tiểu quý phi khờ khạo
Hoàng Hậu chẳng những không mở miệng, cũng dừng chân lại, chuyện chứng kiến trước mắt thật sự khiến nàng kinh ngạc.
Nàng đứng tại chỗ một hồi, nhìn Tiêu Thừa Dập, thấy tinh thần của hắn rất tốt, nàng cảm thấy chính mình cũng không cần phải ở lại, khoa tay múa chân ra hiệu nàng phải đi.
Tiêu Thừa Dập liền xua xua tay về phía nàng, ý bảo nàng nhanh đi về.
Hoàng Hậu lại nhìn về phía Trang Thư Di, nàng dựa vào vai Tiêu Thừa Dập ngủ rất an ổn, bên án kỷ cạnh giường bày một số đồ vật lộn xộn ngổn ngang không biết là cái gì, như là dành cho con nít chơi, Trang Thư Di kia nhất định là đứa “con nít” chơi mệt lả kia.
Rời khỏi An Thái Điện, sau khi lên phượng liễn, trên mặt Hoàng Hậu nở nụ cười.
Minh Nguyệt ở bên cạnh nói: “Nương nương, Hoàng Thượng không chào đón ngài, sao ngài lại cười.”
“Hoàng Thượng vốn dĩ hôn mê, hiện tại tỉnh, lại dùng bữa, chẳng lẽ bổn cung không nên vui vẻ? Ai nói Hoàng Thượng không chào đón bổn cung? Trang mỹ nhân hầu hạ có công, nên nghỉ một lát, không nghỉ thì sao có thể tiếp tục hầu hạ chứ?” Hoàng Hậu nói một hơi.
Minh nguyệt cảm thấy lời nói của Hoàng Hậu nương nương hơi gượng ép, trong lòng nhớ tới lời Thái Hậu nương nương nói, cũng cảm thấy tính tình Hoàng Hậu nương nương mềm mỏng …
“Nếu ngươi dám nói cho Thái Hậu, sau này không cần hầu hạ bổn cung nữa.” Hoàng Hậu liếc Minh Nguyệt nói.
Minh nguyệt vội nói: “Nô tỳ không dám.
Nô tỳ chỉ nghe lệnh nương nương.”
Hoàng Hậu hừ một tiếng: “Ngươi tốt nhất là thế.
Nếu cứ coi bổn cung là kẻ ngốc thì sẽ cho ngươi thấy ngươi có tốt hay không.”
Minh Nguyệt nghe vậy thì kinh hoàng, sau lưng toát mồ hôi hột, nàng đúng là ngẫu nhiên sẽ tiết lộ một ít chuyện giữa Hoàng Hậu cùng Hoàng Thượng cho thái hậu biết, nàng còn nghĩ rằng Hoàng Hậu nương nương không biết, hoa ra nàng đều biết.
“Nô tỳ xin tuân theo nương nương dạy bảo.” Minh nguyệt cung kính trả lời.
Nụ cười trên mặt Hoàng Hậu biến mất, thần sắc chuyển sang thê thảm, đôi mắt nhìn về phía chân trời, tựa hồ ngấn nước mắt.
Minh nguyệt nhìn lén một cái, chỉ cảm thấy tâm trạng chính mình cũng bi thương theo.
Hóa ra trong lòng Hoàng Hậu nương nương cũng để ý, vừa rồi chỉ miễn cưỡng cười vui.
Trong An Thái Điện, Tiêu Thừa Dập cảm thấy Trang Thư Di đã ngủ say, liền đỡ nàng nằm xuống, còn chính mình đứng dậy xử lý chính vụ.
Ban ngày ban mặt mà ngủ ở An Thái Điện thì cũng chỉ có Trang Thư Di.
Sau khi Tiêu Thừa Dập đứng dậy, nhìn người đang ngủ ngon lành trên giường, khóe môi không nhịn được cong cong, trong cung có người thú vị như vậy cũng không tệ.
Lúc trước, Trang Thư Di ăn cơm liền nói chuyện cùng Tiêu Thừa Dập.
Tiêu Thừa Dập thấy nàng biết làm tượng bột, liền muốn nàng làm để xem, làm trong chốc lát nàng liền buồn ngủ, đầu tiên là đôi mắt nhắm lại, chỉ có tay còn cử động, về sau thậm chí dựa trực tiếp vào người Tiêu Thừa Dập ngủ.
Trang Thư Di ngủ một giấc rồi tỉnh lại, thấy không phải giường của chính mình, kinh hoàng ngồi dậy, sao nàng lại ngủ chứ? Hoàng Thượng đâu!
Trang Thư Di sợ hãi, gọi nàng đến hầu hạ Hoàng Thượng ăn cơm, nàng liền ăn cơm của Hoàng Thượng; bảo nàng thư giãn cho Hoàng Thượng, nàng lại tự ngủ mất.
“Mỹ nhân tỉnh rồi?” cung nữ canh gác ở một bên thấy Trang Thư Di tỉnh, tiến lên cười nói.
“Hoàng Thượng đâu?” Trang Thư Di hỏi.
“Hoàng Thượng đang xử lý chính vụ.” Cung nữ nói.
“Hoàng Thượng không coi trọng mình sao? Thân mình chịu đựng được không?” Trang Thư Di cảm thấy Hoàng Thượng nên nghỉ tạm lâu hơn, sắc mặt kia rõ ràng không nghỉ ngơi đủ.
Lại thêm chuyện hôn mê trước đó, sao đã bắt đầu xử lý chính vụ rồi.
Cung nữ nói: “Nếu Mỹ nhân không yên tâm, nô tỳ mang ngài đi nhìn một lần?”
“Có thể sao?” Trang Thư Di hỏi.
“Người khác không được, nhưng mỹ nhân ngài thì nhất định là được.” Cung nữ cười nói.
Trang Thư Di đứng dậy, sau khi sửa sang lại dung nhan xong được cung nữ dẫn đến tẩm điện bên cạnh Ngự Thư Phòng.
Sau khi Trang Thư Di tới cửa, vẫn hơi bất an, lo lắng mình làm hỏng quy củ, nhưng tiểu thái giám gác cửa thấy nàng tới, vội nói: “Mỹ nhân tới, nô tài sẽ bẩm báo Hoàng Thượng ngay.”
Thấy thế, Trang Thư Di không dám nhìn nhiều, đứng ngay ngắn chờ được truyền vào, rất nhanh tiểu thái giám liền ra, cười đón nàng vào.
Trong ngự thư phòng, Tiêu Thừa Dập đang xem tấu chương mà đại thần trình lên.
Hắn ngồi ngay ngắn, eo lưng thẳng tắp, không nhìn ra bị bệnh, chỉ liếc một cái liền khiến Trang Thư Di cảm thấy Hoàng Thượng hiện tại không giống với lúc trước nhìn thấy.
Trang Thư Di không biết nên trình bày thế nào, chỉ cảm thấy lúc này nhìn Hoàng Thượng càng uy nghiêm hơn, càng có phong thái của đế vương, dường như cũng càng anh tuấn hơn.
Chẳng trách Chu tài tử nói như vậy, Trang Thư Di nghĩ thầm, nhất thời mặt hơi đỏ lên.
Tiêu Thừa Dập không nâng đầu, chỉ nói: “sao lại đứng đó, lại đây.”
Trang Thư Di giống con thỏ nhỏ bị giật mình, khi nghe Tiêu Thừa Dập nói chuyện liền co rúm lại một chút, vội gục đầu xuống, không dám rình coi thánh nhan, dịch bước chân đến trước ngự án, hành lễ với Tiêu Thừa Dập.
“Bình thân, sao lại tới đây, không nghỉ ngơi à.” Tiêu Thừa Dập tiếp tục nhìn tấu chương, cũng không ngẩng đầu nhìn Trang Thư Di.
Trang Thư Di hít thở hai lần mới lấy hết can đảm nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng mới nên nghỉ đó.”
Tiêu Thừa Dập cười một tiếng, thật ra hắn cũng muốn nghỉ, thậm chí muốn trút bỏ toàn bộ gánh nặng giang sơn Đại Lương, nếu mẫu hậu không chịu buông tay thì cứ giao hết cho bà, tóm lại bà có mưu lược, có thủ đoạn.
Nhưng sau lưng hắn có quá nhiều người, hắn không thể không suy sét vì bọn họ.
Ngay cả người đứng bên cạnh này, chẳng phải hắn cũng cố gắng che chở sao, nếu thật sự không tranh giành gì hết, mặc kệ mẫu hậu, chính mình e là chẳng giữ nổi vật nhỏ này.
Trang Thư Di thấy Hoàng Thượng cười nhưng không nói lời nào, cho rằng tự mình nói sai, đứng yên không dám nói nữa, chỉ thường thường nhìn lén Hoàng Thượng một cái.
Tiêu Thừa Dập rốt cuộc cũng xem xong tấu chương trên tay, lúc này mới giương mắt nhìn về phía Trang Thư Di, hình như nàng đang nhìn lén mình, thấy hắn vừa ngẩng đầu, nàng liền kinh hoảng cúi đầu xuống, động tác quá mức rõ ràng, trên mặt đỏ ửng lên.
Thật là đồ nhát gan.
Tiêu Thừa Dập vẫy tay Trang Thư Di: “Lại đây.”
Trang Thư Di lướt qua ngự án, đi tới bên người Tiêu Thừa Dập.
Tiêu Thừa Dập nói: “Đi hầu hạ người khác, lại tự mình ngủ, nên trừng phạt như thế nào?”
Trang Thư Di căng thẳng trong lòng, chính mình liệu có bị đánh 10 gậy, biếm làm thứ dân không? Trong lòng nàng sợ hãi, theo bản năng muốn che mông, cuối cùng cảm thấy làm cử chỉ như vậy trước mặt hoàng thượng thật sự chướng tai gai mắt, mới nhịn xuống.
Tiêu Thừa Dập tiến lên nhéo khuôn mặt tròn của Trang Thư Di một chút: “Đây là trừng phạt!”
Bình Luận