tiểu quý phi khờ khạo
Ăn được mấy muỗng, Tiêu Thừa Dập hỏi Trang Thư Di: “Nàng tới bao lâu rồi, đã dùng bữa chưa?”
“Đại khái là hai canh giờ, trước khi tới đã ăn điểm tâm.” Trang Thư Di nói.
“Vậy nàng có đói bụng không?”
“Không đói bụng.”
Tiêu Thừa Dập ăn vài muỗng liền không nuốt trôi, đành nói chuyện cùng Trang Thư Di, hỏi nàng gần đây làm gì.
Trang Thư Di hỏi gì đáp nấy, nhưng nàng lại là người không biết tóm lược câu chuyện, liền cứ dong dài kể với Tiêu Thừa Dập những việc của nàng như gần đây làm cái gì, ăn cái gì, chơi cái gì……
Trang Thư Di nói, thấy Hoàng Thượng nở nụ cười, nàng kỳ quái hỏi: “Hoàng Thượng, thần thiếp nói gì buồn cười sao?”
Tiêu Thừa Dập nhìn Trang Thư Di, ý cười càng tăng lên, thậm chí bật cười thành tiếng.
Cao Lương và cung nữ cũng không nhịn được cười, đều vất vả nhịn cười.
Trang Thư Di cúi đầu nhìn về phía cái muỗng đang chuẩn bị đưa lên miệng mình, kinh hoảng đến run rẩy cả người, cái muỗng rơi vào trong chén: “Hoàng…… Hoàng Thượng…… Thiếp…… thần thiếp không cố ý.” Nàng lại nhìn cái chén trong tay mình, cháo chỉ còn ở đáy chén, nàng vừa nói chuyện với Hoàng Thượng, vừa bất tri bất giác ăn cháo của Hoàng Thượng…
Tiêu Thừa Dập hoàn toàn cười ha hả, hắn cười, toàn bộ An Thái Điện tựa như sáng ngời thêm vài phần.
Trang Thư Di thấy Hoàng Thượng cười vui vẻ như vậy, cảm thấy chắc là hắn không tức giận, nhưng nàng lại hơi giận chính mình, sao nàng có thể như vậy chứ!
“Lấy chỗ còn lại đó đưa ta ăn đi.” Tiêu Thừa Dập cười nói.
“Nhưng mà… thần thiếp đã ăn.” Trang Thư Di nhỏ giọng nói.
“Không quan trọng.” Tiêu Thừa Dập nói.
Mặt Trang Thư Di đỏ bừng, múc một muỗng cho hắn, Tiêu Thừa Dập ăn xong nói: “Ừm, Tuệ Tuệ ăn xong, cháo càng ngon hơn.”
Trang Thư Di ngại nói chuyện, chỉ lo lấy chỗ cháo còn lại trong chén đều cho Tiêu Thừa Dập ăn.
“Hoàng Thượng, lại ăn chút nữa nhé.” sau khi thấy đáy chén, Trang Thư Di thử thăm dò nói.
“Chờ lát nữa rồi nói sau, Cao Lương đi chuẩn bị chút đồ ăn cho Trang mỹ nhân.” Tiêu Thừa Dập nói.
“Không cần……” Trang Thư Di nhỏ giọng nói, nhưng Cao Lương đã cười đi sai bảo.
Cung nữ đón lấy chén trên tay Trang Thư Di đi, nàng lấy khăn ra xoa xoa miệng, ngoan ngoãn mà ngồi ở mép giường, không dám nhìn Tiêu Thừa Dập.
“Ngồi lại đây chút.” Tiêu Thừa Dập nói.
Trang Thư Di liền xê dịch thân thể, hướng tới bên cạnh Tiêu Thừa Dập, hai người chỉ cách một gang tay.
Tiêu Thừa Dập nhẹ nhàng xoa bóp gương mặt Trang Thư Di: “Làm Tuệ Tuệ chúng ta bị đói, chờ lát nữa ăn nhiều chút.”
“Thần thiếp không cố ý……” Trang Thư Di ngập ngừng.
Đúng là cử chỉ vô tâm mới khiến Tiêu Thừa Dập cảm thấy Trang Thư Di khờ đến đáng yêu, muốn thân cận cùng nàng.
Có Trang Thư Di bên người, hắn đúng là có thể ăn nhiều hơn một chút, ngủ nhiều hơn một chút, có lẽ là tính tình khờ khạo này của Trang Thư Di, khiến trong lòng hắn thả lỏng, bớt lo nghĩ.
Rất nhanh cung nữ đã bưng đồ ăn tới, Tiêu Thừa Dập nói: “Đi ăn đi.”
Trang Thư Di nhìn Tiêu Thừa Dập: “Hoàng Thượng muốn ăn chút gì không? Thiếp thử đồ ăn trước nhé?”
Tiêu Thừa Dập thấy vẻ mặt Trang Thư Di chân thành, liền không cự tuyệt, đáp “được”.
Quả nhiên hắn vừa nói được, Trang Thư Di liền vui vẻ.
Trang Thư Di đi vào bên án kỉ, thấy chuẩn bị không ít đồ ăn, nàng liền lấy mỗi loại một ít, sau khi thử xong, chọn mấy món thanh đạm thoải mái, ngon miệng, không lấy nhiều, mỗi loại chỉ lấy một ít, mang đến mép giường.
“Hoàng Thượng, thần thiếp cảm thấy hiện tại ngài chỉ có thể ăn cái này, muốn ăn món khác cũng không được.” Trang Thư Di nói.
Tiêu Thừa Dập cảm thấy Trang Thư Di tuy khờ, nhưng có bản lĩnh dỗ dành người, vừa rồi nàng chỉ dùng biện pháp này dỗ mình ăn cháo, lúc này lại dùng.
Trang Thư Di chọn đồ ăn chủ yếu là đồ hầm, ít thịt và mỡ, những món mà ngày thường Tiêu Thừa Dập gắng gượng lắm mới ăn được chút.
“Phiền Tuệ Tuệ rồi.” Tiêu Thừa Dập nói, “Gọi bọn hắn hầu hạ là được, chính nàng đi dùng đi.”
Trang Thư Di nói: “Không cần thần thiếp hầu hạ sao, thần thiếp sẽ không ăn đồ của Hoàng Thượng đâu.”
Tiêu Thừa Dập cười nói: “Mau đi ăn đi, không cần nàng hầu hạ.”
Trang Thư Di thấy Hoàng Thượng nói như vậy liền tránh ra, để cung nữ hầu hạ Tiêu Thừa Dập dùng bữa.
Nàng ở mép giường nhìn một lát, thấy Hoàng Thượng quả thực ăn, mới đi đến bên án kỉ tự mình ăn.
Trang Thư Di thật sự hơi đói bụng, lúc trước ăn nhầm những muỗng cháo đó đối với nàng cũng không no bụng, đồ ăn chuẩn bị cho An Thái Điện lại rất ngon, liền bình thản ăn.
Bên kia giường, Tiêu Thừa Dập nhìn vẻ mặt phong phú của Trang Thư Di lúc ăn cơm, bản thân cũng thuận lợi ăn thêm một ít.
Chính hắn cũng không nói được rốt cuộc vì cái gì, thấy Trang Thư Di ăn ngon như vậy, cảm thấy chính mình cũng sinh ra cảm giác muốn ăn, nhưng hắn thấy người khác ăn cơm lại không có cảm giác này, thậm chí cảm thấy ghê tởm.
Trong Ý Hòa cung, một tiểu thái giám đang kể lại cho Thái Hậu.
“Hoàng Thượng tỉnh, Trang mỹ nhân rất được lòng bệ hạ, Hoàng Thượng chẳng những dùng bữa, nô tài còn nghe thấy Hoàng Thượng cười to.”
“Cười to?” Thái Hậu nghi ngờ chính mình nghe lầm, đã nhiều năm rồi bà chưa từng thấy hoàng đế cười to.
“Nô tài nghe thấy rõ ràng, vô cùng chính xác.” Tiểu thái giám nói.
Ánh mắt Thái Hậu thất thần, qua hồi lâu mới nói: “Ai gia đã biết, ngươi đi hầu hạ đi.”
Tiểu thái giám đi rồi, Thái Hậu liền nỉ non: “Cười to…… bộ dáng Dập nhi cười to là thế nào.”
Cung nữ ở bên cạnh không nghe rõ Thái Hậu đang nỉ non cái gì, nhưng thấy nét mặt của Thái Hậu, chỉ cúi đầu càng thấp hơn.
Bên kia Phượng Nghi Cung, Hoàng Hậu cũng được bẩm báo, biết Hoàng Thượng tỉnh, còn ăn uống.
Cứ việc trong lòng nàng không tình nguyện, nhưng nàng làm Hoàng Hậu, có phải lo nghĩ đến Thái Hậu, nên đành phải đi An Thái Điện.
Hoàng Hậu đến An Thái Điện, một mảnh yên tĩnh, nàng cho rằng Hoàng Thượng đã ngủ.
Sau khi vào tẩm điện, chỉ thấy Hoàng Thượng ngồi ở trên giường, Trang mỹ nhân dựa vào vai hắn hình như đã ngủ rồi.
Không chờ Hoàng Hậu mở miệng, chỉ thấy Hoàng Thượng ra hiệu yên lặng đối với nàng.
Bình Luận