khanh yêu anh thẩm - chước oản khanh

Chương 2
Thật ra về ca phẫu thuật đó, tôi cũng không biết phải nói sao, vì lúc đó tôi gần như chẳng biết gì, họ cũng không nói gì với tôi, sợ tôi nghĩ lung tung.

Năm đó tôi khoảng 16 tuổi, ban đầu chỉ là chóng mặt, hay buồn ngủ, mệt mỏi khắp người.

Sau đó lại nhức đầu, nôn mửa, đầu óc mơ hồ.

Đi bệnh viện kiểm tra, vừa đặt máy lên người đã muốn nôn, mật xanh mật vàng đều nôn ra hết, mặt trắng bệch như ma, anh trai đỡ tôi, mắt đỏ hoe.

“Khanh Khanh, đừng sợ, có anh ở đây, ngoan nào, không sao đâu.”

Khi kiểm tra xong, tôi gần như bất tỉnh, mơ hồ cảm thấy có người nắm chặt tay tôi, giọng nói trong trẻo mang theo tiếng khóc: “Khanh Khanh, em đừng ngủ, anh Thâm đến rồi, em nhất định không được ngủ, Khanh Khanh, Khanh Khanh…”

Trước khi ngất đi, tôi cắn răng nói: “Thẩm, Thẩm Thầm, bà đây còn chưa chết đâu.”

Khi tôi tỉnh dậy thì đã là ban đêm, nhìn thấy anh Thẩm và anh trai nằm bên cạnh giường, tôi lén rút ống dẫn thuốc (đó là ống dẫn thuốc tan huyết, bên trong là thuốc, không phải ống thở), nhẹ nhàng rời khỏi giường, nghe thấy trong phòng bác sĩ có tiếng nói chuyện của bố mẹ và bác sĩ. Tôi nghe một lúc, lờ mờ hiểu, ngẩng đầu nhìn trần nhà, lẩm bẩm: “Chà, ghê thật.”

Sau đó tôi lững thững đi về phòng bệnh, thấy anh Thẩm đứng không xa, không biết tại sao, mắt tôi đột nhiên đỏ lên, nhìn anh Thẩm nói: “Ôm em một cái.”

Về lại phòng bệnh, anh Thẩm đặt tôi lên giường, giúp tôi gắn lại ống dẫn thuốc, anh trai bước tới cười nói: “Khanh Khanh, đói không? Anh hâm nóng cháo cho em.”

Tôi lắc đầu, nghĩ một lúc, rồi cũng ăn vài miếng.

Thật ra về lời bác sĩ nói, tôi cũng hiểu đôi chút, nhưng tôi phải giả vờ như mình chẳng biết gì.

Ca phẫu thuật được ấn định vào ba ngày sau, máu tụ trong não đã gần tan hết, nhưng tốt nhất vẫn nên nằm trên giường. Thời gian đó, hầu như tôi luôn ngủ, lại là kỳ nghỉ hè, mỗi khi nửa đêm tỉnh giấc, anh Thẩm đều ở bên cạnh tôi, tôi cảm nhận rõ ràng anh ấy đã gầy đi.

“Thẩ mThâm, anh về nghỉ đi, ba mẹ và anh trai sẽ thay phiên chăm sóc em.”

Anh ấy lắc đầu, nói: “Không thấy em, anh sẽ lo lắng.”

“Thẩm Thầm…”

“Sao?”

Anh ấy khẽ cười, ôm vai tôi: “Đau lòng?”

“Ừm, anh có quầng thâm mắt rồi.”

“Chê anh à?”

Anh ấy nhướng mày, nhìn tôi đầy ẩn ý.

Nhìn chàng trai trước mặt, tim tôi bỗng lỡ một nhịp.

“Hạ Cảnh Khanh.”

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, sau vài giây thì quay lại nhìn tôi, ánh mắt chân thành: “Nếu có một ngày em chán làm thiếu nữ, thì làm vợ của anh nhé, anh sẽ cưới em.”

Tôi không ngờ anh ấy lại đột nhiên nói thế, tôi lập tức cúi đầu không nhìn anh nữa.

“Công tử Thẩm, đây là cầu hôn sao?”

“Không, là ép cưới.”

“Nhưng công tử Thẩm à, Khanh Khanh còn nhỏ mà~”

“Nhưng anh thì thấy mình không còn nhỏ nữa.”

“Vậy anh đang làm công tác tư tưởng cho phu nhân Thẩm à?”

“Nhưng Thẩm Thầm à, nếu em nhớ không lầm, anh chỉ lớn hơn em chưa đầy ba tháng.”

“Anh Thẩm à, trưởng thành sớm không phải điều tốt đâu.”

“...”

“Phì, thôi được rồi, không trêu anh nữa.”

“Em đồng ý với anh là được chứ gì.”

Tôi nhớ đêm đó trăng rất tròn, tôi nằm mơ, trong mơ chúng tôi đã già, tóc bạc trắng, ngồi trên ghế, anh ôm tôi nói: “Em có biết không, gặp được em là may mắn lớn nhất đời anh.”

Ngày phẫu thuật, ba mẹ, anh trai, và cả mẹ Thẩm, ba Thẩm đều đến, nhưng tôi lại chẳng thấy anh Thẩm đâu.

“Thẩm Thầm đâu rồi?”

Tôi thận trọng hỏi, môi mím lại, rất không vui.

“Chắc nó không dám đến.”

Mẹ Thẩm suy nghĩ rồi nói.

“Hay để con gọi cho anh ấy.”

“Được.”

Nhưng vài giây sau, cửa vang lên tiếng chuông điện thoại quen thuộc.

Không khí im lặng vài giây, sau đó cửa bị đẩy ra.

“Anh đến từ hồi nào vậy?”

“Không có đi...”

Anh Thẩm chậm rãi nói, giọng khàn khàn.

Sau đó chúng tôi không nói gì nữa, nhưng tôi mơ hồ cảm nhận được sự sợ hãi của anh Thẩm. Mãi cho đến khi vào phòng phẫu thuật, tôi cười nói với anh Thẩm: “Anh Thẩm, em muốn ăn kẹo hồ lô.”

“Được, anh đi mua.”

Anh cười xoa đầu tôi, giả vờ nhẹ nhõm rời đi, nhưng hai tay tạo thành nắm đấm chặt đã bán đứng anh.

Hơn bốn tiếng chờ đợi, tôi vì đã gây mê toàn thân nên không cảm giác được gì, sau này mới biết, đêm đó, anh Thẩm ngồi chờ ngoài phòng phẫu thuật, móng tay cào vào tường đến rướm máu, máu nhỏ xuống tường, nhưng anh không nói một lời.

Mãi đến khi bác sĩ thông báo ca phẫu thuật thành công, anh Thẩm mới phản ứng lại, quay người lại nhìn tôi được đẩy về phòng bệnh, ngây người một lúc lâu, rồi đột nhiên cười nói: “Anh đi mua kẹo hồ lô!” 

Bình Luận