tất cả bạn học đều có thể nghe được tiếng lòng của tôi
Chương 1: Lớp Học 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu đoạn nào còn Lậm QT hay sai lỗi chính tả mọi người góp ý nhẹ nhàng cho mình với nha.
Editor: Yuki
Trì Dư một giây trước còn mới nhận tấm bằng tốt nghiệp của Đại học Thanh Bắc, nhưng ngay giây tiếp theo đã xuyên không đến bối cảnh trường trung học, sắm vai một học sinh trong một quyển tiểu thuyết, và thậm chí còn trở thành kẻ côn đồ duy nhất trong truyện chỉ biết bắt nạt người khác mà không làm việc gì ra hồn.
Bắt nạt người khác thì cậu không có khả năng làm được, nhưng việc lật xem những tình tiết ẩn được hệ thống mở khóa thì hoàn toàn có thể. Nhưng điều cậu không biết là, nhân vật học sinh trong cuốn sách này đã thức tỉnh năng lực nghe được tiếng lòng của người xuyên sách.
Trên lớp học, cậu chán nản lật xem những câu chuyện ẩn của các nhân vật...
[Thật sự không ngờ tới, lớp phó thể dục to lớn vụng về, sau hai mươi tuổi đam mê cosplay nữ công ~. Quả nhiên, trang phục cos nữ chỉ có nhiều hoặc là rất rất nhiều.]
Toàn thể bạn học:???
Lớp phó thể thao cao lớn như vậy, thật không ngờ tới... trái tim thiếu nữ này thật đáng sợ!
Mặc dù sự việc này sẽ chỉ xảy ra sau năm 20 tuổi và còn không chắc chắn, nhưng vào thời điểm này, nhưng họ vẫn bị sốc vì sự tương phản đó...
Bạn học A: "Phụt!"
Giáo viên đang giảng bài: "Em cười cái gì?"
"Em xin lỗi cô, em vừa nghĩ đến một chuyện rất buồn cười."
[Wow ngầu thật à nha, giáo viên chủ nhiệm đang giảng bài mà cũng dám cười, không sợ cô Lý bắt cậu dựng ngược đầu đi về nhà à?]
Hệ thống nào đó: [Có lẽ cậu ta trời sinh thích cười.]
[Nói cũng có lý.]
Trì Dư đã xuyên vào [Nghịch Phi] được một thời gian, còn bị ràng buộc bởi một hệ thống tự xưng là vua công lược CP. Tất nhiên, cậu không phải là người thực hiện nhiệm vụ, cậu chỉ là chủ nhân được hệ thống chọn lựa để nghỉ hưu, vì thế cậu cũng không cần phải làm nhiệm vụ gì cả.
Hệ thống CP trong quyển sách này gần như biết tất cả mọi thứ không có gì là nó không biết, từ hướng đi của cốt truyện chính đến nguồn gốc của một chiếc nút áo nhỏ, ai đã mua nó đều biết hết, và nó cũng đã mở khóa tất cả những câu chuyện bí mật của nhân vật trong tiểu thuyết.
Như những nhân vật học sinh trong lớp XX, phụ huynh của một số học sinh, những chi tiết mà sách không thể mô tả cụ thể, nhưng hệ thống lại biết rõ từng chi tiết về cuộc đời và mối quan hệ xã hội từ nhỏ đến lớn của từng học sinh ABCD.
Kiến thức trung học đối với một linh hồn sinh viên đại học như cậu quá đơn giản, mỗi ngày cậu chỉ có thể đọc những cốt truyện ẩn của nhân vật để làm dịu cái áp lực vì biết quá nhiều thứ mà thôi.
[Lớp phó văn nghệ giờ đây xinh đẹp lộng lẫy, nhưng trước kia cũng từng mập mạp đến nỗi không nhìn thấy ngón chân, có chỉ số cholesterol cao ngất ngưỡng. Đúng là chưa qua mười tám chưa nói được điều gì mà, càng lớn càng xinh đẹp.]
[Ôi, tiết học trước cậu ấy đã đưa bạn thở nhỏ bị thương đến phòng y tế của trường, không thì thật sự muốn xem ảnh cô ấy hồi nhỏ, chắc chắn rất đáng yêu!]
Quả thật rất xinh đẹp, nhưng bạn học B vẫn suy nghĩ...
"Ha ha ha!"
Không trách được cậu ta chưa bao giờ thắng lớp phó văn nghệ trong cuộc thi ăn bánh bao, hóa ra lớp phó văn nghệ từ trước đến nay là Dạ Dày Vương! Mình mới không phải là một nam sinh không xứng đáng!
Lý Tuyết: "Em đang cười cái gì thế?"
"Xin lỗi cô, em cũng vừa nghĩ đến một chuyện cực kỳ buồn cười."
Những bạn học đã xem ảnh thời thơ ấu của lớp phó văn nghệ: Đáng yêu đến khủng khiếp luôn đấy!
Lúc ấy, khi ấy lớp phó văn nghệ mang album ảnh đến, trong lớp còn có học sinh học mỹ thuật đã dựa vào hình ảnh thời thơ ấu của cậu ấy để vẽ một bộ tranh cực kỳ đáng yêu.
Thật đáng tiếc sau đó bà ngoại của lớp phó văn nghệ muốn xem bộ album này, nên cậu ấy đã mang nó về nhà, đến nay cũng chưa có dịp cầm tới lớp.
[Nhóc đó cũng là người thích cười sao?]
Hệ thống:[Đúng vậy, bạn học B rất dễ buồn cười, cả những trò đùa cũ như hòn đá rơi xuống nước trở thành khỉ nước, những trò đùa này không hề buồn cười chút nào, như thế cậu ta cũng có thể cười cả ngày.]
[Đứa nhỏ này không cứu được nữa, may mắn là cô Lý chỉ trừng liếc cậu ta một cái thôi đấy.]
[Còn lớp phó lao động luôn làm việc có tổ chức, khi mười tuổi thậm chí còn làm rụng mất răng cửa, bây giờ đó là răng giả đấy.]
Trong lớp học chỉ có tiếng giảng bài của Lý Tuyết, bạn học ngồi trước và trước nữa đều không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía lớp phó lao động.
Phạm Kha không xin nghỉ cũng không hộ tống bạn học, lặng lẽ khép chặt miệng, hoàn toàn là giấu đầu lòi đuôi.
Bạn học C: "Phụt!"
Lý Tuyết nhìn về phía cậu C: "Em cũng đang nghĩ đến một chuyện buồn cười à?"
"Vâng, cô.."
Lý Tuyết đặt sách xuống: "Ba người vừa cười to lúc nãy, ra đây một chút."
[Ui ui, này thì cười trong giờ học nè, giờ bị gọi ra ngoài rồi kìa? Đáng đời lứm]
[Mà nói về Phạm Kha này... trước đây thật sự rất mạnh mẽ, thậm chí còn thực sự có thể chổng mông lên trời để rửa...]
"Bạn Trì ơi."
Phạm Kha ngồi trước cậu hai bàn, cầm lấy một cốc nước đi qua, ngắt lời cậu: "Cậu khát không?"
"Không khát."
Phạm Kha: "Vậy cậu có đói không? Tớ có bánh quy nè."
"Không đói bụng..."
Phạm Kha: "Đôi giày của cậu mua ở đâu thế? Trông thật sự cao cấp và sang trọng, tớ cũng muốn mua một đôi."
Trì Dư nhìn xuống đôi giày của mình, đôi giày bóng đá màu đen mua với giá 9.9 tệ trên Pinduoduo*, giao hàng miễn phí, bình thường đến mức không thể bình thường hơn, thậm chí còn đã mòn cả lớp da.
(*) Pinduoduo là ứng dụng mua sắm nội địa của Trung Quốc.
"..."
[Anh hai à, anh nghiêm túc đó sao, dù giờ anh đang mặc toàn đồ không phải hàng hiệu, nhưng nhà anh có cả một tòa nhà Love & Peace VL, trên Pinduoduo cũng toàn là hàng hóa lấy từ công ty nhà anh. Anh sống tiết kiệm như vậy, có xứng đáng với cha mẹ mỗi ngày kiếm triệu tệ không?]
Toàn thể bạn học: A đù, hóa ra đại gia đang ở bên cạnh.
Hèn gì thằng nhóc này bình thường còn không chịu mua gói que cay giá năm xu mà còn phải đi ăn xin.
Đúng là đồ không có đạo đức.
Phạm Kha: "Khụ khụ, nhìn lầm thôi...
Trì Dư: "Đúng là nhìn lầm rồi, đôi giày này của tớ chỉ có giá 9,9 tệ miễn ship, còn tặng thêm hai dây giày nữa đấy, Pinduoduo đang đẩy mạnh tiêu thụ, quan trọng nhất là rẻ và thoải mái, nếu phải trả tiền ship thì tớ cũng chẳng mua đâu."
"Được rồi... Một ngày nào đó tớ sẽ lên trang Pinduoduo xem thử, cảm ơn ban học Trì Dư nhé."
Hiện tại vẫn chưa có tan học, cậu ta lại quay trở về chỗ ngồi của mình.
[Mông cong ghê, rất hợp làm "thụ".]
Phạm Kha rõ ràng vấp phải một cái gì đó.
Tiếng cười xung quanh vang lên không ngừng.
Bọn họ đều là những học sinh được đào tạo chuyên nghiệp, bình thường sẽ không cười, nhưng họ là lớp hai á.
[Mọi người trong lớp 11 - 2 đều là trời sinh đã thích cười như vậy sao? Cậu ta cũng đã vấp ngã đâu...]
[Chán quá, tiếp tục đọc bí mật các nhân vật của mình thôi.]
[Hóa ra lý do cô bạn thuở nhỏ của lớp phó văn nghệ bị thương là vì gặp phải người không tốt, ghê thiệt, tuổi còn trẻ mà đã nhận lấy kịch bản nữ chính vườn trường ngược tâm kiểu cũ. Bạn trai yêu sớm là một tên đầu gấu ngoài trường, đã 24-25 tuổi mà vẫn còn ăn bám, gã ta chỉ vì thấy cô bạn thuở nhỏ xinh đẹp mà dẫn theo đám đồng bọn lêu lổng của mình đi chặn đường người ta sau giờ tan học, nhưng mà cô bạn thuở nhỏ cũng đâu có đơn giản, có cả vệ sĩ riêng đến đón, uầy..."
Bạn học: Chúng tôi đang nghe đây, giáo viên không có mặt, cậu kể tiếp đi.
[Gã đầu gấu phát hiện có điều không đúng, thế là bất ngờ quay xe,phản bội, để anh em của mình đi chặn cô bạn thưở nhỏ, chính mình lại giả vờ đi ngang qua làm anh hùng cứu mỹ nhân. Đùa à trời, cô bạn thuở nhỏ thế mà lại rung động rồi, gã ta đã tính kế cậu từ đầu đến cuối, chân bạn là do gã thuê người cố ý lái xe đâm vào, chỉ để cậu không thể đến trường, để gã có thể dễ dàng chui vào nhà sàm sỡ cậu đó.]
[...]
Quá hèn hạ.
[Để tôi xem diễn biến tiếp theo phát triển thế nào nào, quả nhiên là nữ chính đau khổ, kế tiếp là bị lừa gạt lên giường, mang thai ở tuổi vị thành niên, sau đó không dám nói với bố mẹ mà tự mình lén lút phá thai. Đầu gấu biết chuyện thì lập tức phụi sạch quan hệ, trộm hết tiền phá thai của cô bé rồi bỏ trốn! Cô bạn thuở nhỏ vì vậy mà không thể phá thai an toàn, để lại di chứng nghiêm trọng trong người, chuyện này còn bị bạn học ác ý lan truyền khắp trường, cô bạn thuở nhỏ bị quấy rối nghiêm trọng đến mức phải kiên quyết bỏ học, cuối cùng trầm cảm mà nhảy lầu tự tử!]
[Quá tuyệt vời, người còn đang ở lớp hai, ăn dưa* đến sái cả cổ.]
(*)Hóng Drama
Bạn học: Không thể tin được, sao lớp chúng ta lại có nhiều con nhà giàu thế nhỉ?
Lớp phó văn nghệ và cô bạn thuở nhỏ vừa từ phòng y tế về đến cửa lớp: "..."
Cô bạn thuở nhỏ: Cảm ơn bạn nhé người lạ ơi, người ta mới mười bảy tuổi mà đã bị spoil* hết tương lai cuộc đời rồi.
(*) là thông tin tiết lộ trước nội dung quan trọng của một tác phẩm giải trí như phim, sách, truyện, hoặc chương trình truyền hình. Spoil thường làm giảm sự hồi hộp và bất ngờ khi thưởng thức tác phẩm, vì vậy nhiều người không thích bị tiết lộ trước các tình tiết quan trọng.
Lớp phó văn nghệ: Thế mà còn có cả quá khứ của cô nữa. Hồi nhỏ cô vì kẻ khốn nạn kia miệng lưỡi không ngừng chê bai mà cô đã cực kỳ tự ti về thân hình mũm mĩm của mình, nhưng sau khi cô gặp bạn tốt, cô mới biết mỗi người là khác nhau, chẳng cần phải quan tâm đến ánh mắt của những người khác. Sau khi lên cấp ba, bạn cùng lớp của cô đều khá thân thiện, cô ấy cho họ xem ảnh thời thơ ấu của mình, họ cũng không chê bai.
...
Phòng giáo viên.
Lý Tuyết ngẩng đầu nhìn người đứng đối diện bàn làm việc, tận tình khuyên nhủ: "Sở Duyệt à, chuyện thôi học cô hy vọng em có thể suy nghĩ kỹ lại. Cô biết em là một học sinh chăm ngoan, không đáng phải vì một lỗi lầm mà phá hủy tương lai của chính mình."
Sở Duyệt: "Thưa cô, lần này em đến chính là để rút lại đơn xin thôi học ạ."
"Những ngày qua em đã suy nghĩ rất nhiều về những lời cô nói, em cảm thấy cô nói đúng. Trước đây em đã quá mù quáng, dây dưa mãi với một tên khốn nạn."
Sáng nay sau khi nghe những lời Trì Dư nói, cô đã vội vàng gọi điện thoại báo cho bố mình để điều tra, quả nhiên người đã đâm vào mình hôm đó chính là một tên lưu manh bị người khác sai khiến.
Lý Tuyết hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói: "Em không cần lo lắng, cô vẫn chưa báo cáo lên ban lãnh đạo, em cứ tiếp tục đến trường như bình thường là được. Sắp đến giờ ăn trưa rồi, em đi với Hứa Nhiễm Nhiễm đi ăn cơm đi."
____
Căn tin.
[Tuyệt vời, không hổ danh là căn tin trường học, thịt xào ớt chỉ toàn ớt không thấy thịt, món chay hoặc là quá mặn hoặc là không vị luôn, canh thì chỉ toàn nước không thấy một cọng rau. Các cô chia cơm đều là những thiên tài run tay, một muỗng cơm run rẩy đưa đến bát chỉ còn lại một miếng, như này mà cũng bảo là ba món một canh, nên đổi thẳng thành ba bát muối và một cốc nước, kèm theo một cái bánh bao chay cùng một cục cơm cho nhanh.]
Trì Dư ngồi ở phía cuối căn tin, vừa ăn vừa thầm mỉa mai trong lòng.
Bạn cùng lớp ngồi bên cạnh cậu thi thoảng lại lộ ra vẻ mặt tán thành.
Anh Trì, anh đúng là đi guốc trong bụng chúng em.
[Ai da, mặc dù có hơi khó ăn một chút, nhưng ít ra lần này không có gián, cứ tạm chấp nhận vậy. Ăn tạm là được rồi, không chết là được, đi siêu thị mua một chai nước để giải khuây vậy.]
Trường Trung học Thế Nam nằm ngay tại trung tâm thành phố H, không chỉ là trường trọng điểm mà còn có môi trường học tập và đội ngũ giáo viên tốt nhất. Tuy nhiên nhà của nguyên chủ có cùng tên họ, dáng vóc và diện mạo y hệt cậu lại ở cách khá xa trường, nên cậu thường ăn trưa ngay tại trường.
Mà bên cạnh căn tin có một khu vườn nhỏ dành cho học sinh nghỉ ngơi, lớp phó văn nghệ Hứa Nhiễm Nhiễm cùng cô bạn thanh mai của cậu ấy - Sở Duyệt đã đi đến đây để nghỉ ngơi sau bữa trưa.
Trì Dư ngồi cách đó không xa thỉnh thoảng liếc nhìn họ vài cái.
Trì Dư có một bí mật, cậu là một hủ nam loại hàng hiếm, chỉ là "hủ nam" chứ không cong. Trước khi xuyên sách, cậu chỉ có thể lén lút thưởng thức các CP* đồng giới, nhưng kể từ khi xuyên vào sách, cậu quả thực đã có thể buông thả bản thân, hàng ngày đều có thể cùng bạn bè thảo luận về các CP mới mẻ đa dạng.
(*)Couple:cặp đôi
[Lớp phó văn nghệ và cô bạn thuở nhỏ, hai đứa nhỏ vô tư hồn nhiên như hình với bóng, nghe nói lớp phó văn nghệ còn đặc biệt thi vào trường trường này là vì cô bạn thuở nhỏ, đúng là thanh mai từ trên trời rơi xuống. Cô ấy thậm chí còn thường xuyên sẽ giúp bạn thân sửa lại tóc mái bay tứ tung nữa chứ...]
[Hoa bách hợp* nơi quê nhà đã nở.]
(*)"Bách hợp" chỉ mối qua hệ đồng tính nữ
Cách đó không xa, Hứa Nhiễm Nhiễm còn chưa kịp vuốt lại mái tóc bay loạn của bạn thân bỗng dừng tay giữa không trung, Sở Duyệt đứng dưới tay cô cũng đứng hình tại chỗ.
[Wow, trong mắt họ chỉ có đối phương, đây chính là tình yêu.]
[Nghe hệ thống nói, Sở Duyệt vừa nãy đã đi tìm cô Lý, vẫn là Hứa Nhiễm Nhiễm cùng đồng hành, khi trở về cũng vậy. Còn có ngày xưa khi Hứa Nhiễm Nhiễm bị cười nhạo về cân nặng, chính là Sở Duyệt đã an ủi và cho cậu ấy dựa vào vai mình. Nếu đây còn không phải là tình yêu, thì thế giới này không có tình yêu.]
Hai cô bạn thân từ nhỏ: "..."
Hứa Nhiễm Nhiễm xấu hổ thả tay xuống, Sở Duyệt cũng kỳ quái quay mặt đi hướng khác.
[Đáng tiếc, thực sự quá đáng tiếc, Sở Duyệt đã tìm người khác, thằng hèn kia đến giờ tan học buổi chiều là lại mò đến trường làm phiền Sở Duyệt. Ôi, CP mình gặm BE mất rồi, người ta thấy không sao cả, còn tui thì nước mắt rơi như mưa.]
Hứa Nhiễm Nhiễm: Không cần thế đâu, đàn ông thà đổ máu chứ không rơi lệ mà.
Sở Duyệt: Đây đã khôi phục trạng thái độc thân nhé.
Đợi đã, ai đến cơ?
Bên cạnh siêu thị có một con đường nhỏ trải đầy hoa hoè, khoảng cách giữa các cây là những ghế đá do nhà trường xây dựng, Trì Dư rất thích đến đây ngồi nghỉ trưa.
Lúc này, con đường nhỏ luôn tấp nập người qua lại, Trì Dư mơ màng nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đang dần đi xa.
[Cô gái kia thật xinh đẹp, khí chất lạnh lùng thật sự, chắc chắn là một nữ vương kiêu ngạo.]
"Cô gái" lạnh lùng nhìn về phía này với vẻ mặt không vui, nhưng Trì Dư đã rời đi.
Là anh tưởng tượng sao, vừa rồi hình như anh nghe thấy có người nói mình là con gái.
Nếu đoạn nào còn Lậm QT hay sai lỗi chính tả mọi người góp ý nhẹ nhàng cho mình với nha.
Editor: Yuki
Trì Dư một giây trước còn mới nhận tấm bằng tốt nghiệp của Đại học Thanh Bắc, nhưng ngay giây tiếp theo đã xuyên không đến bối cảnh trường trung học, sắm vai một học sinh trong một quyển tiểu thuyết, và thậm chí còn trở thành kẻ côn đồ duy nhất trong truyện chỉ biết bắt nạt người khác mà không làm việc gì ra hồn.
Bắt nạt người khác thì cậu không có khả năng làm được, nhưng việc lật xem những tình tiết ẩn được hệ thống mở khóa thì hoàn toàn có thể. Nhưng điều cậu không biết là, nhân vật học sinh trong cuốn sách này đã thức tỉnh năng lực nghe được tiếng lòng của người xuyên sách.
Trên lớp học, cậu chán nản lật xem những câu chuyện ẩn của các nhân vật...
[Thật sự không ngờ tới, lớp phó thể dục to lớn vụng về, sau hai mươi tuổi đam mê cosplay nữ công ~. Quả nhiên, trang phục cos nữ chỉ có nhiều hoặc là rất rất nhiều.]
Toàn thể bạn học:???
Lớp phó thể thao cao lớn như vậy, thật không ngờ tới... trái tim thiếu nữ này thật đáng sợ!
Mặc dù sự việc này sẽ chỉ xảy ra sau năm 20 tuổi và còn không chắc chắn, nhưng vào thời điểm này, nhưng họ vẫn bị sốc vì sự tương phản đó...
Bạn học A: "Phụt!"
Giáo viên đang giảng bài: "Em cười cái gì?"
"Em xin lỗi cô, em vừa nghĩ đến một chuyện rất buồn cười."
[Wow ngầu thật à nha, giáo viên chủ nhiệm đang giảng bài mà cũng dám cười, không sợ cô Lý bắt cậu dựng ngược đầu đi về nhà à?]
Hệ thống nào đó: [Có lẽ cậu ta trời sinh thích cười.]
[Nói cũng có lý.]
Trì Dư đã xuyên vào [Nghịch Phi] được một thời gian, còn bị ràng buộc bởi một hệ thống tự xưng là vua công lược CP. Tất nhiên, cậu không phải là người thực hiện nhiệm vụ, cậu chỉ là chủ nhân được hệ thống chọn lựa để nghỉ hưu, vì thế cậu cũng không cần phải làm nhiệm vụ gì cả.
Hệ thống CP trong quyển sách này gần như biết tất cả mọi thứ không có gì là nó không biết, từ hướng đi của cốt truyện chính đến nguồn gốc của một chiếc nút áo nhỏ, ai đã mua nó đều biết hết, và nó cũng đã mở khóa tất cả những câu chuyện bí mật của nhân vật trong tiểu thuyết.
Như những nhân vật học sinh trong lớp XX, phụ huynh của một số học sinh, những chi tiết mà sách không thể mô tả cụ thể, nhưng hệ thống lại biết rõ từng chi tiết về cuộc đời và mối quan hệ xã hội từ nhỏ đến lớn của từng học sinh ABCD.
Kiến thức trung học đối với một linh hồn sinh viên đại học như cậu quá đơn giản, mỗi ngày cậu chỉ có thể đọc những cốt truyện ẩn của nhân vật để làm dịu cái áp lực vì biết quá nhiều thứ mà thôi.
[Lớp phó văn nghệ giờ đây xinh đẹp lộng lẫy, nhưng trước kia cũng từng mập mạp đến nỗi không nhìn thấy ngón chân, có chỉ số cholesterol cao ngất ngưỡng. Đúng là chưa qua mười tám chưa nói được điều gì mà, càng lớn càng xinh đẹp.]
[Ôi, tiết học trước cậu ấy đã đưa bạn thở nhỏ bị thương đến phòng y tế của trường, không thì thật sự muốn xem ảnh cô ấy hồi nhỏ, chắc chắn rất đáng yêu!]
Quả thật rất xinh đẹp, nhưng bạn học B vẫn suy nghĩ...
"Ha ha ha!"
Không trách được cậu ta chưa bao giờ thắng lớp phó văn nghệ trong cuộc thi ăn bánh bao, hóa ra lớp phó văn nghệ từ trước đến nay là Dạ Dày Vương! Mình mới không phải là một nam sinh không xứng đáng!
Lý Tuyết: "Em đang cười cái gì thế?"
"Xin lỗi cô, em cũng vừa nghĩ đến một chuyện cực kỳ buồn cười."
Những bạn học đã xem ảnh thời thơ ấu của lớp phó văn nghệ: Đáng yêu đến khủng khiếp luôn đấy!
Lúc ấy, khi ấy lớp phó văn nghệ mang album ảnh đến, trong lớp còn có học sinh học mỹ thuật đã dựa vào hình ảnh thời thơ ấu của cậu ấy để vẽ một bộ tranh cực kỳ đáng yêu.
Thật đáng tiếc sau đó bà ngoại của lớp phó văn nghệ muốn xem bộ album này, nên cậu ấy đã mang nó về nhà, đến nay cũng chưa có dịp cầm tới lớp.
[Nhóc đó cũng là người thích cười sao?]
Hệ thống:[Đúng vậy, bạn học B rất dễ buồn cười, cả những trò đùa cũ như hòn đá rơi xuống nước trở thành khỉ nước, những trò đùa này không hề buồn cười chút nào, như thế cậu ta cũng có thể cười cả ngày.]
[Đứa nhỏ này không cứu được nữa, may mắn là cô Lý chỉ trừng liếc cậu ta một cái thôi đấy.]
[Còn lớp phó lao động luôn làm việc có tổ chức, khi mười tuổi thậm chí còn làm rụng mất răng cửa, bây giờ đó là răng giả đấy.]
Trong lớp học chỉ có tiếng giảng bài của Lý Tuyết, bạn học ngồi trước và trước nữa đều không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía lớp phó lao động.
Phạm Kha không xin nghỉ cũng không hộ tống bạn học, lặng lẽ khép chặt miệng, hoàn toàn là giấu đầu lòi đuôi.
Bạn học C: "Phụt!"
Lý Tuyết nhìn về phía cậu C: "Em cũng đang nghĩ đến một chuyện buồn cười à?"
"Vâng, cô.."
Lý Tuyết đặt sách xuống: "Ba người vừa cười to lúc nãy, ra đây một chút."
[Ui ui, này thì cười trong giờ học nè, giờ bị gọi ra ngoài rồi kìa? Đáng đời lứm]
[Mà nói về Phạm Kha này... trước đây thật sự rất mạnh mẽ, thậm chí còn thực sự có thể chổng mông lên trời để rửa...]
"Bạn Trì ơi."
Phạm Kha ngồi trước cậu hai bàn, cầm lấy một cốc nước đi qua, ngắt lời cậu: "Cậu khát không?"
"Không khát."
Phạm Kha: "Vậy cậu có đói không? Tớ có bánh quy nè."
"Không đói bụng..."
Phạm Kha: "Đôi giày của cậu mua ở đâu thế? Trông thật sự cao cấp và sang trọng, tớ cũng muốn mua một đôi."
Trì Dư nhìn xuống đôi giày của mình, đôi giày bóng đá màu đen mua với giá 9.9 tệ trên Pinduoduo*, giao hàng miễn phí, bình thường đến mức không thể bình thường hơn, thậm chí còn đã mòn cả lớp da.
(*) Pinduoduo là ứng dụng mua sắm nội địa của Trung Quốc.
"..."
[Anh hai à, anh nghiêm túc đó sao, dù giờ anh đang mặc toàn đồ không phải hàng hiệu, nhưng nhà anh có cả một tòa nhà Love & Peace VL, trên Pinduoduo cũng toàn là hàng hóa lấy từ công ty nhà anh. Anh sống tiết kiệm như vậy, có xứng đáng với cha mẹ mỗi ngày kiếm triệu tệ không?]
Toàn thể bạn học: A đù, hóa ra đại gia đang ở bên cạnh.
Hèn gì thằng nhóc này bình thường còn không chịu mua gói que cay giá năm xu mà còn phải đi ăn xin.
Đúng là đồ không có đạo đức.
Phạm Kha: "Khụ khụ, nhìn lầm thôi...
Trì Dư: "Đúng là nhìn lầm rồi, đôi giày này của tớ chỉ có giá 9,9 tệ miễn ship, còn tặng thêm hai dây giày nữa đấy, Pinduoduo đang đẩy mạnh tiêu thụ, quan trọng nhất là rẻ và thoải mái, nếu phải trả tiền ship thì tớ cũng chẳng mua đâu."
"Được rồi... Một ngày nào đó tớ sẽ lên trang Pinduoduo xem thử, cảm ơn ban học Trì Dư nhé."
Hiện tại vẫn chưa có tan học, cậu ta lại quay trở về chỗ ngồi của mình.
[Mông cong ghê, rất hợp làm "thụ".]
Phạm Kha rõ ràng vấp phải một cái gì đó.
Tiếng cười xung quanh vang lên không ngừng.
Bọn họ đều là những học sinh được đào tạo chuyên nghiệp, bình thường sẽ không cười, nhưng họ là lớp hai á.
[Mọi người trong lớp 11 - 2 đều là trời sinh đã thích cười như vậy sao? Cậu ta cũng đã vấp ngã đâu...]
[Chán quá, tiếp tục đọc bí mật các nhân vật của mình thôi.]
[Hóa ra lý do cô bạn thuở nhỏ của lớp phó văn nghệ bị thương là vì gặp phải người không tốt, ghê thiệt, tuổi còn trẻ mà đã nhận lấy kịch bản nữ chính vườn trường ngược tâm kiểu cũ. Bạn trai yêu sớm là một tên đầu gấu ngoài trường, đã 24-25 tuổi mà vẫn còn ăn bám, gã ta chỉ vì thấy cô bạn thuở nhỏ xinh đẹp mà dẫn theo đám đồng bọn lêu lổng của mình đi chặn đường người ta sau giờ tan học, nhưng mà cô bạn thuở nhỏ cũng đâu có đơn giản, có cả vệ sĩ riêng đến đón, uầy..."
Bạn học: Chúng tôi đang nghe đây, giáo viên không có mặt, cậu kể tiếp đi.
[Gã đầu gấu phát hiện có điều không đúng, thế là bất ngờ quay xe,phản bội, để anh em của mình đi chặn cô bạn thưở nhỏ, chính mình lại giả vờ đi ngang qua làm anh hùng cứu mỹ nhân. Đùa à trời, cô bạn thuở nhỏ thế mà lại rung động rồi, gã ta đã tính kế cậu từ đầu đến cuối, chân bạn là do gã thuê người cố ý lái xe đâm vào, chỉ để cậu không thể đến trường, để gã có thể dễ dàng chui vào nhà sàm sỡ cậu đó.]
[...]
Quá hèn hạ.
[Để tôi xem diễn biến tiếp theo phát triển thế nào nào, quả nhiên là nữ chính đau khổ, kế tiếp là bị lừa gạt lên giường, mang thai ở tuổi vị thành niên, sau đó không dám nói với bố mẹ mà tự mình lén lút phá thai. Đầu gấu biết chuyện thì lập tức phụi sạch quan hệ, trộm hết tiền phá thai của cô bé rồi bỏ trốn! Cô bạn thuở nhỏ vì vậy mà không thể phá thai an toàn, để lại di chứng nghiêm trọng trong người, chuyện này còn bị bạn học ác ý lan truyền khắp trường, cô bạn thuở nhỏ bị quấy rối nghiêm trọng đến mức phải kiên quyết bỏ học, cuối cùng trầm cảm mà nhảy lầu tự tử!]
[Quá tuyệt vời, người còn đang ở lớp hai, ăn dưa* đến sái cả cổ.]
(*)Hóng Drama
Bạn học: Không thể tin được, sao lớp chúng ta lại có nhiều con nhà giàu thế nhỉ?
Lớp phó văn nghệ và cô bạn thuở nhỏ vừa từ phòng y tế về đến cửa lớp: "..."
Cô bạn thuở nhỏ: Cảm ơn bạn nhé người lạ ơi, người ta mới mười bảy tuổi mà đã bị spoil* hết tương lai cuộc đời rồi.
(*) là thông tin tiết lộ trước nội dung quan trọng của một tác phẩm giải trí như phim, sách, truyện, hoặc chương trình truyền hình. Spoil thường làm giảm sự hồi hộp và bất ngờ khi thưởng thức tác phẩm, vì vậy nhiều người không thích bị tiết lộ trước các tình tiết quan trọng.
Lớp phó văn nghệ: Thế mà còn có cả quá khứ của cô nữa. Hồi nhỏ cô vì kẻ khốn nạn kia miệng lưỡi không ngừng chê bai mà cô đã cực kỳ tự ti về thân hình mũm mĩm của mình, nhưng sau khi cô gặp bạn tốt, cô mới biết mỗi người là khác nhau, chẳng cần phải quan tâm đến ánh mắt của những người khác. Sau khi lên cấp ba, bạn cùng lớp của cô đều khá thân thiện, cô ấy cho họ xem ảnh thời thơ ấu của mình, họ cũng không chê bai.
...
Phòng giáo viên.
Lý Tuyết ngẩng đầu nhìn người đứng đối diện bàn làm việc, tận tình khuyên nhủ: "Sở Duyệt à, chuyện thôi học cô hy vọng em có thể suy nghĩ kỹ lại. Cô biết em là một học sinh chăm ngoan, không đáng phải vì một lỗi lầm mà phá hủy tương lai của chính mình."
Sở Duyệt: "Thưa cô, lần này em đến chính là để rút lại đơn xin thôi học ạ."
"Những ngày qua em đã suy nghĩ rất nhiều về những lời cô nói, em cảm thấy cô nói đúng. Trước đây em đã quá mù quáng, dây dưa mãi với một tên khốn nạn."
Sáng nay sau khi nghe những lời Trì Dư nói, cô đã vội vàng gọi điện thoại báo cho bố mình để điều tra, quả nhiên người đã đâm vào mình hôm đó chính là một tên lưu manh bị người khác sai khiến.
Lý Tuyết hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói: "Em không cần lo lắng, cô vẫn chưa báo cáo lên ban lãnh đạo, em cứ tiếp tục đến trường như bình thường là được. Sắp đến giờ ăn trưa rồi, em đi với Hứa Nhiễm Nhiễm đi ăn cơm đi."
____
Căn tin.
[Tuyệt vời, không hổ danh là căn tin trường học, thịt xào ớt chỉ toàn ớt không thấy thịt, món chay hoặc là quá mặn hoặc là không vị luôn, canh thì chỉ toàn nước không thấy một cọng rau. Các cô chia cơm đều là những thiên tài run tay, một muỗng cơm run rẩy đưa đến bát chỉ còn lại một miếng, như này mà cũng bảo là ba món một canh, nên đổi thẳng thành ba bát muối và một cốc nước, kèm theo một cái bánh bao chay cùng một cục cơm cho nhanh.]
Trì Dư ngồi ở phía cuối căn tin, vừa ăn vừa thầm mỉa mai trong lòng.
Bạn cùng lớp ngồi bên cạnh cậu thi thoảng lại lộ ra vẻ mặt tán thành.
Anh Trì, anh đúng là đi guốc trong bụng chúng em.
[Ai da, mặc dù có hơi khó ăn một chút, nhưng ít ra lần này không có gián, cứ tạm chấp nhận vậy. Ăn tạm là được rồi, không chết là được, đi siêu thị mua một chai nước để giải khuây vậy.]
Trường Trung học Thế Nam nằm ngay tại trung tâm thành phố H, không chỉ là trường trọng điểm mà còn có môi trường học tập và đội ngũ giáo viên tốt nhất. Tuy nhiên nhà của nguyên chủ có cùng tên họ, dáng vóc và diện mạo y hệt cậu lại ở cách khá xa trường, nên cậu thường ăn trưa ngay tại trường.
Mà bên cạnh căn tin có một khu vườn nhỏ dành cho học sinh nghỉ ngơi, lớp phó văn nghệ Hứa Nhiễm Nhiễm cùng cô bạn thanh mai của cậu ấy - Sở Duyệt đã đi đến đây để nghỉ ngơi sau bữa trưa.
Trì Dư ngồi cách đó không xa thỉnh thoảng liếc nhìn họ vài cái.
Trì Dư có một bí mật, cậu là một hủ nam loại hàng hiếm, chỉ là "hủ nam" chứ không cong. Trước khi xuyên sách, cậu chỉ có thể lén lút thưởng thức các CP* đồng giới, nhưng kể từ khi xuyên vào sách, cậu quả thực đã có thể buông thả bản thân, hàng ngày đều có thể cùng bạn bè thảo luận về các CP mới mẻ đa dạng.
(*)Couple:cặp đôi
[Lớp phó văn nghệ và cô bạn thuở nhỏ, hai đứa nhỏ vô tư hồn nhiên như hình với bóng, nghe nói lớp phó văn nghệ còn đặc biệt thi vào trường trường này là vì cô bạn thuở nhỏ, đúng là thanh mai từ trên trời rơi xuống. Cô ấy thậm chí còn thường xuyên sẽ giúp bạn thân sửa lại tóc mái bay tứ tung nữa chứ...]
[Hoa bách hợp* nơi quê nhà đã nở.]
(*)"Bách hợp" chỉ mối qua hệ đồng tính nữ
Cách đó không xa, Hứa Nhiễm Nhiễm còn chưa kịp vuốt lại mái tóc bay loạn của bạn thân bỗng dừng tay giữa không trung, Sở Duyệt đứng dưới tay cô cũng đứng hình tại chỗ.
[Wow, trong mắt họ chỉ có đối phương, đây chính là tình yêu.]
[Nghe hệ thống nói, Sở Duyệt vừa nãy đã đi tìm cô Lý, vẫn là Hứa Nhiễm Nhiễm cùng đồng hành, khi trở về cũng vậy. Còn có ngày xưa khi Hứa Nhiễm Nhiễm bị cười nhạo về cân nặng, chính là Sở Duyệt đã an ủi và cho cậu ấy dựa vào vai mình. Nếu đây còn không phải là tình yêu, thì thế giới này không có tình yêu.]
Hai cô bạn thân từ nhỏ: "..."
Hứa Nhiễm Nhiễm xấu hổ thả tay xuống, Sở Duyệt cũng kỳ quái quay mặt đi hướng khác.
[Đáng tiếc, thực sự quá đáng tiếc, Sở Duyệt đã tìm người khác, thằng hèn kia đến giờ tan học buổi chiều là lại mò đến trường làm phiền Sở Duyệt. Ôi, CP mình gặm BE mất rồi, người ta thấy không sao cả, còn tui thì nước mắt rơi như mưa.]
Hứa Nhiễm Nhiễm: Không cần thế đâu, đàn ông thà đổ máu chứ không rơi lệ mà.
Sở Duyệt: Đây đã khôi phục trạng thái độc thân nhé.
Đợi đã, ai đến cơ?
Bên cạnh siêu thị có một con đường nhỏ trải đầy hoa hoè, khoảng cách giữa các cây là những ghế đá do nhà trường xây dựng, Trì Dư rất thích đến đây ngồi nghỉ trưa.
Lúc này, con đường nhỏ luôn tấp nập người qua lại, Trì Dư mơ màng nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đang dần đi xa.
[Cô gái kia thật xinh đẹp, khí chất lạnh lùng thật sự, chắc chắn là một nữ vương kiêu ngạo.]
"Cô gái" lạnh lùng nhìn về phía này với vẻ mặt không vui, nhưng Trì Dư đã rời đi.
Là anh tưởng tượng sao, vừa rồi hình như anh nghe thấy có người nói mình là con gái.
Bình Luận