rời bỏ
Chương 1
1.
Bạn trai tôi tên là Chu Diệp.
Vào ngày sinh nhật của mình, anh ấy đã mời rất nhiều người đến hộp đêm ăn mừng.
Anh ấy nói vì trời đang mưa nên người giao bánh kẹt đường, nhờ tôi chạy xe đến lấy để kịp thời gian.
Tôi không phải là người thích đi xe đạp.
Đường phố vào những ngày mưa thật sự rất trơn, tôi đạp xe ròng rã hơn một tiếng đồng hồ. Trên đường đi còn ngã mấy lần, trầy xước cả đầu gối. Đợi đến khi quay lại thì cả người đã mệt lả vì kiệt sức.
2.
Lúc tôi cẩn thận mang hộp bánh trở lại hộp đêm.
Vừa mở cửa, đập vào mắt tôi là cảnh tượng một người phụ nữ ngồi trên đùi Chu Diệp, hai tay vòng qua cổ anh.
Trong phòng giống như chỉ có hai người, anh hôn em, em hôn anh, trêu chọc nhau.
Bàn tay giữ nắm cửa của tôi vô thức siết chặt, bàng hoàng nhìn bọn họ.
Tiếng cười trong căn phòng bao dần nhỏ đi.
Mọi người khác đều im lặng chờ xem trò đùa của tôi.
Bởi vì Chu Diệp quay lưng về phía này, nên chỉ có người phụ nữ kia có thể nhìn thấy tôi.
Vậy nên cô ả mới cố ý hỏi Chu Diệp: "Chu ca trắng trợn như vậy, anh không sợ bị Tô Niệm nhìn thấy, khiến người ta không vui sao?"
Chu Diệp cười lạnh: “Cô ta chỉ là một miếng thạch cao bằng da ch ó, là một thứ dù thế nào cũng không thể rũ bỏ được, khiến tôi phát bệnh.”
Anh ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của người phụ nữ, nói: “Nếu em thật sự có bản lĩnh chọc tức cô ấy, tối nay anh sẽ là của em.”
Đúng lúc này, có người đột nhiên lên tiếng: "Kìa... Tô Niệm quay lại rồi."
Chu Diệp nghe thấy thanh âm, quay lại nhìn tôi, nhưng vẫn ôm người phụ nữ đó vào lòng.
Như một con chuột bị ch ết đuối, tôi ngượng ngùng bước vào, đặt chiếc bánh lên bàn trước mặt mọi người.
Chu Diệp phàn nàn: “Chậm như vậy, có mỗi việc lấy bánh thôi mà, thật là vô dụng.”
Anh còn không để tâm việc tôi vẫn còn đang đứng đó.
Anh ta tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn: "Sao cô còn đứng đó? Mở ra đi chứ."
Vừa nói, tay anh ta vừa nâng cằm người phụ nữ trong lòng lên, mỉm cười dịu dàng, nói: “Cắt miếng đầu tiên cho anh đi em yêu.”
Người phụ nữ mỉm cười khêu gợi với Chu Diệp.
Sau đó anh ta quay sang nhìn tôi, nói năng thô lỗ: "Vậy phải làm phiền nhân công Tô đây rồi."
Tôi nhìn người đàn ông tên Chu Diệp trước mặt.
Người đàn ông này tôi đã yêu suốt ba năm.
Nỗi buồn dần dần tràn ngập trái tim tôi.
Cảm giác giống như bị ai đó dội nước đá từ trên đầu xuống đến chân, khiến tôi chợt tỉnh táo, nhớ đến vỏ bọc anh hùng cứu mỹ nhân của anh ta.
Giờ phút này, anh ta đã không còn là người đàn ông cứu tôi trên đường đua ngày hôm đó, khiến trái tim tôi loạn nhịp nữa.
3.
Tôi cắt đôi bánh sinh nhật.
Trước mặt mọi người, tôi ném mạnh miếng bánh vào mặt Chu Diệp, khiến người phụ nữ trong lòng anh hoảng sợ ta hét toáng lên.
Chu Diệp ngồi trên ghế sofa cũng nhảy cẫng lên.
Anh ta nhận lấy khăn giấy người khác đưa cho, lau mặt bừa bãi hai lần, chỉ tay vào tôi, nói: "Cô có đi ên không? Tô Niệm!"
Tôi chán nản nhìn anh ta, không muốn phạm sai lầm nữa.
"Chu Diệp, chúng ta chia tay đi."
Tôi tiêu sái rời đi, bỏ mặc Chu Diệp vẫn còn đang sửng sốt.
Anh ta giận dữ hét lên sau lưng tôi: "Tô Niệm, cô đừng có mà hối hận!"
Dù đã bước ra khỏi cửa nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của Chu Diệp xen lẫn tiếng chai rượu vỡ từ trong phòng bao truyền ra.
4.
Tối đến, Chu Diệp gọi cho tôi rất nhiều lần.
Tôi không bắt máy.
Anh ta còn gửi cho tôi một tin nhắn: "Tô Niệm, cô ném cái bánh vào người tôi, làm tôi mất hết mặt mũi. Chuyện này chúng ta chưa xong đâu!"
Tôi đã chặn anh ta.
...
Đêm đến, tôi trằn trọc trên giường không ngủ được, hồi tưởng đến lần tham gia một cuộc thi đua xe ở nước ngoài 3 năm trước.
Ở vòng đua cuối cùng, vì hấp tấp mà tôi đột nhiên tăng tốc độ, dẫn đến t ai n ạn lật xe bốc cháy.
Lúc đó, một người đàn ông cùng chạy đến với lực lượng cứu hộ.
Anh ta mặc một bộ đồ đua hai màu đen đỏ xen kẽ.
Mặt trời chiếu xuống từ trên đỉnh đầu.
Họ giải cứu tôi khỏi ghế lái, đặt tôi lên cáng cứu thương.
Tầm nhìn của tôi theo đó mà dần mờ đi.
Tôi không nhìn rõ mặt người đàn ông đó, chỉ nhớ bộ đồ đua xe và tấm lưng cao thẳng của đối phương, trong lúc mơ hồ cũng chỉ nghe thấy có người gọi anh ta là "anh Chu"mà thôi.
Tại đường đua trong nước, tôi lại nhìn thấy bộ đồ đua đó, nhưng là của Chu Diệp đang mặc.
Sau đó tôi bắt đầu theo đuổi anh ấy.
Theo đuổi gần một năm, cuối cùng anh cũng đồng ý.
Đại công váo thành, thậm chí tôi còn phấn khích đến mức nhiều đêm không ngủ được.
5.
Vì hôm qua trời mưa nên sáng nay lúc thức dậy, tôi liền cảm thấy chóng mặt, cổ họng cũng đột nhiên đ au r át.
Trong lúc đang chăm chú ăn uống ở căng tin trường, tôi vô tình nghe thấy vài bạn nữ ở bàn bên cạnh đang thì thầm về mình.
Họ nói Chu Diệp chơi chán nên bỏ tôi.
Thậm chí tôi còn vô liêm sỉ đến nỗi đem bánh sinh nhật đến hộp đêm cho Chu Diệp, kết quả bị Chu Diệp công khai làm nh ục.
Họ nói tôi đáng bị như vậy, vì cái tội muốn ăn thịt thiên nga.
Những tin tức bóp méo sự thật như thế này thường được lan truyền rất nhanh.
Không cần suy nghĩ nữa, việc này chắc chắn là do Chu Diệp đã làm.
Bạn trai tôi tên là Chu Diệp.
Vào ngày sinh nhật của mình, anh ấy đã mời rất nhiều người đến hộp đêm ăn mừng.
Anh ấy nói vì trời đang mưa nên người giao bánh kẹt đường, nhờ tôi chạy xe đến lấy để kịp thời gian.
Tôi không phải là người thích đi xe đạp.
Đường phố vào những ngày mưa thật sự rất trơn, tôi đạp xe ròng rã hơn một tiếng đồng hồ. Trên đường đi còn ngã mấy lần, trầy xước cả đầu gối. Đợi đến khi quay lại thì cả người đã mệt lả vì kiệt sức.
2.
Lúc tôi cẩn thận mang hộp bánh trở lại hộp đêm.
Vừa mở cửa, đập vào mắt tôi là cảnh tượng một người phụ nữ ngồi trên đùi Chu Diệp, hai tay vòng qua cổ anh.
Trong phòng giống như chỉ có hai người, anh hôn em, em hôn anh, trêu chọc nhau.
Bàn tay giữ nắm cửa của tôi vô thức siết chặt, bàng hoàng nhìn bọn họ.
Tiếng cười trong căn phòng bao dần nhỏ đi.
Mọi người khác đều im lặng chờ xem trò đùa của tôi.
Bởi vì Chu Diệp quay lưng về phía này, nên chỉ có người phụ nữ kia có thể nhìn thấy tôi.
Vậy nên cô ả mới cố ý hỏi Chu Diệp: "Chu ca trắng trợn như vậy, anh không sợ bị Tô Niệm nhìn thấy, khiến người ta không vui sao?"
Chu Diệp cười lạnh: “Cô ta chỉ là một miếng thạch cao bằng da ch ó, là một thứ dù thế nào cũng không thể rũ bỏ được, khiến tôi phát bệnh.”
Anh ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của người phụ nữ, nói: “Nếu em thật sự có bản lĩnh chọc tức cô ấy, tối nay anh sẽ là của em.”
Đúng lúc này, có người đột nhiên lên tiếng: "Kìa... Tô Niệm quay lại rồi."
Chu Diệp nghe thấy thanh âm, quay lại nhìn tôi, nhưng vẫn ôm người phụ nữ đó vào lòng.
Như một con chuột bị ch ết đuối, tôi ngượng ngùng bước vào, đặt chiếc bánh lên bàn trước mặt mọi người.
Chu Diệp phàn nàn: “Chậm như vậy, có mỗi việc lấy bánh thôi mà, thật là vô dụng.”
Anh còn không để tâm việc tôi vẫn còn đang đứng đó.
Anh ta tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn: "Sao cô còn đứng đó? Mở ra đi chứ."
Vừa nói, tay anh ta vừa nâng cằm người phụ nữ trong lòng lên, mỉm cười dịu dàng, nói: “Cắt miếng đầu tiên cho anh đi em yêu.”
Người phụ nữ mỉm cười khêu gợi với Chu Diệp.
Sau đó anh ta quay sang nhìn tôi, nói năng thô lỗ: "Vậy phải làm phiền nhân công Tô đây rồi."
Tôi nhìn người đàn ông tên Chu Diệp trước mặt.
Người đàn ông này tôi đã yêu suốt ba năm.
Nỗi buồn dần dần tràn ngập trái tim tôi.
Cảm giác giống như bị ai đó dội nước đá từ trên đầu xuống đến chân, khiến tôi chợt tỉnh táo, nhớ đến vỏ bọc anh hùng cứu mỹ nhân của anh ta.
Giờ phút này, anh ta đã không còn là người đàn ông cứu tôi trên đường đua ngày hôm đó, khiến trái tim tôi loạn nhịp nữa.
3.
Tôi cắt đôi bánh sinh nhật.
Trước mặt mọi người, tôi ném mạnh miếng bánh vào mặt Chu Diệp, khiến người phụ nữ trong lòng anh hoảng sợ ta hét toáng lên.
Chu Diệp ngồi trên ghế sofa cũng nhảy cẫng lên.
Anh ta nhận lấy khăn giấy người khác đưa cho, lau mặt bừa bãi hai lần, chỉ tay vào tôi, nói: "Cô có đi ên không? Tô Niệm!"
Tôi chán nản nhìn anh ta, không muốn phạm sai lầm nữa.
"Chu Diệp, chúng ta chia tay đi."
Tôi tiêu sái rời đi, bỏ mặc Chu Diệp vẫn còn đang sửng sốt.
Anh ta giận dữ hét lên sau lưng tôi: "Tô Niệm, cô đừng có mà hối hận!"
Dù đã bước ra khỏi cửa nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của Chu Diệp xen lẫn tiếng chai rượu vỡ từ trong phòng bao truyền ra.
4.
Tối đến, Chu Diệp gọi cho tôi rất nhiều lần.
Tôi không bắt máy.
Anh ta còn gửi cho tôi một tin nhắn: "Tô Niệm, cô ném cái bánh vào người tôi, làm tôi mất hết mặt mũi. Chuyện này chúng ta chưa xong đâu!"
Tôi đã chặn anh ta.
...
Đêm đến, tôi trằn trọc trên giường không ngủ được, hồi tưởng đến lần tham gia một cuộc thi đua xe ở nước ngoài 3 năm trước.
Ở vòng đua cuối cùng, vì hấp tấp mà tôi đột nhiên tăng tốc độ, dẫn đến t ai n ạn lật xe bốc cháy.
Lúc đó, một người đàn ông cùng chạy đến với lực lượng cứu hộ.
Anh ta mặc một bộ đồ đua hai màu đen đỏ xen kẽ.
Mặt trời chiếu xuống từ trên đỉnh đầu.
Họ giải cứu tôi khỏi ghế lái, đặt tôi lên cáng cứu thương.
Tầm nhìn của tôi theo đó mà dần mờ đi.
Tôi không nhìn rõ mặt người đàn ông đó, chỉ nhớ bộ đồ đua xe và tấm lưng cao thẳng của đối phương, trong lúc mơ hồ cũng chỉ nghe thấy có người gọi anh ta là "anh Chu"mà thôi.
Tại đường đua trong nước, tôi lại nhìn thấy bộ đồ đua đó, nhưng là của Chu Diệp đang mặc.
Sau đó tôi bắt đầu theo đuổi anh ấy.
Theo đuổi gần một năm, cuối cùng anh cũng đồng ý.
Đại công váo thành, thậm chí tôi còn phấn khích đến mức nhiều đêm không ngủ được.
5.
Vì hôm qua trời mưa nên sáng nay lúc thức dậy, tôi liền cảm thấy chóng mặt, cổ họng cũng đột nhiên đ au r át.
Trong lúc đang chăm chú ăn uống ở căng tin trường, tôi vô tình nghe thấy vài bạn nữ ở bàn bên cạnh đang thì thầm về mình.
Họ nói Chu Diệp chơi chán nên bỏ tôi.
Thậm chí tôi còn vô liêm sỉ đến nỗi đem bánh sinh nhật đến hộp đêm cho Chu Diệp, kết quả bị Chu Diệp công khai làm nh ục.
Họ nói tôi đáng bị như vậy, vì cái tội muốn ăn thịt thiên nga.
Những tin tức bóp méo sự thật như thế này thường được lan truyền rất nhanh.
Không cần suy nghĩ nữa, việc này chắc chắn là do Chu Diệp đã làm.
Bình Luận