kỳ nghỉ hoang đường

Chương 3: Mấy người từng xem “Lưỡi hái tử thần” chưa?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Như phim, tình huống này như trong phim luôn.
Tôi vội vàng xin lỗi trai đẹp, tỏ ý liệu có khi nào là anh ta thao tác kết nối nhầm trước không?
Trai đẹp trợn trừng mắt, khiến tôi cảm thấy người này không dễ sống chung.
Có lẽ anh ta cảm thấy hai bên đều có trách nhiệm trong chuyện này nên tới cuối chỉ đề nghị tôi lần sau liên kết tai nghe bluetooth cần chú ý hơn. Tuy nhiên tôi đáp: “Câu này, gửi lại anh đấy.”
Dù anh ta có đẹp trai thì cũng đừng nghĩ tới chuyện đội nồi cho tôi. Nồi của sếp tôi còn chẳng đội, huống chi tên trai đẹp này không trả lương cho tôi.
Trai đẹp ngồi xuống, iPad của tôi cuối cùng cũng đã kết nối với tai nghe bluetooth của tôi.
Chuyến du lịch tuyệt vời vẫn đang tiếp tục.
Từ thành phố nơi tôi ở tới điểm đến của tôi không chỉ xa, mà còn không có chuyến bay thẳng. Có điều chuyện này không quan trọng, quan trọng là tôi đã thuận lợi bay lên trời xanh.
Tôi xem “Lạc lối” cả chuyến bay. Dù sau bao lâu thì Ngọc Bảo Cường vẫn có thể khiến tôi phì cười.
Lúc máy bay chuẩn bị hạ cánh, tôi tắt phim, dọn iPad rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng cực kỳ thư thái.
Nhưng, ngay lúc này, tôi đột nhiên bị đạp một cái muốn vọt phổi ra ngoài – Không phải đạp tôi mà là đạp lưng ghế của tôi.
Không cần nhìn cũng biết có chuyện gì.
Tôi hít sâu một hơi, nghe thấy đứa trẻ phía sau đã bắt đầu gào rú.
Tôi tự nhủ: Chớ tức giận, chớ tức giận. Cuộc đời như vở kịch, có duyên mới gặp nhau.
Thế nhưng tiếng lòng vừa dứt, phía sau lưng đã lại cho tôi một liên hoàn tam kích.
Tôi cuối cùng không thể tiếp tục phong độ nữa, tức tối đứng dậy, quay lại, sau đấy nghe thấy nữ tiếp viên nhắc: “Quý khách, máy bay đang hạ cánh, mời anh ngồi xuống, thắt chặt dây an toàn.”
Khoảnh khắc ấy, toàn bộ ánh mắt trong khoang hành khách đều đổ dồn về chỗ tôi.
Tức quá đi thôi. Rõ ràng thằng nhãi kia chọc tôi, vậy mà sau cùng tôi lại là kẻ vô lý.
Trước lúc ngồi xuống, tôi nói với bố mẹ thằng nhóc hàng sau: “Làm phiền đừng để con anh chị đá vào lưng ghế tôi nữa, cảm ơn.”
Thế nhưng tôi vừa ngồi xuống thì nghe thấy người phía sau nói: “Ai đời lại đi tính toán với trẻ con.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi, nhưng để không làm phiền tới tiếp viên hàng không, tôi chỉ đành nhịn.
Mấy phút tiếp theo, thằng nhóc kia không hề dừng lại, vừa đá lưng ghế vừa gào thét ầm ĩ, thậm chí còn vươn tay túm lấy tóc tôi. Tôi thật sự muốn vùng lên đấu tranh, cùng lắm thì bị quay lại rồi tung lên mạng. Thế nhưng ngay khi tôi vừa định đứng dậy, trai đẹp phía trước đột nhiên cũng đứng lên.
Anh ta nhìn về phía sau lưng tôi, nói với gia đình kia bằng chất giọng lạnh tanh: “Mấy người từng xem “Lưỡi hái tử thần” chưa?”
(Lưỡi hái tử thần: tên tiếng Anh là Final Destination, là bộ phim kinh dị kể về câu chuyện một cậu học sinh tên Alex trong chuyến đi cùng cả lớp tới Paris đã có điềm báo về việc chuyến bay sẽ nổ tung sau khi cất cánh, Alex cố gắng cảnh báo mọi người và rời khỏi máy bay, gây ra sự náo loạn. Kết quả, Alex và một vài người nữa bị đuổi khỏi máy bay. Chỉ vài phút sau, bọn họ đã chứng kiến cảnh máy bay bị nổ tung. Những tưởng đã có thể nhẹ nhóm vì thoát chết, cơn áp mộng lại ập đến thì tử thân lần lượt cướp đi sinh mạng của từng người trong bọn họ)
Anh ta vừa dứt lời, bố mẹ thằng nhóc lập tức bịt mồm nó lại.
Lực sát thương của lời này quá mức mạnh mẽ. Tất cả mọi người trong khoang hành khách đều gần như không dám thở.
Tôi cầu xin anh đấy, xin đừng nhắc tới bộ phim này trên máy bay được không! Dọa người ta sợ, dọa sợ muốn chết đó!
Giây phút này tôi càng tin chắc rằng người này không phải con người thiện lành gì cho cam. Lần sau nếu còn gặp lại, tôi nhất định sẽ đi đường vòng!
Có điều, tôi nghĩ chắc hai người bọn tôi sẽ không có cơ hội gặp lại nữa đâu. Nghĩ tới đây, tôi bèn cảm tạ trời đất!
May mà miệng trai đẹp không phải miệng quạ đen, chúng tôi đã hạ cánh an toàn.
Lần cuối tôi tới sân bay này là cách đây ba năm. Đợt đó tôi đi công tác cùng sếp, sau còn giẫm rớt gót giày của sếp.
Kỷ niệm khắc sâu.
Hôm đấy sếp tôi tức tối nói với tôi: “Sau này tôi không đi công tác với cậu nữa.”
Về sau quả nhiên hai bọn tôi không đi công tác cùng nhau nữa, vì dịch bệnh, đến cả máy bay cũng ba năm rồi tôi không đi.
Lịch trình của tôi là đầu tiên đáp xuống thành phố này, ở lại đây một đêm, ăn bánh bao chiên hấp [1] rồi hôm sau sẽ đi tàu cao tốc tới điểm đến cuối cùng của tôi. Tất cả đều đã được sắp xếp rõ ràng. Tôi thậm chí còn đặt phòng tại khách sạn sang trọng nhất gần phố đi bộ trong thành phố này.
Tôi thật sự đã chuẩn bị rất đầy đủ cho chuyến đi này.
Nhưng mà, tôi không thể nào ngờ được, tôi vừa tới thành phố này đã không nhích nổi một bước.
Kỳ nghỉ dịp mùng 1 tháng 10, người đông nghìn nghịt.
Việc đầu tiên cần làm khi hạ cánh là test nhanh.
Cảm giác ấy nên miêu tả như nào nhỉ? Có thể nói là cả người muốn tê liệt.
Hàng người xếp hàng để xét nghiệm dài tới mức khiến tôi cuối cùng đã tin báo cáo dân số thế giới không hề sai, và cũng tin rằng dù là lúc này thì nơi đây cũng vẫn là đô thị quốc tế lớn sầm uất nhất, có thể nhìn ra từ lưu lượng hành khách.
Tôi xếp hàng tới mức choáng váng, ngáp ngắn ngáp dài, sống không bằng chết. Tôi lấy điện thoại ra đăng ký, đăng nhập, chuẩn bị mã thông hành, sau đó bắt đầu chơi game.
Khó chịu ghê, hôm nay chơi tới 50 lần rồi mà vẫn chưa vượt qua được màn này.
Tôi nghiến răng nghiến lợi chơi, bỗng chợt nhận ra, điện thoại sắp hết pin rồi. Nghĩ tới chuyện lát test nhanh còn phải quét mã, tôi vội vàng cất điện thoại đi.
Pin còn 19%, tôi tự an ủi mình rằng không phải vấn đề gì lớn, lát ra ngoài là tôi có thể đi kiếm sạc dự phòng, không cần hoảng.
Thế nhưng đúng lúc này, đám đông lại đột nhiên ồn ào. Không biết là ai ở phía trên kêu lên rằng có người có kết quả test bất thường.
Ngay lúc đó, cả tôi và thế giới của tôi đều như nổ tung.Chú thích:[1] Bánh bao chiên hấp: 

Bình Luận