kỳ nghỉ hoang đường

Chương 4: Anh là thiên thần đời tôi!

Dù không muốn thừa nhận nhưng phải nói rằng, gừng càng già càng cay. Thời điểm đám đông trở nên hỗn loạn, tôi bắt đầu rầu rĩ vì đã không nghe lời sếp. Hiện tại, thứ tôi đánh mất không chỉ đơn thuần là tiền lương gấp ba thôi đâu.
Nhân viên sân bay phản ứng rất mau lẹ. Đầu tiên họ trấn an bọn tôi, sau đó báo rằng tất cả mọi người đều phải tạm thời ở lại đây, chờ bọn họ xác nhận lại kết quả xét nghiệm lần hai của người có kết quả bất thường thì mới có thể cho bọn tôi đi được.
Cũng tức là có hai khả năng, một là báo động giả, mọi người ai đi đâu đi nấy, hoặc là tất cả đều sẽ bị lôi đi, cách li tập thể.
Tôi khóc không ra nước mắt, vì ba lý do:
Thứ nhất, tôi chỉ có mấy ngày nghỉ, thật sự không muốn lãng phí ở khu cách li;
Thứ hai, việc cách li tai bay vạ gió này sẽ phải tự chi trả;
Thứ ba, điện thoại tôi sắp hết pin rồi, xung quanh lại không có trạm sạc dự phòng nào.
Giờ tôi không phải “Lạc lối” nữa rồi, rõ ràng là “Những người khốn khổ” rồi!
Trong nỗi tuyệt vọng, tôi cũng chỉ có thể thấp thỏm chờ đợi cùng mọi người, như con kiến sắp chết trên chảo nóng, vừa vật vã vừa đau khổ.
Đúng lúc này, điện thoại tôi đổ chuông, là mẹ thân yêu của tôi gọi điện tới chia buồn cùng tôi.
Mẹ hỏi: “Thế nào? Có đông không?”
Tôi chỉ đành cắn răng đáp: “Cũng tạm ạ.”
Một câu “Cũng tạm ạ” để giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của tôi.
Mẹ còn muốn hỏi thêm gì đó nhưng nghĩ tới chuyện điện thoại sắp sập rồi, tôi chỉ đành giả vờ vội vàng, hứa với mẹ sẽ gọi lại cho bà khi tới khách sạn rồi sau đó cúp máy.
Một cú điện thoại này đã khiến mức pin điện thoại tôi sụt từ 19% xuống thẳng 9%. Cái điện thoại nát này, chờ tháng sau có lương, tôi nhất định phải đổi nó!
Mức pin vốn đã chẳng nhiều nhặn gì giờ lại càng thấp nghiêm trọng, hơn nữa còn chẳng biết phải chờ bao lâu. Tôi bắt đầu cân nhắc xem có nên nhờ người khác giúp đỡ không.
Dù sao, chúng ta cũng là một dân tộc nhiệt tình tốt bụng, nhất định sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Đúng lúc tôi đang âu sầu vì chiếc điện thoại sắp hết pin, một giọng nói có chút thân quen vang lên sau lưng tôi.
Người đó hỏi: “Cần sạc không?”
Âm thanh thiên đường!
Đây tuyệt đối là âm thanh chốn thiên đường!
Nhưng, khi tôi quay đầu lại, chuẩn bị bày tỏ lòng cảm ơn dành cho người kia thì tôi nhận ra trước mặt mình là khuôn mặt đẹp trai quen thuộc ấy.
Lại là anh ta, trai đẹp tử thần.
Anh ta cầm trên tay cục sạc dự phòng, là loại có thể thấy ở khắp các trung tâm mua sắm lớn, có ba đầu cáp, tùy bạn lựa chọn.
Anh ta sử dụng điện thoại Apple còn tôi sử dụng Android. Hai người bọn tôi vừa hay có thể chia sẻ.
Tuy tôi có hơi không thích anh ta nhưng hảo hán chẳng ngại cái thiệt trước mắt. Người ra tay giúp đỡ tôi vào giờ phút này chắc chắn là người tốt ngàn năm khó gặp!
Tôi nói: “Anh là thiên thần đời tôi!”
Anh ta cười cười với tôi, sau đó rút dây sạc ra, để tôi c ắm vào.
Khoảnh khắc điện thoại bắt đầu sạc pin, linh hồn tôi như được thăng hoa.
Cũng vì chuyện này, hai người bọn tôi bắt đầu nói chuyện phiếm.
Tôi hỏi anh ta: “Anh kiếm đâu ra cục sạc dự phòng này vậy? Tôi vừa nãy nhìn quanh một vòng mà chẳng thấy.”
Điều khiến tôi bất ngờ là, anh trai này, thiên thần đời tôi lại nói với tôi: “Từ sân bay đi, tôi quên trả.”
Tôi sững sờ, hỏi lại anh ta trong nỗi hoảng sợ: “Thế nếu hôm nay chúng ta không được đi, hoặc bên này không có loại sạc dự phòng này, thì không phải…”
Anh ta mỉm cười với tôi, sau đó nói: “Thế nên tôi mới tìm cậu để chia chi phí đó!”
Giây phút ấy, anh ta đã rớt khỏi vị trí thiên thần đời tôi.
Giữa biển người mênh mông, trai đẹp không còn lấp lánh ánh hào quang nữa, khuôn mặt anh tuấn của anh ta cũng trở nên xám xịt.
Tôi không tin được: “Anh đúng là… thiên tài tính toán.”
“Quá khen rồi.” Anh ta nói với tôi, “Cậu sạc thêm đi, loại này đắt đấy, nửa tiếng ba tệ.”
Thật lòng mà nói, đấy quả thực là cục sạc đắt nhất tôi từng gặp.
Tôi đột nhiên nhớ tới chương trình talkshow xem mấy hôm trước: Điện này đắt như thế, nhẽ nào là điện cổ trăm tuổi?
(Giá tiền thuê cục sạc dự phòng bên Trung đắt hơn khá nhiều so với giá điện nói chung nên bên đó khịa là điện này đắt vậy thì hẳn phải là điện trăm năm tuổi do Edison để lại)
Đang miên man suy nghĩ thì phía trước lại ồn ào, tôi hoang mang lùi ra sau, sợ anh trai phía trước sẽ giẫm phải giày tôi.
Thế nhưng mọi người cũng biết đó, có ai mọc mắt sau gáy đâu. Trong lúc né ra sau, tôi đã không cẩn thận mà đụng phải giá treo phía sau. Sau khi chịu đau, tôi lại tránh sang một phía khác, rồi không biết ai ngáng chân tôi làm tôi yếu ớt ngã vào vòng tay trai đẹp.
Trai đẹp ôm tôi như ôm cún, nói với tôi bằng chất giọng trìu mến mà không vẫn lịch sự: “Gì đây, cậu giẫm phải giày tôi rồi.”

Bình Luận