tranh lưu
Chương 4: Hoàn
Ta được Tiêu Dao Vương ôm về nhà.
Đêm rút mũi tên ra, ta liền lên cơn sốt cao.
Cả đêm, ta mê man gọi mẫu thân, đôi khi còn gọi vài tiếng phụ thân, thỉnh thoảng lại nức nở, nói chung là đáng thương hết mức.
Tất cả chỉ là diễn cho Tiêu Dao Vương xem.
Thực ra vết thương nhỏ này đối với ta chẳng là gì, kiếp trước ta đã từng chịu những vết thương nặng hơn nhiều.
Tiêu Dao Vương thấy ta như vậy, nổi trận lôi đình, cầm kiếm xông vào cung muốn bắt Hoàn Nhan Thanh trị tội.
Nhưng mẫu thân của Hoàn Nhan Thanh cũng là người được Yến Đế sủng ái nhất, hai mẫu nữ bọn họ khóc lóc: "Rốt cuộc ai mới là Hoàng Đế, tại sao Bệ hạ lại sợ Tiêu Dao Vương như vậy."
Yến Đế không nhịn được nữa, lần đầu tiên tỏ ra cứng rắn trước mặt Tiêu Dao Vương: "Tông Duyện, nữ nhi của ngươi dù sao cũng là người Hạ, nó không thuộc về nơi này, ngươi nên đưa nó đi thì hơn."
Tiêu Dao Vương cãi nhau một trận lớn với Yến Đế.
Khi ta hạ sốt tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy Tiêu Dao Vương ngồi bên giường.
Ta nước mắt lưng tròng nói: "Phụ vương, người Yến sẽ không bao giờ chấp nhận con, đã được nhận người, con cũng mãn nguyện rồi, sau khi vết thương lành, con sẽ trở về nơi con nên trở về."
Sắc mặt Tiêu Dao Vương u ám, ánh mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.
Ông ta nói: "Đây chính là nơi con nên trở về, mẫu thân con đã không còn, phụ vương nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con."
Người Yến càng tỏ ra thù địch với ta, Tiêu Dao Vương càng bảo vệ ta.
Đây chính là điều ta muốn.
Để ông ta vì bảo vệ ta mà đứng về phía đối lập với người Yến, để ông ta bị Yến Đế càng thêm kiêng dè.
Dù là vào cung hay đến doanh trại, Tiêu Dao Vương đều mang ta theo.
Ông ta dùng cách này để tuyên bố với những kẻ đó ở Đại Yến rằng ta được ông ta sủng ái.
Sự phách lối của Tiêu Dao Vương cuối cùng đã khiến Yến Đế bất mãn, cách chức ông ta.
Ta đến thư phòng tìm ông ta, giả vờ ngây thơ nói: "Phụ vương, hay là chúng ta về quê ở ẩn đi, con có thể đánh cá nuôi sống chúng ta, những gì mẫu thân biết con đều biết."
Ông ta cười, ánh mắt thoáng qua vẻ dịu dàng.
Có lẽ là nhớ lại những kỷ niệm sống cùng người yêu năm xưa.
"Thỏ chết chó săn bị nấu, từ xưa đến nay những đại thần công cao lấn át chủ, đều không có kết cục tốt đẹp. Đông Châu, về quê ở ẩn không dễ dàng như vậy đâu."
"Vậy phụ vương định làm gì?"
"Thay thế hắn."
Cơ hội nhanh chóng đến.
Việc tấn công Đại Hạ đã khiến chiến tuyến của quân Yến kéo dài quá mức, người Yến không thể nuốt trôi vùng Trung Nguyên rộng lớn.
Khi quân Yến rút lui, Viên Tín đã nhân cơ hội chiếm lại nhiều đất đai đã mất.
Dân gian còn tập hợp được mười mấy vạn nghĩa quân, gây tổn thất nặng nề cho quân Yến.
Yến Đế nổi giận, phái Tiêu Dao Vương xuất chinh.
Đêm trước khi đại quân lên đường, ta đến gặp ông ta, đưa chiếc trâm cài của mẫu thân Tạ Uyển cho ông ta, bảo ông ta giữ gìn sức khỏe.
Tiêu Dao Vương vuốt tóc ta, rồi rời đi.
Ông ta vừa đi.
Hoàn Nhan Duệ liền không kiên nhẫn mà ra tay với ta.
10.
Hắn ta mời ta vào cung xem đấu thú.
Triệu Khê Đình cũng có mặt, nàng ta đã là phi tử của Hoàn Nhan Duệ, ngoan ngoãn nép vào lòng hắn ta.
Hoàn Nhan Duệ lôi hết các quý nữ Đại Hạ bị giam giữ ở Hoán Y Viện ra.
Để bọn họ lần lượt nhận diện ta.
"Ô Cổ Luận Đông Châu, có phải là Lục công chúa Triệu Tranh Lưu của Đại Hạ các người không?"
Người đầu tiên bị chất vấn là Hoàng hậu.
Bà ấy liếc nhìn ta, bình tĩnh nói: "Không quen biết."
Triệu Khê Đình ở bên cạnh lo lắng khuyên giải: "Mẫu hậu, ả ta rõ ràng là Triệu Tranh Lưu, tại sao người không nói thật? Thực ra có phải hay không cũng không quan trọng, Tam điện hạ muốn ả ta là thì ả ta phải là! Chỉ cần nhận diện ả ta, con có thể cầu xin Tam điện hạ thả người ra khỏi Hoán Y Viện."
Hoán Y Viện là nơi dơ bẩn của kỹ nữ.
Những người bị giam vào đây, dù là hậu phi công chúa, hay thường dân bách tính, đều chỉ có một số phận.
Trở thành công cụ để người Đại Yến thỏa mãn thú tính.
Chỉ cần nhận diện ta, là có thể thoát khỏi Hoán Y Viện, điều kiện này đủ sức cám dỗ.
Nhưng Hoàng hậu vẫn bình tĩnh lặp lại: "Không quen biết."
Hoàn Nhan Duệ tức giận, bóp cằm Hoàng hậu, cười lớn: "Không ngờ Hoàng hậu Đại Hạ lại là người cứng đầu, còn cứng hơn cả khí phách của nữ nhi ngươi."
Sắc mặt Triệu Khê Đình có chút khó coi, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
Hoàng hậu bị Hoàn Nhan Duệ ném vào vườn thú.
Mười mấy con chó dữ bị bỏ thuốc kích d*c, như hổ đói vồ mồi lao về phía Hoàng hậu.
Hoàng hậu xuất thân từ gia tộc võ tướng, dù đã mười mấy năm không động đến đao kiếm, nhưng cốt cách của một nữ nhi nhà tướng vẫn còn đó.
Không có vũ khí, bà ấy vẫn liều mạng gi ết chết bốn con chó dữ.
Cuối cùng.
Bà ấy quay đầu nhìn Triệu Khê Đình trên khán đài, không nói một lời, đập đầu vào cột trụ.
Máu phun ra, tựa như hoa bỉ ngạn nở rộ trên đường xuống suối vàng.
Những con chó săn bị bỏ thuốc lao vào, ngay cả thi thể của bà ấy cũng không tha.
Các quý nữ Đại Hạ vốn đã bị tra tấn đến tê dại, chứng kiến cảnh tượng đẫm máu tàn khốc này, không kìm được tiếng khóc đau đớn.
Nhưng khi đến lượt họ bị tra hỏi, từng người một đều chối bỏ.
"Không quen biết."
"Không quen biết."
Từng quý nữ Đại Hạ ngã xuống vườn thú.
Từ khi Hoàng hậu tự vẫn, Triệu Khê Đình trở nên im lặng khác thường.
Hoàn Nhan Duệ giận dữ, nhìn ta cười lạnh: "Ngươi tưởng không ai nhận ra ngươi, ngươi sẽ thoát nạn sao?"
"Sống lưng của Đại Hạ các ngươi đã sớm gãy rồi!"
Vừa nói, Thành Vương cùng một đám tông thất Đại Hạ bị đưa đến.
"Tam điện hạ anh minh! Nữ tử này chính là Lục công chúa Triệu Tranh Lưu của Đại Hạ, căn bản không phải nữ nhi của Tiêu Dao vương!"
Trước mặt Hoàn Nhan Duệ, lưng bọn họ gần như chạm đất, mặt đầy nịnh bợ.
Nhưng sống lưng của Đại Hạ đã gãy sao?
Viên Tín từ bỏ bút nghiên theo nghiệp võ, Thái tử lấy thân mình tuẫn quốc, Hoàng hậu và các quý nữ bình tĩnh đối mặt với cái chết, Bùi Hựu cùng các bộ khoái thề chết giữ thành, thậm chí cả những thường dân biết rõ sức mình như trứng chọi đá vẫn liều chết chống lại kẻ thù...
Họ mới là xương cốt cứng cỏi của Đại Hạ!
Có hàng ngàn hàng vạn người như họ, sống lưng của Đại Hạ ta sẽ không bao giờ gãy!
Ta khinh miệt cười: "Kỳ thật ta vẫn không hiểu tại sao Tam điện hạ lại hận ta như vậy? Ngươi rốt cuộc là hận ta, hay là hận mình vĩnh viễn không bằng Tiêu Dao vương?"
Hoàn Nhan Duệ nhốt ta vào ngục nước.
Hắn ta không dám tùy tiện giết ta.
Hắn ta đang chờ, chờ Tiêu Dao Vương chết trên chiến trường.
Khi đó, chính là ngày chết của ta.
11.
Ta cũng đang chờ.
Chờ xem Tiêu Dao Vương sẽ chọn làm trung thần, hay là gian hùng.
Cũng phải cảm ơn Tiêu Dao Vương vì muốn bảo vệ ta, đã phách lối đưa ta ra vào nhiều nơi, giúp ta có được sơ đồ bố phòng và thành lũy của Đại Yến, đồng thời bí mật truyền tin cho Viên Tín.
Nếu Tiêu Dao Vương không phản, vậy ta, nữ nhi của Tiêu Dao vương, sẽ mượn danh nghĩa của ông ta để ép ông ta tạo phản.
Để diễn cho thật tròn vai.
Ta thuận nước đẩy thuyền, để Hoàn Nhan Duệ nhốt vào ngục nước, khiến hắn ta lơ là cảnh giác.
Đêm đó, đang mơ màng, ta nghe thấy có người khẽ gọi tên mình.
Mở mắt ra, người ta nhìn thấy lại là Triệu Khê Đình.
Chỉ nửa tháng ngắn ngủi, nàng ta gầy đến mức không còn hình người, không còn chút phong thái tuyệt thế như khi gảy đàn trên tường thành.
Nàng ta ngồi trước ngục nước, nhìn xuống ta, nói: "Ngươi nói xem, ánh mắt cuối cùng mẫu hậu nhìn ta trước khi chết, là có ý gì?"
Ta im lặng.
Mà nàng ta cũng không cần ta trả lời, tự nói một mình: "Chắc hẳn bà ấy rất thất vọng về ta."
"Nhưng cũng may, vẫn chưa quá muộn."
Nàng ta nói một tràng không đầu không đuôi, rồi rời đi.
Đó lại là lần cuối cùng ta gặp nàng ta.
12.
Tiêu Dao Vương, người lẽ ra phải chết trên chiến trường, đột nhiên mang quân vây Hoàng cung Đại Yến.
Yến Đế bị một mũi tên bắn chết.
Những người còn lại trong hoàng tộc cũng bị bắt hoặc bị giết.
Hoàn Nhan Duệ bị Triệu Khê Đình, kỹ thiếp của hắn ta, đâm chết.
Khi chúng ta đến nơi, Triệu Khê Đình cũng đã tự vẫn.
Nàng ta ôm cây đàn tỳ bà trong lòng, để lại một phong huyết thư.
[Ta không hổ thẹn với khí phách Đại Hạ, cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu xuống gặp mẫu hậu.]
Trải qua hai kiếp, ta vẫn không đoán được Triệu Khê Đình rốt cuộc đang nghĩ gì.
Nàng ta đã làm nhiều chuyện hoang đường như vậy.
Vậy mà trước khi chết, lại làm một việc mà một công chúa thực sự nên làm.
Tiêu Dao Vương lên ngôi Yến Đế.
Nhưng dù sao ông ta cũng là đoạt quyền soán ngôi, ngôi vị không chính đáng, luôn có người phản đối.
Ông ta dùng thủ đoạn lôi dình để trừ khử những kẻ bất đồng chính kiến.
Nội loạn không ngừng, quốc lực Đại Yến nhanh chóng suy yếu.
Cùng lúc đó, Đại Hạ yên ổn một góc, sau vài năm nghỉ ngơi, quốc lực bắt đầu cường thịnh trở lại.
Ba năm sau, Ô Cổ Luận Tông Duyện tái phát vết thương cũ.
Lúc này, ta đã được ông ta phong làm Hoàng Thái nữ, thay Hoàng Đế giám quốc, xử lý triều chính.
Ta ngồi bên giường ông ta, nghe ông ta dặn dò hậu sự.
"Nàng từng nói với ta, nếu vài trăm năm sau, thế gian này có thể không còn Hạ, cũng không còn Yến, nhưng thiên hạ này vẫn là thiên hạ của Hoa Hạ, có lẽ đến lúc đó, ta sẽ có thể ở bên A Dao."
"Đại Yến giao cho con, con nhất định sẽ làm tốt hơn ta, thống nhất thiên hạ, mở ra thái bình thịnh thế."
"Vài trăm năm quá dài, vậy kiếp sau đi, kiếp sau ta và A Dao cùng đầu thai làm một đôi lang quân và nữ lang bình thường, giữa chúng ta sẽ không còn hận thù quốc gia và gia tộc."
Ông ta nhìn về một điểm nào đó trong hư không, khóe miệng mỉm cười, đưa tay ra nắm lấy: "A Dao, chờ ta."
Vừa nói, cánh tay đột ngột rơi xuống.
Nhìn lại, ông ta đã nhắm mắt.
13.
Hoàng Đế Đại Yến băng hà, công chúa Đại Hạ thống nhất thiên hạ.
Công chúa nhiếp chính Đại Hạ, Triệu Tranh Lưu, thống nhất Yến Bắc và Nam Hạ, đổi quốc hiệu thành Hoa Hạ.
Từ đó, các dân tộc bình đẳng, muôn đời phồn thịnh.
Hết.
Đêm rút mũi tên ra, ta liền lên cơn sốt cao.
Cả đêm, ta mê man gọi mẫu thân, đôi khi còn gọi vài tiếng phụ thân, thỉnh thoảng lại nức nở, nói chung là đáng thương hết mức.
Tất cả chỉ là diễn cho Tiêu Dao Vương xem.
Thực ra vết thương nhỏ này đối với ta chẳng là gì, kiếp trước ta đã từng chịu những vết thương nặng hơn nhiều.
Tiêu Dao Vương thấy ta như vậy, nổi trận lôi đình, cầm kiếm xông vào cung muốn bắt Hoàn Nhan Thanh trị tội.
Nhưng mẫu thân của Hoàn Nhan Thanh cũng là người được Yến Đế sủng ái nhất, hai mẫu nữ bọn họ khóc lóc: "Rốt cuộc ai mới là Hoàng Đế, tại sao Bệ hạ lại sợ Tiêu Dao Vương như vậy."
Yến Đế không nhịn được nữa, lần đầu tiên tỏ ra cứng rắn trước mặt Tiêu Dao Vương: "Tông Duyện, nữ nhi của ngươi dù sao cũng là người Hạ, nó không thuộc về nơi này, ngươi nên đưa nó đi thì hơn."
Tiêu Dao Vương cãi nhau một trận lớn với Yến Đế.
Khi ta hạ sốt tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy Tiêu Dao Vương ngồi bên giường.
Ta nước mắt lưng tròng nói: "Phụ vương, người Yến sẽ không bao giờ chấp nhận con, đã được nhận người, con cũng mãn nguyện rồi, sau khi vết thương lành, con sẽ trở về nơi con nên trở về."
Sắc mặt Tiêu Dao Vương u ám, ánh mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.
Ông ta nói: "Đây chính là nơi con nên trở về, mẫu thân con đã không còn, phụ vương nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con."
Người Yến càng tỏ ra thù địch với ta, Tiêu Dao Vương càng bảo vệ ta.
Đây chính là điều ta muốn.
Để ông ta vì bảo vệ ta mà đứng về phía đối lập với người Yến, để ông ta bị Yến Đế càng thêm kiêng dè.
Dù là vào cung hay đến doanh trại, Tiêu Dao Vương đều mang ta theo.
Ông ta dùng cách này để tuyên bố với những kẻ đó ở Đại Yến rằng ta được ông ta sủng ái.
Sự phách lối của Tiêu Dao Vương cuối cùng đã khiến Yến Đế bất mãn, cách chức ông ta.
Ta đến thư phòng tìm ông ta, giả vờ ngây thơ nói: "Phụ vương, hay là chúng ta về quê ở ẩn đi, con có thể đánh cá nuôi sống chúng ta, những gì mẫu thân biết con đều biết."
Ông ta cười, ánh mắt thoáng qua vẻ dịu dàng.
Có lẽ là nhớ lại những kỷ niệm sống cùng người yêu năm xưa.
"Thỏ chết chó săn bị nấu, từ xưa đến nay những đại thần công cao lấn át chủ, đều không có kết cục tốt đẹp. Đông Châu, về quê ở ẩn không dễ dàng như vậy đâu."
"Vậy phụ vương định làm gì?"
"Thay thế hắn."
Cơ hội nhanh chóng đến.
Việc tấn công Đại Hạ đã khiến chiến tuyến của quân Yến kéo dài quá mức, người Yến không thể nuốt trôi vùng Trung Nguyên rộng lớn.
Khi quân Yến rút lui, Viên Tín đã nhân cơ hội chiếm lại nhiều đất đai đã mất.
Dân gian còn tập hợp được mười mấy vạn nghĩa quân, gây tổn thất nặng nề cho quân Yến.
Yến Đế nổi giận, phái Tiêu Dao Vương xuất chinh.
Đêm trước khi đại quân lên đường, ta đến gặp ông ta, đưa chiếc trâm cài của mẫu thân Tạ Uyển cho ông ta, bảo ông ta giữ gìn sức khỏe.
Tiêu Dao Vương vuốt tóc ta, rồi rời đi.
Ông ta vừa đi.
Hoàn Nhan Duệ liền không kiên nhẫn mà ra tay với ta.
10.
Hắn ta mời ta vào cung xem đấu thú.
Triệu Khê Đình cũng có mặt, nàng ta đã là phi tử của Hoàn Nhan Duệ, ngoan ngoãn nép vào lòng hắn ta.
Hoàn Nhan Duệ lôi hết các quý nữ Đại Hạ bị giam giữ ở Hoán Y Viện ra.
Để bọn họ lần lượt nhận diện ta.
"Ô Cổ Luận Đông Châu, có phải là Lục công chúa Triệu Tranh Lưu của Đại Hạ các người không?"
Người đầu tiên bị chất vấn là Hoàng hậu.
Bà ấy liếc nhìn ta, bình tĩnh nói: "Không quen biết."
Triệu Khê Đình ở bên cạnh lo lắng khuyên giải: "Mẫu hậu, ả ta rõ ràng là Triệu Tranh Lưu, tại sao người không nói thật? Thực ra có phải hay không cũng không quan trọng, Tam điện hạ muốn ả ta là thì ả ta phải là! Chỉ cần nhận diện ả ta, con có thể cầu xin Tam điện hạ thả người ra khỏi Hoán Y Viện."
Hoán Y Viện là nơi dơ bẩn của kỹ nữ.
Những người bị giam vào đây, dù là hậu phi công chúa, hay thường dân bách tính, đều chỉ có một số phận.
Trở thành công cụ để người Đại Yến thỏa mãn thú tính.
Chỉ cần nhận diện ta, là có thể thoát khỏi Hoán Y Viện, điều kiện này đủ sức cám dỗ.
Nhưng Hoàng hậu vẫn bình tĩnh lặp lại: "Không quen biết."
Hoàn Nhan Duệ tức giận, bóp cằm Hoàng hậu, cười lớn: "Không ngờ Hoàng hậu Đại Hạ lại là người cứng đầu, còn cứng hơn cả khí phách của nữ nhi ngươi."
Sắc mặt Triệu Khê Đình có chút khó coi, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
Hoàng hậu bị Hoàn Nhan Duệ ném vào vườn thú.
Mười mấy con chó dữ bị bỏ thuốc kích d*c, như hổ đói vồ mồi lao về phía Hoàng hậu.
Hoàng hậu xuất thân từ gia tộc võ tướng, dù đã mười mấy năm không động đến đao kiếm, nhưng cốt cách của một nữ nhi nhà tướng vẫn còn đó.
Không có vũ khí, bà ấy vẫn liều mạng gi ết chết bốn con chó dữ.
Cuối cùng.
Bà ấy quay đầu nhìn Triệu Khê Đình trên khán đài, không nói một lời, đập đầu vào cột trụ.
Máu phun ra, tựa như hoa bỉ ngạn nở rộ trên đường xuống suối vàng.
Những con chó săn bị bỏ thuốc lao vào, ngay cả thi thể của bà ấy cũng không tha.
Các quý nữ Đại Hạ vốn đã bị tra tấn đến tê dại, chứng kiến cảnh tượng đẫm máu tàn khốc này, không kìm được tiếng khóc đau đớn.
Nhưng khi đến lượt họ bị tra hỏi, từng người một đều chối bỏ.
"Không quen biết."
"Không quen biết."
Từng quý nữ Đại Hạ ngã xuống vườn thú.
Từ khi Hoàng hậu tự vẫn, Triệu Khê Đình trở nên im lặng khác thường.
Hoàn Nhan Duệ giận dữ, nhìn ta cười lạnh: "Ngươi tưởng không ai nhận ra ngươi, ngươi sẽ thoát nạn sao?"
"Sống lưng của Đại Hạ các ngươi đã sớm gãy rồi!"
Vừa nói, Thành Vương cùng một đám tông thất Đại Hạ bị đưa đến.
"Tam điện hạ anh minh! Nữ tử này chính là Lục công chúa Triệu Tranh Lưu của Đại Hạ, căn bản không phải nữ nhi của Tiêu Dao vương!"
Trước mặt Hoàn Nhan Duệ, lưng bọn họ gần như chạm đất, mặt đầy nịnh bợ.
Nhưng sống lưng của Đại Hạ đã gãy sao?
Viên Tín từ bỏ bút nghiên theo nghiệp võ, Thái tử lấy thân mình tuẫn quốc, Hoàng hậu và các quý nữ bình tĩnh đối mặt với cái chết, Bùi Hựu cùng các bộ khoái thề chết giữ thành, thậm chí cả những thường dân biết rõ sức mình như trứng chọi đá vẫn liều chết chống lại kẻ thù...
Họ mới là xương cốt cứng cỏi của Đại Hạ!
Có hàng ngàn hàng vạn người như họ, sống lưng của Đại Hạ ta sẽ không bao giờ gãy!
Ta khinh miệt cười: "Kỳ thật ta vẫn không hiểu tại sao Tam điện hạ lại hận ta như vậy? Ngươi rốt cuộc là hận ta, hay là hận mình vĩnh viễn không bằng Tiêu Dao vương?"
Hoàn Nhan Duệ nhốt ta vào ngục nước.
Hắn ta không dám tùy tiện giết ta.
Hắn ta đang chờ, chờ Tiêu Dao Vương chết trên chiến trường.
Khi đó, chính là ngày chết của ta.
11.
Ta cũng đang chờ.
Chờ xem Tiêu Dao Vương sẽ chọn làm trung thần, hay là gian hùng.
Cũng phải cảm ơn Tiêu Dao Vương vì muốn bảo vệ ta, đã phách lối đưa ta ra vào nhiều nơi, giúp ta có được sơ đồ bố phòng và thành lũy của Đại Yến, đồng thời bí mật truyền tin cho Viên Tín.
Nếu Tiêu Dao Vương không phản, vậy ta, nữ nhi của Tiêu Dao vương, sẽ mượn danh nghĩa của ông ta để ép ông ta tạo phản.
Để diễn cho thật tròn vai.
Ta thuận nước đẩy thuyền, để Hoàn Nhan Duệ nhốt vào ngục nước, khiến hắn ta lơ là cảnh giác.
Đêm đó, đang mơ màng, ta nghe thấy có người khẽ gọi tên mình.
Mở mắt ra, người ta nhìn thấy lại là Triệu Khê Đình.
Chỉ nửa tháng ngắn ngủi, nàng ta gầy đến mức không còn hình người, không còn chút phong thái tuyệt thế như khi gảy đàn trên tường thành.
Nàng ta ngồi trước ngục nước, nhìn xuống ta, nói: "Ngươi nói xem, ánh mắt cuối cùng mẫu hậu nhìn ta trước khi chết, là có ý gì?"
Ta im lặng.
Mà nàng ta cũng không cần ta trả lời, tự nói một mình: "Chắc hẳn bà ấy rất thất vọng về ta."
"Nhưng cũng may, vẫn chưa quá muộn."
Nàng ta nói một tràng không đầu không đuôi, rồi rời đi.
Đó lại là lần cuối cùng ta gặp nàng ta.
12.
Tiêu Dao Vương, người lẽ ra phải chết trên chiến trường, đột nhiên mang quân vây Hoàng cung Đại Yến.
Yến Đế bị một mũi tên bắn chết.
Những người còn lại trong hoàng tộc cũng bị bắt hoặc bị giết.
Hoàn Nhan Duệ bị Triệu Khê Đình, kỹ thiếp của hắn ta, đâm chết.
Khi chúng ta đến nơi, Triệu Khê Đình cũng đã tự vẫn.
Nàng ta ôm cây đàn tỳ bà trong lòng, để lại một phong huyết thư.
[Ta không hổ thẹn với khí phách Đại Hạ, cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu xuống gặp mẫu hậu.]
Trải qua hai kiếp, ta vẫn không đoán được Triệu Khê Đình rốt cuộc đang nghĩ gì.
Nàng ta đã làm nhiều chuyện hoang đường như vậy.
Vậy mà trước khi chết, lại làm một việc mà một công chúa thực sự nên làm.
Tiêu Dao Vương lên ngôi Yến Đế.
Nhưng dù sao ông ta cũng là đoạt quyền soán ngôi, ngôi vị không chính đáng, luôn có người phản đối.
Ông ta dùng thủ đoạn lôi dình để trừ khử những kẻ bất đồng chính kiến.
Nội loạn không ngừng, quốc lực Đại Yến nhanh chóng suy yếu.
Cùng lúc đó, Đại Hạ yên ổn một góc, sau vài năm nghỉ ngơi, quốc lực bắt đầu cường thịnh trở lại.
Ba năm sau, Ô Cổ Luận Tông Duyện tái phát vết thương cũ.
Lúc này, ta đã được ông ta phong làm Hoàng Thái nữ, thay Hoàng Đế giám quốc, xử lý triều chính.
Ta ngồi bên giường ông ta, nghe ông ta dặn dò hậu sự.
"Nàng từng nói với ta, nếu vài trăm năm sau, thế gian này có thể không còn Hạ, cũng không còn Yến, nhưng thiên hạ này vẫn là thiên hạ của Hoa Hạ, có lẽ đến lúc đó, ta sẽ có thể ở bên A Dao."
"Đại Yến giao cho con, con nhất định sẽ làm tốt hơn ta, thống nhất thiên hạ, mở ra thái bình thịnh thế."
"Vài trăm năm quá dài, vậy kiếp sau đi, kiếp sau ta và A Dao cùng đầu thai làm một đôi lang quân và nữ lang bình thường, giữa chúng ta sẽ không còn hận thù quốc gia và gia tộc."
Ông ta nhìn về một điểm nào đó trong hư không, khóe miệng mỉm cười, đưa tay ra nắm lấy: "A Dao, chờ ta."
Vừa nói, cánh tay đột ngột rơi xuống.
Nhìn lại, ông ta đã nhắm mắt.
13.
Hoàng Đế Đại Yến băng hà, công chúa Đại Hạ thống nhất thiên hạ.
Công chúa nhiếp chính Đại Hạ, Triệu Tranh Lưu, thống nhất Yến Bắc và Nam Hạ, đổi quốc hiệu thành Hoa Hạ.
Từ đó, các dân tộc bình đẳng, muôn đời phồn thịnh.
Hết.
Bình Luận