quãng đời tươi đẹp còn lại
Chương 1
Khi bóng đêm tràn ngập, đầu đông ở ngoại ô luôn có vẻ đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cho dù ở trong phòng, bên tai vẫn thoảng qua tiếng gào thét của gió bắc thổi quét mảnh đất Thần Châu này, cửa sổ rung lắc dữ dội như là có người ở bên ngoài cuống quít tay chân gõ ầm ầm.
Trong phòng không có hệ thống sưởi hơi, Sơ Hiểu Hiểu lộ vẻ tức giận vào phòng kiểm tra cửa sổ một phen, liên tiếp hắt xì mấy cái, bọc kín mình lại.
Trợ lý Trần Tuyết bên cạnh rót cho cô một ly nước, thấy Sơ Hiểu Hiểu uống viên thuốc với nước ấm, cô ấy mới có chút bất mãn đau lòng lên tiếng: “Đều tại Liêu Tĩnh cố ý bới móc, vất vả lắm mới quay xong, bây giờ lại phải bổ sung thêm vài thước phim nữa, vùng ngoại ô hoang dã lạnh ch.ết người, hệ thống cung ứng nước nóng của khách sạn cũng giống như một trò đùa, cái chỗ rách nát gì vậy không biết!”
Sơ Hiểu Hiểu lau mũi, đang muốn nói chuyện thì đột nhiên tiếng chuông lanh lảnh vang lên. Tiếng chuông điện thoại di động vang lên chọc thủng bầu không khí lạnh lẽo, xuyên qua màng nhĩ của cô.
Cô đặt ly nước xuống, x0a nắn ấn đường, lấy điện thoại di động từ trong túi áo lông ra.
Không có ghi chú, tr.ên màn hình điện thoại di động hiển thị một chuỗi số xa lạ.
Sơ Hiểu Hiểu do dự vài giây mới nhận điện thoại, buồn bực “Alo” vài câu.
Bên kia lại không có một ai đáp lại.
Im ắng tĩnh mịch, còn mang theo tạp âm dòng điện như có như không.
Sơ Hiểu Hiểu khó hiểu cúp điện thoại, Trần Tuyết nghiêng đầu hỏi: “Ai gọi tới vậy?”
Giọng điệu Sơ Hiểu Hiểu vốn đã không thoải mái lại càng không vui: “Quỷ mới biết.”
Tiếp theo là một cú “Hắt xì” kinh thiên động địa.
Đầu óc hỗn loạn lại bị cái hắt xì này làm cho càng đờ đẫn, nhớ tới cảnh rơi xuống nước ban ngày, Sơ Hiểu Hiểu thở dài ngao ngán, nếu không phải đối phương cố ý gây khó dễ, làm gì có chuyện cô bị đày đọa làm đi làm lại nhiều lần!?
Nhớ lúc trước khi quay 《Ánh Rạng Đông》, cô và Liêu Tĩnh đã nhìn đối phương không vừa mắt, nhưng bộ phim được cải biên từ vụ án có thật chưa được giải quyết này sau khi công chiếu đã thành công chiếm được doanh thu phòng vé, được khen ngợi rộng rãi, tất cả diễn viên tham gia diễn xuất cũng nổi tiếng, giành được nhiều giải thưởng lớn nhỏ. Nhà sản xuất và đạo diễn tất nhiên là nhân cơ hội triển khai kế hoạch quay bộ phim thứ hai, lấy cờ hiệu ban đầu tuyên truyền khắp nơi, hiện giờ còn chưa đóng máy đã ồn ào huyên náo tr.ên mạng, không người nào không biết, không người nào không hiểu.
Bất luận là Sơ Hiểu Hiểu hay là Liêu Tĩnh, với thân phận là song nữ chính lúc trước, ở trong lòng người xem đương nhiên cũng không thể vắng mặt.
Lần này đạo diễn đặt bối cảnh điện ảnh ở vùng ngoại ô hoang vu vắng vẻ, câu chuyện từ vụ thảm án diệt môn chưa giải quyết ở thành phố thoáng cái biến thành trò mạo hiểm luyện khả năng can đảm của mấy người trẻ tuổi, cộng thêm yếu tố phát sóng trực tiếp và kế hoạch báo thù vì yêu mà sinh hận, Sơ Hiểu Hiểu không hiểu sao lại có loại ảo giác mình đang tham gia một chương trình sinh tồn nơi hoang dã nào đó, không có ngày nào là không phải chạy nạn.
Nhiệm vụ quay phim nặng nề cùng với tình trạng cảm mạo càng lúc càng nặng, Sơ Hiểu Hiểu rửa mặt xong vừa dính vào gối đầu và chăn bông là nhanh chóng rơi vào giấc mộng vô biên.
Ngay cả tiếng gõ cửa đinh tai nhức óc cũng không thể đánh thức cô.
Cho đến khi bên cạnh có người bắt lấy cánh tay cô lắc mạnh một cái, trong nháy mắt kéo cô ra khỏi thâm sơn cùng cốc đen kịt, cô mới đột nhiên mở mắt ra.
Bên tai có người thất thanh hô to: “Không hay rồi, đã xảy ra chuyện ——”
Kế đó là tiếng bước chân và tiếng thét chói tai xen lẫn vào nhau.
Sơ Hiểu Hiểu nhíu mày thật chặt, bọc cơ thể mình thành nem rán rồi khó khăn nhổm nửa người dậy, hít hít cái mũi ồm ồm hỏi: “Làm sao vậy?”
——
Là một trong những nữ diễn viên chính, Liêu Tĩnh ——
Ch.ết rồi.
Chưa tới bao lâu sau, bốn phía vang lên tiếng còi cảnh sát.
Ánh sáng đỏ xanh không ngừng nhấp nháy giống như ánh rạng đông chói mắt cắt qua chân trời đen kịt, vùng đất vốn yên tĩnh lại bị thế nhân ồn ào náo động phá vỡ, mang theo tiếng gào rít của gió mạnh như tiếng tru tàn nhẫn của dã thú trong rừng sâu.
Hiện trường vụ án, phòng 201 khách sạn.
Đèn flash liên tục chớp nháy, khác với ánh đèn tr.ên ống kính truyền thông ngày thường, tất cả các ngôi sao lớn nhỏ ở đây đều mặt mày trắng bệch, thậm chí có người còn nôn thốc nôn tháo một hồi, tr.ên mặt mang theo giọt nước mắt thương tiếc, hàm răng tr.ên dưới vô thức va vào nhau, ôm cánh tay phát run.
“Phát hiện lúc nào?”
“Rạng, rạng sáng khoảng một giờ, tôi vừa vào cửa thì đã thấy như vậy...” Cô gái run rẩy trả lời, nước mắt lộp bộp rơi xuống.
“Cô tìm cô ấy làm gì?”
“Lúc trước chị Tĩnh nói chị ấy đau dạ dày, bảo tôi đến tiệm thuốc gần đó mua thuốc giúp chị ấy.”
“Đi mua mất bao lâu?”
“…”
“....”
Cô gái còn đang bật khóc nức nở, đột nhiên có người ghé sát vào tai viên cảnh sát nói câu gì đó, đồng thời từ đằng sau có người vững vàng bước chân lên cầu thang bê tông khá hẹp.
Người đàn ông mặc một chiếc áo gió dài màu đen, lúc bước đi còn phát ra tiếng gió, góc áo dài đến đầu gối, còn chưa hoàn toàn dừng chân đã đưa tay tiếp nhận bao giày dùng một lần mà người đối diện đưa tới, lưu loát mặc vào cho mình, sau đó sải bước chân dài xuyên qua dây cảnh giới tiến vào phòng.
Mọi người chú ý tới đôi tay kia của người đàn ông, quả thật thon dài đẹp mắt, khớp xương rõ ràng, nếu bị người khác chụp ảnh đăng lên mạng, chắc chắn sẽ thu hút được một lượng lớn bình luận của nhóm người tay khống*.
(*Tay khống: mê tay đẹp)
Chỉ tiếc là anh lại làm cảnh sát hình sự, ngày thường chắc hẳn cũng không bảo dưỡng gì mấy, ngoại trừ vết vảy chưa phai ở miệng hổ khẩu*, ngay cả năm đầu ngón tay cũng sạch sẽ nhẵn nhụi hơn những người làm diễn viên như bọn họ, mỗi ngón tay đều cắt tỉa hình dạng móng tay gần như hoàn mỹ.
(*hổ khẩu: kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.)
Người đàn ông trẻ tuổi đưa lưng về phía mọi người, thân hình cao gầy mảnh khảnh, giọng nói bình tĩnh mà lạnh lùng: “Thế nào rồi?”
Nhân viên giám định dấu vết chào anh một tiếng “Chi đội phó Giang”, một người đàn ông trung niên lúc nãy được cảnh sát gọi là “lão đại” nói: “Vết thương tổng cộng có hơn mười chỗ, ở cổ có vết cấu ngắt rõ ràng, vết thương trí mạng hẳn là vết đâm ở ng.ực trái.”
Người đàn ông nghe vậy hơi nhíu mày, tay phải đeo găng tay cẩn thận đặt lên miệng vết thương tr.ên ng.ực thi thể, im lặng nhìn vài lần: “Ra tay rất gọn gàng.”
Nói xong, anh một lần nữa đứng thẳng người dậy: “Có tìm được hung khí ở hiện trường không?”
“Vâng, góc cạnh của vết thương vừa cùn vừa sắc, dụng cụ gây thương tích hẳn phải là một lưỡi dao sắc bén, bước đầu kết luận nạn nhân là bị người khác dùng dao đâm thủng phổi cùng tĩnh mạch phổi, tử vong do sốc mất máu, có điều cụ thể còn phải đợi trở về làm khám nghiệm tử thi rồi mới kết luận được.” Pháp y phân cục nói, “Trước mắt vẫn chưa tìm được con dao hung thủ sử dụng ở hiện trường.”
“Cái khăn này là của Liêu Tĩnh sao?” Có cảnh sát phân cục thực tập nghi hoặc lên tiếng, “Đắp lên ng.ực làm gì?”
Người đàn ông trung niên kia trừng mắt, sợ tới mức cậu thanh niên nọ kinh ngạc rụt đầu lại, người đàn ông anh tuấn lúc nãy được người ta gọi là “Chi đội phó Giang” nghe vậy thì liếc mắt nhìn người nọ một cái, đoán trước là cậu thanh niên này kinh nghiệm không đủ, lúc này mới không nhanh không chậm mở miệng nói: “Là vì phòng ngừa dao nhọn đâm vào ng.ực rồi rút ra máu phun tung tóe.”
Nói xong anh nghiêng đầu, lúc này mấy người vẫn đứng ở ngoài cửa mới thấy rõ mặt mày của người đàn ông này.
Đối phương mũi cao, môi mỏng, đường nét rõ ràng, đứng lẫn trong đoàn làm phim tập trung các ngôi sao lớn này anh lại chẳng chút che giấu sự rực rỡ lóa mắt của mình, ngược lại trong ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chung quanh bốn phía đó, anh lại tỏa ra một sức hút nhất định mà ngay cả nam diễn viên điển trai cũng không thể diễn xuất được.
“Cốc nước tr.ên bàn, bao gồm cả khóa cửa cũng không có dấu vết bị phá hư, khả năng người quen gây án tương đối lớn.” Người đàn ông trầm tĩnh cất tiếng, “Màn hình giám sát thì sao?”
“Cũng chỉ có màn hình giám sát ở đại sảnh tầng một là còn nguyên vẹn, đã phân phó kỹ thuật viên đi lấy rồi, đến lúc đó lại tiến hành thêm một bước điều tra camera hành trình tr.ên xe và nhân viên.”
“Ừ.” Anh lại liếc mắt nhìn cửa sổ thủy tinh trước mặt, toàn bộ cửa sổ bởi vì lâu năm không tu sửa mà run rẩy không ngừng trong gió mạnh.
“Cũng có thể là nhân viên nội bộ gây án chăng?” Một nhân viên cảnh sát khác chen vào, “Nạn nhân trước khi xảy ra vụ án hình như từng cãi vã kịch liệt với một ngôi sao nữ khác, thậm chí còn thiếu chút nữa động tay động chân.”
Người đàn ông nghe vậy, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi, khẽ nhướng mày hỏi: “Vậy sao?”
“Nhân viên đoàn làm phim cũng có nhắc tới người này, nói là một năm trước đã có tin đồn hai người không hợp nhau.”
“Người đâu?”
-
“Cô có ý gì?”
“Cô nhìn chị Tĩnh không vừa mắt từ rất lâu rồi, tôi có nói gì sai không?” Cô gái gầy gò khóc nức nở, lớn tiếng nói, “Nói không chừng chính là cô đã lỡ tay đánh ch.ết người ta, sau đó lại chạy về phòng mình giả bệnh, vừa rồi mọi người đều tỉnh giấc, chỉ có một mình cô là chậm chạp không chịu mở cửa!”
“Đây đều là phán đoán chủ quan của cô, trước khi không có chứng cớ tốt nhất đừng ngậm máu phun người.” Một giọng nữ khác khàn khàn cất tiếng, mang theo giọng mũi nồng đậm, rõ ràng giọng nói bình tĩnh nhưng lại có loại khí thế nghiêm nghị như mưa gió sắp tới, “Hiện tại cảnh sát vẫn không nói gì, nơi này chưa tới phiên cô chạy tới trước mặt tôi khoa tay múa chân.”
“Cô đúng là đồ giảo biện! Lúc trước tôi rõ ràng nhìn thấy cô vào trong phòng chị Tĩnh!”
“Ồ, vậy cô có thấy tôi động tay đánh nhau giết người không?”
“Tôi...”
“Sơ Hiểu Hiểu?”
Một giọng nam đột ngột vang lên, mang theo vẻ trầm ổn mà giàu từ tính.
Cô gái đối diện chưa nói hết lời đã bị cắt ngang, câu nói nhất thời kẹt ở trong cổ họng.
Có người bất ngờ xuất hiện ở cửa phòng, ánh mắt sâu thẳm đánh giá qua lại hai người trong phòng nửa giây, cuối cùng rơi vào tr.ên mặt cô gái có sắc mặt hơi tái nhợt nhưng đường nét tinh xảo xinh đẹp.
Vẻ mặt anh không chút gợn sóng, tiếp tục hỏi: “Là người nào?”
Sơ Hiểu Hiểu đối diện với đôi mắt đen kịt kia, cô nhíu mày một lúc, sau đó ánh mắt thoáng dao động, như bị sét đánh mà ngây ngẩn cả người.
Người đàn ông thấy thế thì bình tĩnh cụp mắt.
“Là tôi.”
Sơ Hiểu Hiểu thở ra một hơi, hít hít cái mũi run rẩy nói.
–hết chương 1—
- -----oOo------
Trong phòng không có hệ thống sưởi hơi, Sơ Hiểu Hiểu lộ vẻ tức giận vào phòng kiểm tra cửa sổ một phen, liên tiếp hắt xì mấy cái, bọc kín mình lại.
Trợ lý Trần Tuyết bên cạnh rót cho cô một ly nước, thấy Sơ Hiểu Hiểu uống viên thuốc với nước ấm, cô ấy mới có chút bất mãn đau lòng lên tiếng: “Đều tại Liêu Tĩnh cố ý bới móc, vất vả lắm mới quay xong, bây giờ lại phải bổ sung thêm vài thước phim nữa, vùng ngoại ô hoang dã lạnh ch.ết người, hệ thống cung ứng nước nóng của khách sạn cũng giống như một trò đùa, cái chỗ rách nát gì vậy không biết!”
Sơ Hiểu Hiểu lau mũi, đang muốn nói chuyện thì đột nhiên tiếng chuông lanh lảnh vang lên. Tiếng chuông điện thoại di động vang lên chọc thủng bầu không khí lạnh lẽo, xuyên qua màng nhĩ của cô.
Cô đặt ly nước xuống, x0a nắn ấn đường, lấy điện thoại di động từ trong túi áo lông ra.
Không có ghi chú, tr.ên màn hình điện thoại di động hiển thị một chuỗi số xa lạ.
Sơ Hiểu Hiểu do dự vài giây mới nhận điện thoại, buồn bực “Alo” vài câu.
Bên kia lại không có một ai đáp lại.
Im ắng tĩnh mịch, còn mang theo tạp âm dòng điện như có như không.
Sơ Hiểu Hiểu khó hiểu cúp điện thoại, Trần Tuyết nghiêng đầu hỏi: “Ai gọi tới vậy?”
Giọng điệu Sơ Hiểu Hiểu vốn đã không thoải mái lại càng không vui: “Quỷ mới biết.”
Tiếp theo là một cú “Hắt xì” kinh thiên động địa.
Đầu óc hỗn loạn lại bị cái hắt xì này làm cho càng đờ đẫn, nhớ tới cảnh rơi xuống nước ban ngày, Sơ Hiểu Hiểu thở dài ngao ngán, nếu không phải đối phương cố ý gây khó dễ, làm gì có chuyện cô bị đày đọa làm đi làm lại nhiều lần!?
Nhớ lúc trước khi quay 《Ánh Rạng Đông》, cô và Liêu Tĩnh đã nhìn đối phương không vừa mắt, nhưng bộ phim được cải biên từ vụ án có thật chưa được giải quyết này sau khi công chiếu đã thành công chiếm được doanh thu phòng vé, được khen ngợi rộng rãi, tất cả diễn viên tham gia diễn xuất cũng nổi tiếng, giành được nhiều giải thưởng lớn nhỏ. Nhà sản xuất và đạo diễn tất nhiên là nhân cơ hội triển khai kế hoạch quay bộ phim thứ hai, lấy cờ hiệu ban đầu tuyên truyền khắp nơi, hiện giờ còn chưa đóng máy đã ồn ào huyên náo tr.ên mạng, không người nào không biết, không người nào không hiểu.
Bất luận là Sơ Hiểu Hiểu hay là Liêu Tĩnh, với thân phận là song nữ chính lúc trước, ở trong lòng người xem đương nhiên cũng không thể vắng mặt.
Lần này đạo diễn đặt bối cảnh điện ảnh ở vùng ngoại ô hoang vu vắng vẻ, câu chuyện từ vụ thảm án diệt môn chưa giải quyết ở thành phố thoáng cái biến thành trò mạo hiểm luyện khả năng can đảm của mấy người trẻ tuổi, cộng thêm yếu tố phát sóng trực tiếp và kế hoạch báo thù vì yêu mà sinh hận, Sơ Hiểu Hiểu không hiểu sao lại có loại ảo giác mình đang tham gia một chương trình sinh tồn nơi hoang dã nào đó, không có ngày nào là không phải chạy nạn.
Nhiệm vụ quay phim nặng nề cùng với tình trạng cảm mạo càng lúc càng nặng, Sơ Hiểu Hiểu rửa mặt xong vừa dính vào gối đầu và chăn bông là nhanh chóng rơi vào giấc mộng vô biên.
Ngay cả tiếng gõ cửa đinh tai nhức óc cũng không thể đánh thức cô.
Cho đến khi bên cạnh có người bắt lấy cánh tay cô lắc mạnh một cái, trong nháy mắt kéo cô ra khỏi thâm sơn cùng cốc đen kịt, cô mới đột nhiên mở mắt ra.
Bên tai có người thất thanh hô to: “Không hay rồi, đã xảy ra chuyện ——”
Kế đó là tiếng bước chân và tiếng thét chói tai xen lẫn vào nhau.
Sơ Hiểu Hiểu nhíu mày thật chặt, bọc cơ thể mình thành nem rán rồi khó khăn nhổm nửa người dậy, hít hít cái mũi ồm ồm hỏi: “Làm sao vậy?”
——
Là một trong những nữ diễn viên chính, Liêu Tĩnh ——
Ch.ết rồi.
Chưa tới bao lâu sau, bốn phía vang lên tiếng còi cảnh sát.
Ánh sáng đỏ xanh không ngừng nhấp nháy giống như ánh rạng đông chói mắt cắt qua chân trời đen kịt, vùng đất vốn yên tĩnh lại bị thế nhân ồn ào náo động phá vỡ, mang theo tiếng gào rít của gió mạnh như tiếng tru tàn nhẫn của dã thú trong rừng sâu.
Hiện trường vụ án, phòng 201 khách sạn.
Đèn flash liên tục chớp nháy, khác với ánh đèn tr.ên ống kính truyền thông ngày thường, tất cả các ngôi sao lớn nhỏ ở đây đều mặt mày trắng bệch, thậm chí có người còn nôn thốc nôn tháo một hồi, tr.ên mặt mang theo giọt nước mắt thương tiếc, hàm răng tr.ên dưới vô thức va vào nhau, ôm cánh tay phát run.
“Phát hiện lúc nào?”
“Rạng, rạng sáng khoảng một giờ, tôi vừa vào cửa thì đã thấy như vậy...” Cô gái run rẩy trả lời, nước mắt lộp bộp rơi xuống.
“Cô tìm cô ấy làm gì?”
“Lúc trước chị Tĩnh nói chị ấy đau dạ dày, bảo tôi đến tiệm thuốc gần đó mua thuốc giúp chị ấy.”
“Đi mua mất bao lâu?”
“…”
“....”
Cô gái còn đang bật khóc nức nở, đột nhiên có người ghé sát vào tai viên cảnh sát nói câu gì đó, đồng thời từ đằng sau có người vững vàng bước chân lên cầu thang bê tông khá hẹp.
Người đàn ông mặc một chiếc áo gió dài màu đen, lúc bước đi còn phát ra tiếng gió, góc áo dài đến đầu gối, còn chưa hoàn toàn dừng chân đã đưa tay tiếp nhận bao giày dùng một lần mà người đối diện đưa tới, lưu loát mặc vào cho mình, sau đó sải bước chân dài xuyên qua dây cảnh giới tiến vào phòng.
Mọi người chú ý tới đôi tay kia của người đàn ông, quả thật thon dài đẹp mắt, khớp xương rõ ràng, nếu bị người khác chụp ảnh đăng lên mạng, chắc chắn sẽ thu hút được một lượng lớn bình luận của nhóm người tay khống*.
(*Tay khống: mê tay đẹp)
Chỉ tiếc là anh lại làm cảnh sát hình sự, ngày thường chắc hẳn cũng không bảo dưỡng gì mấy, ngoại trừ vết vảy chưa phai ở miệng hổ khẩu*, ngay cả năm đầu ngón tay cũng sạch sẽ nhẵn nhụi hơn những người làm diễn viên như bọn họ, mỗi ngón tay đều cắt tỉa hình dạng móng tay gần như hoàn mỹ.
(*hổ khẩu: kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.)
Người đàn ông trẻ tuổi đưa lưng về phía mọi người, thân hình cao gầy mảnh khảnh, giọng nói bình tĩnh mà lạnh lùng: “Thế nào rồi?”
Nhân viên giám định dấu vết chào anh một tiếng “Chi đội phó Giang”, một người đàn ông trung niên lúc nãy được cảnh sát gọi là “lão đại” nói: “Vết thương tổng cộng có hơn mười chỗ, ở cổ có vết cấu ngắt rõ ràng, vết thương trí mạng hẳn là vết đâm ở ng.ực trái.”
Người đàn ông nghe vậy hơi nhíu mày, tay phải đeo găng tay cẩn thận đặt lên miệng vết thương tr.ên ng.ực thi thể, im lặng nhìn vài lần: “Ra tay rất gọn gàng.”
Nói xong, anh một lần nữa đứng thẳng người dậy: “Có tìm được hung khí ở hiện trường không?”
“Vâng, góc cạnh của vết thương vừa cùn vừa sắc, dụng cụ gây thương tích hẳn phải là một lưỡi dao sắc bén, bước đầu kết luận nạn nhân là bị người khác dùng dao đâm thủng phổi cùng tĩnh mạch phổi, tử vong do sốc mất máu, có điều cụ thể còn phải đợi trở về làm khám nghiệm tử thi rồi mới kết luận được.” Pháp y phân cục nói, “Trước mắt vẫn chưa tìm được con dao hung thủ sử dụng ở hiện trường.”
“Cái khăn này là của Liêu Tĩnh sao?” Có cảnh sát phân cục thực tập nghi hoặc lên tiếng, “Đắp lên ng.ực làm gì?”
Người đàn ông trung niên kia trừng mắt, sợ tới mức cậu thanh niên nọ kinh ngạc rụt đầu lại, người đàn ông anh tuấn lúc nãy được người ta gọi là “Chi đội phó Giang” nghe vậy thì liếc mắt nhìn người nọ một cái, đoán trước là cậu thanh niên này kinh nghiệm không đủ, lúc này mới không nhanh không chậm mở miệng nói: “Là vì phòng ngừa dao nhọn đâm vào ng.ực rồi rút ra máu phun tung tóe.”
Nói xong anh nghiêng đầu, lúc này mấy người vẫn đứng ở ngoài cửa mới thấy rõ mặt mày của người đàn ông này.
Đối phương mũi cao, môi mỏng, đường nét rõ ràng, đứng lẫn trong đoàn làm phim tập trung các ngôi sao lớn này anh lại chẳng chút che giấu sự rực rỡ lóa mắt của mình, ngược lại trong ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chung quanh bốn phía đó, anh lại tỏa ra một sức hút nhất định mà ngay cả nam diễn viên điển trai cũng không thể diễn xuất được.
“Cốc nước tr.ên bàn, bao gồm cả khóa cửa cũng không có dấu vết bị phá hư, khả năng người quen gây án tương đối lớn.” Người đàn ông trầm tĩnh cất tiếng, “Màn hình giám sát thì sao?”
“Cũng chỉ có màn hình giám sát ở đại sảnh tầng một là còn nguyên vẹn, đã phân phó kỹ thuật viên đi lấy rồi, đến lúc đó lại tiến hành thêm một bước điều tra camera hành trình tr.ên xe và nhân viên.”
“Ừ.” Anh lại liếc mắt nhìn cửa sổ thủy tinh trước mặt, toàn bộ cửa sổ bởi vì lâu năm không tu sửa mà run rẩy không ngừng trong gió mạnh.
“Cũng có thể là nhân viên nội bộ gây án chăng?” Một nhân viên cảnh sát khác chen vào, “Nạn nhân trước khi xảy ra vụ án hình như từng cãi vã kịch liệt với một ngôi sao nữ khác, thậm chí còn thiếu chút nữa động tay động chân.”
Người đàn ông nghe vậy, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi, khẽ nhướng mày hỏi: “Vậy sao?”
“Nhân viên đoàn làm phim cũng có nhắc tới người này, nói là một năm trước đã có tin đồn hai người không hợp nhau.”
“Người đâu?”
-
“Cô có ý gì?”
“Cô nhìn chị Tĩnh không vừa mắt từ rất lâu rồi, tôi có nói gì sai không?” Cô gái gầy gò khóc nức nở, lớn tiếng nói, “Nói không chừng chính là cô đã lỡ tay đánh ch.ết người ta, sau đó lại chạy về phòng mình giả bệnh, vừa rồi mọi người đều tỉnh giấc, chỉ có một mình cô là chậm chạp không chịu mở cửa!”
“Đây đều là phán đoán chủ quan của cô, trước khi không có chứng cớ tốt nhất đừng ngậm máu phun người.” Một giọng nữ khác khàn khàn cất tiếng, mang theo giọng mũi nồng đậm, rõ ràng giọng nói bình tĩnh nhưng lại có loại khí thế nghiêm nghị như mưa gió sắp tới, “Hiện tại cảnh sát vẫn không nói gì, nơi này chưa tới phiên cô chạy tới trước mặt tôi khoa tay múa chân.”
“Cô đúng là đồ giảo biện! Lúc trước tôi rõ ràng nhìn thấy cô vào trong phòng chị Tĩnh!”
“Ồ, vậy cô có thấy tôi động tay đánh nhau giết người không?”
“Tôi...”
“Sơ Hiểu Hiểu?”
Một giọng nam đột ngột vang lên, mang theo vẻ trầm ổn mà giàu từ tính.
Cô gái đối diện chưa nói hết lời đã bị cắt ngang, câu nói nhất thời kẹt ở trong cổ họng.
Có người bất ngờ xuất hiện ở cửa phòng, ánh mắt sâu thẳm đánh giá qua lại hai người trong phòng nửa giây, cuối cùng rơi vào tr.ên mặt cô gái có sắc mặt hơi tái nhợt nhưng đường nét tinh xảo xinh đẹp.
Vẻ mặt anh không chút gợn sóng, tiếp tục hỏi: “Là người nào?”
Sơ Hiểu Hiểu đối diện với đôi mắt đen kịt kia, cô nhíu mày một lúc, sau đó ánh mắt thoáng dao động, như bị sét đánh mà ngây ngẩn cả người.
Người đàn ông thấy thế thì bình tĩnh cụp mắt.
“Là tôi.”
Sơ Hiểu Hiểu thở ra một hơi, hít hít cái mũi run rẩy nói.
–hết chương 1—
- -----oOo------
Bình Luận