giọt nước mắt nóng hổi, liên tục run rẩy khấu tạ. Khi rời cung, ông cầm tay ta, liên tục cảm thấy Hoàng thượng nhân đức, căn dặn ta phải trân trọng những gì, nuối tiếc những gì, chớ làm xằng bậy như hồi nhỏ cô phụ sự ân sủng của Hoàng thượng.
Vì tên Hoàng thượng châm ngòi ly gián, lần đầu tiên trong mười tám năm qua Tề Âm ta cảm nhận được sự cô đơn và bất lực trong tình cảm gia đình. Ta tức giận quay đầu nhìn Hoàng thượng, vừa hay lại trông thấy ý cười tự cho mình là đúng của hắn còn chưa tiêu tan.
12.
May mắn trong số người thân của ta vẫn còn người mà Hoàng thượng không mê hoặc được, đó chính là Giác Nhi.
Sau khi Giác Nhi đầy tháng đã thay đổi dáng vẻ nhăn nhúm trước kia, quẫy mình biến thành một bé con trắng mũm mĩm. Dáng vẻ dễ thương ấy thật sự làm tan chảy trái tim ta, khiến cuộc sống ta tươi đẹp hơn. Chút tội khi trước thằng bé hành hạ ta cũng không là gì cả. Bây giờ hễ thằng bé cười một cái, ta cũng nguyện lao vào núi đao biển lửa vì nó.
Điều càng quan trọng hơn là, Giác Nhi nhà ta chưa từng e ngại uy thế của phụ hoàng thằng bé, có suy nghĩ đen tối giống y hệt mẫu thân.
Thời điểm Giác Nhi vừa biết bò, ta và tên Hoàng thượng tiểu nhân kia sẽ phân ra đứng hai bên, thằng bé sẽ đến thẳng phía ta không chút do dự. Thời điểm Giác Nhi bi bô biết nói, ta cùng Hoàng thượng sẽ liều mạng tranh giành đứng trước mặt thằng bé để dạy nói “Phụ hoàng”, “Mẫu phi”. Thời điểm Giác Nhi bắt đầu tập tễnh đi, ta cùng Hoàng thượng chen trước mặt thằng bé vội vã đưa tay ra che chở, nếu nó té ngã cũng đều ngã vào lòng ta.
Giác Nhi ngày càng lớn, cũng ngày càng thiên vị ta hơn. Ta có thể không yêu thằng bé sao, ta quá yêu nó mất rồi!
Nhưng Hoàng thượng không được mãn nguyện như ta. Nhớ năm đó ta kinh ngạc suýt chút nữa đánh rơi thằng bé, là Hoàng thượng đã dùng tay giữ được. Bây giờ Giác Nhi lại không hề niệm tình ngày đó phụ hoàng ôm nó. Mỗi lần Hoàng thượng hận đến nghiến răng cũng chỉ có thể bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Giác Nhi mấy lần mà không thể phát tác.
“Ngài đừng vần vò mặt Giác Nhi nữa.”
Ta ôm Giác Nhi đang ngủ say sưa, hất bàn tay muốn làm điều ác của Hoàng thượng.
“Trẫm vần vò? Trẫm đang nghiêm túc bóp!”
Hoàng thượng lại bóp mặt Giác Nhi thêm hai lần nữa, lạnh lùng trùm chăn quay lưng về phía ta.
“Con trai không ngoan, trẫm muốn một đứa con gái.”
Năm Tân Kiến thứ tư, Giác Nhi hơn một tuổi. Hoàng thượng nói hắn muốn có con gái.
Nhưng hậu cung có nhiều phi tần như thế, không có lý gì để ta nhất định phải sinh con gái.
Mắt thấy số lần Hoàng thượng ngủ lại Vĩnh An Cung ngày càng nhiều, thời gian ta bầu bạn với Giác Nhi ngày càng ít, những bất mãn trong lòng ta cũng ngày càng nhiều lên.
Hôm ấy trời trong gió nhẹ, vừa nhìn liền biết là một ngày đẹp trời.
Mặt trời vừa lặn xuống phía tây, ta căng thẳng không biết Hoàng thượng sẽ xuất hiện vào lúc nào. Ta thơm khuôn mặt nhỏ nhắn của Giác Nhi, nước mắt lưng tròng để nhũ mẫu bế đi, lại trông thấy Tiểu Hạ Tử vội vã tiến đến bẩm:
“Chiêu nghi, hôm nay Hoàng thượng không thể tới, xin Chiêu nghi hãy tự dùng bữa tối trước.”
Không tới? Tim ta nhảy cẫng lên vì vui sướng, vội vàng bảo Tiểu Hạ Tử tỉ mỉ kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Thì ra Thái hậu cuối cùng cũng ra tay với con trai ruột của mình.
Liên tục mấy tháng, tuần có bảy ngày thì Hoàng thượng đã ở trong Vĩnh An Cung của ta đến ba, bốn ngày, một hai ngày là ở Hưng Đức điện của hắn. Nửa ngày, một ngày hoặc nửa ngày còn lại cũng sẽ thi thoảng đến ngồi một chút ở cung Hoàng hậu hay cung của tứ phi. Các phi tần trong cung đều giống như quả phụ, cơn ghen cuồng nộ thiêu đốt cả cung điện của Thái hậu. Thái hậu tức giận đập nát cả viên ngọc Như Ý mà bản thân trân quý nhất.
Hoàng thượng sau đó vội vàng chạy đến cung Thái hậu chịu tội nên bây giờ mới không thể đến giày vò cung ta.
Ta nghe xong nhất thời cũng trở nên vui vẻ. Tên Hoàng thượng tiểu nhân này cuối cùng cũng có người trị.
Sau khi Tiểu Hạ Tử lui ra, ta vô tư ôm Giác Nhi ăn một bữa thoả thích, ngủ một giấc thật ngon.
Nghe nói hôm ấy Thái hậu rất tức giận, đuổi hết những người xung quanh. Cung nhân chỉ nghe phía trong có tiếng không ngừng tranh chấp. Lúc Hoàng thượng đi ra, trên mặt âm trầm lạnh lẽo đến mức suýt đóng một tầng băng.
Từ hôm ấy trở đi, Hoàng thượng không tới Vĩnh An Cung của ta nữa. Bắt đầu từ cung của Hoàng hậu, chúng phi tần trong cung đều ngày đêm mong chờ sự ân sủng của Hoàng thượng như nước chảy.
Nhưng hoàng ân hiển nhiên lại không giống với mong đợi của họ. Hơn một tháng tiếp theo, cái lạnh của tầng băng ba thước trên mặt Hoàng thượng khiến phi tần nào trong hậu cung cũng nơm nớp lo sợ. Thái giám, cung nữ đi trên đường cũng không dám thở mạnh. Tuy đã tháng ba đầu xuân nhưng cả hoàng cung đều chìm trong ngày đông tháng chín.
Nhưng chỉ có một chốn hoa đào trong trời đông giá rét ấy, chính là Vĩnh An Cung của ta.
Hoàng thượng không đến, ta ôm Giác Nhi một tuổi rưỡi sống vui vẻ trong Vĩnh An Cung. Hôm nay làm một cái đèn, ngày mai lại buộc xích đu khiến Vĩnh An Cung náo nhiệt ngày qua ngày.
Nhưng ta lại quên mất đạo lý niềm vui dễ sinh nỗi buồn. Vào lúc ta vui vẻ quên hết tất cả, từ cung Thái hậu truyền đến ý chỉ.
13.
Buổi chiều đẹp trời bỗng đổ một trận mưa. Mùi Đàn hương tràn ngập khắp cung Thái hậu, ta thấp thỏm bước vào trong điện.
Thái hậu phất tay cho hai bên lui ra. Ta nhìn điệu bộ này cuối cùng cũng nghĩ phải chăng những ngày qua bản thân quá mức tuỳ ý, chẳng lẽ Thái hậu muốn tự trừng phạt?
Khuôn mặt của Thái hậu ẩn trong lớp Đàn hương nên ta nhìn không rõ. Bà rất lâu không nói gì khiến ta đứng ngồi không yên. Nhớ tới lời căn dặn liên tục của Thuý Tâm bảo ta phải vững vàng, ta liền cố gắng nhẫn nại đợi Thái hậu mở miệng.
Nhưng sự trầm mặc này có lâu quá không?
“Năm Hồng Gia thứ ba mươi sáu, ai gia mười tám tuổi. Sau nhiều lần khó khăn trắc trở, cuối cùng cũng được toại nguyện gả cho người thiếu niên cùng ta rong ruổi trên lưng ngựa, vừa vào phủ là chỉ sủng ái mình ta.
Thái hậu rốt cuộc cũng phá vỡ sự im lặng, giọng nói chậm rãi phiêu đãng trong làn khói của Đàn hương khiến ta cảm thấy không chân thực.
Ta nhất thời sửng sốt. Sao Thái hậu hôm nay không dạy dỗ mà lại nói chuyện cũ năm xưa với ta?
“Năm Hồng Gia thứ ba mươi tám, Ngũ vương tranh ngôi đoạt đích sao mà khốc liệt đến thế. Tiên hoàng bị giam giữ trong phủ Thái tử, ai gia cũng mất đi đứa bé ba tháng trong bụng. Trong vòng một đêm, tính khí của Tiên hoàng thay đổi chóng mặt. Từ đó hiếm khi nói chuyện, chỉ khi ở bên với ai gia mới bằng lòng thổ lộ hết tất cả tâm tư. Mùa đông ấy quá mức u ám lạnh lẽo, ai gia đến nay vẫn khó có thể quên.”
“Năm Hồng Gia thứ bốn mươi hai, ai gia sinh hạ Hoàng đế, trong mắt Tiên hoàng hiện lên tia vui mừng hiếm có.”
“Năm Hồng Gia thứ bốn mươi ba, Tiên hoàng giấu tài năm năm, cuối cùng cũng leo lên ngôi vị chí tôn. Hôm ấy, Tiên hoàng cầm tay ai gia nói tất cả đều đã qua đi, từ giờ sẽ là một quãng thời gian mới.”
“Nhưng con đường đế vương gian nan biết bao, nhiều chuyện thân bất do kỷ sao có thể bình thường. Vì sự vững chắc của giang sơn, ông ấy không thể không lập Hàn hoàng hậu, không thể không lập Thái tử, càng không thể giấu mẹ con chúng ta sau lưng. Ông ấy cố gắng hết sức làm tốt vị trí minh quân trong miệng bọn họ.”
“Thế nhưng ngay cả chút bình an cuối cùng bọn họ cũng không muốn cho ai gia. Hai nhà thông gia Hàn – Tề vọng tưởng có thể một tay che trời trên triều đình. Không còn đường lui như thế, ai gia và Tiên hoàng dùng bốn năm để nâng đỡ Hoàng đế leo lên ngôi vị đế vương.”
Ngữ khí bình thản mà nhẹ nhàng của Thái hậu khéo léo che giấu những mâu thuẫn cùng cực kia.
Ta nuốt một ngụm nước bọt, Tề gia trước kia quả thật có chút huênh hoang.
“Ai gia được sủng mười mấy năm, cùng Tiên hoàng ân ái không chút nghi ngờ. Vậy mà lại quên mất con trai của ông ấy dĩ nhiên cũng giống vậy, một khi đã có tình cảm sẽ chỉ sâu nặng với một người. Cho dù ai gia không thích tính cách hư hỏng vì được nuông chiều của ngươi, cũng từng căm hận Tề gia các người đã từng nhắm công kích vào Hoàng đế. Nhưng ai gia càng không muốn con mình cũng buồn bực không vui đi hết con đường đế vương giống phụ hoàng của nó. Nếu nó đã chung tình với ngươi, ai gia sẽ cùng nó gánh chịu những mưa gió trong tiền triều và hậu cung là được.”
Ta cuối cùng cũng thấy rõ vẻ mặt tiều tuỵ của Thái hậu, lại nghe không rõ câu nói cuối của Thái hậu có ý gì.
Chung tình với ta?
Thái hậu thấy ta mờ mịt không hiểu gì, nhịn không được đỡ trán thở dài.
“Ai gia đã gây ra tội nghiệt gì mà con trai mình lại đi thích một kẻ ngốc.”
Ta lập tức cảm thấy rất uỷ khuất, Thái hậu sao lại mắng người chứ. Sao ta lại biến thành kẻ ngốc, đây không phải oan chết ta rồi sao. Tên cẩu Hoàng thượng kia rõ ràng đã nói muốn trả thù ta, cũng không thích ta. Bây giờ Thái hậu khăng khăng nói hắn chung tình với ta, ta nào có thể không nghi hoặc.
“Ai gia biết nó thường ngày hay tranh chấp với ngươi, cũng bởi vì nó thích một cô nương mà bản thân vốn không nên thích. Nó càng sợ chọc thủng nỗi tâm tư này hơn vì cô nương nó vốn không nên thích lại không hề thích nó.”
Thái hậu nhìn ta một cách đầy ẩn ý, mặt ta đã đỏ tận mang tai.
“Bẩm Thái hậu, Hoàng thượng giá lâm.”
Giọng nói của Giai cô cô, thiếp thân của Thái hậu truyền vào từ ngoài điện.
“Xem kìa, mới nói được mấy câu đã lo lắng đến vậy, nhanh như thế đã chạy đến chỗ ai gia rồi.”
Thái hậu cười khẽ một tiếng, ta liền nhìn theo tiếng bước chân, trông thấy Hoàng thượng vội vã đạp cửa đi vào.
Dưới ánh nắng chói chang, bộ long bào trang trọng kia lại toát lên vẻ ôn hoà và ấm áp. Dù sắc mặt hắn lạnh tanh nhưng trong mắt lại khó nén vẻ gấp gáp. Hắn đi tới phía ta, phong thái tuất dật, khí chất bất phàm.
Đúng vậy. Lần đầu tiên ta thấy Hoàng thượng của ta lại có thể đẹp đến như thế.
Sau khi Hoàng thượng đưa ta ra khỏi cung Thái hậu, suốt đường đi đều vô cùng nghiêm túc.
Một là Thái hậu không hề nói cho hắn biết bà gọi ta đến có chuyện gì, khiến hắn ôm một bụng nghi hoặc. Hai là suốt dọc đường ta đều nhìn hắn không biết xấu hổ, cười một cách đầy mơ hồ. Nếu hắn còn không nghiêm túc thì sẽ luôn cảm thấy ta giống một tên lưu manh vô lại đang đùa giỡn con trai nhà lành.
Ta vô lại cũng được, ta thật sự không giấu nổi sự vui vẻ dâng lên trong lòng.
Tên Hoàng thượng mặt lạnh tim nóng hay xấu hổ này quả nhiên thích ta!
Nhưng ta còn chưa vui được bao lâu, khi cửa Vĩnh An Cung vừa mở, khắp sân đều là dây diều bay phấp phới. Bốn phía đều treo xích đu kết hoa, dưới mái hiên treo đèn lồng đỏ chót. Trong sân còn có một chiếc đèn kéo quân đẹp đẽ xoay qua xoay lại vô cùng chói mắt. Khung cảnh phồn hoa như gấm này còn náo nhiệt hơn năm ngoái vài phần. Sắc mặt Hoàng thượng lập tức lúc trắng lúc xanh.
“Những ngày trẫm không có ở đây, ngươi lại rất tự tại nhỉ.”
Ta vừa nhìn đã biết là đang nói móc trong lòng ta không có hắn, đang không vui đây mà.
Thái hậu quả nhiên không lừa ta, ta âm thầm xoa tay.
Nhưng hắn hiểu lầm rồi, cho dù trong tim ta, đầu ta, mắt ta đều là hắn thì ta cũng phải vui vẻ chứ.
“Đây, đều là cho Giác Nhi. Nó nhớ ngài nên khóc cả ngày, thiếp chỉ có thể tốn chút tâm tư dỗ dành nó. Nếu ngài đã tới thì những thứ loè loẹt này cũng không cần dùng đến nữa.”
Ta vừa quyết định đổ mọi tội lỗi lên đầu Giác Nhi thật nhanh, vừa vô cùng ghét bỏ đá cái đèn kéo quân trong sân để bày tỏ lòng chân thành của mình.
Trước mặt Hoàng thượng của ta, đèn có đẹp cỡ nào cũng đều bị lu mờ hết!
“Vậy sao?”
Ánh mắt Hoàng thượng mau chóng quét qua Giác Nhi, đã thấy đứa bé mập mạp lúc này đang cầm nửa miếng bánh ăn uống say sưa. Phụ hoàng hơn tháng không gặp của nó hiển nhiên không bằng từng hạt vừng thơm ngọt trên chiếc bánh kia.
Tại ta, đều tại ta. Tại ta không lường trước nguy hiểm để dạy nó nước mắt lưng tròng khi trông thấy phụ hoàng.
Mắt ta trông thấy sắc mặt Hoàng thượng không còn trắng xanh giao nhau nữa mà lại hiện lên đủ các sắc màu. Ta cố gắng moi ruột gan nghĩ xem nên giải thích thế nào để cứu Giác Nhi.
Có rồi!
Ta không nói hai lời liền kéo Hoàng thượng vào trong phòng.
“Ngươi làm gì thế!” Hoàng thượng bị ta kéo lảo đảo vào phòng, buồn bực nói.
“Con trai không ngoan, chúng ta sinh một đứa con gái đi!”
Ta đáp giòn tan.
Bình Luận