phong tranh ngộ

Chương 1
Ta và mấy tỷ muội khác quỳ gối ở chính sảnh, chuẩn bị nghênh đón trưởng tỷ Liễu Cẩm Hoa nay đã là Vương phi của Nhiếp Chính Vương. Đây là lần thứ hai nàng về nhà sau khi kết hôn.

Vào ngày về nhà lần đầu tiên, nàng mặc lễ phục đẹp đẽ quý giá, trên tóc cài đầy trâm vàng nạm ngọc, cổ tay đeo vòng bạch ngọc do Thánh Thượng đích thân ban tặng. Trong lúc trò chuyện, nàng có thể tùy tiện lấy xuống một cây trâm thưởng cho tứ tỷ vì đã giúp nàng xách váy. Cây trâm đó có giá trị bằng mấy năm tiền mua trang sức của bọn ta.

“Trưởng tỷ mệnh tốt. Nghe nói khi còn bé nàng đã có quen biết với Vương gia, nếu không thì lấy thân phận con buôn như nhà họ Liễu chúng ta làm sao dám leo lên Vương phủ.” Tứ tỷ vuốt cây trâm vàng nàng yêu quý, mở miệng cảm thán.

Trưởng tỷ xuất giá, làm chúng ta hiểu được thế nào là Hoàng tộc thế gia phú quý và xa xỉ. Bởi vậy khi trưởng tỷ có thai, muốn chọn một người vào phủ để củng cố địa vị của nàng thì ai cũng dốc hết sức lực, mong muốn nắm được cơ hội bước chân vào Vương phủ.

Cho dù chỉ được làm thiếp cũng cam lòng.

Duy nhất một mình ta ngày nào cũng chỉ lo ăn lo uống, vùi đầu thêu cho xong một cái yếm. Ta biết rõ Liễu Cẩm Hoa ích kỷ, độc ác sẽ không để người khác cướp mất một nửa trái tim Vương gia đâu.

Liễu Cẩm Hoa xem chúng ta là một quân cờ, khi nàng không ngăn cản được Vương gia xiêu lòng vì cô gái khác thì sẽ đẩy chúng ta ra. Đợi đến khi nàng sinh con rồi nhất định sẽ không để chúng ta ở lại Vương phủ. Nàng sẽ tùy tiện tìm một lý do để tống cổ chúng ta đi.

Cho nên Liễu Cẩm Hoa sẽ yêu cầu một người bình thường thôi, tốt nhất là nhát gan dễ sai khiến.

Giống như ta vậy.

Nói đúng hơn là lớp mặt nạ mà ta bày ra trước mặt nàng.

...

Trưởng tỷ ngồi ở giữa, chung quanh toàn là những người nhìn sắc mặt nàng mà nói chuyện, nhưng có vẻ nàng không được vui lắm.

Mới vừa rồi bọn họ đã thể hiện hết bản lĩnh cầm kỳ thi họa cho nàng xem. Nhưng trong mắt nàng thì tất cả đều là uy hiếp.

Nàng nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại trên người ta: “Tiểu Cửu Nhi, ngươi chuẩn bị biểu diễn cái gì?”

Ta thật cẩn thận bưng hộp quà lên cho nàng xem, bên trong là tấm yếm thêu hình con hổ nhỏ do tự tay ta làm.

Ta cúi đầu không dám nhìn nàng, níu chặt cổ tay áo, rụt rè nói: “Cửu Nhi không sánh bằng mọi người, chỉ biết vài việc nữ công thêu thùa may vá này mà thôi.”

Liễu Cẩm Hoa cầm yếm lên quan sát, mặt mày tỏ ra vui mừng.

Nàng cười, cúi đầu vuốt ve bụng nhỏ còn chưa nhô lên: “Tiểu Cửu Nhi ngoan lắm, rất có lòng.”

Đêm đó, cha đích thân đến tìm ta: “Trưởng tỷ chọn trúng con, đây chính là phúc phần của con đấy.”

Đúng như ta đoán. Ta không có khả năng quyến rũ đàn ông, còn là người duy nhất quan tâm đến việc nàng đang mang thai.

“Sau này con phải tận tâm hỗ trợ trưởng tỷ, để nàng có được chỗ đứng trong Vương phủ. Đợi đến khi nàng sinh được thế tử thì nhà họ Liễu ta sẽ sớm thăng quan tiến chức trong nay mai.”

Cha dặn dò ta nhiều điều, nhưng từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn lục tỷ đứng bên cạnh ta lấy một lần. Giống như quá khứ mười mấy năm về trước, ông cũng chưa từng nhìn thấy ta.

Ông không bao giờ hỏi rằng: “Tiểu Cửu, sau khi mẹ con qua đời, mẹ cả có đối xử tốt với con không?”

Ông cũng chưa từng phát hiện ta phải mặc quần áo mỏng manh giữa mùa đông khắc nghiệt, cuộn tròn trong căn phòng không được đốt than củi. Náo nhiệt ở bên ngoài dường như không có liên hệ gì đến ta.

Trong mắt ông vĩnh viễn chỉ có tiền tài và địa vị, chỉ có thân phận “cha vợ Nhiếp Chính Vương” được người đời tung hô. Thậm chí có khi ông đã quên mất tên ta gọi là gì.

Ông chỉ nhớ ta là Tiểu Cửu.

...

Sau nửa tháng đến Vương phủ, ta chưa từng nhìn thấy Nhiếp Chính Vương Tạ Vân lần nào. Liễu Cẩm Hoa để ta ở lại Nhàn Nguyệt Các, nơi cách xa chính viện nhất.

Ngày nào ta không phải thêu thùa làm việc thì chính là bận hầu hạ nàng ăn uống, hoặc là cùng nàng nói chuyện phiếm giết thời gian.

Liễu Cẩm Hoa nằm trên giường mỹ nhân, híp mắt an ủi ta: “Tiểu Cửu Nhi đừng vội, Vương gia bận nhiều việc lắm.”

Ta cúi đầu thêu khăn: “Cửu Nhi may mắn được vào Kinh, sống ở Vương phủ này đã là tốt lắm rồi, hết thảy nghe theo lời trưởng tỷ an bài.”

Khi quay về, Tang Chi hay dựa vào bàn rầu rĩ: “Cô nương, Vương phi không cho người gặp Vương gia đâu, vậy thì làm sao người tranh giành tình cảm của Vương gia được chứ?”

Ta gõ đầu Tang Chi: “Không vội, sẽ nhanh thôi.”

Ta chiết mấy nhánh cây rồi đi tìm Liễu Cẩm Hoa: “Chuyện khác thì Cửu Nhi không rành, còn làm diều và ngựa gỗ thì quen tay lắm. Cửu Nhi muốn làm vài món đồ chơi cho tiểu thế tử.”

Mượn đứa con trong bụng để lấy lòng Liễu Cẩm Hoa là phương pháp hữu hiệu nhất.

Nàng lập tức cong môi cười, ra lệnh quản gia dẫn ta đến nhà kho: “Muốn gì thì cứ lấy đi.”

Nửa tháng tiếp theo, ta dành hết thời gian ở lại Nhàn Nguyệt Các làm diều.

Liễu Cẩm Hoa không cho ta gặp Tạ Vân cũng không sao, ta sẽ bắt hắn tự tới cửa tìm ta.

Sau khi làm diều xong xuôi, sinh nhật Liễu Cẩm Hoa cũng vừa tới. Tạ Vân đã chuẩn bị gánh hát hay nhất từ lâu, chỉ chờ đến khi hạ triều là về ăn mừng cùng nàng.

“Ta thay mặt tiểu thế tử thả diều thử một lần được không?”

Hôm nay tâm trạng Liễu Cẩm Hoa rất tốt nên thoải mái đồng ý với ta.

Nàng ngồi ở đình hóng gió ngắm khoảng trời bay đầy cánh diều, khen ngợi nói: “Ánh mắt ta đúng là không tệ chút nào, Tiểu Cửu Nhi hiểu chuyện quá.”

Ta cười đùa cùng nàng, trong lòng thì tính toán thời gian.

Con diều này là để Tạ Vân xem, lúc này hắn nên hạ triều rồi mới phải.

Không lâu sau đó, ta lập tức nhìn thấy Tạ Vân chạy chậm đến gần bờ hồ.

Liễu Cẩm Hoa đứng dậy đón hắn, oán trách nói: “Biết Vương gia nhớ thương sinh nhật ta, nhìn chàng này, chạy đến đổ mồ hôi đầy trán rồi kìa.”

Liễu Cẩm Hoa quay đầu vẫy tay gọi ta: “Tiểu Cửu Nhi, tới gặp Vương gia đi.”

Đó là lần đầu tiên ta gặp gỡ Tạ Vân sau khi hắn làm Nhiếp Chính Vương.

Bình Luận