phong tranh ngộ

Chương 3
Rời khỏi thư phòng, ta không trở về Nhàn Nguyệt Các mà lập tức đến viện lớn. Ta lấy cớ là có chuyện quan trọng cần bàn, để Liễu Cẩm Hoa cho người ngoài lui ra.

Ta tò mò lắm, nàng sống cuộc đời đi vay mượn như thế này thì đêm về ngủ có ngon giấc không?

“Vương gia hơi kỳ lạ, từ tối qua đến hôm nay cứ hỏi về chuyện trưởng tỷ hồi bé như thế nào. Tiểu Cửu nghe đến mờ mịt, tuy không biết nguyên do cụ thể, nhưng Tiểu Cửu biết trưởng tỷ là người thân duy nhất của mình ở chốn này, thế nên lập tức tới đây nói cho trưởng tỷ hay.”

Sắc mặt Liễu Cẩm Hoa lập tức tái mét, ôm ngực thở dốc liên tục. Ta hiểu rõ trong lòng đâu mới là điểm yếu của Liễu Cẩm Hoa, nàng sợ chuyện lừa dối bị vạch trần.

“Tiểu Cửu còn nghe Vương gia nói với thị vệ, cái gì mà hỏi mấy người đi theo Vương phi.” Ta nói bừa đôi câu, Liễu Cẩm Hoa suýt nữa thì bật ngửa.

Xem ra ngoại trừ ta, mẹ cả và cha ra thì người hầu thân cận nàng cũng biết chuyện thế thân.

Sau khi bình tĩnh lại, Liễu Cẩm Hoa vội dắt tay ta tới gần nàng: “Cửu Nhi ngoan, ngươi biết ta là chỗ dựa của ngươi là tốt. May mà còn có ngươi, ta đã không lựa chọn sai người.”

Hừ, nói lung tung, dựa kiểu nào mà dựa? Ta chỉ có thể dựa vào chính bản thân ta. Tựa như mấy năm nay ta chỉ có thể gắng gượng trưởng thành, tự mình tiến về phía trước.

Không quá mấy ngày sau, trước khi ta đi ngủ thì Tang Chi chạy tới.

Nàng khua môi múa mép: “Có chuyện lạ lắm, mấy người hầu thân cận với Vương phi từ lúc còn ở nhà cứ cãi vã không ngừng, cuối cùng bị mang đi phạt đòn hết, sau đó còn bị đuổi ra khỏi phủ, trời chưa sáng đã đưa về Liễu Châu rồi. Vừa vặn hôm nay Vương gia qua đêm ở trong cung, Vương phi không cho làm phiền ngài ấy, bây giờ còn đang khóc thầm ở trong phòng.”

Ta tháo búi tóc, đơn giản làm rối vài lọn tóc. Sau khi thấy bản thân trông giống vừa mới ngủ dậy thì đi tới viện lớn.

“Trưởng tỷ phải chú ý sức khỏe bản thân, khóc như vậy thì thế tử ở trong bụng cũng muốn khóc theo đấy.” Ta bưng trà nóng cho Liễu Cẩm Hoa uống.

Nàng uống được vài ngụm thì ôm ta khóc: “Tiểu Cửu Nhi, bọn họ đúng là đồ không nên thân, bị ta chiều hư hết cả rồi. Hôm nay họ dám làm vỡ đồ Thánh Thượng ban tặng, vậy thì ngày mai còn làm ra lỗi sai tày trời thế nào nữa? Để họ ở lại thì chỉ có nước chờ Vương gia quay về chém đầu thôi. Ta đành phải đưa họ về nhà.”

“Tiểu Cửu Nhi, bây giờ chỉ còn lại hai chị em ta ở Vương phủ này. Ta chỉ có thể dựa vào ngươi, còn ngươi cũng chỉ có thể dựa vào trưởng tỷ.”

Ta cảm động lắm, rơi nước mắt theo nàng, mở miệng nói vài câu chị em như thể tay chân xong thì nàng mới chịu ngừng khóc đi ngủ.

Trở lại Nhàn Nguyệt Các, ta thỏa mãn uống trọn một chén rượu lớn.

Tai mắt Liễu Cẩm Hoa đã được tách rời. Cả Vương phủ này chỉ còn lại mỗi mình ta là người nàng có thể tin tưởng. Sau này ta muốn xoa nắn nàng thế nào thì làm như thế ấy.

Chuyện Tạ Vân hỏi thăm đều là do ta tự biên tự diễn, nhưng Liễu Cẩm Hoa tuyệt đối không thể hó hé gì với hắn. Khi nàng vội vàng đưa người đi thì lại khiến hắn nảy sinh nghi ngờ.

Bên ngoài thì hắn vẫn trấn an Liễu Cẩm Hoa: “Vài ả nha hoàn thôi mà, sức khỏe Vương phi quan trọng hơn.”

Mấy ngày nay Tạ Vân không ngủ lại ở chỗ ta, nhưng hắn sẽ luôn gọi ta tới thư phòng. Liễu Cẩm Hoa thì ước gì hắn chú ý đến ta nhiều hơn chút, một là phân tán lực chú ý của hắn đi, không còn nghi ngờ nàng nữa, hai là có thể giúp ta thuận tiện thu thập tin tức cho nàng.

Vào ngày nọ, ta cài một cây trâm bạc lên tóc. Trước khi đến thư phòng thì ghé qua thỉnh an Liễu Cẩm Hoa. Nàng cười nói với ta rất nhiều chuyện, chủ yếu vẫn là phương pháp lấy lòng Tạ Vân.

Thấy không, con người không nên làm chuyện trái lương tâm, chỉ cần gió thổi cỏ lay đã lo lắng đề phòng.

Nếu là hai tháng trước, Liễu Cẩm Hoa nằm mơ cũng không thấy được cảnh tượng nàng cầm tay chỉ dạy ta cách lấy lòng Tạ Vân như thế này.

Nhưng ta khinh thường đi quyến rũ đàn ông.

Liễu Cẩm Hoa vẫn chưa chú ý đến cây trâm trên đầu ta, chứng minh nàng không biết đó là tín vật giữa ta và hắn.

Cây trâm này là món quà năm đó Tạ Vân cho ta trước lúc rời đi. Hắn nói đó là di vật của mẹ ruột hắn: “Sau này ngươi cầm cây trâm này đến gặp tướng sĩ trấn giữ Kinh thành, bọn họ sẽ lập tức đưa ngươi đến tìm ta.”

Lần tiếp theo nghe được tên hắn thì hắn đã là rể hiền trong miệng cha ta.

...

Khi ta đến thư phòng, Tạ vân đang bận xử lý công việc.

Ta bưng tách trà cho hắn: “Mùa hè nắng nóng, Vương gia uống chút trà lạnh đi.”

Hắn ngẩng đầu chuẩn bị uống trà, chợt thấy cây trâm trên tóc ta thì ngây ngẩn cả người.

“Cây trâm này từ đâu mà có?” Giọng Tạ Vân hơi run.

Cánh diều và chữ viết trước đó cùng lắm là trùng hợp thôi, nhưng cộng thêm cây trâm giống hệt di vật của mẹ hắn thì không thể coi là trùng hợp nữa.

Hắn đứng dậy, ôm bả vai ta, khóe mắt ửng hồng: “Nàng là Tiểu Bảo sao? Nàng mới là Tiểu Bảo đúng không?”

Năm đó hắn có hỏi tên ta trước khi chia tay. Ta ngẩng đầu cười nói: “Tiểu Bảo.”

Mẹ ta gọi ta như thế đấy. Khi đó ta luôn bị người khác ức hiếp, đêm về mẹ sẽ ôm ta vỗ về: “Tiểu Bảo ngoan, mẹ nhất định sẽ đưa con rời khỏi đây, không bao giờ để bất kỳ ai khi dễ con nữa.”

“Tiểu Bảo là ai? Thần thiếp tên Kinh Mặc, Liễu Kinh Mặc.”

Hai mắt Tạ Vân đỏ bừng, nghẹn ngào nói: “Không, nàng là Tiểu Bảo, nàng đang giận ta, oán ta nhận lầm người đúng không? Cây trâm này và cánh diều đều là của nàng.”

“Nàng đã quên rồi sao? Khi còn nhỏ ngày nào nàng cũng đến vườn hoa chơi với ta. Nàng cười ta không biết gì hết. Nàng rủ ta leo cây, dạy ta bắt cá, nàng bôi bùn lên mặt ta, cười bảo ta là đồ mặt nhão nhẹt. Nàng nhất định còn nhớ mà.”

Tạ Vân rơi lệ. Nhiếp Chính Vương mạnh mẽ vang đội vậy mà khóc trước mặt ta. Hắn nhắc đến đủ thứ chuyện khi còn nhỏ. Hắn làm lòng ta đau đớn và chua xót không thôi, đó là thời khắc ta vui sướng nhất trên đời.

Ta liên tục lùi ra sau, làm bộ như bị Tạ Vân dọa sợ, không cẩn thận té ngã làm rách da tay.

“Đau không?” Tạ Vân vội vàng ngồi xổm xuống, sáp lại gần ta quan sát.

Thật ra không đau mấy, còn lâu mới đau bằng lúc Liễu Cẩm Hoa thả chó cắn ta rớt một miếng thịt.

Ta vẫn mím môi cố gắng kìm nén nước mắt, giả vờ như đau lắm mà còn cậy mạnh nói “không đau”.

Hôm nay ta trang điểm vô cùng mộc mạc, bây giờ mắt ngân ngấn nước càng có vẻ yếu đuối đáng thương.

Ta nhận ra Tạ Vân đang đau lòng.

Thật là tốt đẹp biết bao. 

Bình Luận