kỳ nghỉ hoang đường
Chương 17: Chẳng nỗi hận nào là vô duyên vô cớ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiếc thuyền nhỏ của tôi và Lương Trác cứ dập dềnh trôi trên mặt nước. Có một thoáng, tôi thật sự đã nghĩ bọn tôi đang chèo tới chốn thế ngoại đào nguyên.
(thế ngoại đào nguyên: chỉ nơi tách biệt với thế giới bên ngoài mà tại đó khung cảnh đẹp đẽ vô cùng, cuộc sống rất đỗi yên bình)
Cuộc đời một con người chưa chắc đã có được mấy đêm giống đêm nay, vậy nên nó hiếm hoi và quý giá vô cùng.
Thế nhưng, khi tôi đang đắm chìm và tận hưởng nó, đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Lúc đó, tôi đang nhắm mắt tỏ vẻ lãng mạn, còn Lương Trác đang chèo thuyền cật lực. Đột nhiên, thân thuyền lắc lư dữ dội, tôi giật mình mở mắt, phát hiện chiếc thuyền của chúng tôi đã va phải thứ gì đó.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Chiếc thuyền lắc trái lắc phải. Tôi lo lắng tóm chặt mạn thuyền, còn Lương Trác thì lóng nga lóng ngóng, xem ra cũng có hơi hoảng.
“Phía sau có tảng đá, tôi không trông thấy.”
“Sao phía sau anh lại không có mắt vậy!” Tôi sửng sốt, vừa mở miệng kêu ca thì kết quả lại trơ mắt chứng kiến mái chèo trên tay Lương Trác rơi xuống nước.
Lúc này tôi hoảng thật rồi.
Vào khoảnh khắc đó, cơ thể tôi di chuyển nhanh hơn não. Tôi vậy mà lại nghĩ mình có thể vớt được mái chèo bị rớt. Kết quả, tôi vừa nhoài người ra thì đã lập tức cắm đầu xuống nước.
Tôi tới đây để du lịch, không phải tới để hiến mạng.
Trong tích tắc rơi xuống nước, chiếc đèn kéo quân[1] cuộc đời bắt đầu quay trong đầu tôi.
Trong thời gian ngắn ngủi đó, tôi bắt đầu buồn bã vì bản thân chưa từng yêu đương, buồn bã vì còn chưa kịp viết di chúc. Nếu nhỡ tôi chết đuối như này, bố mẹ tôi hẳn sẽ đau lòng lắm. Sau đó, lúc thu dọn di vật của tôi, họ sẽ phát hiện hơn hai chục cuốn truyện tranh segg dưới gầm giường.
(ở đây tác giả viết lái ” truyện tranh s@c tình” thành “truyện tranh màu sắc” nên mình cũng dịch đọc trại đi một chút)
Khung cảnh đó quả đúng là gượng gạo.
Vậy nên, tôi không thể chết được.
Tôi liều mạng vùng vẫy, chẳng biết Lương Trác đã tới bên cạnh tôi từ lúc nào.
Khi ở trong nước, con người ta như mất hết lý trí, đặc biệt là những người không biết bơi như tôi.
Tôi quẫy đạp loạn xạ, chỉ nghe thấy tiếng kêu cứu của bản thân cùng tiếng nước.
Tôi cảm thấy được Lương Trác tóm lấy mình, cảm thấy được anh ta ôm lấy tôi. Tôi vẫn điên cuồng giãy dụa, sau đó nghe thấy anh ta gào lên: “Đứng yên!”
Tôi giật thót, đờ người.
Sau đó, tôi phát hiện, nước chỗ này chỉ tới eo tôi.
Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại, tôi sững sỡ đứng đó, nhìn Lương Trác trước mặt. Hai tay anh ta tóm chặt lấy cánh tay tôi, hệt như vịt rớt xuống nước, một bên má sưng đỏ, có dấu bàn tay mờ mờ.
Tôi cúi đầu, lúng túng quá đi.
“Anh phải nói sớm chứ.” Tôi phàn nàn.
Anh ta bất đắc dĩ vuốt khuôn mặt ướt đẫm nước của mình: “Tôi cũng rơi xuống rồi mới phát hiện ra.”
Chẳng trách lại có mấy tảng đá to.
Do sự ồn ào chúng tôi gây nên, lúc này có vài căn nhà ven bờ mở cửa ra nhìn chúng tôi. Có một bà cụ nhìn bọn tôi như nhìn mấy thằng ngu, hỏi: “Đêm hôm thế này, hai đứa đi tắm đó à?”
Bà cụ này hài hước thật.
Hai người chúng tôi xin lỗi vì đã làm phiền mọi người, sau đó dìu dắt nhau bước ra khỏi dòng nước.
Chiếc thuyền kia ủ rũ lắc lư ở bên cạnh, mái chèo không biết đã đi nơi nao.
Tôi với Lương Trác cả người ướt sũng, trông chật vật đến nổi không thể nhìn thẳng.
Tôi nói: “Thôi xong rồi, tôi rớt điện thoại rồi.”
Lương Trác nói: “Trùng hợp thật, tôi cũng vậy.”
Hai người tôi lúc này đều mặt ủ mày chau. Ở thời đại này, điện thoại bị rơi vào nước, có thể nói là làm gì cũng khó.
Chúng tôi ngồi trên bậc đá bên bờ. Vì cả người ướt đẫm nên khó tránh cảm giác lạnh lẽo.
Thế nhưng trái tim tôi còn băng giá hơn cả cơ thể tôi.
Tôi nói: “Đều tại anh.”
Anh ta gật đầu: “Ừ, tại tôi.”
Nếu anh ta cãi cố, tôi còn có thể cãi nhau một trận với anh ta. Kết quả anh ta lại thừa nhận như vậy, tôi cứ như đấm phải bịch bông.
Tôi tức tới nghiến răng nghiến lợi, ngoài ra còn có chút tủi thân.
Lương Trác nói: “Chuyện này quả thật là lỗi ở tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Trả tôi một cái điện thoại di động.”
“Ừm.
“Còn phải làm lại sim nữa.”
“Ừm.”
“Bây giờ nên làm sao đây?” Tôi nói: “Không có điện thoại, không thể quét mã, tôi cũng không quay trở lại căn homestay được.”
Anh ta quay sang nhìn tôi. Tôi biết, tình trạng anh ta bây giờ cũng vậy.
“Báo công an vậy.” Tôi đứng lên.
“Báo công an cũng đâu giúp chúng ta vớt điện thoại lên được? Hơn nữa dù có vớt lên được thì cũng không dùng được.”
Tôi cúi đầu nhìn anh ta: “Ai bảo báo công an để vớt điện thoại? Tôi muốn báo công an tới bắt anh, anh làm tôi tức chết đi được.”
Tôi vừa dứt lời, Lương Trác bỗng phì cười.
Anh ta vẫn ngồi ở đó, ngước lên nhìn tôi. Dấu bàn tay trên mặt ngày càng rõ nét, thậm chí nửa mặt bên đó còn bắt đầu có dấu hiệu sưng tấy.
Hẳn là do tôi đánh.
Tôi nói: “Anh cười cái khỉ gì.”
Anh ta cũng đứng lên: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”
“Ha ha, anh chịu trách nhiệm kiểu gì?”
“Chỗ này cách căn homestay của tôi không quá xa. Cậu chờ tôi một chút, tôi sẽ quay lại ngay.”
Nói xong, anh ta thật sự rời đi.
Tôi bị Lương Trác bỏ lại ở đó, canh giữ con thuyền nát kia.
Ánh trăng lặng lẽ quan sát tôi, vừa cao vừa xa vừa hờ hững, như thể muốn vạch rõ ranh giới với kẻ ngu ngốc là tôi đây.
Tôi chờ và chờ, chờ tới khi bắt đầu hắt hơi, chờ tới khi bắt đầu nổi da gà.
Lương Trác vẫn chưa quay lại.
Tôi bỗng nhận thức được rằng mình đã mắc lừa rồi, không chỉ bị ướt mà còn mất điện thoại. Tất cả những gì Lương Trác để lại cho tôi chỉ có còn thuyền nát hại tôi thê thảm kia.
Cảm giác này giống như bị một tên cặn bã lừa kết hôn, sinh con để rồi tới cuối gã ngoại tình, chạy mất, bỏ lại cho tôi một đống chuyện phiền toái.
Tôi hận.
Tôi thề nếu còn gặp lại Lương Trác, tôi nhất định sẽ cắt thận của anh ta!
Chiếc thuyền nhỏ của tôi và Lương Trác cứ dập dềnh trôi trên mặt nước. Có một thoáng, tôi thật sự đã nghĩ bọn tôi đang chèo tới chốn thế ngoại đào nguyên.
(thế ngoại đào nguyên: chỉ nơi tách biệt với thế giới bên ngoài mà tại đó khung cảnh đẹp đẽ vô cùng, cuộc sống rất đỗi yên bình)
Cuộc đời một con người chưa chắc đã có được mấy đêm giống đêm nay, vậy nên nó hiếm hoi và quý giá vô cùng.
Thế nhưng, khi tôi đang đắm chìm và tận hưởng nó, đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Lúc đó, tôi đang nhắm mắt tỏ vẻ lãng mạn, còn Lương Trác đang chèo thuyền cật lực. Đột nhiên, thân thuyền lắc lư dữ dội, tôi giật mình mở mắt, phát hiện chiếc thuyền của chúng tôi đã va phải thứ gì đó.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Chiếc thuyền lắc trái lắc phải. Tôi lo lắng tóm chặt mạn thuyền, còn Lương Trác thì lóng nga lóng ngóng, xem ra cũng có hơi hoảng.
“Phía sau có tảng đá, tôi không trông thấy.”
“Sao phía sau anh lại không có mắt vậy!” Tôi sửng sốt, vừa mở miệng kêu ca thì kết quả lại trơ mắt chứng kiến mái chèo trên tay Lương Trác rơi xuống nước.
Lúc này tôi hoảng thật rồi.
Vào khoảnh khắc đó, cơ thể tôi di chuyển nhanh hơn não. Tôi vậy mà lại nghĩ mình có thể vớt được mái chèo bị rớt. Kết quả, tôi vừa nhoài người ra thì đã lập tức cắm đầu xuống nước.
Tôi tới đây để du lịch, không phải tới để hiến mạng.
Trong tích tắc rơi xuống nước, chiếc đèn kéo quân[1] cuộc đời bắt đầu quay trong đầu tôi.
Trong thời gian ngắn ngủi đó, tôi bắt đầu buồn bã vì bản thân chưa từng yêu đương, buồn bã vì còn chưa kịp viết di chúc. Nếu nhỡ tôi chết đuối như này, bố mẹ tôi hẳn sẽ đau lòng lắm. Sau đó, lúc thu dọn di vật của tôi, họ sẽ phát hiện hơn hai chục cuốn truyện tranh segg dưới gầm giường.
(ở đây tác giả viết lái ” truyện tranh s@c tình” thành “truyện tranh màu sắc” nên mình cũng dịch đọc trại đi một chút)
Khung cảnh đó quả đúng là gượng gạo.
Vậy nên, tôi không thể chết được.
Tôi liều mạng vùng vẫy, chẳng biết Lương Trác đã tới bên cạnh tôi từ lúc nào.
Khi ở trong nước, con người ta như mất hết lý trí, đặc biệt là những người không biết bơi như tôi.
Tôi quẫy đạp loạn xạ, chỉ nghe thấy tiếng kêu cứu của bản thân cùng tiếng nước.
Tôi cảm thấy được Lương Trác tóm lấy mình, cảm thấy được anh ta ôm lấy tôi. Tôi vẫn điên cuồng giãy dụa, sau đó nghe thấy anh ta gào lên: “Đứng yên!”
Tôi giật thót, đờ người.
Sau đó, tôi phát hiện, nước chỗ này chỉ tới eo tôi.
Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại, tôi sững sỡ đứng đó, nhìn Lương Trác trước mặt. Hai tay anh ta tóm chặt lấy cánh tay tôi, hệt như vịt rớt xuống nước, một bên má sưng đỏ, có dấu bàn tay mờ mờ.
Tôi cúi đầu, lúng túng quá đi.
“Anh phải nói sớm chứ.” Tôi phàn nàn.
Anh ta bất đắc dĩ vuốt khuôn mặt ướt đẫm nước của mình: “Tôi cũng rơi xuống rồi mới phát hiện ra.”
Chẳng trách lại có mấy tảng đá to.
Do sự ồn ào chúng tôi gây nên, lúc này có vài căn nhà ven bờ mở cửa ra nhìn chúng tôi. Có một bà cụ nhìn bọn tôi như nhìn mấy thằng ngu, hỏi: “Đêm hôm thế này, hai đứa đi tắm đó à?”
Bà cụ này hài hước thật.
Hai người chúng tôi xin lỗi vì đã làm phiền mọi người, sau đó dìu dắt nhau bước ra khỏi dòng nước.
Chiếc thuyền kia ủ rũ lắc lư ở bên cạnh, mái chèo không biết đã đi nơi nao.
Tôi với Lương Trác cả người ướt sũng, trông chật vật đến nổi không thể nhìn thẳng.
Tôi nói: “Thôi xong rồi, tôi rớt điện thoại rồi.”
Lương Trác nói: “Trùng hợp thật, tôi cũng vậy.”
Hai người tôi lúc này đều mặt ủ mày chau. Ở thời đại này, điện thoại bị rơi vào nước, có thể nói là làm gì cũng khó.
Chúng tôi ngồi trên bậc đá bên bờ. Vì cả người ướt đẫm nên khó tránh cảm giác lạnh lẽo.
Thế nhưng trái tim tôi còn băng giá hơn cả cơ thể tôi.
Tôi nói: “Đều tại anh.”
Anh ta gật đầu: “Ừ, tại tôi.”
Nếu anh ta cãi cố, tôi còn có thể cãi nhau một trận với anh ta. Kết quả anh ta lại thừa nhận như vậy, tôi cứ như đấm phải bịch bông.
Tôi tức tới nghiến răng nghiến lợi, ngoài ra còn có chút tủi thân.
Lương Trác nói: “Chuyện này quả thật là lỗi ở tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Trả tôi một cái điện thoại di động.”
“Ừm.
“Còn phải làm lại sim nữa.”
“Ừm.”
“Bây giờ nên làm sao đây?” Tôi nói: “Không có điện thoại, không thể quét mã, tôi cũng không quay trở lại căn homestay được.”
Anh ta quay sang nhìn tôi. Tôi biết, tình trạng anh ta bây giờ cũng vậy.
“Báo công an vậy.” Tôi đứng lên.
“Báo công an cũng đâu giúp chúng ta vớt điện thoại lên được? Hơn nữa dù có vớt lên được thì cũng không dùng được.”
Tôi cúi đầu nhìn anh ta: “Ai bảo báo công an để vớt điện thoại? Tôi muốn báo công an tới bắt anh, anh làm tôi tức chết đi được.”
Tôi vừa dứt lời, Lương Trác bỗng phì cười.
Anh ta vẫn ngồi ở đó, ngước lên nhìn tôi. Dấu bàn tay trên mặt ngày càng rõ nét, thậm chí nửa mặt bên đó còn bắt đầu có dấu hiệu sưng tấy.
Hẳn là do tôi đánh.
Tôi nói: “Anh cười cái khỉ gì.”
Anh ta cũng đứng lên: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”
“Ha ha, anh chịu trách nhiệm kiểu gì?”
“Chỗ này cách căn homestay của tôi không quá xa. Cậu chờ tôi một chút, tôi sẽ quay lại ngay.”
Nói xong, anh ta thật sự rời đi.
Tôi bị Lương Trác bỏ lại ở đó, canh giữ con thuyền nát kia.
Ánh trăng lặng lẽ quan sát tôi, vừa cao vừa xa vừa hờ hững, như thể muốn vạch rõ ranh giới với kẻ ngu ngốc là tôi đây.
Tôi chờ và chờ, chờ tới khi bắt đầu hắt hơi, chờ tới khi bắt đầu nổi da gà.
Lương Trác vẫn chưa quay lại.
Tôi bỗng nhận thức được rằng mình đã mắc lừa rồi, không chỉ bị ướt mà còn mất điện thoại. Tất cả những gì Lương Trác để lại cho tôi chỉ có còn thuyền nát hại tôi thê thảm kia.
Cảm giác này giống như bị một tên cặn bã lừa kết hôn, sinh con để rồi tới cuối gã ngoại tình, chạy mất, bỏ lại cho tôi một đống chuyện phiền toái.
Tôi hận.
Tôi thề nếu còn gặp lại Lương Trác, tôi nhất định sẽ cắt thận của anh ta!
- Chú thích:
Bình Luận