khanh yêu anh thẩm - chước oản khanh

Chương 1
Tôi và anh Thẩm, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, hai đứa vô tư. Cùng nhau lớn lên, từ đồng phục đến váy cưới. Anh Thẩm luôn cảm thấy kiếp trước chắc chắn anh ấy đã không yêu thương tôi thật tốt, để lại nhiều tiếc nuối, nên kiếp này mới luôn bị tôi bắt nạt.

Khi chúng tôi còn ở trong bụng mẹ, đã được định sẵn sau này sẽ là vợ chồng.

Vì vậy, tôi đã hỏi không chỉ một lần rằng, nếu khi sinh ra, phát hiện tôi và anh Thẩm đều là con trai, hoặc đều là con gái, thì phải làm sao?

Tôi hỏi rất chân thành, nhưng phụ huynh hai bên đều nói: “Ba mẹ không ngại.”

Tôi: “...”

Con ngại mà.

Anh Thẩm: "..."

Con sẽ đi tu.

Mẹ tôi và mẹ Thẩm cũng là bạn thân từ nhỏ, tình bạn khăng khít không rời.

Ba tôi và ba Thẩm từng học chung, cùng nhau vào sinh ra tử, có mối quan hệ sâu sắc.

Vì thế, từ khi còn trong nôi, tôi và anh Thẩm đã như hình với bóng.

Sau này tôi cũng từng hỏi: "Nếu con và Thẩm Thầm trở thành anh em thì sao?"

Mẹ Thẩm cười nói: "Sẽ không đâu."

"Tại sao?"

"Bởi vì nó thèm khát thân thể con, ánh mắt không thể giấu được."

Tôi: "..."

Anh Thẩm: "..."

Thật lòng mà nói, tôi nghĩ anh Thẩm còn hiểu rõ niềm vui, nỗi buồn, ngày sinh, sở thích của tôi hơn cả mẹ tôi, trong một số phương diện, anh ấy quản lý còn nghiêm ngặt hơn cả mẹ tôi, rất là phiền phức.

Nhưng mà, anh Thẩm lại rất đẹp trai, là kiểu tôi thích, từ nhỏ đến lớn không có chút khuyết điểm nào,thành tích tốt, cao ráo, đúng kiểu ngoại hình chính nghĩa. Quan trọng nhất là anh ấy đối xử với tôi rất tốt.

Không hiểu sao, ba mẹ hai bên lại rất yên tâm về chúng tôi. Có lần tôi vô tình ngã, trực tiếp ngồi lên người anh ấy, tư thế vô mờ ám. Mẹ Thẩm từ trên lầu đi xuống, tôi ngẩn người. Ngay lập tức bật dậy: "Không phải như vậy, không phải như vậy, dì nghe con giải thích đi."

Mẹ Thẩm thở dài, nhẹ nhàng nói: “Khanh Khanh à, là con gái thì nên có chút ý thức tự bảo vệ mình. Đừng nhìn thằng nhóc này trông đẹp mã, khi nổi lên thú tính thì người chịu thiệt là con đó, hơi khiêu khích chút thôi là đủ rồi, đừng có chịu trách nhiệm, nhưng nếu nó dám bắt nạt con, dì sẽ phế cả ba chân của nó luôn."

Tôi ngẩn người, nhìn anh Thẩm mặt mày đen sì, không kìm được phá cười và ghi nhớ lời này như thánh chỉ, thỉnh thoảng lại khiêu khích anh ấy, trêu chọc xong rồi chạy, cho đến nhiều năm sau, khi bị anh ấy áp lên giường, "thực thi công lý" tại chỗ, suýt nữa ba ngày không xuống giường được, tôi mới nhận ra mình sai lầm đến mức nào, nước mắt cay đắng trào ra!

Không thể trách mọi người cưng chiều tôi, thật ra tôi còn có một anh trai, nhưng sức khỏe mẹ Thẩm không tốt, chỉ sinh được anh Thẩm. Tôi là cô gái duy nhất, lại dễ thương, từ nhỏ đã được cưng chiều, nhưng tôi lại ngoan, chưa từng ỷ vào việc được cưng chiều mà làm kiêu.

Từ nhỏ, anh Thẩm và tôi đã có thói quen viết nhật ký, có lần tôi dọn dẹp phòng, vô tình tìm thấy cuốn nhật ký cũ của anh ấy, mới phát hiện tất cả đều viết về tôi, dường như anh ấy còn dùng bút đỏ gạch dưới nhiều chỗ, đặc biệt là những chỗ tôi trêu chọc anh ấy, còn đánh dấu sao, có lúc còn ghi thêm ×1, ×2, ×3, bên cạnh viết một loạt lời hung hăng, chẳng hạn như để tôi ba ngày không xuống giường được, để tôi cầu xin dưới thân anh ấy, vân vân.

Về chuyện này, tôi chỉ tỏ vẻ: Ha ha, ngón tay giữa nhỏ bé không đáng,nhận lấy này.

Hồi nhỏ tôi không tiếp xúc nhiều với người đã khuất, lần đầu tiên tôi thấy quan tài, vì sợ hãi, chỉ dám đứng xa nhìn, trốn trong lòng anh Thẩm, hơn nữa đêm đó còn mơ thấy ác mộng, khóc lóc chạy sang phòng anh trai, anh ấy phải dỗ tôi một lúc lâu mới ngủ được. Nhớ khi đó tôi khoảng 10 tuổi, khi đi dạo phố, ở một góc khuất thấy một bà lão đang bày bán vàng mã, bày ra một đống tiền giấy giá rẻ. Thật ra lúc đó tôi cũng chưa từng thấy tiền âm phủ, hứng thú mua một nắm, về đếm...Trời ơi, 100 tỷ, tôi cảm thấy mình giàu rồi. Vì vậy, tôi cẩn thận mua một cái hộp, giấu tiền vào trong.

Sau đó, vào sinh nhật anh trai tôi,…

Tôi, nhẫn nhịn từ bỏ thứ mình yêu thích…

Mặt đầy vẻ từ bi…

Đặt "tiền" vào tay run rẩy của anh trai…

"Anh à, sau này nếu thiếu tiền thì nói với em, em cho anh, em không thiếu chút tiền này đâu!"

Rồi bắt chước dáng ba vỗ vai anh ấy.

Không khí im lặng năm giây, anh tôi khi đó suýt nữa ngất đi, mặt đen sì, rít qua kẽ răng tên tôi: "Hạ Cảnh Khanh!"

Tôi: "..."

Anh ấy không ổn rồi, thật sự không ổn.

Nếu không phải tôi chạy nhanh, chắc tôi đã bị đánh chết tại chỗ rồi.

Sau này mỗi lần nhắc đến chuyện này, đặc biệt là trước mặt anh trai tôi, anh Thẩm đều không kiêng nể gì mà dựa vào vai tôi, cười đến run cả người.

"Cười cười cười, có gì đáng cười chứ?"

"Phì ha ha ha ha ha"

"Chẳng phải sau này chúng ta suýt nữa cũng phải dùng đến sao?"

"Hửm?"

Anh Thẩm đột nhiên im lặng, nhìn tôi chăm chú, ánh mắt khiến tôi có chút hoảng hốt.

"Tôi, tôi nói là chuyện phẫu thuật."

"..."

Anh Thẩm cúi đầu ôm eo tôi, không hiểu sao, tôi có chút hối hận khi nhắc đến chuyện này.

“Khanh Khanh."

Giọng anh ấy mang theo chút ấm ức.

"Khanh Khanh."

"Em đây"

"Anh thật sự không thể tưởng tượng được, nếu ca phẫu thuật đó thất bại, anh phải làm sao, anh sẽ làm gì, anh có thể làm gì đây."

"Em chính là sinh mạng của anh, mất em rồi, anh phải sống sao đây." 

Bình Luận