tam giác mùa hè (liệt đồ)
Chương 1
Rời khỏi Hồng Dương ba năm, khi lần nữa đặt chân trở lại mảnh đất này, Tần Liệt đã cởi bỏ dáng vẻ hào nhoáng xa hoa ngày nào. Anh mặc chiếc quần Jean và chiếc áo thun T-shirt giản dị, mưa nắng đã làm cho vai áo phai màu, dưới chân là đôi giày leo núi màu đen, tuy là kiểu dáng của nhiều năm về trước, nhưng khi khoác trên người anh, vẫn không thể nào trói buộc được nét tự do phóng khoáng đầy mạnh mẽ của người đàn ông này.
Anh đứng ở lối ra sân ga, híp mắt ngẩng đầu nhìn lên trời, mây xám ngắt một màu bàng bạc, không có ánh mặt trời, chẳng thể nào so được với cái ngăn ngắt xanh trong veo của núi đồi. Tần Liệt móc từ trong túi quần ra một gói nhỏ, nhón tay lấy quả táo tàu khô ném vào miệng, má trái phồng lên, có thể thấy rõ động tác đang nhai. Anh đứng đó một lúc, hờ hững lật qua lật lại cái gói trên tay, rồi đút lại vào túi quần.
Hồng Dương đã đổi khác rất nhiều, những mái nhà lợp tôn cũ kỹ đối diện nhà ga trước kia đã được thay bằng những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau san sát, làn đường mở rộng, đã sớm không còn dáng vẻ của năm đó.
Tần Liệt băng qua đường, đi dọc con phố hai vòng mới tìm thấy một bốt điện thoại công cộng, anh nhét hai đồng xu vào rồi ấn một dãy số.
Không lâu sau, điện thoại được kết nối, anh cất giọng trầm ổn: “Từ tổng, tôi đến rồi.”
Bên kia nghe thấy giọng nói của anh, cười sang sảng niềm nở: “Chờ tôi, tôi sẽ cho người qua đón cậu.”
Một tháng trước, hai người họ đã liên lạc với nhau, Từ Việt Hải biết mục đích chuyến đến thăm lần này của Tần Liệt. Trước đây, Tần Liệt và ông ta thường làm việc với nhau, anh đã giúp ông ta giành được không ít dự án khó nhằn, Từ Việt Hải rất tán thưởng tài năng của anh, ngoài quan hệ khách hàng đối tác, thỉnh thoảng còn uống với nhau vài chén, cũng có thể xem như bạn cũ. Mấy năm trước, ba Tần Liệt qua đời, anh nói phải trở về quê, Từ Việt Hải vô cùng tiếc nuối nhưng cũng chỉ có thể tôn trọng quyết định của anh.
Thế nhưng lần gặp lại này, dáng vẻ bên ngoài của Tần Liệt khiến ông ta khá bất ngờ.
Tần Liệt hờ hững cười, chủ động vươn tay ra: “Từ tổng, đã lâu không gặp.” Bất luận có khoác lên người thứ gì, thì nét anh tuấn cương nghị trên khuôn mặt vẫn không hề thay đổi, dáng người cao lớn thẳng tắp, làn da màu đồng rắn rỏi đầy nam tính, cho dù có đứng trong góc khuất vẫn khiến người ta phải ngoáy lại nhìn.
Từ Việt Hải quan sát một lượt, khẽ dùng lực siết tay Tần Liệt, tay còn lại vỗ vỗ cánh tay anh, tiếng ‘bốp bốp’ vang lên chắc nịch, cứng cáp.
Ông ta không khỏi ngẩng đầu nhìn: “Vạm vỡ như chiến binh.”
Tần Liệt cười.
“Vào trong nói chuyện.” Từ Việt Hải đưa anh vào nhà hàng: “Chuyện sửa đường, chính quyền huyện đã phê duyệt chưa?”
Tần Liệt nói: “Đã thông qua.”
“Tốt rồi!” Ông ta cảm thán.
“Có điều,” Tần Liệt cân nhắc một lúc rồi chậm rãi nói: “Ngân sách của huyện chỉ hỗ trợ một phần chi phí làm mặt đường bê tông và gia cố tường bao. Phần còn lại dân làng phải tự huy động. Trước hết cần phải làm nền móng thật chắc chắn.”
Bọn họ ngồi trong một gian phòng riêng.
“Tài chính khó khăn?”
Tần Liệt hơi cúi đầu, nét mặt hiếm khi khó xử, ừm một tiếng.
Từ Việt Hải đầy sảng khoái thẳng thắng: “Cần bao nhiêu? Phần còn lại tôi ra, xem như là đóng góp, làm chuyện tốt xây dựng thôn làng.”
Ông ta hào phóng một cách đáng kinh ngạc, Tần Liệt hoàn toàn không nghĩ tới tình huống này, không khỏi đưa mắt nhìn.
“Chỉ là…”
Từ Việt Hải nói được một nửa liền ngừng lại.
Có người tiến vào, lần lượt bê thức ăn đặt lên bàn, bốn món mặn một món canh, không nhiều, nhưng đều được làm từ những nguyên liệu đắt đỏ khó tìm. Lúc nhân viên phụ vụ lui ra, Từ Việt Hải cầm đôi đũa trên tay chậm rãi nói: “Điều kiện chỗ các cậu rất khó khăn gian khổ đúng không?”
Mấy lời này không đầu không đuôi, Tần Liệt thoáng ngừng một lúc: “Ở thời gian dài, không thấy vậy.” Ngữ khí có phần hờ hững bâng quơ.
Từ Việt Hải đốt điếu thuốc, cũng đưa qua cho anh một điếu: “Tôi đang gặp chút rắc rối phiền lòng.”
Động tác của Tần Liệt khẽ khựng lại, một giây sau lập tức khôi phục như lúc đầu, ngậm điếu thuốc lên miệng, hai má anh lõm vào, lâu rồi không hút loại thuốc cao cấp này, rít vào chẳng có mùi vị gì. Anh nhẹ nhàng thở ra, xuyên qua làn khói mỏng nhìn về phía người đối diện: “Từ tổng khách khí, có việc gì cứ nói.”
Từ Việt Hải thở dài: “Là chuyện nhiều tập của nha đầu Tư Đồ kia.”
Tần Liệt mím môi không nói gì.
“Để con bé đi theo cậu một thời gian.” Từ Việt Hải nói tiếp: “Tôi đưa nó qua đó, nhân tiện cậu giúp tôi dạy dỗ đưa nó về khuôn khổ được không?’
Khói thuốc và hơi nóng của nước trà bốc lên lãng đãng hòa quyện vào nhau. Tần Liệt tựa người vào ghế, bả vai hơi nghiêng xuống, khoát cánh tay lên mép bàn, ngón trỏ khẩy một cái, tàn thuốc nhẹ tênh rơi xuống gạt tàn.
Chút rắc rối phiền lòng. Trước mắt anh mơ hồ hiện lên một dáng hình.
Qua một lát, “Được.” Anh hỏi: “Cần ở lại bao lâu?”
Từ Việt Hải không trả lời, đưa tay bấm remote mở tivi lên, hai mắt chăm chú vào đó, con ngươi liên tục thay đổi màu sắc theo ánh phản quang trên màn hình, ánh mắt mơ hồ không có tiêu cự. Trên tivi đang đưa tin một ngôi sao nữ tự sát, các tin đồn thất thiệt lan tràn, báo chí truyền thông cũng đưa ra rất nhiều phỏng đoán; mấy ngày qua, tivi, internet thay nhau phát tới phát lui tin tức này.
“Nửa năm.” Cuối cùng ông ta cũng lên tiếng: “Có thể lâu hơn.”
Anh đứng ở lối ra sân ga, híp mắt ngẩng đầu nhìn lên trời, mây xám ngắt một màu bàng bạc, không có ánh mặt trời, chẳng thể nào so được với cái ngăn ngắt xanh trong veo của núi đồi. Tần Liệt móc từ trong túi quần ra một gói nhỏ, nhón tay lấy quả táo tàu khô ném vào miệng, má trái phồng lên, có thể thấy rõ động tác đang nhai. Anh đứng đó một lúc, hờ hững lật qua lật lại cái gói trên tay, rồi đút lại vào túi quần.
Hồng Dương đã đổi khác rất nhiều, những mái nhà lợp tôn cũ kỹ đối diện nhà ga trước kia đã được thay bằng những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau san sát, làn đường mở rộng, đã sớm không còn dáng vẻ của năm đó.
Tần Liệt băng qua đường, đi dọc con phố hai vòng mới tìm thấy một bốt điện thoại công cộng, anh nhét hai đồng xu vào rồi ấn một dãy số.
Không lâu sau, điện thoại được kết nối, anh cất giọng trầm ổn: “Từ tổng, tôi đến rồi.”
Bên kia nghe thấy giọng nói của anh, cười sang sảng niềm nở: “Chờ tôi, tôi sẽ cho người qua đón cậu.”
Một tháng trước, hai người họ đã liên lạc với nhau, Từ Việt Hải biết mục đích chuyến đến thăm lần này của Tần Liệt. Trước đây, Tần Liệt và ông ta thường làm việc với nhau, anh đã giúp ông ta giành được không ít dự án khó nhằn, Từ Việt Hải rất tán thưởng tài năng của anh, ngoài quan hệ khách hàng đối tác, thỉnh thoảng còn uống với nhau vài chén, cũng có thể xem như bạn cũ. Mấy năm trước, ba Tần Liệt qua đời, anh nói phải trở về quê, Từ Việt Hải vô cùng tiếc nuối nhưng cũng chỉ có thể tôn trọng quyết định của anh.
Thế nhưng lần gặp lại này, dáng vẻ bên ngoài của Tần Liệt khiến ông ta khá bất ngờ.
Tần Liệt hờ hững cười, chủ động vươn tay ra: “Từ tổng, đã lâu không gặp.” Bất luận có khoác lên người thứ gì, thì nét anh tuấn cương nghị trên khuôn mặt vẫn không hề thay đổi, dáng người cao lớn thẳng tắp, làn da màu đồng rắn rỏi đầy nam tính, cho dù có đứng trong góc khuất vẫn khiến người ta phải ngoáy lại nhìn.
Từ Việt Hải quan sát một lượt, khẽ dùng lực siết tay Tần Liệt, tay còn lại vỗ vỗ cánh tay anh, tiếng ‘bốp bốp’ vang lên chắc nịch, cứng cáp.
Ông ta không khỏi ngẩng đầu nhìn: “Vạm vỡ như chiến binh.”
Tần Liệt cười.
“Vào trong nói chuyện.” Từ Việt Hải đưa anh vào nhà hàng: “Chuyện sửa đường, chính quyền huyện đã phê duyệt chưa?”
Tần Liệt nói: “Đã thông qua.”
“Tốt rồi!” Ông ta cảm thán.
“Có điều,” Tần Liệt cân nhắc một lúc rồi chậm rãi nói: “Ngân sách của huyện chỉ hỗ trợ một phần chi phí làm mặt đường bê tông và gia cố tường bao. Phần còn lại dân làng phải tự huy động. Trước hết cần phải làm nền móng thật chắc chắn.”
Bọn họ ngồi trong một gian phòng riêng.
“Tài chính khó khăn?”
Tần Liệt hơi cúi đầu, nét mặt hiếm khi khó xử, ừm một tiếng.
Từ Việt Hải đầy sảng khoái thẳng thắng: “Cần bao nhiêu? Phần còn lại tôi ra, xem như là đóng góp, làm chuyện tốt xây dựng thôn làng.”
Ông ta hào phóng một cách đáng kinh ngạc, Tần Liệt hoàn toàn không nghĩ tới tình huống này, không khỏi đưa mắt nhìn.
“Chỉ là…”
Từ Việt Hải nói được một nửa liền ngừng lại.
Có người tiến vào, lần lượt bê thức ăn đặt lên bàn, bốn món mặn một món canh, không nhiều, nhưng đều được làm từ những nguyên liệu đắt đỏ khó tìm. Lúc nhân viên phụ vụ lui ra, Từ Việt Hải cầm đôi đũa trên tay chậm rãi nói: “Điều kiện chỗ các cậu rất khó khăn gian khổ đúng không?”
Mấy lời này không đầu không đuôi, Tần Liệt thoáng ngừng một lúc: “Ở thời gian dài, không thấy vậy.” Ngữ khí có phần hờ hững bâng quơ.
Từ Việt Hải đốt điếu thuốc, cũng đưa qua cho anh một điếu: “Tôi đang gặp chút rắc rối phiền lòng.”
Động tác của Tần Liệt khẽ khựng lại, một giây sau lập tức khôi phục như lúc đầu, ngậm điếu thuốc lên miệng, hai má anh lõm vào, lâu rồi không hút loại thuốc cao cấp này, rít vào chẳng có mùi vị gì. Anh nhẹ nhàng thở ra, xuyên qua làn khói mỏng nhìn về phía người đối diện: “Từ tổng khách khí, có việc gì cứ nói.”
Từ Việt Hải thở dài: “Là chuyện nhiều tập của nha đầu Tư Đồ kia.”
Tần Liệt mím môi không nói gì.
“Để con bé đi theo cậu một thời gian.” Từ Việt Hải nói tiếp: “Tôi đưa nó qua đó, nhân tiện cậu giúp tôi dạy dỗ đưa nó về khuôn khổ được không?’
Khói thuốc và hơi nóng của nước trà bốc lên lãng đãng hòa quyện vào nhau. Tần Liệt tựa người vào ghế, bả vai hơi nghiêng xuống, khoát cánh tay lên mép bàn, ngón trỏ khẩy một cái, tàn thuốc nhẹ tênh rơi xuống gạt tàn.
Chút rắc rối phiền lòng. Trước mắt anh mơ hồ hiện lên một dáng hình.
Qua một lát, “Được.” Anh hỏi: “Cần ở lại bao lâu?”
Từ Việt Hải không trả lời, đưa tay bấm remote mở tivi lên, hai mắt chăm chú vào đó, con ngươi liên tục thay đổi màu sắc theo ánh phản quang trên màn hình, ánh mắt mơ hồ không có tiêu cự. Trên tivi đang đưa tin một ngôi sao nữ tự sát, các tin đồn thất thiệt lan tràn, báo chí truyền thông cũng đưa ra rất nhiều phỏng đoán; mấy ngày qua, tivi, internet thay nhau phát tới phát lui tin tức này.
“Nửa năm.” Cuối cùng ông ta cũng lên tiếng: “Có thể lâu hơn.”
Bình Luận