phù sinh nhược mộng - tán tiện cửu
Chương 1
Ban một giấc mơ vãn hồi linh hồn ấy
Thần vực Thượng Thanh, phủ đệ của Chiến thần.
Vốn là một đêm bình thường, nhưng trong gió lại mang theo hơi thở khác lạ.
Minh Dạ nằm sấp trên giường, ánh nến ổn định không biết từ lúc nào bị véo thành sợi phản chiếu đôi mày cau lại của hắn.
Như thể hắn đang gặp ác mộng.
“… Minh Dạ, ta không nên yêu chàng …”
“… Là chàng nợ ta, cũng đừng hòng trả nợ được …”
Chiến thần xưa nay luôn bình tĩnh, lúc này cũng phải vật lộn, không biết phải làm sao.
Không … không được!
Ánh nến chợt tắt, hắn cuối cùng cũng thoát ra được, nhưng cơ thể của hắn như một cây cung đang bị kéo căng.
Minh Dạ đưa tay lên, chạm vào khóe mắt ươn ướt.
Tất cả … quá chân thật.
Như thể bản thân đã thật sự trải qua, động lòng, đau xót, hối hận …
“Tang … Tửu?”
Hắn lẩm bẩm gọi tên trong đêm tối.
Một cái tên đã ghi khắc trong tim.
Trai vương gần đây có chút rắc rối nho nhỏ.
Không biết con gái nhà mình uống nhầm thuốc gì lại trở nên ngoan ngoãn và bám người rất nhiều.
Chẳng qua đây là chuyện tốt.
Nhưng trong mắt Tang Hựu, muội muội trở thành người ham học.
“Ca ca! Pháp thuật này, phải kết ấn thế nào mới đúng?”
Thiếu nữ xinh xắn chạy đến chỗ ca ca đáng tin của mình, Tang Hựu mỉm cười, dang tay ra đỡ, để tránh muội muội không vấp ngã.
“Không phải vừa nãy phụ vương mới khen muội hiểu chuyện à? Sao lại lỗ m ãng nữa rồi?”
Tang Hựu cầm cuốn sách, gõ nhẹ lên đầu muội muội.
Thiếu nữ lè lưỡi “Huynh là ca ca! Nhất định sẽ đón được muội!” sau đó giơ tay xoa xoa chỗ bị đánh, giống như bị đánh rất đau vậy.
Tang Hựu không mắc lừa, nhìn chăm chăm khẽ cười.
“Lại đây ngồi, không phải muốn học à?”
“Vâng vâng!”
Là một cảm giác bình yên.
Tang Hựu thoáng lo lắng nhìn ánh mắt của muội muội.
Không biết tại sao cứ cảm thấy muội muội đang giấu gì đó trong lòng.
Tiểu công chúa của sông Mặc nhất định phải bình an hạnh phúc.
Tang Tửu đang đắm chìm trong việc học không nhận thấy lo lắng của ca ca.
Kiếp này … phải chăm chỉ luyện tập, bảo vệ sông Mặc, bảo vệ ca ca và phụ vương. Còn người ấy … sẽ không yêu nữa.
Nàng nghĩ.
Không nên giẫm vào vết xe đổ.
Thần vực Thượng Thanh, phủ đệ của Chiến thần.
Vốn là một đêm bình thường, nhưng trong gió lại mang theo hơi thở khác lạ.
Minh Dạ nằm sấp trên giường, ánh nến ổn định không biết từ lúc nào bị véo thành sợi phản chiếu đôi mày cau lại của hắn.
Như thể hắn đang gặp ác mộng.
“… Minh Dạ, ta không nên yêu chàng …”
“… Là chàng nợ ta, cũng đừng hòng trả nợ được …”
Chiến thần xưa nay luôn bình tĩnh, lúc này cũng phải vật lộn, không biết phải làm sao.
Không … không được!
Ánh nến chợt tắt, hắn cuối cùng cũng thoát ra được, nhưng cơ thể của hắn như một cây cung đang bị kéo căng.
Minh Dạ đưa tay lên, chạm vào khóe mắt ươn ướt.
Tất cả … quá chân thật.
Như thể bản thân đã thật sự trải qua, động lòng, đau xót, hối hận …
“Tang … Tửu?”
Hắn lẩm bẩm gọi tên trong đêm tối.
Một cái tên đã ghi khắc trong tim.
Trai vương gần đây có chút rắc rối nho nhỏ.
Không biết con gái nhà mình uống nhầm thuốc gì lại trở nên ngoan ngoãn và bám người rất nhiều.
Chẳng qua đây là chuyện tốt.
Nhưng trong mắt Tang Hựu, muội muội trở thành người ham học.
“Ca ca! Pháp thuật này, phải kết ấn thế nào mới đúng?”
Thiếu nữ xinh xắn chạy đến chỗ ca ca đáng tin của mình, Tang Hựu mỉm cười, dang tay ra đỡ, để tránh muội muội không vấp ngã.
“Không phải vừa nãy phụ vương mới khen muội hiểu chuyện à? Sao lại lỗ m ãng nữa rồi?”
Tang Hựu cầm cuốn sách, gõ nhẹ lên đầu muội muội.
Thiếu nữ lè lưỡi “Huynh là ca ca! Nhất định sẽ đón được muội!” sau đó giơ tay xoa xoa chỗ bị đánh, giống như bị đánh rất đau vậy.
Tang Hựu không mắc lừa, nhìn chăm chăm khẽ cười.
“Lại đây ngồi, không phải muốn học à?”
“Vâng vâng!”
Là một cảm giác bình yên.
Tang Hựu thoáng lo lắng nhìn ánh mắt của muội muội.
Không biết tại sao cứ cảm thấy muội muội đang giấu gì đó trong lòng.
Tiểu công chúa của sông Mặc nhất định phải bình an hạnh phúc.
Tang Tửu đang đắm chìm trong việc học không nhận thấy lo lắng của ca ca.
Kiếp này … phải chăm chỉ luyện tập, bảo vệ sông Mặc, bảo vệ ca ca và phụ vương. Còn người ấy … sẽ không yêu nữa.
Nàng nghĩ.
Không nên giẫm vào vết xe đổ.
Bình Luận