hoàng đế của ta - nhất lê

Chương 5
14.

Nhưng cẩu Hoàng thượng của ta mặc dù thường ngày rất đẹp, nhưng tính khí quả thực không tốt lắm.

Ta đã vô cùng cố gắng muốn sinh cho hắn một đứa con gái, nhưng con gái cũng không thể tuỳ tiện có. Lại phải đợi một vòng xuân hạ thu đông mới trồng được bí đao.

Nhưng Hoàng thượng lại không thèm để ý đến lí lẽ biện luận của ta. Sáng sớm ngày thứ hai liền sai người dọn hết những thứ linh tinh trong sân của ta.

“Cái này, cái này không được phép động.”

Ta nhìn con diều Phi Yến mình yêu thích nhất bị tiểu thái giám cầm lấy chuẩn bị mang đi, lập tức cảm thấy đau đứt ruột gan.

Hoàng thượng đang chắp tay sau lưng quay đầu ra hiệu cho tiểu thái giám bị doạ bởi ánh mắt ta. Tiểu thái giám quyết định không chút lưu tình lấy con diều đi mất.

“Sống nhất định phải gian nan vậy sao?”

Ta thật sự, thật sự tức giận, bày ra ngữ khí uy hiếp.

“Cuộc sống ở hậu cung này quả thực gian nan.”

Hoàng thượng “chậc chậc” hai tiếng, cực kỳ vô liêm sỉ đi tới trước mặt ta khẽ gật.

Đây là thích ta sao? Ta hằm hằm hoài nghi, nào có ai muốn đoạt mất đồ yêu thích của người yêu chứ?

Ta cố gắng kiềm chế quán tính muốn vung nắm đấm của mình. Ta sợ nắm đấm vừa vung ra sẽ đánh cả nhà Tề gia về lại vùng đất nghèo nàn.

“Có bệ hạ ở đây, không khó khăn chút nào.”

Ta nhớ tới lời căn dặn của Thái hậu, muốn đi ngược lại con đường trước đây. Vậy nên liền tới gần hôn “chụt” một cái lên mặt hắn, còn dùng giọng điệu dỗ dành khẽ thì thầm.

Thân thể Hoàng thượng khẽ giật mình, ánh mắt trở nên rối loạn. Hắn đảo mắt nhìn một vòng cung nhân đang im lặng, dần định thần lại rồi bước hai bước ra cửa.

“Để lại cho nàng ấy con diều kia!”

Thái hậu không hổ là sủng phi mấy chục năm. Một nụ hôn nhẹ nhàng linh hoạt còn có tác dụng hơn cả một nắm đấm hay một cái tát.

Ta kích động ôm lấy con diều nhìn Thuý Tâm và Liên Nhị, chỉ thấy bọn họ ngây ngốc nhìn ta, trong mắt có sự khó tin.

Đúng vậy, chủ tử của các ngươi trưởng thành rồi. Ta ra vẻ thâm trầm ôm theo con diều về phòng, giấu diếm công lao.

Đêm qua quá mệt mỏi, ta phải bổ sung một giấc ngủ.

Hoàng thượng lại siêng năng ở lại Vĩnh An Cung. Vẻ lo lắng bao phủ hơn tháng trong hậu cung cũng vì sắc mặt ôn hoà của Hoàng thượng mà tiêu tán sạch sẽ. Bước chân của cung nhân cũng nhẹ nhàng khoan thai hơn. Trên người ta mang sứ mệnh sinh tiểu công chúa, khó tránh khỏi để lộ sự ân sủng quá mức. Nhưng phi tần hậu cung cũng hiếm khi chạy đến chỗ Thái hậu khóc lóc kể lể.

Đầu mùa đông năm Tân Kiến thứ tư, bầu trời trong xanh không một gợn mây, trong nhà truyền đến tin vui. Nhị tỷ của ta gả cho Tam lang của Dương gia vọng tộc trong kinh, nhất thời làm rúng động cả kinh thành.

Đời đời Dương gia đều là trâm anh, đã từng có mối quan hệ tốt với Tề gia ta. Nhưng hiện giờ Tề gia đã không còn được như trước, bọn họ vẫn bằng lòng kết thân, thật đáng quý trọng.

Ta nhìn bức thư trong tay, nổi lên một tia nghi hoặc.

“Nhị lang của Dương gia đã kết hôn rồi sao?”

“Bẩm Chiêu nghi, nô tài nghe nói hình như vẫn chưa.”

Tiểu thái giám đưa tin suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc trả lời.

“Vẫn chưa sao? Tam đệ của hắn còn lấy nhị tỷ của ta, sao hắn còn chưa kết hôn?”

Ta lại cảm thấy kinh ngạc. Còn chưa kịp nghĩ nhiều, sau lưng bỗng vang lên giọng nói lạnh tanh. Ta vừa quay đầu liền trông thấy Hoàng thượng đạp cửa bước vào.

“Ngươi rất quan tâm chuyện kết hôn của Dương nhị lang sao?”

Hoàng thượng phất tay ngồi xuống, mặt lạnh như sương.

“Thuý Tâm, bữa trưa hôm nay ăn gì?”

Ta nhìn trong mắt Hoàng thượng hình như có sát ý, biết rằng đang không vui. Ta vén váy lên định chạy vào trong bếp.

“Chạy cái gì, có tật giật mình sao?”

Hoàng thượng nhanh chóng đứng bật dậy, tóm lấy ta với tốc độ cực nhanh.

“Oan uổng!”

Ta thấy không thể trốn đành vội vàng xin tha.

Ta quả nhiên chỉ thuận miệng hỏi một chút. Cho dù trước đó phụ thân từng có ý hứa gả ta cho Dương nhị lang, ta cũng chỉ gặp hắn một lần, còn chưa nói chuyện quá ba câu. Nhưng ta thông minh lanh lợi cỡ nào chứ, mắt liếc vẻ mặt Hoàng thượng liền nhận ra hắn biết rất rõ về mối hôn sự chưa thành của ta. Ta nói không lại hắn, đánh cũng không lại hắn, không phải nên trốn trước đã sao.

Không ngờ, chưa kịp trốn mà ăn trộm gà còn mất nắm gạo.

Bữa trưa hôm đó, ta chỉ có thể nhai rau xanh, u uất nhìn Hoàng thượng ăn như vũ bão.

Tên cẩu Hoàng thượng kia trước đây ăn cơm ôn tồn lễ độ biết bao, hôm nay nhai một miếng lại chẹp miệng một miếng. Ta khóc không ra nước mắt gẩy gẩy cọng rau nhạt nhẽo trong bát.

Nhưng sự ghen tuông của Hoàng thượng còn chưa tiếp diễn được bao lâu, trận tuyết rơi đầu mùa mang đến tin ta có thai một lần nữa.

15.

Năm Tân Kiến thứ năm, từ khi đăng cơ đến nay, Hoàng thượng lần đầu tiên quyết định đến hành cung nghỉ mát.

Hoàng thượng kiên trì cho rằng, đứa bé trong bụng ta tương lai là tiểu công chúa không chịu nổi chút nắng nóng, cho dù còn cách một lớp bụng.

Không biết là do khung cảnh tươi đẹp ở hành cung hay là con gái xưa nay vẫn ngoan ngoãn hơn. Ta bây giờ ôm chiếc bụng năm tháng mà vẫn có thể đi lại linh hoạt. Ta đi theo một ma ma trong hành cung, chỗ nào mới mẻ thì đến chỗ đó, càng nhìn càng cảm thấy hành cung rất đẹp.

Có dòng sông trải dài, nước sông trong vắt chậm rãi chảy qua toàn bộ hành cung. Có Xúc Vân Các cao ngất, leo lên đó có thể quan sát kỹ khung cảnh đẹp đẽ của kinh thành. Trong ao sen rộng lớn, những đoá hoa sen màu hồng phấn nhẹ nhàng đung đưa trên phiến lá xanh biếc. Đàn cá chép đỏ trong ao được ta cho ăn mập lên trông thấy.

Ta ỷ trong bụng có tiểu công chúa để làm mưa làm gió, Hoàng thượng cũng chỉ đành để ta mặc sức làm loạn.

Không biết do hành cung quá hợp ý ta hay hợp ý tiểu công chúa còn chưa ra đời. Ta nhìn chiếc bụng to của mình rồi ngẫm lại lượng cơm ăn gần đây. Tiểu công chúa không phải là một đứa trẻ mập mạp đấy chứ?

Nhưng Hoàng thượng dường như cũng không thèm để ý nữ nhi của hắn có béo quá hay không, lại đưa một đống thức ăn ngon đến phòng ta, đầy đủ màu sắc hương vị. Ngay cả củ tỏi hay củ cải đều được khắc thành một bông hoa hồng. Hoàng thượng có lòng như vậy, tựa như sợ đứa bé trong bụng ta bị đói vì ăn không đủ no.

Mà ta từ trước tới nay đều không từ chối đồ ăn ngon. Huống chi khẩu vị của ta quả thực tương đối tốt.

Nhưng ta nhìn Hoàng thượng đang tỏ ra hờ hững, trong lòng càng hoài nghi hơn. Tên Hoàng thượng tiểu nhân này gần đây có phải đang ân cần quá mức không?

Ta quyết định tận lực giảm bớt lượng cơm ăn của mình, liên tục ba ngày kìm nén chỉ ăn ba miếng cơm. Hoàng thượng cuối cùng cũng nhíu mày.

“Không thoải mái sao?”

“Nữ nhi cảm thấy quá béo, không đẹp.”

Ta híp mắt cẩn thận dò xét biểu cảm của Hoàng thượng, muốn nhìn xem tên Hoàng đế tiểu nhân này rốt cuộc đang tính toán điều gì.

“Sao có thể? Ăn cũng không nhiều mà.”

Hoàng thượng cúi người sờ lên bụng ta, trong mắt đầy vẻ lo lắng.

“Còn ăn nhiều hơn cả năm sinh Giác Nhi, hôm qua con bé bảo ta không được ăn nữa.”

Ta nhẹ nhàng vỗ bụng mình, lại cảm thấy hình như có gì không ổn. Trong bụng ta cũng không phải mang thai yêu tinh, sao lại biết nói chứ.

“À, báo mộng, báo mộng nói.”

Ta vội vàng bổ sung, trong lòng thở hắt một hơi. Từ xưa đến nay đều nói thai hay báo mộng, cũng không xem là nói bậy gì, may mà ta cơ trí.

Hoàng thượng lại cười như không nhìn ta, nói:

“Báo mộng? Mơ đứa nào báo mộng vậy?”

“Đứa nào? Thì là đứa này…”

Ta nghi hoặc chỉ vào bụng, lại nhìn Hoàng thượng đã quay người ngồi vào bàn, cong cong khoé miệng nhìn ta.

“Trong này có hai đứa?”

Ta nuốt nước miếng, không thể nào.

“Thê tử ta rất có bản lĩnh. Cho dù có thể mơ một đứa con gái không thích quá béo, nhưng làm sao biết đứa còn lại có thích hay không. Dĩ nhiên vẫn phải ăn nhiều chút.”

Hoàng thượng tự mình gắp một miếng cá bát bảo đặt vào bát ta, ánh mắt lấp lánh như sao.

Ta không ngờ mình lại mang thai đôi, mà tên cẩu Hoàng thượng kia lại giấu ta tận sáu tháng.

“Trẫm sợ nàng biết sẽ lo lắng, đương nhiên không biết thì tốt hơn.”

Tên Hoàng thượng tiểu nhân không có chút ăn năn nào, còn cảm thấy bản thân rất chu đáo.

Lo lắng?

Ta có gì đáng lo lắng chứ. Bản thân ta mang thai mà còn không biết bên trong có hai quả trứng. Chuyện này mà lộ ra thì người làm mẹ ruột như ta ngu ngốc hồ đồ cỡ nào chứ!

Ta căm tức nhìn Hoàng thượng, chuẩn bị nghiêm túc giận dỗi hắn ba ngày.

Thế nhưng khi ta ngẫm lại bản thân sắp sinh hai đứa bé, nội tâm quả nhiên trở nên sợ hãi.

Ta suy nghĩ năm đó sinh một đứa bé như Giác Nhi đã đau biết bao. Hai đứa bé sẽ gấp đôi đau đớn. Nội tâm không khỏi run rẩy một hồi.

Tên cẩu Hoàng thượng kia nếu đã định giấu diếm thì sao nửa đường lại nói cho ta biết!

Ta càng thêm tức, càng muốn phát tác ra.

“Hành cung rất tốt, ít quy củ. Trẫm sẽ gọi mẹ nàng đến ở cạnh vào ngày nàng sinh, đừng sợ.”

Hoàng thượng ôm ta vào lòng, hết sức dịu dàng nói với ta.

Ta lẳng lặng vùi vào ngực Hoàng thượng, trong lòng dâng lên chút ấm áp.

Đúng vậy, mọi nơi ở hành cung cũng không tốt bằng điểm này.

Từ đó ta vô cùng mong đợi tới ngày đứa bé kia được sinh ra. Đó sẽ là hai đứa bé trắng trẻo đáng yêu cỡ nào chứ?

Giữa mùa hè năm Tân Kiến thứ năm, trong tiếng ve kêu inh ỏi, ta cầm tay mẫu thân cuối cùng cũng bình an sinh hạ hai đứa con khoẻ mạnh.

Trong âm thanh chúc mừng vang khắp phòng, ta cùng Hoàng thượng nhìn nhau không nói gì, chưa kịp chuẩn bị chào đón nhị hoàng tử và tam hoàng tử của triều ta.

Hai huynh đệ trắng trẻo nhận được sự sủng ái trong nhiều tháng. Hoàng thượng đặt tên cho một đứa là Thừa Ký, một đứa là Thừa Nghị.

Bình Luận