nghe nói cậu chỉ xem tôi là bạn
Chiếc xe sang trọng màu đen chạy băng băng trên đường, đến ngôi trường trung học cao cấp nhất Nam Kinh.
Quý Vãn ngồi ở ghế lái phụ, nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt lạnh nhạt, nghe những lời dặn dò của mẹ kế với em kế ở hàng ghế sau.
“Cố gắng thi tốt nhé, lần này vào được top 500, về mẹ sẽ nấu món con thích ăn nhất.” Người phụ nữ sở hữu gương mặt xinh đẹp nắm tay cậu thiếu niên bên cạnh, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu ta, nở nụ cười dịu dàng, “Rồi chờ bố con rảnh, sẽ đưa con ra nước ngoài chơi.”
“Cái này đâu thể tính là phần thưởng được, khác gì bình thường đâu.” Quý Kha nhíu mày không vui, ôm tay mẹ mình làm nũng, “Nhãn hiệu con thích mới ra kiểu mới, đẹp lắm, con muốn cái đó!”
Người phụ nữ đồng ý với vẻ đầy nuông chiều: “Được, lần này vào được top 500, mẹ sẽ mua cho con.”
Nghe thế, tài xế đang lái xe không nhịn được nhìn Quý Kha qua kính chiếu hậu.
Omega mỏng manh xinh đẹp được cưng chiều từ bé bấy giờ mặc quần áo hàng hiệu đắt tiền, chỉ một món đồ thôi cũng bằng cả tháng lương của ông.
Quý Kha không hề bất ngờ khi yêu cầu của mình được đồng ý, cậu ta reo lên một tiếng rồi lấy điện thoại ra chơi.
Tài xế lại nhìn lén Quý Vãn đang ngồi ở ghế lái phụ.
Khác với người em trai Omega mặc đồ hàng hiệu, Beta đang ngồi ghế lái phụ chỉ khoác trên mình chiếc áo thun trắng đơn giản vô cùng, ai không biết nhìn vào, chỉ phân tích theo cách ăn mặc thì sẽ chẳng tài nào ngờ rằng hai người này là anh em của nhau.
Khác với Quý Kha, người lọt được vào top 500 đã là một tiến bộ lớn, Quý Vãn luôn đứng đầu khối, nhưng sự xuất sắc này dường như chưa bao giờ đổi lại phần thưởng nào cả.
Âu cũng là điều bình thường.
Omega cần được nâng niu, còn Quý Vãn chỉ là một Beta, dù là anh em ruột chăng nữa cũng không thể đối xử giống nhau được, huống chi chỉ đứng đầu khối?
Vừa không phải Alpha, cũng chẳng phải Omega.
Trong thế giới ABO, giới tính quyết định tất cả, trời sinh Beta đã là những kẻ tầm thường.
Tài xế nhìn lướt qua trong kính chiếu hậu, lúc thấy khuôn mặt xinh đẹp đến từng đường nét của Quý Vãn, ông không nhịn được nhìn lâu thêm đôi chút.
Thật đáng tiếc cho một gương mặt đẹp đến nao lòng như vậy.
Tài xế cảm thán trong lòng, bấy giờ ở hàng ghế sau, người phụ nữ vẫn ân cần dặn dò Quý Kha.
“Kha Kha nhà chúng ta đẹp thế, mùi pheromone cũng thơm, nếu có Alpha nào quấy rối con, con phải gọi điện thoại về nhà ngay biết không? Bố mẹ sẽ cho người đến xử lý, đừng sợ.”
Thấy đã sắp đến nơi mà đề tài vẫn ở chỗ Quý Kha, tài xế không kìm được lắm mồm: “Cậu lớn cũng rất có thể sẽ bị kẻ xấu để ý, cẩn thận chút vẫn hơn.”
Người phụ nữ nghe thế, giọng điệu trở nên bực bội: “Nói lung tung gì vậy, Beta thì gặp chuyện gì được chứ.”
… Sao có thể không gặp chuyện gì.
Tài xế liếc nhìn Quý Vãn, ánh mặt trời len lỏi qua những kẽ lá hắt lên mặt cậu, ánh sáng loang lổ phân tán, dường như Thượng Đế đang muốn hòa vào tia nắng để đặt những nụ hôn khẽ khàng lên khuôn mặt ấy.
Quý Kha đã được xem là một Omega đẹp rồi, nhưng đứng trước Quý Vãn, nhan sắc của cậu ta chẳng là gì cả.
Đây là một khuôn mặt sắc sảo khiến người nhìn muốn phạm tội, không bị đánh dấu, xét theo một góc độ khác, có lẽ cũng sẽ thu hút rất nhiều kẻ ác có ý đồ đen tối.
Có lẽ cảm nhận được tầm mắt của ông, Quý Vãn nhìn sang, nhẹ nhàng lắc đầu.
Mẹ kế nhìn Quý Vãn, điều chỉnh lại vẻ mặt mình, khiến giọng nói trở nên dịu dàng: “Beta đâu bị đánh dấu, Alpha cũng chẳng hứng thú với Beta không có pheromone.
Nếu bị quấy rối thật thì hãy tự kiểm điểm lại mình xem đã làm sai chuyện gì, Quý Vãn, con biết chưa?”
Câu nói này đúng là đổi trắng thay đen, nhưng những năm qua Quý Vãn đã nghe qua nhiều, lười tranh luận với bà.
Xe dừng trước cổng trường, cậu cảm ơn chú tài xế, cởi dây an toàn, mở cửa xuống xe.
Lần này họ tham gia cuộc thi chia lớp.
Trước đây Quý Vãn và em trai kế là Quý Kha không phải học sinh trường này, mấy hôm nay họ mới chuyển đến, đúng lúc ngôi trường này sắp tổ chức kỳ thi tháng, Ban Giám hiệu nhà trường bảo họ cũng vào thi, để thứ hạng quyết định lớp học tương lai của họ.
Quý Vãn đưa thẻ căn cước của mình cho bảo vệ xem, bước vào sân, nghe thấy tiếng gọi của người em trai kế sau lưng.
“Anh đi nhanh vậy làm gì, cố ý bỏ lại tôi à.” Quý Kha trách móc, chạy bước nhỏ đến bên cạnh Quý Vãn.
Quý Vãn không nói chuyện, Quý Kha quan sát tòa nhà và các bạn học sinh xung quanh, không biết nghĩ đến điều gì, vẻ bẽn lẽn chợt hiện trên mặt.
Quý Kha không thích nói chuyện với Quý Vãn chút nào, nhưng vừa vào trường mới, người quen thì có mỗi Quý Vãn, thế nên muốn nói gì cũng chỉ biết kể với Quý Vãn thôi: “Không biết hôm nay có gặp được ai kia không, nghe nói cậu ấy chưa thích Omega nào cả.”
Quý Vãn: “… Ai?”
“Mẹ không nói với anh, cậu Alpha con một nhà họ Phong cũng học trường này à.” Quý Kha lại nghĩ đến chuyện khác, tiếp tục tự hỏi tự trả lời, “À, chắc vì anh là Beta nên không cần nói.”
Nhà họ Phong là dòng dõi quyền quý đứng nhất nhì cả nước, tuy nhà họ Quý giàu có hơn những hộ bình dân khác, nhưng chẳng là gì so với nhà họ Phong cả.
Quý Vãn nghĩ bụng, có lẽ không nói với cậu không phải vì cậu là Beta, mà nguyên nhân chính là mẹ kế có thói quen không muốn kể chuyện gì cho cậu biết.
“Alpha siêu cấp như cậu ấy, chỉ ngửi hương pheromone thôi đã khiến người ta nhũn chân, không thể nào chung sống với Beta được.” Quý Kha vươn vai một cách lười nhác, “Tôi nghe nói cậu ấy luôn đứng nhất khối, vả lại tính cách không hiền lành gì, đánh nhau lại giỏi.
Tuy trước đây anh cũng hạng nhất, nhưng chắc chắn không bằng cậu ấy.”
Quý Vãn phớt lờ không tiếp tục đề tài này, cậu chỉ nhìn vào phòng học cách đó không xa, hờ hững rằng: “Đến phòng thi của tôi rồi.”
*
Quý Vãn ngồi trong phòng thi ung dung làm đề.
Đề lần này hơi khó, lúc nộp bài, rất nhiều người đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu.
Quý Vãn đã quá quen với những ánh mắt kiểu này, cậu thong thả bước ra khỏi lớp, vào phòng vệ sinh.
Bấy giờ còn sớm, chắc chưa có ai ra, cậu có thể độc chiếm phòng vệ sinh…
Thậm chí suy nghĩ này chỉ mới xuất hiện trong đầu Quý Vãn, cậu vừa rẽ sang đã va mạnh vào một người khác.
“Xin lỗi.” Quý Vãn xoa trán lùi vài bước, ngẩng đầu nhìn chàng trai mình đụng trúng.
Chàng trai cao ráo đó sở hữu đôi chân thon dài, khuôn mặt điển trai hiếm thấy, chỉ là vùng giữa lông mày cứ toát nên sát khí, khiến vẻ điển trai đó không khiến người ta muốn tiếp cận làm thân, mà chỉ thêm phần áp lực.
Dù đang mặc đồng phục học sinh cũng không khiến hắn trông ngoan ngoãn hơn.
Giờ này sao còn ai khác ở đây nhỉ, chẳng lẽ cũng đã làm xong bài thi giống như cậu?
Quý Vãn và chàng trai nọ nhìn nhau một lúc, đều thấy sự ngờ vực trong mắt đối phương.
Hai người lặng thinh hồi lâu, sau đó lần lượt vào phòng vệ sinh, nhưng khi Quý Vãn cũng định bước vào, hắn cản cậu lại.
“Này.” Chàng trai nhíu hàng mày tuấn tú, đứng chặn trước cửa phòng vệ sinh không cho Quý Vãn vào, “Phòng vệ sinh của Omega ở bên kia.”
Quý Vãn: “…”
Đây không phải lần đầu tiên cậu bị hiểu nhầm thành Omega, nhưng là lần đầu bị chặn, thông thường những Alpha kia đều sẽ hí hửng khi tưởng cậu vào nhầm.
“Tôi biết phòng vệ sinh của Omega ở bên kia.” Quý Vãn bất đắc dĩ, “Nhưng tôi là Beta.”
Trong mắt chàng trai nọ thoáng nét kinh ngạc, hắn quan sát Quý Vãn vài lần, không ngăn cản nữa.
Quý Vãn đi đến bồn tiểu ở tận cùng bên trong, không bao lâu sau lại có một nam sinh mặc áo đen cũng đi vào với vẻ như được giải thoát.
Nam sinh mặc áo đen thấy chàng trai mặc đồng phục, giật mình: “Anh Phong, cậu cũng ở đây à! Đm, tôi còn tưởng tôi mới là người ra sớm nhất chứ.”
“Cậu làm xong rồi?”
Nam sinh áo đen mếu máo: “Xong con khỉ, nhiều câu không biết làm quá, nhìn mệt nên dứt khoát nộp bài luôn.
Tôi nghi đề này cho con chó hoang tới nâng vuốt chọn bừa đáp án, điểm số cũng sẽ cao hơn tôi!”
Phong Tiến: “Cậu đoán đúng về bản thân ghê.”
Người nọ: “… Ông nội cậu, Phong Tiến, đừng nói cậu làm hết nhé.”
Phong Tiến gật đầu, mặt người nọ càng thêm bi thảm: “Muốn có một người xuất hiện giành hạng nhất của cậu ghê, cho cậu trải nghiệm cảm giác cay đắng dưới cõi trần.”
“Rất mong chờ.” Phong Tiến bật cười, bâng quơ rằng.
Nam sinh áo đen ngẫm nghĩ, tự dưng tốt bụng: “Thôi vậy, nếu thật sự có người như vậy, chắc cậu sẽ xé xác kẻ đó ra mất.”
Phong Tiến vẫn hời hợt: “Tôi không hung hãn như vậy.”
Giọng nam sinh áo đen cao quãng tám: “Cậu không có á?”
Quý Vãn đứng trong cùng nghe những lời này, cảm thấy ngờ ngợ.
Họ Phong, đứng đầu khối, đừng bảo đây là cậu chủ nhà họ Phong… tính tình nóng nảy, luôn hạng nhất khối mà Quý Kha từng nhắc đến nhé.
Quý Vãn vội nhớ lại những chuyện sau khi gặp Phong Tiến, biểu hiện của cậu chàng đó vẫn giống một học sinh bình thường, không làm gì quá đáng cả, ngược lại trông còn có vẻ thích học hành.
… Không chừng chỉ là những lời đồn thất thiệt, nhân vật làm mưa làm gió trong trường như thế, dù giết một con kiến thôi cũng sẽ bị lan truyền thành hành hạ người khác tàn nhẫn bán sống bán chết.
Quý Vãn nghĩ thế, cánh cửa phòng vệ sinh đang khép hờ bỗng bị đá phăng, cửa đập thẳng lên tường vang lên tiếng “rầm” rõ to.
Chàng trai đầu đinh cười gằn: “Phong Tiến, cũng có lúc để tao bắt gặp mày đi một mình nhỉ.”
Nam sinh áo đen: “… Ê khoan, sao lại đi một mình, tao không phải người hả?”
Chàng trai đầu đinh xem như không nghe thấy câu hỏi này, vẫn cười nhạt nói với Phong Tiến: “Mày ngồi trên chức đại ca trường lâu quá rồi đấy, vật đổi sao dời, vị trí này cũng nên đổi chủ thôi.”
Phong Tiến tới bồn rửa tay, xem người nọ như không khí.
Chàng trai đầu đinh tưởng Phong Tiến sợ, được nước lấn tới: “Cũng phải đánh mày thôi, nhưng mày gọi tao tiếng bố, tao có thể cố gắng hết sức không đấm vào mặt.”
Phong Tiến tắt vòi, giũ nước trên tay đi: “Lúc trước tao từng cảnh cáo mày, đừng tới làm phiền tao nữa.”
Giọng Phong Tiến rất bình tĩnh, nghe không ra cảm xúc giận dữ gì, cứ như chỉ đang trò chuyện cho vui vậy.
“Mày nói, mày nói thì tao phải nghe chắc? Mày tưởng mày là…” Chàng trai đầu đinh chưa buông hết lời nhục mạ, đã phải nín thở.
Pheromone thuộc về Alpha bao trùm cả căn phòng vệ sinh nhỏ, pheromone của Alpha là thứ trực tiếp nhất để ra oai chèn ép nhau, pheromone của Phong Tiến khiến cho hai Alpha còn lại phải khuất phục.
Quý Vãn há hốc mồm nhìn chàng trai đầu đinh bị pheromone khống chế không tài nào động đậy nổi, bị Phong Tiến nắm đầu đập rầm rầm vào tường vài cái.
“Cút.” Phong Tiến thả tay, thu hồi pheromone, quần áo của hắn vẫn giống ban nãy, thẳng thớm tinh tươm.
“Lần sau để tao thấy mày tới kiếm chuyện nữa, thì mày không được đi bộ ra nữa đâu.”
Chàng trai đầu đinh loạng choạng chạy thẳng ra ngoài với vẻ hoảng hốt.
Còn Phong Tiến thì rửa tay lần nửa, sau đó đút hai tay vào túi, mặt đanh lại, rõ ràng không còn vui như trước.
“Đúng là, cậu thả pheromone cũng phải nói tôi trước một tiếng chứ, đừng đánh người phe mình…” Nam sinh áo đen cũng bị pheromone ép cho rút vào góc tường, cậu ta trách móc, “May mà không ai thấy đợt đánh nhau này, không thì lại phải đi giải quyết nốt hậu quả.”
Phong Tiến: “…”
Phong Tiến nhìn Quý Vãn bằng ánh mắt ám chỉ.
“Đm, sao có người khác ở đây thật vậy, hồi nãy tôi không để ý! Người anh em cậu cứ yên tâm, để tôi giải quyết giúp cậu! Này, tên bên kia, cậu…” Nam sinh áo đen thấy rõ mặt Quý Vãn, giọng nói dịu dàng hẳn, “Cậu có bị dọa không?”
Quý Vãn: “…”
Quý Vãn: “Không.”
“Ồ ồ, không bị dọa là được.” Nam sinh áo đen yên tâm.
Phong Tiến không nghe tiếp được nữa, xoay người rời đi.
Nam sinh áo đen nhìn Quý Vãn, rồi lại nhìn Phong Tiến đang bỏ đi, lưỡng lự mãi chẳng biết nên chọn anh em hay người đẹp đây.
“Tôi sẽ không kể với ai đâu, cậu đi tìm cậu ấy đi.” Quý Vãn chủ động lên tiếng.
“Haiz, cậu bạn à, cậu đúng là đẹp người đẹp nết…” Thật khó khăn cho nam sinh áo đen khi lựa chọn đi với anh em mình, cậu ta vẫy tay với Quý Vãn, “Lần sau mời cậu ăn thịt nướng!”
Mọi người đi cả rồi, cuối cùng phòng vệ sinh chỉ còn mỗi Quý Vãn.
Quý Vãn rửa tay, lấy điện thoại ra, thấy vài tin nhắn từ người bạn trường cũ của cậu.
[Oản[1] này, cậu thi sao rồi?]
[1] Oản (碗): phiên âm là Wǎn (nghĩa là cái bát, cái chén), trùng âm với tên Vãn (晚) của Quý Vãn.
[Mặc kệ, tôi tin năng lực của cậu có thể treo đứa hạng nhất bên họ lên đánh một trận!]
Quý Vãn: “…”
Thành tích ai cao hơn thì chưa biết, nhưng cậu mà giành hạng nhất, với sự hung hãn của cậu bạn họ Phong kia… rất có thể sẽ tìm cậu đánh một trận đây.
Bình Luận