thừa dinh dưỡng
Chương 1: Chiếc thìa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Kogi
Cuối năm, Chung Tập nhận được một kịch bản hai nam chính. Trong số các kịch bản cùng thời điểm cũng coi như đặc sắc, xây dựng nhân vật rất tốt. Có điều mấy năm nay đóng phim hai nam chính hơi mạo hiểm, nhất là khi nam chính còn lại là ai vẫn chưa xác định, ekip của anh tất nhiên sẽ không dám nhận bừa.
Trong lúc ekip vẫn đang đắn đo cân nhắc, Chung Tập đã lén đọc trước kịch bản, sau đó nửa đêm gọi điện cho đạo diễn tự quyết định nhận bộ 0phim này.
Hôm sau người đại diện giận đến mức phải liên tục bấm huyệt nhân trung, Chung Tập thì phân tích nghe đâu ra đấy: “Chị xem thử đi, vai mù lòa ngu ngốc gì tôi cũng từng diễn rồi, chỉ chưa diễn vai nào mà què quặt suốt nửa bộ phim như thế này thôi.”
“Vai này hay mà.” Anh nói, “Trong lúc người khác đu dây diễn cảnh hành động mệt lên bờ xuống ruộng, tôi chỉ cần ngồi một chỗ xem có phải sướng không?”
Sau khi chốt diễn viên chính và ra thông báo chính thức, nửa tháng trước khi bắt đầu ghi hình, đạo diễn Lưu Viên Phong mời nhóm diễn viên chính ăn một bữa đồ cay Tứ Xuyên.
Cuối tháng hai là thời điểm không khí Tết rộn ràng, cửa phòng ăn riêng treo dây ớt trang trí đỏ tươi, trong bể cá cảnh còn có mấy chú cá bảy màu đang tung tăng bơi qua bơi lại.
Trừ một diễn viên gạo cội không đến tham dự ra thì Chung Tập là người có vai vế cao nhất ở đây, thêm nữa anh lại vừa nhận giải cuối năm ngoái nên tất nhiên chủ đề bàn luận của mọi người đều tập trung vào anh.
Chung Tập hơi mất kiên nhẫn.
Anh thèm nồi tiết vịt trước mặt đến mờ mắt rồi, vậy mà mỗi việc tiếp chuyện mấy người này thôi cũng mất toi nửa tiếng, mãi không ăn được miếng nóng hổi nào. Thế là cuối cùng anh dứt khoát dẫn dắt mọi người chuyển đề tài sang con gái út của đạo diễn Lưu Viên Phong.
Vừa nhắc đến con gái rượu, Lưu Viên Phong như được bật công tắc, anh ta xoa cái bụng mập mạp của mình rồi bắt đầu hớn hở kể mấy hôm trước con gái mình vừa vào lớp một, học tiếng Anh với thầy giáo người Ấn Độ ở trường quốc tế như thế nào, khẩu âm sặc mùi cà ri ra làm sao.
Còn Chung Tập cuối cùng cũng được thò đũa vào nồi tiết vịt như ước nguyện, nhưng gắp miếng giá đỗ lên thì thấy đã nguội ngắt. Anh đành phải gọi phục vụ lên nhóm lại lửa dưới đáy nồi.
Mười phút sau, mấy miếng tiết vịt nóng hổi cũng trôi xuống bụng, qua làn khói nghi ngút, Chung Tập ngước mắt lên nhìn cậu trai ngồi im lặng suốt hai tiếng đồng hồ phía đối diện.
Đây là nam chính thứ hai của bộ phim này, một diễn viên với khuôn mặt lạ hoắc. Cậu ta có mái tóc đen mượt, làn da trắng nõn, cằm nhọn, lông mi dài, phần cổ lộ ra ngoài áo hoodie trông khá mảnh khảnh. Quả thực rất hợp với nhân vật học sinh cấp ba cậu ta sắp đóng. Khác với vai cảnh sát của Chung Tập, vai diễn này cần một người trông trẻ trung tươi sáng một chút.
Nhưng không biết cậu nhóc này nhập vai trước một tháng cho quen hay là vì tính tình lãnh đạm thật, cậu ta thậm chí còn chẳng thèm che giấu nét mặt thờ ơ của mình.
Kể từ lúc bước vào phòng ăn, ngoài phần tự giới thiệu và chào hỏi lúc đầu ra, cậu nhóc tên Dung Miên này không hé miệng nói thêm một câu nào nữa. Không phải họ cố tình gạt cậu ta ra ngoài hay gì mà vấn đề là bản thân cậu ta không muốn tham gia vào cuộc trò chuyện của mọi người.
Cậu ta đưa mắt nhìn xuống dưới, ngón tay xoắn lại trong ống tay áo hoodie rộng thùng thình, trông vừa có vẻ như sợ người lạ vừa như đang cảnh giác, cứ ngồi cứng ngắc một cách dè chừng.
Ngay cả đồ ăn trên bàn cậu ta cũng chưa từng động đũa, chỉ thỉnh thoảng lại quay sang nhìn bể cá cảnh cách đó không xa, ngắm lũ cá bơi trong đó đến thất thần.
“Nghe nói cậu Dung Miên này nổi lên hồi năm ngoái, mới quay đúng một bộ phim chiếu mạng thôi.” Thẩm Nghiên nói thầm với Chung Tập, “Nhưng hình như vì là người quen của Lưu Viên Phong nên cậu ta được giao cho vai này luôn, người khác đến cơ hội casting cũng không có.”
“Chưa bàn đến diễn xuất nhưng nhìn mặt trông cũng lanh lợi xinh trai đấy.” Cô nhúng miếng tiết vịt vào nước cho bớt cay, tiếc nuối nói: “Nhưng nếu cứ giữ cái tính kiêu ngạo này thì về sau có cơ hội cũng khó giữ được lắm…”
“Chị Nghiên.” Chung Tập nói, “Chị nhúng nữa là tiết vịt rã ra đấy, tha cho nó đi.”
Suốt hai tiếng ngồi ăn Thẩm Nghiên liên tục dùng nước rửa bớt dầu ớt trên các món, cổ tay cô mỏi nhừ rồi.
“Nhưng biết làm sao được?” Cô đau khổ gõ gõ thành bát, “Bàn ăn này ngon thì ngon thật nhưng mặt chị không chịu được cay. Mà cậu từng tới đây ăn một lần rồi mà, giới thiệu cho chị món gì ăn được đi.”
Chung Tập híp mắt cười: “Cải thảo luộc.”
Thẩm Nghiên và Chung Tập từng đóng chung vài bộ phim, quan hệ giữa hai người cũng không tệ, thế là Thẩm Nghiên chẳng thèm khách sáo vung chân lên đá trêu anh.
Chung Tập dễ dàng né được.
“Bánh mè đường đỏ của nhà hàng này không tệ.” Đùa chán chê rồi Chung Tập mới thong thả giới thiệu, “Bánh mè ngoài giòn trong mềm, nhưng đỉnh nhất vẫn là nước đường đỏ rưới bên trên, vừa nóng vừa sánh, chấm với bề bề ăn cũng ngon.”
Anh miêu tả vô cùng sinh động hấp dẫn làm ai nấy trên mâm cũng phải quay sang nhìn, Thẩm Nghiên vốn đã thích đồ ngọt, cô lập tức gọi phục vụ đến chọn thêm món.
Lúc này ngay cả Dung Miên ngồi đối diện cũng ngẩng đầu lên nhìn anh. Chung Tập không né tránh mà nhìn thẳng vào mắt cậu, Dung Miên hơi ngẩn người rồi lập tức nhìn đi chỗ khác.
Chung Tập bỗng nhiên như có điều suy nghĩ.
Bánh mè đường đỏ nhanh chóng được mang lên. Không biết do mọi người ăn cay chán rồi hay là vì ban nãy Chung Tập tả hấp dẫn quá, cuối cùng món ngọt này lại trở thành món ăn được yêu thích nhất ngày hôm nay.
Bánh mè được chiên vàng ruộm, chấm với nước sốt hương vị càng ngon hơn gấp bội. Ai cũng ăn đến hai ba miếng, chẳng mấy chốc chiếc đĩa đã trống trơn.
Lúc Lưu Viên Phong đặt đũa xuống vẫn chưa đã thèm, anh ta vừa bóc lạc bỏ vào miệng vừa nói: “Nước đường đỏ đúng là ngon thật, nếu có bề bề ở đây thì tôi cũng muốn thử chấm ăn như cậu giới thiệu đấy Chung Tập.”
Mọi người đều cười phụ họa, Chung Tập không nói gì.
Ngay cả nữ ngôi sao cực kì chú ý giữ dáng như Thẩm Nghiên cũng ăn những ba miếng, vậy mà Dung Miên chỉ nhìn thoáng qua chén sứ xanh đựng nước đường khi món ăn được mang lên mà thôi. Dường như cậu không hề có chút cảm giác thèm ăn nào, lại tiếp tục ngoảnh sang ngắm bể cá cảnh đến thất thần. Mỗi khi chú cá bảy màu quẫy chiếc đuôi xanh biếc như tảo biển lộn vòng lại, lông mày của cậu cũng sẽ theo đó nhướng lên một chút.
Ăn xong mọi người ngồi lại trò chuyện, rèm cửa sổ được kéo lên, cửa ra vào thì đóng lại, mấy nam diễn viên không nhịn được bắt đầu châm thuốc hút. Thẩm Nghiên không có ý kiến gì, còn Chung Tập cảm thấy hơi khó chịu.
Chung Tập ghét rất nhiều thứ, ngoài tiếng trẻ con khóc ăn vạ ra thì mùi thuốc lá là thứ anh ghét nhất.
Anh biết ngày thường mọi người trong phòng cũng kìm nén nhiều rồi, chẳng mấy khi có dịp thả lỏng thế này, Chung Tập không muốn làm người khác mất hứng nên lấy cớ gọi điện thoại rồi đi ra ngoài.
Đầu tiên anh trả lời tin nhắn của người đại diện, sau đó lên mạng đặt một chiếc áo lông đỏ cho mẹ. Sắp sang năm mới rồi, phải để bà tiếp tục là nữ hoàng lộng lẫy nhất trong hội múa quảng trường.
Chung Tập nhìn đồng hồ, cảm thấy tầm này chắc là quay lại được rồi, thế nhưng vừa định cất bước thì bỗng nhìn thấy cửa phòng ăn bị kéo vào, một người từ bên trong bước ra.
Chung Tập đứng ở góc tối của hành lang, vừa hay bị một chậu cây cọ cảnh chắn ở đằng sau, lúc Dung Miên xoay người đóng cửa không hề phát hiện ra anh.
Chung Tập ngẩn người, vô thức lùi lại trốn sau cây cọ cảnh.
Đóng cửa xong, Dung Miên mới đi mấy bước thì dường như nhớ ra cái gì, lại quay người đứng trước cửa phòng ăn.
Chung Tập thấy cậu đứng đó, ngửa mặt lên nhìn chằm chằm dây ớt treo trên khung cửa. Thực ra dây ớt đó chẳng qua là đồ trang trí làm bằng xốp, có lẽ vì muốn tăng thêm không khí Tết nên bên dưới còn dùng kim tuyến chất lượng thấp buộc một nhúm tua rua đỏ.
Dung Miên nhìn chằm chằm dây ớt một hồi lâu, sau đó cậu hơi kiễng chân, vươn tay lên hẩy nhẹ đoạn tua rua đó.
Thế là cả dây ớt bắt đầu lắc lư qua lại.
Cậu thả tay xuống, lại ngửa mặt nhìn nhúm tua rua thêm một lát rồi mới chậm chạp xoay người đi tiếp.
Có lẽ vì cậu nhóc này rất gầy nên mặc dù bước đi trên sàn gạch men nhưng Chung Tập cũng không nghe thấy bất cứ tiếng bước chân nào cả.
Qua khe hở giữa những phiến lá cọ, Chung Tập thấy Dung Miên đi đến tủ đựng dụng cụ ăn uống ngoài cửa phòng ăn. Cậu mím môi kéo ngăn kéo ra rồi ngẩn người nhìn hàng đũa thìa được bày ngăn nắp bên trong một lát, sau đó vươn tay, rón rén cầm lấy một chiếc thìa.
Chung Tập cảm thấy hơi khó hiểu.
Nếu anh nhớ không nhầm thì hôm nay ngay cả nước trà cậu ta cũng không uống chứ đừng nói là ăn. Có lẽ bây giờ bộ đũa thìa vẫn còn nguyên trong bọc cũng nên, cậu ta cầm thìa là định…
Không để Chung Tập suy đoán lâu hơn, Dung Miên cứ thế cầm chiếc thìa sứ đi thẳng vào nhà vệ sinh nam.
Lời tác giả:
Dung Miên: Ăn thôi.
Chung Tập: …?
Chúc cả nhà năm mới vui vẻ ~
(1) Dây ớt trang trí
(2) Cá bảy màu
(3) Tiết vịt của anh Chung
(4) Bánh mè đường đỏ
Dịch: Kogi
Cuối năm, Chung Tập nhận được một kịch bản hai nam chính. Trong số các kịch bản cùng thời điểm cũng coi như đặc sắc, xây dựng nhân vật rất tốt. Có điều mấy năm nay đóng phim hai nam chính hơi mạo hiểm, nhất là khi nam chính còn lại là ai vẫn chưa xác định, ekip của anh tất nhiên sẽ không dám nhận bừa.
Trong lúc ekip vẫn đang đắn đo cân nhắc, Chung Tập đã lén đọc trước kịch bản, sau đó nửa đêm gọi điện cho đạo diễn tự quyết định nhận bộ 0phim này.
Hôm sau người đại diện giận đến mức phải liên tục bấm huyệt nhân trung, Chung Tập thì phân tích nghe đâu ra đấy: “Chị xem thử đi, vai mù lòa ngu ngốc gì tôi cũng từng diễn rồi, chỉ chưa diễn vai nào mà què quặt suốt nửa bộ phim như thế này thôi.”
“Vai này hay mà.” Anh nói, “Trong lúc người khác đu dây diễn cảnh hành động mệt lên bờ xuống ruộng, tôi chỉ cần ngồi một chỗ xem có phải sướng không?”
Sau khi chốt diễn viên chính và ra thông báo chính thức, nửa tháng trước khi bắt đầu ghi hình, đạo diễn Lưu Viên Phong mời nhóm diễn viên chính ăn một bữa đồ cay Tứ Xuyên.
Cuối tháng hai là thời điểm không khí Tết rộn ràng, cửa phòng ăn riêng treo dây ớt trang trí đỏ tươi, trong bể cá cảnh còn có mấy chú cá bảy màu đang tung tăng bơi qua bơi lại.
Trừ một diễn viên gạo cội không đến tham dự ra thì Chung Tập là người có vai vế cao nhất ở đây, thêm nữa anh lại vừa nhận giải cuối năm ngoái nên tất nhiên chủ đề bàn luận của mọi người đều tập trung vào anh.
Chung Tập hơi mất kiên nhẫn.
Anh thèm nồi tiết vịt trước mặt đến mờ mắt rồi, vậy mà mỗi việc tiếp chuyện mấy người này thôi cũng mất toi nửa tiếng, mãi không ăn được miếng nóng hổi nào. Thế là cuối cùng anh dứt khoát dẫn dắt mọi người chuyển đề tài sang con gái út của đạo diễn Lưu Viên Phong.
Vừa nhắc đến con gái rượu, Lưu Viên Phong như được bật công tắc, anh ta xoa cái bụng mập mạp của mình rồi bắt đầu hớn hở kể mấy hôm trước con gái mình vừa vào lớp một, học tiếng Anh với thầy giáo người Ấn Độ ở trường quốc tế như thế nào, khẩu âm sặc mùi cà ri ra làm sao.
Còn Chung Tập cuối cùng cũng được thò đũa vào nồi tiết vịt như ước nguyện, nhưng gắp miếng giá đỗ lên thì thấy đã nguội ngắt. Anh đành phải gọi phục vụ lên nhóm lại lửa dưới đáy nồi.
Mười phút sau, mấy miếng tiết vịt nóng hổi cũng trôi xuống bụng, qua làn khói nghi ngút, Chung Tập ngước mắt lên nhìn cậu trai ngồi im lặng suốt hai tiếng đồng hồ phía đối diện.
Đây là nam chính thứ hai của bộ phim này, một diễn viên với khuôn mặt lạ hoắc. Cậu ta có mái tóc đen mượt, làn da trắng nõn, cằm nhọn, lông mi dài, phần cổ lộ ra ngoài áo hoodie trông khá mảnh khảnh. Quả thực rất hợp với nhân vật học sinh cấp ba cậu ta sắp đóng. Khác với vai cảnh sát của Chung Tập, vai diễn này cần một người trông trẻ trung tươi sáng một chút.
Nhưng không biết cậu nhóc này nhập vai trước một tháng cho quen hay là vì tính tình lãnh đạm thật, cậu ta thậm chí còn chẳng thèm che giấu nét mặt thờ ơ của mình.
Kể từ lúc bước vào phòng ăn, ngoài phần tự giới thiệu và chào hỏi lúc đầu ra, cậu nhóc tên Dung Miên này không hé miệng nói thêm một câu nào nữa. Không phải họ cố tình gạt cậu ta ra ngoài hay gì mà vấn đề là bản thân cậu ta không muốn tham gia vào cuộc trò chuyện của mọi người.
Cậu ta đưa mắt nhìn xuống dưới, ngón tay xoắn lại trong ống tay áo hoodie rộng thùng thình, trông vừa có vẻ như sợ người lạ vừa như đang cảnh giác, cứ ngồi cứng ngắc một cách dè chừng.
Ngay cả đồ ăn trên bàn cậu ta cũng chưa từng động đũa, chỉ thỉnh thoảng lại quay sang nhìn bể cá cảnh cách đó không xa, ngắm lũ cá bơi trong đó đến thất thần.
“Nghe nói cậu Dung Miên này nổi lên hồi năm ngoái, mới quay đúng một bộ phim chiếu mạng thôi.” Thẩm Nghiên nói thầm với Chung Tập, “Nhưng hình như vì là người quen của Lưu Viên Phong nên cậu ta được giao cho vai này luôn, người khác đến cơ hội casting cũng không có.”
“Chưa bàn đến diễn xuất nhưng nhìn mặt trông cũng lanh lợi xinh trai đấy.” Cô nhúng miếng tiết vịt vào nước cho bớt cay, tiếc nuối nói: “Nhưng nếu cứ giữ cái tính kiêu ngạo này thì về sau có cơ hội cũng khó giữ được lắm…”
“Chị Nghiên.” Chung Tập nói, “Chị nhúng nữa là tiết vịt rã ra đấy, tha cho nó đi.”
Suốt hai tiếng ngồi ăn Thẩm Nghiên liên tục dùng nước rửa bớt dầu ớt trên các món, cổ tay cô mỏi nhừ rồi.
“Nhưng biết làm sao được?” Cô đau khổ gõ gõ thành bát, “Bàn ăn này ngon thì ngon thật nhưng mặt chị không chịu được cay. Mà cậu từng tới đây ăn một lần rồi mà, giới thiệu cho chị món gì ăn được đi.”
Chung Tập híp mắt cười: “Cải thảo luộc.”
Thẩm Nghiên và Chung Tập từng đóng chung vài bộ phim, quan hệ giữa hai người cũng không tệ, thế là Thẩm Nghiên chẳng thèm khách sáo vung chân lên đá trêu anh.
Chung Tập dễ dàng né được.
“Bánh mè đường đỏ của nhà hàng này không tệ.” Đùa chán chê rồi Chung Tập mới thong thả giới thiệu, “Bánh mè ngoài giòn trong mềm, nhưng đỉnh nhất vẫn là nước đường đỏ rưới bên trên, vừa nóng vừa sánh, chấm với bề bề ăn cũng ngon.”
Anh miêu tả vô cùng sinh động hấp dẫn làm ai nấy trên mâm cũng phải quay sang nhìn, Thẩm Nghiên vốn đã thích đồ ngọt, cô lập tức gọi phục vụ đến chọn thêm món.
Lúc này ngay cả Dung Miên ngồi đối diện cũng ngẩng đầu lên nhìn anh. Chung Tập không né tránh mà nhìn thẳng vào mắt cậu, Dung Miên hơi ngẩn người rồi lập tức nhìn đi chỗ khác.
Chung Tập bỗng nhiên như có điều suy nghĩ.
Bánh mè đường đỏ nhanh chóng được mang lên. Không biết do mọi người ăn cay chán rồi hay là vì ban nãy Chung Tập tả hấp dẫn quá, cuối cùng món ngọt này lại trở thành món ăn được yêu thích nhất ngày hôm nay.
Bánh mè được chiên vàng ruộm, chấm với nước sốt hương vị càng ngon hơn gấp bội. Ai cũng ăn đến hai ba miếng, chẳng mấy chốc chiếc đĩa đã trống trơn.
Lúc Lưu Viên Phong đặt đũa xuống vẫn chưa đã thèm, anh ta vừa bóc lạc bỏ vào miệng vừa nói: “Nước đường đỏ đúng là ngon thật, nếu có bề bề ở đây thì tôi cũng muốn thử chấm ăn như cậu giới thiệu đấy Chung Tập.”
Mọi người đều cười phụ họa, Chung Tập không nói gì.
Ngay cả nữ ngôi sao cực kì chú ý giữ dáng như Thẩm Nghiên cũng ăn những ba miếng, vậy mà Dung Miên chỉ nhìn thoáng qua chén sứ xanh đựng nước đường khi món ăn được mang lên mà thôi. Dường như cậu không hề có chút cảm giác thèm ăn nào, lại tiếp tục ngoảnh sang ngắm bể cá cảnh đến thất thần. Mỗi khi chú cá bảy màu quẫy chiếc đuôi xanh biếc như tảo biển lộn vòng lại, lông mày của cậu cũng sẽ theo đó nhướng lên một chút.
Ăn xong mọi người ngồi lại trò chuyện, rèm cửa sổ được kéo lên, cửa ra vào thì đóng lại, mấy nam diễn viên không nhịn được bắt đầu châm thuốc hút. Thẩm Nghiên không có ý kiến gì, còn Chung Tập cảm thấy hơi khó chịu.
Chung Tập ghét rất nhiều thứ, ngoài tiếng trẻ con khóc ăn vạ ra thì mùi thuốc lá là thứ anh ghét nhất.
Anh biết ngày thường mọi người trong phòng cũng kìm nén nhiều rồi, chẳng mấy khi có dịp thả lỏng thế này, Chung Tập không muốn làm người khác mất hứng nên lấy cớ gọi điện thoại rồi đi ra ngoài.
Đầu tiên anh trả lời tin nhắn của người đại diện, sau đó lên mạng đặt một chiếc áo lông đỏ cho mẹ. Sắp sang năm mới rồi, phải để bà tiếp tục là nữ hoàng lộng lẫy nhất trong hội múa quảng trường.
Chung Tập nhìn đồng hồ, cảm thấy tầm này chắc là quay lại được rồi, thế nhưng vừa định cất bước thì bỗng nhìn thấy cửa phòng ăn bị kéo vào, một người từ bên trong bước ra.
Chung Tập đứng ở góc tối của hành lang, vừa hay bị một chậu cây cọ cảnh chắn ở đằng sau, lúc Dung Miên xoay người đóng cửa không hề phát hiện ra anh.
Chung Tập ngẩn người, vô thức lùi lại trốn sau cây cọ cảnh.
Đóng cửa xong, Dung Miên mới đi mấy bước thì dường như nhớ ra cái gì, lại quay người đứng trước cửa phòng ăn.
Chung Tập thấy cậu đứng đó, ngửa mặt lên nhìn chằm chằm dây ớt treo trên khung cửa. Thực ra dây ớt đó chẳng qua là đồ trang trí làm bằng xốp, có lẽ vì muốn tăng thêm không khí Tết nên bên dưới còn dùng kim tuyến chất lượng thấp buộc một nhúm tua rua đỏ.
Dung Miên nhìn chằm chằm dây ớt một hồi lâu, sau đó cậu hơi kiễng chân, vươn tay lên hẩy nhẹ đoạn tua rua đó.
Thế là cả dây ớt bắt đầu lắc lư qua lại.
Cậu thả tay xuống, lại ngửa mặt nhìn nhúm tua rua thêm một lát rồi mới chậm chạp xoay người đi tiếp.
Có lẽ vì cậu nhóc này rất gầy nên mặc dù bước đi trên sàn gạch men nhưng Chung Tập cũng không nghe thấy bất cứ tiếng bước chân nào cả.
Qua khe hở giữa những phiến lá cọ, Chung Tập thấy Dung Miên đi đến tủ đựng dụng cụ ăn uống ngoài cửa phòng ăn. Cậu mím môi kéo ngăn kéo ra rồi ngẩn người nhìn hàng đũa thìa được bày ngăn nắp bên trong một lát, sau đó vươn tay, rón rén cầm lấy một chiếc thìa.
Chung Tập cảm thấy hơi khó hiểu.
Nếu anh nhớ không nhầm thì hôm nay ngay cả nước trà cậu ta cũng không uống chứ đừng nói là ăn. Có lẽ bây giờ bộ đũa thìa vẫn còn nguyên trong bọc cũng nên, cậu ta cầm thìa là định…
Không để Chung Tập suy đoán lâu hơn, Dung Miên cứ thế cầm chiếc thìa sứ đi thẳng vào nhà vệ sinh nam.
Lời tác giả:
Dung Miên: Ăn thôi.
Chung Tập: …?
Chúc cả nhà năm mới vui vẻ ~
(1) Dây ớt trang trí
(2) Cá bảy màu
(3) Tiết vịt của anh Chung
(4) Bánh mè đường đỏ
Bình Luận