rắp tâm chiếm đoạt - nhược linh
Chương 1
Thứ sáu tan làm sớm hơn ngày thường một chút.
Nhiếp Tu Tề xách cặp công văn đi ra khỏi tòa nhà chính phủ, lúc ngồi vào trong xe, anh sực nhớ ra con gái có lẽ vẫn chưa tan lớp.
“Tới trung tâm văn hóa”. Người đàn ông xoa lên mi tâm và nói.
Tài xế ngồi ở ghế lái nghe theo mệnh lệnh, anh ta biết ông chủ của mình thích yên tĩnh, vậy nên không nói chuyện mà chỉ lặng lẽ lái xe.
Chiếc xe chạy bon bon trên đường, Nhiếp Tu Tề dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, nhưng não bộ vẫn đang nghĩ tới chuyện công vụ.
Người đàn ông này đã ba mươi lăm tuổi, tinh lực không còn dồi dào mạnh mẽ như hồi thanh niên. Sau một thời gian dài phải nhìn màn hình máy tính, thái dương xuất hiện cơn đau nhức âm ỉ.
“Ngài Nhiếp, tới rồi ạ”
Nhiếp Tu Tề không nhúc nhích, tài xế Tiểu Lý quay về phía sau nhìn, thấy anh bất động có vẻ đã ngủ say, anh ta tận tâm chuyển sang nhìn về phía cánh cổng trường học.
7 giờ, đã đến giờ tan lớp.
Học sinh tiểu học bắt đầu ùa ra khỏi trung tâm văn hóa, có bạn đeo trên lưng bảng vẽ, có bạn thì ôm đàn ghi-ta, có bạn lại tay cầm bút vẽ, vừa chạy vừa nhảy nhót, rời khỏi trường cùng với cha mẹ mình.
“Ngài Nhiếp... đã tan lớp rồi, ngài xem nên vào trong tìm Kỳ Kỳ hay là...” Thấy học sinh đã ra về tương đối, sợ sẽ bỏ sót nên Tiểu Lý đành phải lên tiếng nhắc nhở Nhiếp Tu Tề.
Nhiếp Tu Tề tỉnh giấc.
Chỉ chợp mắt một lúc mà tinh thần phấn chấn hơn hẳn.
Đợi thêm một lát vẫn không thấy Kỳ Kỳ đi ra, Nhiếp Tu Tề cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó anh đứng lên rời khỏi xe, vẫy tay với Tiểu Lý: “Cậu không cần đi theo, tôi vào trong xem Kỳ Kỳ ra sao”.
Trong trung tâm văn hóa có đủ các loại lớp học năng khiếu khác nhau.
Năm ngoái, anh đã đưa con gái tới đây đăng ký lớp học, anh hỏi con gái muốn học cái gì, cô bé nói muốn học múa, vậy nên anh đã chọn cho con một lớp múa ba-lê.
Trường vũ đạo Kim Lôi, là nơi này.
Khi Nhiếp Tu Tề bước vào, âm nhạc phát ra từ phòng tập nhảy vẫn chưa tắt. Bản nhạc piano có tiết tấu du dương chậm rãi, các bạn nhỏ mặc váy múa ba-lê màu trắng bồng bềnh, cô giáo cũng đang mặc trên mình chiếc váy múa ba-lê trắng bồng bềnh, nhẹ nhàng nhảy múa.
Động tác của các bạn nhỏ rất vụng về nhưng người phụ nữ dẫn dắt không hề tỏ ra bực bội, cô khẽ lên tiếng chỉ dạy hết lần này tới lần khác, chỉnh sửa từng động tác cho đám trẻ.
Sau khi chỉnh xong, người phụ nữ mới lại bước lên sân khấu, hướng dẫn cho các bạn nhỏ làm lại lần nữa.
Động tác của cô vô cùng tao nhã, những khối cơ thanh mảnh trên cánh tay căng dãn theo từng động tác vươn tay hoặc duỗi tay, phần đùi được bao bọc trong lớp quần tất tạo nên đường cong uyển chuyển xinh đẹp, chậm rãi di chuyển dưới chân váy bồng bềnh.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, Nhiếp Tu Tề bình tĩnh điều chỉnh lại tư thế của bản thân, lấy cặp công văn che trước người.
Đoạn nhạc kết thúc, tan lớp.
Kỳ Kỳ chạy vọt ra ngoài, bổ nhào vào lòng Nhiếp Tu Tề.
“Bố! Sao hôm nay bố lại đến đón con?” Cô bé để kiểu tóc ngắn ôm lấy mặt rất dễ thương, váy múa ba-lê cô bé mặc là chiếc váy đẹp nhất trong lớp, được tô điểm bới các hạt kim sa lấp lánh, trông y như một cô công chúa thiên nga.
Nhiếp Tu Tề bế con gái lên, trêu cô bé một hồi rồi vờ như vô ý hỏi: “Đó là cô giáo của các con sao?”
Ánh mắt anh dán chặt vào người phụ nữ trước tấm gương lớn.
Người phụ nữ đó đang cúi người nói gì đó với một bạn nhỏ, nụ cười dịu dàng hé nở trên môi cô, mái tóc đen được búi cao sau đầu, bông hoa phụ kiện cài trên tóc khẽ rung lên.
Các bạn nhỏ và cha mẹ ra ra vào vào trong đại sảnh, liên tục có phụ huynh tìm tới nói chuyện với cô, cô không hề nhận ra ánh mắt của người đàn ông đang dán lên người mình.
“Vâng ạ! Cô giáo của bọn con tốt lắm, con rất thích cô giáo Đàm!” Kỳ Kỳ hưng phấn kể cho bố nghe chuyện về cô giáo.
Nhiếp Tu Tề kiên nhẫn lắng nghe, thi thoảng lên tiếng phụ họa, âm thầm ghi nhớ lời mà con gái nói.
Đợi đến khi mọi người đã ra về gần hết, Nhiếp Tu Tề mới dắt con gái đi tới.
“Cô giáo Đàm, cô có thời gian nói chuyện một lát không?” Giọng nói của người đàn ông rất điềm tĩnh và lịch sự.
Đàm Trinh Tịnh dừng động tác, ngẩng đầu.
Trước mặt là một người đàn ông cao quý chín chắn. Anh mặc bộ trang phục tối màu được cắt may vừa người, thân hình cân đối thẳng tắp, ngũ quan đoan chính tuấn tú, một tay dắt con gái, một tay xách cặp công văn, ánh mắt lịch sự nhìn về phía mình.
Trong số các bậc phụ huynh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người xuất chúng có phong thái tinh anh tới như vậy.
Đàm Trinh Tịnh lắc đầu cho tỉnh táo, sau đó vội vàng đáp lại lời của người đàn ông, cô vừa mỉm cười trò chuyện, vừa mời anh tới phòng nghỉ của giáo viên.
Giáo viên trong trường vũ đạo không có phòng làm việc, chỉ có phòng nghỉ.
Chỉ có điều, đây là lần đầu tiên Đàm Trinh Tịnh hối hận vì đã làm như vậy.
Bởi vì người đàn ông này quá xuất chúng, các giáo viên đi ngang qua đều không nhịn được mà len lén ngắm nhìn.
Người đàn ông lại không chú ý tới ánh mắt của người khác, chỉ chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt rất dịu dàng.
Đàm Trinh Tịnh bình tĩnh nói chuyện cùng người đàn ông, cô kể cho anh nghe về tình hình học tập của Kỳ Kỳ trong học kỳ này, cũng khen ngợi cô bé mấy câu.
Người đàn ông xoa đầu Kỳ Kỳ, nhìn cô cười rồi nói: “Vừa rồi tôi cũng đã trông thấy Kỳ Kỳ múa rất đẹp, may mà có cô giáo Đàm chỉ bảo. Kỳ Kỳ, còn không mau cảm ơn cô giáo Đàm đi?”
Kỳ Kỳ cất giọng non nớt: “Con cảm ơn cô giáo Đàm ạ”.
Cô bé rất đáng yêu, Đàm Trinh Tịnh không khỏi nở nụ cười, sau đó lại khen ngợi cô bé mấy câu.
Tiểu Lý tìm tới phòng nghỉ, gõ cửa đi vào.
Nhiếp Tu Tề trông thấy anh ta thì khẽ liếc nhẹ một cái, sau đó nhìn xuống đồng hồ trên tay, nói: “Cô giáo Đàm, thời gian không còn sớm nữa, hôm nay làm mất nhiều thời gian của cô nên ngại quá. Chi bằng tôi mời cô một bữa cơm, coi như đáp lễ. Vừa hay tôi vẫn còn vài chuyện liên quan tới Kỳ Kỳ muốn hỏi cô, không biết cô có rảnh hay không?”
“Anh Nhiếp khách khí rồi”. Đàm Trinh Tịnh do dự một hồi, ánh mắt hiếu kỳ liếc qua Tiểu Lý.
Vị phụ huynh họ Nhiếp này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Do dự hồi lâu, không tiện từ chối khi Nhiếp Tu Tề mời hết lần này tới lần khác nên cuối cùng cô đã đồng ý.
Được ăn cơm cùng cô giáo Đàm, Kỳ Kỳ rất vui vẻ, cô bé kéo tay Đàm Trinh Tịnh tới bên chiếc xe, cùng nhau ngồi ở ghế sau, ríu ra ríu rít nói chuyện với cô giáo.
Đàm Trinh Tịnh cũng rất yêu quý Kỳ Kỳ, cô mỉm cười nói chuyện với cô bé.
Vốn tưởng Nhiếp Tu Tề sẽ ngồi ở ghế trước, nào ngờ lại trông thấy Tiểu Lý mặt mũi trắng bệch mở cửa xe, tiếp đó Nhiếp Tu Tề bước vào hàng ghế phía sau.
Nhiếp Tu Tề bình tĩnh ngồi xuống, giữa hai người được ngăn cách bởi Kỳ Kỳ, anh mỉm cười nhìn con gái mặt mày hớn hở.
Ngồi gần một người đàn ông xa lại như vậy, Đàm Trinh Tịnh cảm thấy hơi căng thẳng, nhưng vẫn may còn có Kỳ Kỳ ngồi giữa khuấy động bầu không khí.
Nhìn như này, trông họ rất giống với một gia đình ba người.
Chiếc xe khởi động, tiến về phía trung tâm thành phố.
Tiểu Lý quan sát ba người qua gương chiếu hậu, anh ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nhớ lại chuyện ban nãy mình đi vào phòng nghỉ cắt ngang Nhiếp Tu Tề, lúc đi ra bị anh nhìn bằng một ánh mắt rất thâm thúy, trong lòng không khỏi tự mắng bản thân không tinh ý.
Nhiếp Tu Tề xách cặp công văn đi ra khỏi tòa nhà chính phủ, lúc ngồi vào trong xe, anh sực nhớ ra con gái có lẽ vẫn chưa tan lớp.
“Tới trung tâm văn hóa”. Người đàn ông xoa lên mi tâm và nói.
Tài xế ngồi ở ghế lái nghe theo mệnh lệnh, anh ta biết ông chủ của mình thích yên tĩnh, vậy nên không nói chuyện mà chỉ lặng lẽ lái xe.
Chiếc xe chạy bon bon trên đường, Nhiếp Tu Tề dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, nhưng não bộ vẫn đang nghĩ tới chuyện công vụ.
Người đàn ông này đã ba mươi lăm tuổi, tinh lực không còn dồi dào mạnh mẽ như hồi thanh niên. Sau một thời gian dài phải nhìn màn hình máy tính, thái dương xuất hiện cơn đau nhức âm ỉ.
“Ngài Nhiếp, tới rồi ạ”
Nhiếp Tu Tề không nhúc nhích, tài xế Tiểu Lý quay về phía sau nhìn, thấy anh bất động có vẻ đã ngủ say, anh ta tận tâm chuyển sang nhìn về phía cánh cổng trường học.
7 giờ, đã đến giờ tan lớp.
Học sinh tiểu học bắt đầu ùa ra khỏi trung tâm văn hóa, có bạn đeo trên lưng bảng vẽ, có bạn thì ôm đàn ghi-ta, có bạn lại tay cầm bút vẽ, vừa chạy vừa nhảy nhót, rời khỏi trường cùng với cha mẹ mình.
“Ngài Nhiếp... đã tan lớp rồi, ngài xem nên vào trong tìm Kỳ Kỳ hay là...” Thấy học sinh đã ra về tương đối, sợ sẽ bỏ sót nên Tiểu Lý đành phải lên tiếng nhắc nhở Nhiếp Tu Tề.
Nhiếp Tu Tề tỉnh giấc.
Chỉ chợp mắt một lúc mà tinh thần phấn chấn hơn hẳn.
Đợi thêm một lát vẫn không thấy Kỳ Kỳ đi ra, Nhiếp Tu Tề cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó anh đứng lên rời khỏi xe, vẫy tay với Tiểu Lý: “Cậu không cần đi theo, tôi vào trong xem Kỳ Kỳ ra sao”.
Trong trung tâm văn hóa có đủ các loại lớp học năng khiếu khác nhau.
Năm ngoái, anh đã đưa con gái tới đây đăng ký lớp học, anh hỏi con gái muốn học cái gì, cô bé nói muốn học múa, vậy nên anh đã chọn cho con một lớp múa ba-lê.
Trường vũ đạo Kim Lôi, là nơi này.
Khi Nhiếp Tu Tề bước vào, âm nhạc phát ra từ phòng tập nhảy vẫn chưa tắt. Bản nhạc piano có tiết tấu du dương chậm rãi, các bạn nhỏ mặc váy múa ba-lê màu trắng bồng bềnh, cô giáo cũng đang mặc trên mình chiếc váy múa ba-lê trắng bồng bềnh, nhẹ nhàng nhảy múa.
Động tác của các bạn nhỏ rất vụng về nhưng người phụ nữ dẫn dắt không hề tỏ ra bực bội, cô khẽ lên tiếng chỉ dạy hết lần này tới lần khác, chỉnh sửa từng động tác cho đám trẻ.
Sau khi chỉnh xong, người phụ nữ mới lại bước lên sân khấu, hướng dẫn cho các bạn nhỏ làm lại lần nữa.
Động tác của cô vô cùng tao nhã, những khối cơ thanh mảnh trên cánh tay căng dãn theo từng động tác vươn tay hoặc duỗi tay, phần đùi được bao bọc trong lớp quần tất tạo nên đường cong uyển chuyển xinh đẹp, chậm rãi di chuyển dưới chân váy bồng bềnh.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, Nhiếp Tu Tề bình tĩnh điều chỉnh lại tư thế của bản thân, lấy cặp công văn che trước người.
Đoạn nhạc kết thúc, tan lớp.
Kỳ Kỳ chạy vọt ra ngoài, bổ nhào vào lòng Nhiếp Tu Tề.
“Bố! Sao hôm nay bố lại đến đón con?” Cô bé để kiểu tóc ngắn ôm lấy mặt rất dễ thương, váy múa ba-lê cô bé mặc là chiếc váy đẹp nhất trong lớp, được tô điểm bới các hạt kim sa lấp lánh, trông y như một cô công chúa thiên nga.
Nhiếp Tu Tề bế con gái lên, trêu cô bé một hồi rồi vờ như vô ý hỏi: “Đó là cô giáo của các con sao?”
Ánh mắt anh dán chặt vào người phụ nữ trước tấm gương lớn.
Người phụ nữ đó đang cúi người nói gì đó với một bạn nhỏ, nụ cười dịu dàng hé nở trên môi cô, mái tóc đen được búi cao sau đầu, bông hoa phụ kiện cài trên tóc khẽ rung lên.
Các bạn nhỏ và cha mẹ ra ra vào vào trong đại sảnh, liên tục có phụ huynh tìm tới nói chuyện với cô, cô không hề nhận ra ánh mắt của người đàn ông đang dán lên người mình.
“Vâng ạ! Cô giáo của bọn con tốt lắm, con rất thích cô giáo Đàm!” Kỳ Kỳ hưng phấn kể cho bố nghe chuyện về cô giáo.
Nhiếp Tu Tề kiên nhẫn lắng nghe, thi thoảng lên tiếng phụ họa, âm thầm ghi nhớ lời mà con gái nói.
Đợi đến khi mọi người đã ra về gần hết, Nhiếp Tu Tề mới dắt con gái đi tới.
“Cô giáo Đàm, cô có thời gian nói chuyện một lát không?” Giọng nói của người đàn ông rất điềm tĩnh và lịch sự.
Đàm Trinh Tịnh dừng động tác, ngẩng đầu.
Trước mặt là một người đàn ông cao quý chín chắn. Anh mặc bộ trang phục tối màu được cắt may vừa người, thân hình cân đối thẳng tắp, ngũ quan đoan chính tuấn tú, một tay dắt con gái, một tay xách cặp công văn, ánh mắt lịch sự nhìn về phía mình.
Trong số các bậc phụ huynh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người xuất chúng có phong thái tinh anh tới như vậy.
Đàm Trinh Tịnh lắc đầu cho tỉnh táo, sau đó vội vàng đáp lại lời của người đàn ông, cô vừa mỉm cười trò chuyện, vừa mời anh tới phòng nghỉ của giáo viên.
Giáo viên trong trường vũ đạo không có phòng làm việc, chỉ có phòng nghỉ.
Chỉ có điều, đây là lần đầu tiên Đàm Trinh Tịnh hối hận vì đã làm như vậy.
Bởi vì người đàn ông này quá xuất chúng, các giáo viên đi ngang qua đều không nhịn được mà len lén ngắm nhìn.
Người đàn ông lại không chú ý tới ánh mắt của người khác, chỉ chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt rất dịu dàng.
Đàm Trinh Tịnh bình tĩnh nói chuyện cùng người đàn ông, cô kể cho anh nghe về tình hình học tập của Kỳ Kỳ trong học kỳ này, cũng khen ngợi cô bé mấy câu.
Người đàn ông xoa đầu Kỳ Kỳ, nhìn cô cười rồi nói: “Vừa rồi tôi cũng đã trông thấy Kỳ Kỳ múa rất đẹp, may mà có cô giáo Đàm chỉ bảo. Kỳ Kỳ, còn không mau cảm ơn cô giáo Đàm đi?”
Kỳ Kỳ cất giọng non nớt: “Con cảm ơn cô giáo Đàm ạ”.
Cô bé rất đáng yêu, Đàm Trinh Tịnh không khỏi nở nụ cười, sau đó lại khen ngợi cô bé mấy câu.
Tiểu Lý tìm tới phòng nghỉ, gõ cửa đi vào.
Nhiếp Tu Tề trông thấy anh ta thì khẽ liếc nhẹ một cái, sau đó nhìn xuống đồng hồ trên tay, nói: “Cô giáo Đàm, thời gian không còn sớm nữa, hôm nay làm mất nhiều thời gian của cô nên ngại quá. Chi bằng tôi mời cô một bữa cơm, coi như đáp lễ. Vừa hay tôi vẫn còn vài chuyện liên quan tới Kỳ Kỳ muốn hỏi cô, không biết cô có rảnh hay không?”
“Anh Nhiếp khách khí rồi”. Đàm Trinh Tịnh do dự một hồi, ánh mắt hiếu kỳ liếc qua Tiểu Lý.
Vị phụ huynh họ Nhiếp này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Do dự hồi lâu, không tiện từ chối khi Nhiếp Tu Tề mời hết lần này tới lần khác nên cuối cùng cô đã đồng ý.
Được ăn cơm cùng cô giáo Đàm, Kỳ Kỳ rất vui vẻ, cô bé kéo tay Đàm Trinh Tịnh tới bên chiếc xe, cùng nhau ngồi ở ghế sau, ríu ra ríu rít nói chuyện với cô giáo.
Đàm Trinh Tịnh cũng rất yêu quý Kỳ Kỳ, cô mỉm cười nói chuyện với cô bé.
Vốn tưởng Nhiếp Tu Tề sẽ ngồi ở ghế trước, nào ngờ lại trông thấy Tiểu Lý mặt mũi trắng bệch mở cửa xe, tiếp đó Nhiếp Tu Tề bước vào hàng ghế phía sau.
Nhiếp Tu Tề bình tĩnh ngồi xuống, giữa hai người được ngăn cách bởi Kỳ Kỳ, anh mỉm cười nhìn con gái mặt mày hớn hở.
Ngồi gần một người đàn ông xa lại như vậy, Đàm Trinh Tịnh cảm thấy hơi căng thẳng, nhưng vẫn may còn có Kỳ Kỳ ngồi giữa khuấy động bầu không khí.
Nhìn như này, trông họ rất giống với một gia đình ba người.
Chiếc xe khởi động, tiến về phía trung tâm thành phố.
Tiểu Lý quan sát ba người qua gương chiếu hậu, anh ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nhớ lại chuyện ban nãy mình đi vào phòng nghỉ cắt ngang Nhiếp Tu Tề, lúc đi ra bị anh nhìn bằng một ánh mắt rất thâm thúy, trong lòng không khỏi tự mắng bản thân không tinh ý.
Bình Luận